Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ - Mộc Nhĩ Khai Hoa

Chương 55




Buổi lễ liên hoan phim kéo dài trong 14 ngày. Phó Điềm Điềm đã dành gần nửa tháng ở nước Y. Tham gia nghi lễ bế mạc xong, Phó Điềm Điềm cuối cùng cũng có thể về nước.

Fan club đã tổ chức một nhóm fan đến để đón cô ở sân bay. Nhóm Điềm Chanh giơ lightstick màu cam vung vẩy liên tục, cả nhóm rất sung sức.

Phó Điềm Điềm đi ngang qua bọn họ chào một cái. Điềm Chanh lập tức thét chói cả tai, có Điềm Chanh hô: “A Bạch đâu? Dẫn A Bạch lại đây để A Bạch nhìn mẹ vợ nào”

Lại có người hô: “A Bạch chắc chắn đang ở nhà nấu cơm, đợi Điềm Điềm phát sóng trực tiếp”

Có một người vừa nói, mọi người liền lập tức hùa theo

“Muốn Điềm Điềm phát sóng trực tiếp”

“Muốn Điềm Điềm phát sóng trực tiếp, tôi muốn xem A Hắc cùng A Hoàng”

“Ta đợi A Hắc gửi cẩu lương”

“A Hắc là mèo, A Hoàng mới là chó.”

……

Nhóm Điềm Chanh mồm năm miệng mười*. Phó Điềm Điềm chào hỏi bọn họ, dặn dò bọn họ nhớ về nhà sớm một chút.

*mồm năm miệng mười: kiểu như ồn ào, không ai nhường ai.

Chị Vương vẫn không biết Phó Điềm Điềm mất trí nhớ thực ra đã nhớ lại mọi việc, liền làm giống như trước đưa cô về nhà của Thẩm Thời Khanh. Quản gia cùng người hầu đi ra giúp Phó Điềm Điềm đem hành lý vào nhà.

Rời đi lâu như vậy, lần đầu tiên Phó Điềm Điềm có một loại cảm giác nhớ nhà. Không phải do khách sạn phục vụ không tốt nhưng ở khách sạn lại không quen thuộc như ở nhà.

Bất quá hình như chủ nhân trong nhà này đã lâu không xuất hiện.

Phó Điềm Điềm ăn chút gì đó đơn giản, sau đó về phòng ngủ.

Ngủ một giấc liền tới tối. Phó Điềm Điềm vừa đi ra khỏi phòng thì nghe được cuộc nói chuyện của quản gia.

“Vâng. Sau khi trở về chỉ ăn chừng nửa chén cơm, hiện tại đang ngủ ở trong phòng”

“Được, tôi nhất định sẽ chú ý”

“Thiếu gia… Khi nào cậu mới trở về?”

Phó Điềm Điềm đứng đó yên tĩnh, cũng không có phát ra âm thanh. Cho đến khi quản gia nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu lại thấy được Phó Điềm Điềm đứng cách đó không xa.

Quản gia hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng: “Bữa tối đã làm xong. Cô muốn ăn lúc nào cũng được ạ”

Phó Điềm Điềm gật đầu, không làm ông khó xử, đi xuống lầu ăn cơm.

Qua vài ngày như vậy, quản gia cùng người hầu chăm sóc cô rất tốt. Có đôi khi cô cố ý gây khó dễ cho họ, nhưng quản gia vẫn đáp ứng những yêu cầu vô lý của cô với thái độ rất tốt.

Cô vô tình nghe được cuộc gọi của quản gia cùng Thẩm Thời Khanh. Nhưng Thẩm Thời Khanh lại không gọi cho cô dù chỉ là một cuộc điện thoại.

Cứ suy nghĩ như vậy bỗng nhiên rùng mình một trận, Phó Điềm Điềm muốn lái xe đi ra ngoài hóng gió.

Quản gia muốn cho tài xế đi theo cô, nhưng Phó Điềm Điềm đã từ chối ngay: “Tôi lâu rồi không chạy xe. Bây giờ muốn chạy để ôn lại một chút”

“Tôi sẽ sắp xếp cho cô một vệ sĩ ”

Phó Điềm Điềm lắc đầu, “Không cần. Tôi dạo một vòng bên ngoài rồi sẽ quay về liền”

Cô lái xe ra trung tâm thành phố. Sau đó dừng lại trước một nhà tiệm trà sữa.

Thẩm Thời Khanh đã từng đạp xe chở cô đến nơi này. Anh xếp hàng mua trà sữa, cô ở ven đừng ngồi đợi giữ xe đạp. Cảm thấy vừa ngốc nghếch vừa hạnh phúc.

