Edit: Hoa Hồng Đào
Sáng hôm sau, một trận khoan khoái đánh úp khiến cho La Tiểu Xuyên tỉnh giấc, lúc đầu y cứ ngỡ mình nằm mơ, hình như y mộng xuân, là chuyện rất bình thường của mỗi nam nhân, nhưng đợi cho tới khi cái cảm giác kia ngày càng rõ ràng, một trận ớn lạnh kéo dọc sống lưng, rốt cục y mới nhớ ra đó không phải là một giấc mơ.
Lồng ngực Đường Khả gắt gao dán vào lưng y, nhịp tim mạnh mẽ của đối phương cùng hơi thở hầm hập phả vào tai y, vật cứng của hắn kề sát bắp đùi y, thậm chí còn như gai nhọn cố gắng đâm về cái nơi vẫn đang sưng đỏ kia.
"... Đường Khả."
Người đang chôn ở cần cổ y trả lời mơ hồ, như thể vẫn còn đắm chìm trong thế giới dục vọng, hắn ghé đến hôn hai cái lên môi y.
"..."
Khoảnh khắc tiếp theo, thứ kia bị siết chặt khiến nam nhân kêu lên thảm thiết, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại, tay che lấy hạ thân, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn y.
"Anh Xuyên... bỏ tay ra..."
"Bây giờ biết đau rồi sao?" La Tiểu Xuyên cười lạnh, tay siết chặt thêm một chút, thấy Đường Khả đau đến nhíu mày, y liền buông lỏng tay thuận tiện vặn hai cái, quả nhiên, hô hấp của đối phương lập tức trở nên gấp gáp.
Hừ! Đúng là tên ngốc động tình bậy bạ! Y thầm mắng một câu.
Rốt cuộc La Tiểu Xuyên không nỡ từ chối Đường Khả, ỡm ờ - cho hắn tùy ý làm bậy giữa hai chân mình. Đường Khả chưa thoả mãn, quạt gió thổi lửa ở trên người y – ý đồ muốn đi vào, nhưng lại bị y đánh cho nên không dám đòi hỏi thêm nữa. Đùa sao, phía sau bị hắn làm còn đau muốn chết, sờ lên là biết đã bị sưng tấy, thật con mẹ nhà hắn...
La Tiểu Xuyên thầm mắng, mặt đỏ lên.
Hai người trong chăn đùa giỡn một lúc, cái bụng liền kháng nghị, không có cách nào khác hơn là phải rời giường. Đường Khả được ăn đậu hũ nên nhìn qua tinh thần rất sáng láng, biểu lộ ra vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn, còn chủ động đi nấu cơm. La Tiểu Xuyên mệt mỏi đến ngồi cũng không xong, hơi lâu một chút cái mông liền khó chịu, hơn nữa lúc sáng sớm y còn tiết ra trong tay Đường Khả, hiện tại chân cứ như bước trên mây.
Cơm nước xong La Tiểu Xuyên lại đưa Đường Khả đi viện, cho dù chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, y cũng không yên lòng, hỏi đi hỏi lại để bác sĩ xác nhận xem mức độ rủi ro ra sao.
Đường Khả cười khúc khích ngồi ở bên cạnh y, thật giống như kẻ phải phẫu thuật không phải là hắn vậy.
Lúc vừa ra khỏi viện, La Tiểu Xuyên chợt dừng lại, xuất phát từ kinh nghiệm nhiều năm, y phát hiện có kẻ theo dõi mình, y liền giả bộ ngáp một cái, cánh tay đưa lên xoa mũi rồi nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, chung quanh cũng không có nhiều người, phía sau bên phải có một nam nhân đang đứng, mắt đeo kính râm, trên tay cầm một quyển tạp chí, thời điểm thấy y quay lại nhìn thì hơi cúi đầu xuống, không biết con mắt sau cặp kính đang nhìn chỗ nào; bên tay trái không xa có một người đàn ông vừa nhìn về phía y vừa nghe điện thoại, tầm mắt như có như không đảo qua người y.
Y không xác định được có phải là hai người kia hay không, cũng chưa rõ đến cùng là theo dõi ai, nếu như đối tượng là y, thì y hoàn toàn chả có gì phải lo lắng, nhưng nếu đó là Đường Khả...
