Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 27-2




Edit: Tô

Beta: 豬豬

- -

Ngụy Duy thấy vệ sĩ tập trung chuẩn bị đi xuống, không dấu vết nhích qua bên cạnh, ngăn cản vệ sĩ muốn xuống dưới, anh ấm giọng nói: "Phó tổng Tống, có chuyện gì sao?"

Vệ sĩ nhìn về phía Tống Minh Diệu, hôm nay ở đây trừ Tống Minh Diệu, thân phận của thư ký Ngụy cũng rất cao.

Lần này thư ký Ngụy chặn anh ta lại, anh ta cũng không biết mình có nên tiếp tục hay không.

"Cút." Tính tình Tống Minh Diệu vốn không tốt, vừa nghĩ tới Tống Nhất Tự có thể đã sớm chạy cơn giận lập tức bùng phát.

Anh trầm mặt nói: "Ngụy Duy, đừng có mà không biết tốt xấu."

Ngụy Duy thấy ông chủ và bà chủ có lẽ đã đi rồi, anh nhún vai, nghiêng người nhường đường cho vệ sĩ.

"Chặn người phụ nữ mặc váy màu lam và tên mang mũ màu đen cho tôi." Tống Minh Diệu một lần nữa nhìn sang, thang máy sớm đã đóng lại.

Ngụy Duy nhếch môi thúc giục nói: "Phó tổng Tống, chúng ta nên đi vào, cơm nước xong xuôi còn có lịch trình khác."

"Có phải cậu đã sớm nhìn thấy rồi không!" Tống Minh Diệu xoay người lại nghiêm nghị chất vấn.

Ông chủ lúc trước nói quả nhiên không sai, Phó tổng Tống này không chỉ không có đầu óc, gặp phải chuyện giả vờ cũng chẳng muốn làm.

Ngụy Duy vô tội nói: "Anh đang nói gì vậy? Tôi nhìn thấy gì?"

Tống Minh Diệu thấy Ngụy Duy một bộ tôi cái gì cũng không biết cái gì cũng không nhìn thấy đừng hỏi tôi không có kết quả gì đâu, lửa giận lại bắt đầu bốc lên.

Anh đột nhiên đầu óc liền rõ ràng, vừa rồi Ngụy Duy từ tiệm mì dưới lầu kia đi ra liền không bình thường, lúc ấy Tống Nhất Tự nhất định ở trong tiệm!

*Mọi người cảm thấy truyện edit hay thì hãy qua trang wattpad để ủng hộ t nhé

Tống Minh Diệu cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là một con chó ngoan được Tống Nhất Tự nuôi nấng."

Nụ cười trên mặt Ngụy Duy cũng thu lại, anh đứng thẳng lưng, gằn từng chữ: "Phó tổng Tống, nếu như không biết nói chuyện anh có thể lựa chọn ngậm miệng."

"Cậu nói cái gì?" Tống Minh Diệu tiến lên một bước nắm cổ áo của Ngụy Duy.

Ngụy Duy mười phần bình tĩnh, nhìn thoáng qua tay Tống Minh Diệu đang nắm cổ áo mình.

Mà cổ đông nhỏ từ nhà hàng đi ra nhìn thử vì sao hai người bọn họ còn chưa đi vào trông thấy một màn này quả thật bị hù sợ muốn chết.

Một người là người thư ký tổng phụ trách, một người là quản lý chịu trách nhiệm.

Sao đột nhiên muốn đánh nhau rồi? Khuyên bên nào cũng không tốt nha.

Lúc cổ đông nhỏ còn đang xoắn xuýt, liền thấy Ngụy Duy giơ tay lên cực kỳ kiên nhẫn đẩy tay Tống Minh Diệu đang nắm cổ áo mình ra, thấy bề ngoài anh bình tĩnh vậy chứ trong lòng gấp muốn chết, Ngụy Duy mới ngẩng đầu nhìn vị Phó tổng Tống trước mắt hận không thể động thủ.

Anh nhíu mày, không còn dáng vẻ khiêm tốn vừa rồi, thấp giọng hỏi: "Phó tổng Tống không phải còn muốn đánh nhau sao?"

