Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 12




Edit: Tô

--

Mười một rưỡi, căn biệt ban đầu tối đen đã trở nên sáng rực, cửa từ bên trong mở ra, Kiều Trì ôm cô bé đi ra, đi theo sau là Hạ Miên Miên và Độ Cao.

Tống Nhất Tự hơi ngẩng đầu một chút liền thấy Kiều Trì người đang đi giữa ba người, hai người nhìn nhau một lúc.

Tất cả nhân viên công tác đều hoan nghênh đón tiếp, Tống Nhất Tự cũng muốn đi lên nhìn Kiều Trì một chút, nhìn cô một cái xem có bị thương hay không, hắn vừa thuận đám người đi một bước, đã nhìn thấy Kiều Trì khẽ lắc đầu với hắn.

Haizz, được rồi, hắn chỉ là tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Tống Nhất Tự buồn bã quay người đi về hướng ngược lại, đứng cạnh một cái cây giảm cảm giác tồn tại xuống chờ người yêu đến tìm hắn.

Kiều Trì, trái tim của Tống Nhất Tự, từ chối đề nghị bữa ăn khuya, nhanh chóng thoát khỏi đạo diễn và đoàn làm phim, cô bước nhanh cái cây mà Tống Nhất Tự đang đứng. Tống Nhất Tự đang muốn gọi tên cô, Kiều Trì lại làm động tác xuỵt một cái.

Kiều Trì đi tới, nhíu mày hỏi: "Không phải kêu anh ở trên xe sao?"

Tống Nhất Tự méo miệng buồn bã nói: "Trong xe khó chịu quá."

Dáng vẻ như cô gái nhỏ bị bắt nạt, Tống Nhất Tự tiếp tục nói: "Em ở bên trong cùng Độ Cao kia thân mật như vậy, anh nhìn mà tan nát cõi lòng!"

Cô lúc nào có thân mật động tác với Độ Cao???

Kiều Trì dường như đang hồi tưởng lại việc trong biệt thự, Tống Nhất Tự hảo tâm nhắc nhở: "Em sờ miệng anh ta."

Kiều Trì nhớ lại, cô khi đó sợ không kịp ngăn cản Độ Cao thổi tắt ngọn nến, mới phản xạ có điều kiện che miệng anh ta.

Cô như nào là sờ soạng!

Tống Nhất Tự đây là bóp méo sự thật!

Kiều Trì nhìn về phía hắn, Tống Nhất Tự hừ một tiếng: "Em còn cùng anh ta mắt đi mày lại, anh nhìn màn hình thấy rõ ràng."

Kiều Trì vừa định giải thích cho mình, thì phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện của mấy nhân viên công tác. Nơi này hiển nhiên không phải là chỗ tốt để nói chuyện.

"Quay lại xe đã." Kiều Trì đi đến chỗ xe bảo mẫu, vừa đi mấy bước lại phát hiện Tống Nhất Tự không đi theo, quay đầu có chút kỳ quái nhìn hắn: "Sao anh không đi?"

Tống Nhất Tự nghiêng đầu nhìn mấy nhân viên công tác cách đó không xa, không có bất kỳ ai để ý nơi bọn họ đang đứng, mà nơi này cũng khá tối, Tống Nhất Tự nói: "Tâm hồn anh bị tổn thương."

Kiều Trì dừng lại nhìn hắn.

"Anh cảm thấy em hẳn là nên đền bù tổn thất." Tống Nhất Tự lại nói.

"Anh muốn sao?" Kiều Trì có chút bất đắc dĩ, sau này lỡ như lão đại khôi phục ký ức biết từng trước mặt người ngoài nũng nịu vô lại như thế sẽ không tức giận bắt cô lại mang đi đút cho cá mập chứ?

Ngẫm lại Kiều Trì liền sẽ chưa chiến đã thua. Kiều Trì tính đi tính lại, cò một đoạn thời gian trước khi hắn khôi phục ký ức, cô nhất định tìm lối thoát cho mình mới được.

Mặc dù cô tránh khỏi bị lão đại phong sát, nữ chính hình như cũng quên đi chuyện nguyên thân trước đó khi dễ cô ấy, quan hệ với mình cũng khá hòa hợp, nhưng mà lão đại mà khôi phục ký ức biết mình lừa hắn quay như chong chóng, nói không chừng mình sẽ chết còn thảm hại hơn.

