Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ - Mộc Nhĩ Khai Hoa

Chương 31




Editor: Tram Anh

Beta-er: Quân + Linh


Phó Điềm Điềm vừa đứng lên, ánh mắt liền chạm phải A Bạch đang đứng ở cửa. A Bạch hoàn toàn không nghĩ mình sẽ gặp Phó Điềm Điềm ở đây. Cả người cứng đờ, gắng lắm mới có thể mở miệng, kêu một tiếng "Điềm" thì thấy Phó Điềm Điềm lắc đầu. Anh ngậm miệng lại, đôi mắt gắt gao nhìn cô. Sau khi lướt mắt thấy cảnh trong hộp, A Bạch cả người đều căng thẳng, trong ánh mắt ấy tràn ngập sự giận dữ.

Phó Điềm Điềm quả thực không ngờ người pha chế là A Bạch. Sau cú sốc ngắn đó, Phó Điềm Điềm lại ngồi xuống, điệu bộ về đến nhà sẽ xử lý anh.

Những người khách không rời mắt kể từ khi A Bạch bước vào. Ngoại trừ những cô gái có các hành vi ngơ ngác, các chàng trai không tự chủ được mà nảy sinh những ác cảm. Nhưng sau một thời gian ngẫm nghĩ thì bọn họ rút ra được kết luận, một bartender có giỏi như thế nào thì vẫn chỉ là một bartender.

A Bạch và Tiết Liên cùng nhau đi đến, phía sau là người phục vụ. Tiết Liên nói: "Nhân viên pha chế của chúng tôi hôm nay vừa mới phát triển một loại thức uống mới, là sản phẩm đầu tiên trong danh sách rượu vang, mọi người có thể nếm thử. Cá nhân tôi khuyên các bạn nên dùng sản phẩm mới này, nhưng nó có hơi đắt đấy."

Tiết Liên nói chưa dứt lời, mọi người liền nếm thử sản phẩm mới này. A Bạch nhàn nhạt liếc nhìn Tiết Liên một cái, anh ta vội vàng cười lấy lệ rồi vỗ vỗ lưng A Bạch.

Tiết Liên:... Có ông chủ nào lại uất ức như tôi không.

Khi A Bạch đưa tay cầm lấy danh sách rượu, bước tới trước mặt Phó Điềm Điềm, tất cả mọi người đều nhìn hắn. An Khả Hinh nhân cơ hội đó nói: "Cô ấy không đi cùng chúng tôi, không cần đưa menu cho cô ấy."

Ánh mắt của A Bạch nhẹ nhàng lướt qua An Khả Hinh, sau đó lại cau mày nhìn Phó Điềm Điềm: "Điềm Điềm không uống rượu, để tôi pha cocktail cho em."

Người phục vụ đẩy xe đẩy đến, A Bạch liền lấy một chai soda và làm cho Phó Điềm Điềm một ly cocktail không cồn.

A Bạch không cần dụng cụ để hỗ trợ pha chế. Động tác thành thục như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức ánh mắt mọi người không theo kịp. Hình như hắn thêm chút gì đó vào ly cocktail, sau đó lắc lắc nhẹ. Bọt khí từ thân ly bật lên, hòa hợp cùng nhưng màu sắc khác, một thức uống đẹp đẽ vừa mới được hoàn thành. Những ngón tay thon dài, trắng muốt của A Bạch cầm lấy ly cocktail, vô cùng đẹp mắt.

A Bạch nhẹ nhàng đưa ly cocktailcho Phó Điềm Điềm: "Đây, nếm thử đi."

Bên cạnh có một cô gái mắt hí nói: "Tôi cũng muốn uống nước đó, được không?"

"Cái này phải xem ý kiến của Điềm Điềm đã." A Bạch nói.

Có người đầu tiên mở lời giúp, những người khác vội vã đến gần Phó Điềm Điềm tỏ ý làm quen: "Tôi là fan hâm mộ của Phó Điềm Điềm, tôi muốn uống nước đó."

"Tôi cũng thế, tôi cũng thế."

...

Phó Điềm Điềm nhận ly cocktail từ tay A Bạch, mỉm cười nói, "Cậu cũng là fan hâm mộ của tôi à? Có muốn tôi kí tên không?"

Bị Phó Điềm Điềm nhìn chăm chú, mặt A Bạch liền ửng đỏ, nhưng vẫn gật gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Tiết Liên thấy được dáng vẻ này của A Bạch. Anh chàng này ngày thường chẳng nói một lời nào, thế mà hôm nay lại nói nhiều như thế. Quả thật không bình thường, nhưng việc đáng chú ý hơn là... A Bạch đang đỏ mặt. Thật sự là quá khó tin mà. Có phải đây thực sự là Phó Bạch mà Tiết Liên biết không đây?