Phó Điềm Điềm ngồi ở trong xe thật lâu. Cuối cùng lấy điện thoại ra, quyết định gọi cho Thẩm Thời Khanh.

Đúng là đồ ngốc. Cô vẫn luôn chờ lời giải thích của anh nhưng anh lại luôn trốn tránh. Anh thà mỗi ngày gọi quản gia hỏi tình hình của cô, chứ cũng không muốn gọi cho cô một cuộc.

Điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, Phó Điềm Điềm nói: “Là em…… Em có lời muốn nói với anh”

Một hồi lâu Thẩm Thời Khanh mới trả lời. Có một chút sự căng thẳng khó có thể nhận ra trong lời nói, “Anh đang vội. Có gì thì chờ anh về rồi nói sau. Anh……”

“Thẩm Thời Khanh. Em nhớ anh”

Phía đối diện đột nhiên im lặng

“Chừng nào anh về?”. Phó Điềm Điềm hỏi.

“Tối nay…… chiều nay anh về”

“Nếu không trở về anh chắc chắn sẽ phải chết”

“Là anh sai”

Hai người đều trầm mặc xuống.

“Thẩm Thời Khanh, anh là cái đồ đại ngu ngốc!”. Phó Điềm Điềm đột nhiên nức nở nói: “Anh bận cái gì mà lại đi lâu như vậy hả?”

“Anh……..”

“Anh tại sao lại không gọi điện cho em hả?”

Thẩm Thời Khanh á khẩu không trả lời được, Phó Điềm Điềm còn nói thêm: “Fans của em còn hỏi đến anh đó. Nhìn thấy anh của bây giờ, chắc fans cp của chúng ta sẽ biến mất hết”

“Thẩm Thời Khanh, anh là cái đồ đại ngu ngốc!”

Phó Điềm Điềm nói xong, cũng không cho anh cơ hội giải thích, trực tiếp cúp máy.

Hừ. Cô đã lựa chọn tha thứ cho anh nhưng muốn cô tha thứ hoàn toàn thì anh phải lên tiếng.

Thẩm Thời Khanh nói buổi chiều trở về. Vào buổi chiều, anh quả thật đã trở về.

Phó Điềm Điềm đang ở bên ngoài chơi bóng cùng A Hoàng. Trên đầu vang lên tiếng ầm ầm, một chiếc trực thăng bay quanh và hạ xuống tại sân thượng gần đó.

Cửa khoang mở ra, Thẩm Thời Khanh từ bên trong đi ra ngoài.

Phần lớn, Thẩm Thời Khanh đều cao cao tại thượng, không chỉ vì địa vị thân phận của anh, mà còn vì cái khí thế bao quanh anh. Anh lúc nào cũng như có ma lực, ngay cả khi lúc nào cũng luôn nhìn thấy anh, nhưng mỗi một lần nhìn thì tầm mắt dừng ở trên người anh, vẫn là sẽ nhịn không được bị anh hấp dẫn.

Phó Điềm Điềm ngồi xổm trên mặt cỏ. Từ góc độ của cô nhìn qua, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là đôi chân dài của anh, sau đó mới nhìn thấy mặt. Anh đã gầy đi không ít, khuôn mặt càng thêm sắc nét. Từ xa đi tới, liền tựa lôi cuốn như một thân mưa gió chi thế.

Cô đứng lên, A Hoàng cũng ném trái bóng đi. Chạy lại chỗ Thẩm Thời Khanh phe phẩy cái đuôi.

Thẩm Thời Khanh đến gần trước mặt Phó Điềm Điềm. Sau đó đem người trước mặt ôm vào lòng.

Sức lực của anh rất lớn, Phó Điềm Điềm căn bản không thể nào tránh được. Bị anh ôm khoảng năm phút, Phó Điềm Điềm xoay chuyển cổ trong đau khổ: “Em thở không nỗi”

Thẩm Thời Khanh lúc này mới có chút buông cô ra, nhưng cũng không có buông ra hoàn toàn.

Quản gia đi ra cửa nghênh đón nhìn thấy liền thức thời mà đi vô lại. Làm bộ bản thân chưa từng có đi ra đó.

“Không phải anh gần đây rất bận, bận đến mức không có thời gian nói chuyện cùng em sao?” Phó Điềm Điềm bắt đầu tính sổ.

Thẩm Thời Khanh tự biết đuối lý, chỉ có thể thành thật thừa nhận: “Là anh lấy cớ”

“Lý do thật sự là gì?” Phó Điềm Điềm nhìn anh.

