Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc

Chương 15




Dư Ninh lên mạng trộm tra xét một chút.

Hóa ra khi được một tuổi khí quan của chó đực cơ bản bắt đầu thành thục, nó sẽ có một vài động tác tế nhị hoàn toàn theo bản năng. Nếu như có chó khác xung quanh nó sẽ túm lấy chú chó đó để “nhảy”, còn nếu không sẽ cọ vào cẳng chân người. Xem ra phần lớn loài chó đều gặp vấn đề này, không riêng gì Dư Bổn. Cách giải quyết cũng có, đầu tiên là khi chúng “nhảy” chân người thì phải quát lớn ngăn lại, cho chúng biết làm như vậy là không đúng, bước này Dư Ninh đã làm; tiếp theo còn có thể mua một vài món đồ chơi bằng lông cho cẩu cẩu, làm công cụ tự cọ của chúng.

Dư Ninh đọc xong cằm muốn rớt xuống đất, chẳng lẽ mỗi người nuôi chó đều phải trải qua loại chuyện xấu hổ này sao? Hắn vô pháp tưởng tượng mấy chú cún đáng yêu vui sướng chạy dưới ánh mặt trời lại có thể làm ra mấy hành động kiểu túm lấy đồ chơi bằng lông tự an ủi…

Cuối cùng, biện pháp cuối cùng tuyệt đối cắt đứt toàn bộ hậu họa, thiến.

……

Đối với việc thiến bình luận trên mạng cũng có nhiều ý kiến khác nhau. Có người nói tốt, cẩu cẩu sẽ càng khỏe mạnh, tính tình dịu ngoan; có người lại nói không, cẩu cẩu sẽ bị trầm cảm, còn bị những con chó khác cười nhạo. Hơn nữa lúc cẩu cẩu còn nhỏ là thời điểm thiến tốt nhất, lúc đó cún con không có ký ức, cũng không tạo thành tổng thương tâm lý.

Chứ còn —–

Dư Ninh liếc mắt nhìn bổn cẩu hồn nhiên không biết gì, vui vẻ chạy quanh ghế sopha tiêu hao thể lực.

Bổn cẩu đã nhiều hơn một tuổi, khẳng định nó nhận thức được trên người mình xảy ra chuyện gì. Không những thế nó còn có thể biến thành người, sau khi biến thân nếu biến mất một bộ phận khí quan sẽ cảm giác càng rõ ràng hơn đi…

Dư Ninh cũng là nam nhân, hắn hiểu hơn ai hết nơi kia đối với nam nhân quan trọng cỡ nào. Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là loại bỏ ý tưởng này.

Dư Ninh quyết định thử biện pháp thứ hai, lên mạng mua mấy món đồ chơi bằng lông, để ở trong nhà, vài cái còn ném vào ổ bổn cẩu. Hắn sợ bổn cẩu không hiểu cách sử dụng của mấy đồ chơi bằng lông, cố ý mua tận vài loại, có gấu, có chó, có thỏ, lớn nhỏ không đồng nhất, màu sắc cũng khác nhau.

Cũng không biết bổn cẩu rốt cuộc có hiểu được hay không, chỉ thấy nó vui vẻ kéo mấy món đồ chơi chạy tới chạy lui trong phòng, ngây thơ không biết chủ nhân của nó đã rầu sắp chết.

Dư Ninh từng nghĩ tới hỏi ý kiến của bác sĩ thú y, tình huống cụ thể hắn không dám nói nhưng dù sao có thể tưởng tượng ra tư vấn của bác sĩ hẳn cũng không khác với trên mạng lắm, mà hắn lại càng không thể kể rõ đầu đuôi để hỏi đồng nghiệp. Cuối cùng Dư Ninh đành từ bỏ, hắn nhìn bổn cẩu xếp đống đồ chơi bằng lông thành ngọn núi nhỏ trong nhà, nghĩ thầm, không tự an ủi cũng không nghẹn chết được, cứ như vậy đi.

(=)))) Bổn nhi khổ vãi)

Mấy ngày gần đây bổn cẩu ngồi không lại nghĩ ra chuyện khác người để làm. Cậu tìm được trò mới để tiêu hao tinh lực, nói với Dư Ninh rằng cậu muốn làm cơm.

“Cái gì cơ?” Dư Ninh tưởng hắn nghe lầm.

Dư Ninh không nghe lầm, bổn cẩu muốn học nấu cơm. Cậu xem mấy tiết mục nấu nướng tâm đắc, cảm thấy chính mình đã là đầu bếp, công thức nấu ăn đầy mình, nhớ rõ kỹ càng, chỉ còn thiếu bước thực hành.

Dư Ninh không có niềm tin lớn lắm vào việc Dư Bổn có thể làm ra món gì, nấu cơm đối với hắn là một việc khó mà hiểu được. Phòng bếp của hắn có đầy đủ dụng cụ, tất cả đều là đồ đắt tiền, đáng tiếc chỉ bày cho đẹp. Hắn căn bản là người sẽ không và cũng không thích vào bếp, cùng lắm chỉ là nấu mì gói hoặc quay nóng thực phẩm đông lạnh.