"Em hôn anh một cái." Đáy mắt Tống Nhất Tự đều là giảo hoạt, còn có một chút chờ đợi.

Kiều Trì đang suy nghĩ bị câu nói của Tống Nhất Tự kéo lại, cô nghiêng đầu một chút, hôn hắn một cái? Cô mới không chê mình sống lâu đâu!

"Không, chờ anh khôi phục ký ức rồi nói sau." Kiều Trì nói xong cũng xoay người không để ý Tống Nhất Tự nữa.

Túi khí chưa được xả ra Tống Nhất Tự cuối cùng vẫn đi theo.

Lên xe, Kiều Trì mò điện thoại di động từ túi xách ra, nhắn tin cho La Tuyết, chờ Tống Nhất Tự lên xe.

Đến khi Tống Nhất Tự lên xe La Tuyết vẫn chưa nhắn lại, Tống Nhất Tự im lặng không lên tiếng thắt dây an toàn, toàn bộ quá trình không nhìn Kiều Trì một cái, nhưng Kiều Trì một mực cúi đầu nhìn điện thoại cũng không phát giác hắn có gì không đúng.

Tống Nhất Tự hờn dỗi, đang muốn khởi động xe, cửa sổ xe bên tay lái phụ liền bị gõ. Kiều Trì ngẩng đầu kéo cửa sổ xe xuống, đứng ở ngoài là Độ Cao và Hạ Miên Miên.

Hạ Miên Miên mỉm cười đem tay đặt lên thành cửa sổ xe, tay trái cầm điện thoại giương lên: "Thêm Wechat nha Kiều Trì."

Kiều Trì quay đầu nhìn thoáng qua Tống Nhất Tự, mặt không đổi sắc đem mã QR Wechat để Hạ Miên Miên quét. Hạ Miên Miên quét xong, Kiều Trì đang muốn lấy điện thoại lại, Hạ Miên Miên vội vàng ngăn cản nói: "Còn anh tôi nữa mà!"

Hạ Miên Miên quay đầu lấy điện thoại của Độ Cao, một bên lưu loát quét mã một bên nói: "Kiều Trì, anh ấy không phải đồng ý với cô là giúp ngươi làm chuyện gì sao? Hai người có thể thêm Wechat để liên lạc."

"Thật ra tôi..."

"Không cho nói thật ra cô chỉ thuận miệng nói." Hạ Miên Miên đánh gãy lời Kiều Trì, cải thiện quá trình phản ứng xảy ra giữa Độ Cao và Kiều Trì, hơi cuối người tiếp tục nói: "Anh ấy ở trước mặt nhiều người như vậy đồng ý rồi mà..."

Hạ Miên Miên bỗng nhiên đối mặt với con mắt vô cảm của Tống Nhất Tự, bạn trai của Kiều Trì, còn có thể là chồng của Kiều Trì, đang ngồi ở chỗ lái, thế mà cô còn đi chào hàng anh họ với Kiều Trì.

Hạ Miên Miên có chút chột dạ ngậm miệng, cô ngồi dậy đưa điện thoại di động cho Độ Cao, tỏ vẻ tùy tiện: "Có cơ hội cô đi ra ngoài ăn cơm với chúng tôi nha."

Kiều Trì nhẹ gật đầu, nói được, nàng nhìn về phía Độ Cao, vẫy vẫy tay với bọn họ: "Vậy tôi đi trước, có gì liên lạc trên Wechat."

"Gặp lại." Độ Cao hơi cúi người vẫy tay lại với Kiều Trì.

Tống Nhất Tự đem bộ dáng anh ta nhìn rõ ràng, mũi khinh thường phát ra một tiếng hừ, giẫm chân ga, xe liền vững vàng lên đường.

Tống Nhất Tự dừng lại trước một cái đèn đỏ, đèn đỏ này có chút lâu. Tống Nhất Tự quay đầu qua muốn trò chuyện với Kiều Trì, đã thấy Kiều Trì không biết khi nào đã ngủ thiếp đi. Hai mắt nhắm nghiền, ánh sáng lờ mờ bên ngoài chiếu vào một cái bóng nhỏ lên mặt cô.

Mà đầu của cô từ từ ngã xuống, mắt thấy đầu sắp ra khỏi thành ghế, lập tức Tống Nhất Tự vươn tay, một bên mặt của Kiều Trì nằm trong tay hắn. Tống Nhất Tự thận trọng đưa đầu cô tựa vào ghế ngồi, ngón tay lại mất khống chế vuốt nhẹ mặt của cô.