Thẩm Thời Khanh không nói, chỉ cúi người xuống, hôn cô. Phó Điềm Điềm bị anh hôn đến mơ mơ hồ hồ. Sau đó nghe được một âm thanh không rõ ràng lắm “Bởi vì anh sợ”

Sợ Phó Điềm Điềm sẽ chán ghét anh, sợ cô nói chia tay cho nên mới đơn giản muốn trốn đi thật xa, không cho cô có cơ hội nói.

Phó Điềm Điềm nghe được lý do của anh liền cảm thấy dở khóc dở cười, trong lòng có chút chút ngọt dấy lên. Từ trước đến nay một người anh minh cơ trí như Thẩm Thời Khanh lại có thể nghĩ ra những thứ như vậy thật không đáng tin, nói ra ngoài không biết liệu có mất fans không?

Thẩm Thời Khanh đúng là cái đồ ngốc nghếch nhưng như thế mà cô vẫn không ghét anh. Cô thích anh, thích từ khi vẫn còn ở chung với anh

Phó Điềm Điềm đã nhớ lại tất cả.

Vì cái gì mà mật mã nhật ký của cô là sinh nhật anh? Vì cái gì mà mỗi lần nhìn thấy anh đều cảm thấy xúc động, nhạy cảm lại đa nghi? Bởi vì chính cô cũng không phát hiện, lúc đó Thẩm Thời Khanh đã vô tình chạm vào tâm trí của cô, đảo loạn tất cả cảm xúc của cô.

Đó là những lúc cô cảm thấy bất lực nhất, mất mát nhất trong cuộc sống chính anh cứu vớt cô. Khi đó cô tựa như một con con nhím, thấy ai cũng né, tinh thần rất nhạy cảm luôn rơi vào trạng thái phòng bị. Thân phận của anh lúc đấy rất mơ hồ không rõ ràng, cô không muốn xa rời anh, muốn làm thân với anh nhưng lý trí lại khuyên can chính mình nên rời xa.

Cho đến khi anh nói anh phải rời đi. Ngay tức khắc, cô cảm giác cả người trống rỗng. Cô rất tức giận, rất ủy khuất, rất bất lực. Nhưng cô cũng không thể làm được cái gì.

Hôm đó cô uống say, ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo. Cô tỉnh táo đến mức biết bản thân đang làm gì. Cô biết, cô thích anh rồi, và có lẽ trước đó, cô cũng thích anh.

Cô không biết vì sao cô lại mất ký ức về anh. Có lẽ là có liên quan đến thân phận của anh nhưng cô biết Thẩm Thời Khanh sẽ không bao giờ tổn thương cô.

Anh vì cô mà đi 99 bước, đến bước cuối cùng cũng vì cô mà bước.

Chờ Lê Lịch trở về, hiểu lầm của Phó Điềm Điềm cùng Thẩm Thời Khanh đã được hóa giải.

Lúc trước Thẩm Thời Khanh rất ít nói chuyện của Thẩm gia với cô. Chủ yếu cũng vì hắn cảm thấy những việc này hắn đều có thể xử lý tốt, không muốn làm cô phiền lòng. Nhưng lần này lại nói rất nhiều, đem những việc trong nhà kể hết trong một lần cho cô nghe.

Phó Điềm Điềm rất tò mò: “Còn Lê Lịch? Hai ngươi biết nhau từ nhỏ sao?”

Thẩm Thời Khanh gật đầu: “Đúng là từ nhỏ đã biết nhau. Cha mẹ Lê Lịch chết sớm. Cậu ta được gửi nuôi ở nhà chú của mình. Chú của cậu ta đối với cậu ta không tốt. Bất quá anh họ của cậu ta vẫn còn tốt. Cậu ta khi còn nhỏ rất đáng thương chỉ biết đi theo phía sau anh ta”

“Thế sau đó thì sao?”

Thẩm Thời Khanh nhướng mi: “Khi anh còn nhỏ…… Ừm, có chút hơi cao ngạo. Nên cũng không có liên lạc với cậu ta. Nghe Lê Lịch nói khi cậu ta còn nhỏ cũng không có thích anh. Anh đối với loại người đáng thương như cậu ta cũng thấy chướng mắt. Có một lần anh ở trường học bỗng nhiên bị bắt cóc, Lê Lịch xui xẻo cũng bị trói lại”

Thẩm Thời Khanh không kể về những nguy hiểm lúc đó, “Sau đó anh với cậu ta cùng chạy ra ngoài. Đúng lúc trời lại mưa to, anh đã sốt cao, chính Lê Lịch đã cứu anh”

Khi đó Lê Lịch đã có biểu hiện của sự hứng thú và tài năng thiên bẩm của mình về phương diện y học. Lê Lịch lúc ấy cũng không lớn lắm, nhưng đã có thể ghi nhớ được Hoàng Đế Nội Kinh*, Tạp Bệnh Luận** và các lý thuyết khác về y học.