Cổ đông nhỏ ở một bên nghe xong cằm như muốn rớt xuống, vị quản lý Ngụy khi tức giận, khẩu khí lớn như vậy à?

Tống Minh Diệu nghe câu nói này, nhăn mặt một chút, cuối cùng vẫn buông lỏng cổ áo Ngụy Duy ra, nhưng vẫn không phục nặng nề đẩy Ngụy Duy một cái, hừ một tiếng, sắc mặt không tốt đi đến đầu bậc thang.

Anh cũng chuẩn bị đi tìm Tống Nhất Tự.

Đi vài bước còn quay đầu hung tợn trừng cổ đông nhỏ một cái.

Cổ đông nhỏ bắt đầu hối hận khi đi ra, anh mà ngồi bên trong đó với mấy cổ đông nhỏ khác tốt biết bao!

Tại sao lại ra đây!

Ngụy Duy cau mày sửa sang cổ áo bị nhăn, lần nữa ngẩng đầu, biểu cảm đã khôi phục lại vẻ bình thường, anh nhìn cổ đông nhỏ đứng ở cổng nhìn anh, lễ phép nói: "Không cần lo lắng, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Cổ đông nhỏ cảm thấy vị quản lý Ngụy này thật sự rất giỏi.

Ngụy Duy chỉnh chu xong, lấy điện thoại của mình ra nhắn cho Tống Nhất Tự, sau đó nói cổ đông nhỏ: "Anh đi vào đi."

Anh phải theo sau nhìn xem, lỡ như Tống Minh Diệu đuổi kịp, anh còn có thể thay ông chủ bọn họ kéo dài chút thời gian.

"Cậu không đi vào cùng sao?" Cổ đông nhỏ nhỏ giọng hỏi.

Ngụy Duy mắt nhìn Tống Minh Diệu đang bước nhanh xuống lầu, lắc đầu: "Tôi phải đi nhìn Phó tổng Tống."

Cổ đông nhỏ tỏ vẻ đã hiểu, chuyện cần Phó tổng Tống tự mình đi xem xét, khẳng định đã chọc phải phiền phức gì rồi.

Cổ đông nhỏ thấy Ngụy Duy hình như khá dễ nói chuyện, tâm không chịu được tò mò nhỏ giọng hỏi: "Thư ký Ngụy, mới nãy cậu không sợ Phó tổng Tống thật sự động thủ à?"

Ngụy Duy vẻ mặt cao thâm khó đoán mỉm cười, không trả lời, đi về phía thang máy.

Anh và Tống Minh Diệu không phải chưa từng đánh một trận.

Anh vào công ty sớm hơn Tống Minh Diệu một năm rưỡi, khi đó anh đã là tổng thư ký, có lần đang trên đường về nhà, có người kéo anh vào một góc mà camera không quay đến.

Trước đó, Tống Nhất Tự đã nhắc anh Tống Minh Diệu rất có thể sẽ tìm anh nói chuyện.

Còn chuyện gì không cần nói cũng biết.

Nhưng Tống Minh Diệu có lẽ không có điều tra rõ ràng, từ nhỏ anh đã bắt đầu học tán thủ(1), còn được giải quán quân tán thủ qua tán đả quán quân, ngày đó một mình anh đơn đấu ba người, còn làm bộ không biết Tống Minh Diệu, đánh Tống Minh Diệu vẫn đứng phía sau một trận.

(1)Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

Đánh anh ta, anh ta liền yên tĩnh.

Lại thêm ông chủ anh tạo áp lực, Tống Minh Diệu cũng chỉ có thể nuốt chuyện này xuống bụng trở lại.

Kỳ thật việc này đã qua ba bốn năm, nhưng thấy phản ứng vừa rồi của Tống Minh Diệu, có lẽ vẫn còn nhớ rất kỹ.

Nhưng cũng không sao, Tống Minh Diệu cũng không nhảy nhót được bao lâu, cùng lắm thì đến lúc đó anh lại đánh một trận, dù sao đã lâu tay không hoạt động mới nãy còn thấy hơi ngứa một chút.