Hắn lẳng lặng nhìn cô.

Hắn muốn nói cho cô, hắn không thích Độ Cao tới gần cô, muốn để cô cách Độ Cao xa một chút, muốn nói cho cô, cô thuộc về hắn, muốn để cô tuyên bố rằng với bên ngoài là mình đã có chủ rồi.

Tống Nhất Tự ánh mắt dần dần trở nên dữ tợn, hắn cảm thấy hiện tại suy nghĩ của mình hơi không bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy suy nghĩ độc đoán bá đạo vậy mới là mình.

Ngón tay hắn xoa xoa gương mặt Kiều Trì, hình như có chút ngứa, khiến Kiều Trì đang trong giấc mộng theo bản năng né đi, mặt quay qua chỗ khác. Tống Nhất Tự nhíu mày, hắn lại quay đầu Kiều Trì trở lại.

Mở dây an toàn ra, hơi nghiêng người về phía Kiều Trì, đôi môi ấm áp phủ lên trán cô.

Tống Nhất Tự hôn xong mới phát hiện trong lòng mình dễ chịu hơn chút. Hắn ngẩng đầu nhìn đèn đỏ còn mười mấy giây, nghĩ nghĩ lại nghiêng người hôn Kiều Trì một cái nữa, mới quay lại vị trí ban đầu, thắt dây an toàn.

Hắn không có chú ý tới là, bàn tay của Kiều Trì, lặng lẽ nắm chặt.

**

Hôm sau, Kiều Trì bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, cô không nhịn được từ trên giường đứng lên mở cửa phòng ngủ của mình ra, cửa phòng khách cũng mở ra, Tống Nhất Tự cũng bước ra với khuôn mặt ngái ngủ.

Sớm như vậy mà ai đến đây?

Kiều Trì có loại dự cảm không tốt, tiếng chuông cửa dừng lại, cô và Tống Nhất Tự liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó cô nghe thấy lời nhắc nhập sai mật khẩu.

Có người muốn đột nhập?!

Kiều Trì nháy mắt liền nghĩ đến những người muốn đối phó với Tống Nhất Tự, cô tỉnh ngủ, thấy Tống Nhất Tự muốn đi qua, liền vội vàng kéo cổ tay của hắn nhét hắn vào phòng ngủ của mình, không cho Tống Nhất Tự kịp hỏi gì, cô mở cửa tủ quần áo của mình ra, đẩy quần áo qua một bên, nhét Tống Nhất Tự vào.

"Em làm gì vậy?" Tống Nhất Tự bị một loạt hoạt động Kiều Trì làm cho đầu óc không nghĩ ra được chuyện gì đang xảy ra.

Kiều Trì lại không có nhiều thời gian giải thích với hắn, lỡ như thật sự là kẻ thù của Tống Nhất Tự, vậy bọn họ liền toang rồi.

Hôm qua đáng lẽ không nên đồng ý đem Tống Nhất Tự đến chỗ làm phim! Mà Tống Nhất Tự còn xuống xe, chỗ làm phim nhiều người hỗn loạn, nói không chừng thật sự có người của kẻ thù.

"Anh yên lặng ở đây, em không vào lại anh cũng đừng có ra, ngoan ngoãn nghe lời, đợi lát nữa em giải thích với anh." Dứt lời liền nhanh chóng đóng cửa tủ quần áo lại.

Cô gãi gãi tóc, hít sâu một hơi, cố gắng ngáp một cái, để cho mình thoạt nhìn như là bộ dạng bị đánh thức, sau đó kéo dép lê đi tới cửa, thông qua mắt mèo mắt nhìn bên ngoài.

La Tuyết?

Kiều Trì hơi thả lỏng, không phải tìm Tống Nhất Tự là được.

Nhưng La Tuyết tới sớm như vậy làm gì?

Mã khóa một mực nhắc đã sai mật khẩu, chuông cửa cũng không ngừng vang lên, Kiều Trì cau mày mở cửa ra.

Ngoài cửa La Tuyết không nghĩ tới Kiều Trì sẽ đến mở cửa, thân thể còn hơi cong lại, tay nhấc lên, một động tác tiêu chuẩn để nhấn mật mã.

Kiều Trì nhíu mày, khịt mũi: "Sáng sớm muốn cho tôi quà gì à?"