(*) Hoàng Kế Nội Kinh là sách lý luận y học sớm nhất hiện còn lưu giữ được, là kinh điển thiên cổ về dưỡng tâm, dưỡng tính, dưỡng sinh, là bộ bách khoa toàn thư ẩn chứa ngọn nguồn triết học nhân sinh của người Trung Hoa.

(**) Tạp Bệnh Luận: không có thông tin rõ về cái này nhưng đại loại thì nó liên quan đến Đông y nha mọi người.

Nhưng chính chú của cậu ta lại không bồi dưỡng cậu ta. Hơn nữa vì không muốn cậu ta đoạt đi cơ hội tốt của anh họ cậu. Lê Lịch vẫn luôn phải giả vờ là dốt vì thế nên chưa từng có ai coi trọng cậu.

Thẩm Thời Khanh là người thừa kế của Thẩm gia. Lê gia lại vẫn luôn dựa vào Thẩm gia, cho nên Thẩm Thời Khanh đương nhiên đã đem Lê Lịch bao bọc dưới đôi cánh của mình.

Bất quá tới giờ những người đó vẫn không biết, Lê gia vẫn như cũ, cảm thấy Lê Lịch chỉ là một đám cỏ cao bất cần đời. Căn bản không biết Lê Lịch là người đứng đầu của trung tâm nghiên cứu của Thẩm gia.

Thẩm Canh Giờ trước kia vẫn luôn tìm người phụ trách hạng mục tra ký ức. Nhưng bọn họ không ngờ tới, người phụ trách hạng mục đó lại là một Lê Lịch đáng thương không được Lê gia xem trọng. Bởi vậy nên căn bản chưa có ai tìm được cậu ta.

Còn có anh họ của Lê Lịch, tuy rằng là người tốt, nhưng không có năng lực gì nổi trội gì năng lực. Nếu không phải vì âm thầm quan tâm Lê Lịch, anh họ cậu sớm cũng đã bị những người khác gặm đến xương cốt cũng không còn. Cũng may anh ta đối với Lê Lịch cũng không tệ cũng coi như là không có phụ sự khổ tâm của Lê Lịch.

Thẩm Thời Khanh kể lại một số tin đồn nghe được cho Phó Điềm Điềm.

Lê Lịch là tới nhận sai với Phó Điềm Điềm. Vốn dĩ cậu ta cho rằng lần này dù cậu ta bất tử thì họ cũng sẽ lột da cậu. Nhưng không ngờ rằng Phó Điềm Điềm không những nhìn cậu mỉm cười, mà còn pha trà, rửa trái cây cho cậu. Không hề có một chút thái độ của sự trừng phạt vì tội lỗi của cậu ta, hơn nữa còn nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy tình mẹ.

Lê Lịch: “……”

Đã xảy ra cái gì vậy? Sợ chết mất!

Lê Lịch không sợ chết uống miếng trà, ăn miếng trái cây. Lúc này mới nghiêm mặt nói: “Đây là bữa ăn cuối cùng của anh sao?”

Phó Điềm Điềm thiếu chút nữa phun trà.

“Tại sao em lại đối tốt với anh như vậy. Anh có chút sợ đó”. Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay vẫn cứ ăn.

Trái cây ở đây được vận chuyển từ máy bay trên khắp thế giới. Những nơi khác căn bản không có, không ăn đúng là không được.

“Anh sợ nhưng tay vẫn không chịu dừng lại. Anh nói anh sợ em mới không tin”. Phó Điềm Điềm trừng anh ta một cái.

Nếu cô không biết từ nhỏ anh ta đã rất đáng thương thì cô cũng không rảnh mà đi rửa trái cây cho anh ta ăn đâu.

“Anh đây là đang che giấu nội tâm hoảng loạn”. Lê Lịch ăn xong trái cây, lười nhác vươn vai, “Hai người các người đều đã làm hòa rồi à!! Vậy là tôi có thể về nha ngủ rồi phải không?”

“ Không ai cản anh”

Lê Lịch đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Vì thấy sự hiếu khách của hai người. Hai người có muốn tôi đưa cho một phương thuốc bảo đảm với hai người một đêm bảy lần, đánh nhau kịch liệt đến sáng sớm”

Phó Điềm Điềm: “…… Cút!”