**

Ra khỏi trung tâm, ánh nắng mặt trời bên ngoài, chính là lúc nóng nhất.

Kiều Trì hôm nay không mang dù, mũ đã đưa cho Tống Nhất Tự đội để che mặt, đợi lát nữa trở về chắc chắn đen thêm mấy phần.

Mà bụng của cô lại bắt đầu có chút không thoải mái.

Kiều Trì ở trong lòng yên lặng thở dài, vì lão đại cô cũng bỏ ra quá nhiều!

"Sao vậy?" Tống Nhất Tự thấy sắc mặt Kiều Trì không tốt, quan tâm hỏi.

Kiều Trì lắc đầu: "Đi thôi."

Rời đi mới là chuyện đúng đắn.

Tống Nhất Tự ừ một tiếng, Ngụy Duy vừa nhắn tin cho hắn nói Tống Minh Diệu trông thấy hắn, đồng thời cũng đi theo anh ta, có lẽ qua mấy phút nữa là có thể sẽ tìm thấy hắn.

Tống Nhất Tự nhìn đường lớn cách đó không xa, ấm giọng nói: "Anh đi ra đón xe trước, em ở đây chờ anh nhé?"

Kiều Trì đang muốn lắc đầu, chợt nghĩ, hôm qua cô và bọn Độ Cao trở về là đi con đường phía sau trung tâm, con đường đó ít người lại yên lặng, cô ôn nhu nói: "Nơi này có hơi nắng, chúng ta ra cửa sau đón xe nhé?"

Tống Nhất Tự mắt nhìn mặt trời chói sáng trước mắt, nếu hắn trực tiếp đi đón xe, nói không chừng chờ lát nữa Tống Minh Diệu vừa ra liền sẽ trông thấy mình.

"Được, bảo bối nói cái gì thì chính là cái đó." Tống Nhất Tự choàng vai cô.

Kiều Trì mang theo Tống Nhất Tự đi tới chỗ thoáng mát, cô cố ý tăng nhanh tốc độ, rất nhanh hai người liền biến mất ở khúc cua.

Vệ sĩ lúc nãy bị kêu đi nhìn thấy bóng bọn họ, nhìn chung quanh cuối cùng vội vội vàng vàng theo sau.

Kiều Trì đi một hồi, cô khoác tay Tống Nhất Tự, Tống Nhất Tự sững sờ, cúi đầu nhìn cô, đã thấy Kiều Trì trừng mắt nhìn hắn.

"Em còn muốn ăn bánh gatô, anh dẫn em đến tiệm bánh phía trước mua nhé?"

Tống Nhất Tự cũng chú ý tới phía sau bọn họ có người theo, hắn rút tay ra khoác vai Kiều Trì: "Được, đợi lát nữa em muốn mua cái nào anh sẽ mua cái đó."

Bảo tiêu đến gần hơn chút, nghe rõ mồn một hai người nói chuyện, này rõ ràng là một cặp tình nhân, cũng không biết tại sao ông chủ lại muốn chặn bọn họ lại.

Nhưng đã được phân phó, anh cũng chỉ có thể tuân theo, mắt thấy hai người phía trước sắp đến lề đường, vệ sĩ hô: "Hai vị trước mặt, xin chờ một chút."

Tống Nhất Tự và Kiều Trì đồng thời dừng bước, Kiều Trì quay đầu lại, một mặt hiếu kì: "Là đang gọi bọn tôi sao?"

Vệ sĩ nhẹ gật đầu, anh cảm thấy cô gái này có chút quen mắt.

Kiều Trì ai một tiếng, tiến lên một bước hỏi: "Vậy anh có mang bút không?"

"A?" Vệ sĩ không nghĩ ra, mang bút làm gì?

Kiều Trì nhíu mày: "Anh không phải muốn kí tên à?"

Sau khi nghe Kiều Trì nói xong, bảo tiêu kịp phản ứng, cái này không phải là minh tinh mà con gái anh thích sao, minh tinh này hình như là một đôi với một minh tinh khác.

Bảo tiêu nhìn về phía người đàn ông sau lưng Kiều Trì võ trang đầy đủ.

Không ngờ ông chủ cũng theo đuổi minh tinh.