Đống dụng cụ làm bếp đắt tiền này ngày đó là mua vì Vương Thụy. Lúc hai người chưa ở chúng gã đã từng một lần nấu cho hắn ăn, còn hứa hẹn từ nay về sau mỗi ngày đều nấu cơm vì hắn. Dư Ninh cảm thấy mình quả thực ngu ngốc mới tin tưởng lời hứa hẹn này, chẳng qua lúc ấy hắn vẫn bị quây trong giai đoạn nhiệt tình ban đầu, không nói hai lời liền chạy đi mua nguyên một bộ đồ dùng làm bếp.

Kết quả Vương Thụy còn chưa từng dùng qua một lần nào.

Còn hiện tại Dư Bổn cư nhiên nói cậu muốn nấu cơm.

Cẩu cẩu mỗi ngày ăn hai bữa, buổi sáng Dư Ninh cho ăn thức ăn chó, để một ít trái cây và đồ ăn vặt coi như điểm tâm; buổi tối về sẽ ăn cơm hộp với Dư Ninh. Hắn tin tưởng Dư Bổn tuyệt đối không phải vì thấy chán ghét cơm hộp, mỗi lần Dư Bổn đều coi hộp cơm như chí bảo mà nâng niu, bộ dáng khiến hắn phải líu cả lưỡi. Một con ăn cái gì cũng kêu ngon, cơ hồ chẳng có cả vị giác cẩu, sao đột nhiên lại nói mình muốn làm cơm cơ chứ?

Dư Ninh có chút không tin Dư Bổn biết phân biệt muối dầu tương dấm, nhưng cuối cùng hắn vẫn đáp ứng, gật đầu.

Có chuyện để làm cũng tốt, có thể phân tán tinh lực dư thừa của Dư Bổn.

Buổi tối, Dư Ninh mang theo Dư Bổn hưng phấn đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Hắn để cho Dư Bổn tự chọn, muốn mua cái gì thì mua. Dư Bổn đẩy xe hàng, hào hứng lang thang trong siêu thị. Dạo gần đây Dư Ninh thường xuyên dẫn cậu ra ngoài đi dạo đây đó, đây không phải lần đầu cậu tới siêu thị, nhưng lại là lần đầu tiên tự mình mua đồ ăn.

Dư Ninh còn tưởng rằng cậu vui quá hóa rồ mà sẽ mua một đống đồ về để điên cuồng thử nghiệm. Không nghĩ tới Dư Bổn chỉ rụt rè mua ba bốn thứ với gia vị cần thiết, nói muốn thử trước đã, nếu làm ra thành quả lại mua tiếp.

Mỗi đêm Dư Ninh đều dạy Dư Bổn đọc nhưng hắn cũng không dự đoán được cậu tiến bộ nhanh đến thế, mua một ít đồ dùng hằng ngày đơn giản trong siêu thị đã không có vấn đề. Cậu mới chỉ học hai, ba tháng mà thôi, nói vậy chẳng phải chỉ số thông minh của bổn cẩu rất cao sao, Dư Ninh nhìn thanh niên cao lớn đi bên cạnh mình, nghĩ.

Kỳ thật nếu như nỗ lực một chút không chừng thanh niên hoàn toàn có thể dung nhập vào xã hội nhân loại, cậu thông minh như vậy, học thêm một, hai năm nữa năng lực tuyệt đối không thành vấn đề. Nhìn bề ngoài mà xem, mặc một thân áo sơmi và quần dài hắn mua cho, mái tóc vàng có vẻ theo trào lưu, diện mạo ôn hòa cũng rất dễ có được hảo cảm của người khác. Cô bé thu ngân của cửa hàng tiện lợi dưới lầu mỗi lần trông thẩy Dư Bổn đều đỏ mặt cười tủm tỉm. Lúc bọn họ ra ngoài đi dạo, tỉ lệ quay đầu cũng rất cao, một nửa là nhìn Dư Ninh, nửa còn lại là nhìn thanh niên.

Ánh mắt của những người qua đường đó cuối cùng đều rơi xuống chân trái khập khiễng của thanh niên. Thật ra chân trái Dư Bổn hiện đã tốt hơn rất nhiều, đúng giờ ăn canxi, mỗi ngày đều kiên trì massage, đã không giống trước kia què đến lợi hại như vậy nữa. Nhưng dù sao cũng là trường kỳ không trị liệu nên vẫn lưu lại tật xấu ngoan cố, nhất thời không trừ tận gốc được, đi đường vẫn hơi cà nhắc.

Dư Bổn biết cậu có đôi mắt và chân trái dị thường, nhưng ít nhiều do thần kinh thô nên vẫn luôn cho rằng những ánh mắt đó đều hướng tới chủ nhân đẹp cực kỳ của cậu, căn bản không chú ý tới những ánh mắt tán thưởng cùng thương tình rơi trên người mình. Đối với mị lực của mình Dư Bổn hoàn toàn không chút nào tự biết, cậu vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một chú chó xấu xí mà thôi.

Mỗi lần có người đi qua quay đầu nhìn bọn họ, Dư Bổn đều thở phì phì, cố ý che chắn trước mặt Dư Ninh. Cậu nói, “Chủ nhân đã có một thú cưng rồi, chủ nhân là của em, bọn họ thật đáng ghét, cứ luôn nhìn ngài! Tuy rằng chủ nhân rất đẹp nhưng ngài là của em nha, ai cũng không được nhìn.”

Lời nói trẻ con như vậy, kỳ thật cũng không chán ghét.