Ánh mắt La Tiểu Xuyên tối lại, y kéo Đường Khả qua một bên, nhanh chóng bắt một chiếc taxi, nhét hắn vào.
Trừ y ra, là ai cũng đừng hòng đụng tới tên ngốc này.
Y không đưa Đường Khả về nhà, mà đến một nơi trước đây y từng lánh nạn khi bị người đuổi đánh, con đường cũ nát, hẻm nhỏ đan xen, một toà nhà chung cư, ở nơi này, coi như kẻ đuổi y có bản lĩnh cao đến đâu chăng nữa, y đều có thể bỏ rơi.
Y kéo Đường Khả rẽ trái rẽ phải bên trong con hẻm nhỏ gần như không khác gì các con hẻm khác, chờ cho tới khi thoát ra thì cả hai đã đứng trước con đường rộng có ba ngã rẽ, xác định phía sau không có người bám theo, y mới đi vào một khách sạn nhỏ.
"Anh Xuyên, tại sao chúng ta không về nhà?" Đường Khả không vui, hắn không thích đến nơi xa lạ, hắn thích cùng La Tiểu Xuyên ngốc ở phòng nhỏ trong nhà bọn hắn, cho dù không làm gì cũng được.
"Không biết kẻ nào đang theo dõi chúng ta, nói chung hai ngày tới đợi ở chỗ này đã, để tôi bàn với Đàm Kỳ xem có biện pháp nào không."
"Tôi có thể bảo vệ anh!"
"Biết biết, nhưng chưa cần cậu ra mặt, trước tiên để tôi gọi điện cho Đàm Kỳ đã." La Tiểu Xuyên vỗ vỗ đầu Đường Khả, không hiểu vì sao hắn đột nhiên nói vậy.
"Không cho phép anh tìm hắn ta!"
"Cậu!" La Tiểu Xuyên địnhmắng, lại thấy Đường Khả cau mày vẻ mặt vừa khó chịu vừa hoang mang, đột nhiên y phì cười, kéo nam nhân qua, ngẩng đầu hôn lên đôi môi hắn: "Trước tiên đem đầu cậu chữa khỏi rồi lại nói!"
Đường Khả được y chủ động hôn một cái, liền cười vui vẻ, ôm y hôn lấy hôn để, chờ tới khi La Tiểu Xuyên giẫy được ra để chạy đến WC gọi điện thì thời gian đã qua một lúc lâu.
"Này, Đàm Kỳ, hình như tôi bị người theo dõi."
"Theo dõi?! Liệu có phải nguời của tên Đầu Trọc hay không?"
"Tôi thấy không giống."
"Vậy ý của cậu là... bọn chúng bám theo Đường Khả?"
"Tôi cũng không rõ..." La Tiểu Xuyên rít một hơi thuốc, buồn bực – giật giật tóc một hồi, "Đúng rồi, tuần sau Đường Khả sẽ phẫu thuật, trước khi vào viện tôi và cậu ấy tạm thời ở trong nhà nghỉ."
"Ừm, biết rồi." Đàm Kỳ ở bên kia dừng một chút mới nói tiếp: "Đường Khả, cậu ta..."
"Cậu ấy làm sao?! Có phải là cậu điều tra được gì không?"
"Trước tiên cậu đừng kích động... Xác thực đã tra ra một chút, nhưng còn chưa biết có chính xác không. Tiểu Xuyên... chờ làm phẫu thuật xong thì đưa cậu ta về nhà, đừng liên lạc với cậu ta nữa."
"..."
Khi La Tiểu Xuyên đi ra, Đường Khả đang nằm trên giường xem ti vi, nhìn thấy y rất tự nhiên vẫy vẫy tay, La Tiểu Xuyên hiếm thấy không nói gì, đi tới vừa vặn tựa vào vai hắn, hai người yên lặng cùng ngồi xem.
Xem được một lúc, Đường Khả lại bắt đầu táy máy tay chân, ôm y hết thơm rồi lại sờ, phía dưới La Tiểu Xuyên tuy rằng đã được bôi thuốc mỡ, nhưng vẫn còn đau, y thở hổn hển giơ chân lên, tùy ý để tay Đường Khả xoa lên hậu huyệt, chỉ là không vì lẽ gì mà đối phương chỉ sờ sờ một chút rồi đột nhiên thu tay về.