La Tuyết vốn vì thử mật mã mãi không mở ra bị nhốt ở ngoài cửa lâu như vậy có chút tức giận, bị Kiều Trì câu nói này làm nghẹn, ngọn lửa lại chuẩn bị bùng phát.

Đang muốn giống như trước đây mắng Kiều Trì vài câu, đúng lúc cửa nhà hàng xóm mở ra, La Tuyết nhịn mấy lời chửi thô tục vào lại, tức giận đưa tay đẩy Kiều Trì muốn đi vào, nhưng Kiều Trì lại không nhúc nhích tí nào.

Kiều Trì khoanh tay chặn ở cửa, mặt lạnh nói: "Có chuyện gì trực tiếp ở ngoài cửa nói đi."

"Cô sao lại đổi mật khẩu?" La Tuyết giận không chỗ phát tiết, cô ta hôm nay vốn là muốn cùng Kiều Trì nói chuyện việc thử vai của Ôn Quả, không nghĩ tới thế mà Kiều Trì sống chết lại không ra mở cửa.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Kiều Trì đổi mật khẩu.

"Nhà tôi muốn đổi mật khẩu thế nào thì đổi mật khẩu thế ấy." Kiều Trì nhíu nhíu mày: "Sáng sớm cô chỉ muốn nói với tôi mấy lời này?"

"Không hứng thú, cô về đi." Dứt lời liền lui về sau một bước, làm bộ muốn đóng cửa lại.

La Tuyết thực tình cảm thấy Kiều Trì thay đổi, không thể nắm trong tay nữa. Trước kia cô ta khi nào lại nói chuyện với cô như vậy? Cô ta không khỏi lên giọng uy hiếp nói: "Cô muốn bị tuyết tàng(1) đúng không?"

(1): Tuyết tàng nghĩa đen là che giấu trong tuyết, ý ở đây hiểu gần như từ phong sát.

Kiều Trì trước kia rất cần tiền, dùng chiêu này nhất định khiến cô bị hù dọa.

Thật không nghĩ đến hôm nay Kiều Trì ánh mắt cũng không nguyện ý bố thí cho cô ta, mặt không thay đổi trực tiếp đóng cửa lại.

La Tuyết ăn quả đóng cửa.

Cô giơ chân lên muốn đạp cửa nhà Kiều Trì một cái, nhà sát vách chuẩn bị đi ra ngoài lập tức ngăn cản nói: "Cô là ai? Không đi tôi gọi bảo vệ."

La Tuyết ngượng ngùng thả chân đã nâng lên xuống, nhìn hàng xóm Kiều Trì cười cười: "Đừng hiểu lầm, trong này là nhân viên của tôi, tôi tới tìm cô ấy."

Hàng xóm mặt không thay đổi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi bảo vệ lên.

La Tuyết vội vàng giẫm lên giày cao gót lúng túng đi về phía thang máy, cô ta cũng không muốn bị bảo vệ kéo ra ngoài, trong lòng hung hăng mắng Kiều Trì và người hàng xóm vừa nãy.

Hôm nay việc không thành ngược lại còn tức cả bụng.

La Tuyết nhìn gương trong thang máy nhìn mình, cô ta tỉnh táo lại mới phát hiện đối với Kiều Trì, nghi ngờ của cô ta càng lúc càng lớn, cô ta nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động gọi cho một thám tử tư.

Mà Kiều Trì người đơn giản thô bạo giải quyết hết phiền phức, trong lòng yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Cô quay người lại muốn gọi Tống Nhất Tự đang trốn ở trong tủ treo quần áo ra, lại không nghĩ rằng hắn đang ở cửa phòng ngủ của cô, đang lẳng lặng nhìn cô.

Kiều Trì giơ tay vén tóc ra sau tai, mỉm cười với Tống Nhất Tự nói: "Không có việc gì rồi, anh trở về ngủ tiếp đi."

Tống Nhất Tự nhìn Kiều Trì cách mình càng ngày càng gần, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: "Kiều Trì."

"Hử?"

"Quan hệ giữa chúng ta cuối cùng là thế nào."

Tống Nhất Tự nhìn chằm chằm cô, nói từng từ một: "Anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

____

Bắt đầu từ tuần sau t phải học on nên việc edit khá khó khăn. Nếu t làm xong chương nào t sẽ up lên luôn. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ.

T vẫn đang có nhu cầu tìm editor ạ, bạn nào rảnh rỗi muốn giúp t thì ib cho t nhé.

T cảm ơn. ❤️