*Qua ủng hộ t đi mọi người, t vã quá

Vệ sĩ sờ soạng mình túi mang theo, đôi lúc cần ghi chép, bình thường trên người đều mang theo bút và giấy ghi.

Hắn đưa bút và giấy ghi cho Kiều Trì, Kiều Trì cũng không nhiều lời, nhanh chóng ký chữ ký rồng bay phượng múa không ai nhìn ra tên được ký, còn ghi thêm mỗi ngày vui vẻ trên tờ giấy sau đó mới trả lại cho bảo tiêu.

"Cảm ơn, có thể ký thêm một cái cho tôi không? Con gái tôi cũng thích cô." Vệ sĩ thân thiện nói.

Kiều Trì nhìn về phía tớ giấy trong tay anh ta, vệ sĩ vội vàng giải thích nói: "Ông chủ của tôi kêu tôi đuổi theo cô, anh ấy cũng là fan hâm mộ của cô."

Ôi mẹ ơi anh ta mà là fan hâm mộ, Tống Minh Diệu sao có thể là fan hâm mộ của tôi chứ.

Kiều Trì yên lặng chửi một câu, trên mặt vẫn nở nụ cười, cô nhẹ gật đầu, lại nhanh tay ký vào tờ giấy, viết học tập cho giỏi xong mới trả lời giấy và bút cho anh ta.

"Cảm ơn." Vệ sĩ nhận lấy, "Quấy rầy cô rồi."

Kiều Trì lắc đầu: "Làm phiền đừng đi theo tôi nữa."

Vệ sĩ nhẹ gật đầu, xoay người quay trở về.

Nguy hiểm tạm thời đã được loại bỏ, Kiều Trì nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại cười tủm tỉm nói: "Đi thôi, chúng ta về nào."

Tống Nhất Tự ừ một tiếng, đứng tại chỗ chờ Kiều Trì lại kéo cánh tay của hắn, cửa sau trung tâm lại mát hơn so với cửa chính, ánh nắng cũng bị hai bên công trình che lại.

Hắn thuận miệng hỏi: "Em còn muốn ăn bánh gatô không?"

"Sẽ béo, không ăn." Kiều Trì trả lời.

Tống Nhất Tự ừ một tiếng, hắn luôn cảm thấy Kiều Trì hình như biết cái gì đó, nhất là vừa rồi đối phó với vệ sĩ kia ý nghĩ đó lại càng thêm mãnh liệt, hắn liếc qua Kiều Trì đi bên cạnh mình, sắc mặt so với vừa rồi còn tệ hơn, hắn ném những cái suy nghĩ kỳ kỳ quái quái kia ra sau đầu, hỏi: "Còn đau à?"

Kiều Trì mím môi nhẹ gật đầu, rõ ràng trước đó không đau, làm sao bây giờ lại khó chịu như vậy, lẽ nào thật sự do ăn đá nhiều? Lại thêm vừa rồi thần kinh căng thẳng còn đi có chút nhanh, bây giờ bình tĩnh đi chậm lại cảm giác thật... Rất kích thích.

"Phía trước có tiệm thuốc, đi mua thuốc giảm đau trước đi." Kiều Trì nói.

Tống Nhất Tự ngẩng đầu một cái, quả nhiên bên lề đường có tiệm thuốc, hắn nghĩ nghĩ, rút tay ra, lấy mũ xuống đội lên đầu Kiều Trì, lúc Kiều Trì còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp xoay người lưu loát bế Kiều Trì lên, bước nhanh đến tiệm thuốc.

Kiều Trì ngây ra như phỗng, lão đại thế mà ôm cô kiểu công chúa, còn ở ngay trên đường cái.

Cảm nhận được Kiều Trì trong ngực có chút cứng ngắc, Tống Nhất Tự an ủi: "Em thả lỏng người đi, lập tức sẽ đến tiệm thuốc ngay thôi."

Kiều Trì nhỏ giọng ah một câu.

Nói lập tức thật đúng là lập tức, Kiều Trì cảm giác mình được ôm không bao lâu, bọn họ đã đến cửa tiệm thuốc.