"Hả? Sao không tiến vào?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, y liền hối hận, đây không phải là y khao khát khó nhịn tới mức cầu người chơi y hay sao?
May là Đường Khả cũng không để ý, hắn vừa tuốt gậy của hai người, vừa ghé vào tai y nói: "Anh Xuyên, phía sau anh còn đỏ và sưng lắm."
Y nghe vậy còn chưa kịp thở phào, Đường Khả lại bổ sung thêm một câu: "Để dành ngày mai làm một thể!"
"Để dành?? Cậu... a!" La Tiểu Xuyên tức khí nhỏ giọng - rên rỉ, một bên xỉ vả kẻ ngốc này học xấu thật nhanh, một bên kéo Đường Khả xuống chặn miệng hắn lại.
Mấy ngày tiếp theo La Tiểu Xuyên không dám để Đường Khả ra ngoài, kể cả lúc cần mua đồ, y cũng đều là thừa dịp buổi tối thời điểm vắng người mới đi ra. Trong thời gian đó Đàm Kỳ có đến một lần, thấy Đường Khả áp sát bên người La Tiểu Xuyên, ánh mắt mang theo địch ý nhìn hắn, hắn liền cười không ngừng.
"Ài, Tiểu Xuyên, cậu nhặt được cái tên này đối với cậu đúng là trung thành đó nha."
Đường Khả vừa thấy Đàm Kỳ ôm La Tiểu Xuyên, lập tức xù lông, đem La Tiểu Xuyên kéo ra sau lưng mình, hằm hằm - trừng mắt với Đàm Kỳ.
La Tiểu Xuyên bất đắc dĩ, ngay ở trước mặt Đàm Kỳ dạy dỗ hắn vài câu, kết quả bị Đường Khả dằn vặt từ buổi tối đến nửa đêm, phát tiết mấy lần mới chịu bỏ qua.
"Cậu thuộc giống chó hả?! A..."
Hạ thân Đường Khả đang hăng hái thúc lên, miệng cắn ra từng dấu răng lưu lại trên cổ y.
Những lần sau này không biết là do được bôi trơn cẩn thận hay là do chậm rãi mà quen thuộc, thời điểm đi vào vẫn đau, nhưng một lúc lại sinh ra khoái cảm, có lần La Tiểu Xuyên bị làm mà thẳng tắp - bắn ra.
"Anh Xuyên... thật thích anh..."
Mỗi lần như thế Đường Khả đều ghé vào tai y không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, La Tiểu Xuyên cũng không chê phiền bao giờ. Y dịu dàng sờ vành tai nam nhân đang nóng lên, đối phương lập tức than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn y thật như có thể tràn ra dòng nước ấm áp, nhưng ngược lại hạ thân thúc tới càng mãnh liệt hơn.
Hơn một giờ sáng, ngoài cửa sổ chợt rơi xuống từng bông tuyết, lúc này hai người vừa mới làm xong không bao lâu, đang ôm nhau thật chặt câu được câu không mà nói chuyện.
La Tiểu Xuyên lau đi hơi nước trên cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra, từng bông hoa tuyết lớn rơi dày đặc đến mức không chân thật, phản chiếu dưới ánh đèn mà rải trắng một tầng lên vỉa hè, xa xa trong đêm tối là ánh vàng nhàn nhạt, rõ ràng thời tiết như vậy nên lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng giờ khắc này y lại cảm thấy dịu dàng ấm áp một cách dị thường.
"Anh Xuyên, tuyết rơi thật dày." Đường Khả ngồi dậy, rất tự nhiên kéo y giam vào trong lồng ngực của mình: "Chờ tuyết ngừng rơi chúng ta cùng đi chơi tuyết đi."
La Tiểu Xuyên bật cười, giận dỗi hôn Đường Khả một cái thật mạnh, đuôi mắt cong lên, nói: "Được."
Chỉ là y không kịp chờ đến ngày đó, Đường Khả đã rời đi.