Tống Nhất Tự đặt cô xuống ghế trước cửa tiệm thuốc, dặn dò: "Chờ anh một lát."

Sau đó đi đến trước cửa tiệm thuốc đẩy cửa ra, đi vào nói gì đó với nhân viên, nhân viên nhìn ra ngoài một chút, sau đó xoay người đi lấy thuốc giảm đau.

Thấy lão đại thanh toán, nhân viên lại rót cho hắn một cốc nước, lúc này mới thấy hắn cầm thuốc và nước đi ra.

"Này." Tống Nhất Tự đưa cốc giấy cho Kiều Trì, lại ngồi xổm xuống mở hộp thuốc giảm đau trong tay ra, lấy một viên thuốc màu trắng đặt ở trong lòng bàn tay của mình: "Nhân viên nói uống một viên là được, nhưng cái này chỉ có thể làm dịu, vẫn cần phải đi điều trị."

Kiều Trì cầm lấy viên thuốc chợt dừng tay lại, đột nhiên cảm giác được mặt mình càng ngày càng nóng lên, lão đại vẫn như cũ mặt không đỏ tim không đập nói: "Về sau nước đá cũng đừng uống."

"Một hai lần cũng không được sao..." Kiều Trì can đảm tự mình tranh thủ.

Nhưng không ngờ lão đại a một tiếng: "Anh sẽ kêu trợ lý của em trông em."

Được rồi, không có cách nào để nói chuyện cả.

Chờ hai người trở lại khách sạn, Kiều Trì bởi vì tác dụng của thuốc nên bụng đã khá hơn nhiều, cô bật điều hòa lên, lấy quần áo sạch sẽ thừa dịp lão đại cúi đầu nhìn điện thoại đi lại gần phòng tắm.

Lão đại nghe tiếng nước bên trong có chút bất đắc dĩ, nhưng thấy sắc mặt  Kiều Trì đã tốt hơn nhiều, mới không nói gì nhiều.

"Đinh —— "

Điện thoại trong tay vang lên, là Ngụy Duy gọi điện thoại đến.

Tống Nhất Tự mắt nhìn phòng tắm, quay người đi qua phòng phòng khách, hắn mở điện thoại ra: "Alo?"

"Ông chủ, hai người không sao chứ?"

"Không có việc gì." Tống Nhất Tự ngồi xuống, hắn nhìn đồ trên bàn Kiều Trì còn chưa kịp sắp xếp, thuận tay giúp cô sắp xếp lại.

"Vậy là tốt rồi, vừa rồi vệ sĩ đuổi theo hai người trở về, cầm một cuốn sổ được ký tên, Tống Minh Diệu gần như phát điên."

"Ừm." Tống Nhất Tự lật nhìn kịch bản của Kiều Trì, Ngụy Duy cũng đáp được, chuẩn bị tắt điện thoại.

"Chờ một chút." Tống Nhất Tự gọi anh lại.

"Sao vậy ông chủ?" Ngụy Duy hỏi.

Tống Nhất Tự đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc xoắn xuýt, ngón tay vuốt nhẹ mép trang giấy.

Ngụy Duy thấy Tống Nhất Tự không nói chuyện, lại lên tiếng: "Ông chủ?"

"Ừm." Tống Nhất Tự dừng một chút, hắn nói: "Cậu giúp tôi tra một người."

"Tra ai vậy ông chủ?"

"... Kiều Trì."

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Minh Diệu (tức giận): Cậu chính là một con chó!

Ngụy Duy (nhíu mày): Đánh một trận?

Tống Minh Diệu (đột nhiên biết sợ):...

Tôi tới rồi!

Hai trong một!

Không nghĩ tới đúng không! Giá trị vũ lực của tiểu Ngụy Duy của chúng ta cực kỳ mạnh!

Mặt khác

Tôi tưởng hôm nay có thể viết được:-(

Kết quả không có:-(

Ai

Mọi người ngày mai gặp!

Ngủ ngon ~~

- --

Sau này t sẽ cố gắng ra sớm nhất có thể nên mọi người đừng bỏ t nhé, dạo gần đây view tuột kinh quớ:<