Phó Điềm Điềm từ trong túi móc ra một cây bút. Loại bút này rất nhỏ nhưng thân bút có thể kéo ra và giãn rộng. Nó rất thuận tiện để mang theo bên người. Cô thường xuyên mang theo một cây để ứng phó với những tình huống cần kí tên đột xuất như bây giờ.

Cô mở nắp bút rồi hỏi A Bạch: "Tôi nên kí ở đâu đây?"

Khuôn mặt A Bạch đã hồng bây giờ lại càng thêm hồng, ngại ngùng chỉ vào cổ áo: "Ở đây."

"Kí ở đây có ổn không?" Phó Điềm Điềm nhìn Tiết Liên.

A Bạch hiện đang mặc áo bành tô dành riêng cho nhân viên pha chế nên kí vào có lẽ không được hay lắm.

Tiết Liên xua xua tay, "Không sao đâu."

Phó Điềm Điềm tiến đến gần A Bạch. Nhưng vì A Bạch cao hơn cô nên hắn ngồi xổm xuống để tiện cho cô kí tên. Hơi thở của Phó Điềm Điềm phả vào cổ hắn khiến nhịp tim A Bạch liên tục đập thình thịch, thình thịch. May là Phó Điềm Điềm đã nhanh chóng kí xong, không thì tim hắn nổ tung mất.

Cô thổi vào chữ kí đó: "Ổn rồi."

Nhìn thấy cảnh này khiến An Khả Hinh giận tím người, cô không ngờ được Phó Bạch lại là một fan hâm mộ của Phó Điềm Điềm.

Mọi người đều được nhận nước cocktail từ Phó Bạch, thấy vậy mắt của An Khả Hinh bắt đầu đỏ. Dù cô ấy rất muốn thể hiện thái độ khinh bỉ nhưng khi thấy thức uống đó được được mọi người uống một cách hứng thú thì sự tò mò của An Khả Hinh trỗi dậy. Cô cũng muốn một ly.

Nhưng cô lại không thể tự hạ mình xuống như thế được, đành cố gắng nhịn thôi.

Cô lại quay sang cô gái bên cạnh hỏi: "Có ngon không?"

Cô gái đó gật đầu: "Tất nhiên rồi, ngon cực kì. Quả thực rất đáng đồng tiền bát gạo." Nói xong, cô gái lại tiếp tục cảm thán, "Cô cho rằng đây chỉ là một ly cocktail bình thường sao? Sai rồi, đây đích thực là thiên đường."

An Khả Hinh vốn nghĩ cô gái đó chỉ đang bóc phét cho đến khi bản thân cô ta nếm thử. Màu đỏ sậm của rượu vang toát lên vẻ quyến rũ dưới ánh đèn huyền ảo, trông hấp dẫn cực kì. Nhấp thử một ngụm, hương vị nồng đượm của rượu lan khắp đầu lưỡi, và từ từ tỏa ra cùng với vị ngọt và chua của chanh, cam. Nhưng không ngừng lại tại đó, các loại hương vị hòa trộn trong miệng một cách mãnh liệt như thể có các phản ứng hóa học đang xảy ra. Vị giác được kích thích mạnh mẽ khiến An Khả Hinh như muốn nuốt chửng cả cái ly cocktail đó.

Ly cocktail đã cạn nhưng cô vẫn muốn được thưởng thức thêm.

An Khả Hinh không phải là một người mù tịt về rượu. Cô đã từng đến những bữa tiệc cao cấp, gặp không ít những bartender nổi tiếng nhưng không ai có trình độ vượt qua Phó Bạch.

Ngay từ ngụm đầu tiên cô đã biết rằng Tiết Liên đào được một báu vật quý báu rồi. Những hương vị sắp xếp chồng chồng lớp lớp lên nhau một cách hoàn hảo như thế đòi hỏi người pha chế phải thật sự am hiểu cũng như quen thuộc với từng loại rượu và nguyên liệu mà anh ta thêm vào. Khi các thành phần được pha chế, từng hương vị nhẹ nhàng có, mãnh liệt có, cùng lan tỏa khắp miệng khiến vị giác đạt đến đỉnh điểm của sự hoàn hảo. Tất cả sự tài tình đó khiến ta phải thừa nhận rằng cả Trung Quốc này khó có ai có trình độ và kĩ thuật pha chế vượt qua được Phó Bạch.

Ai ai cũng có cảm nhận như trên nhưng đêm nay hầu hết đã ngà ngà say. Ngay cả có muốn thêm nữa cũng không được, mỗi người chỉ được một ly. Nếu bạn muốn uống tiếp, bạn chỉ có thể đợi đến ngày mai.

Đấy chỉ chiêu trò marketing của Tiết Liên thôi. Bạn mãi vẫn chưa uống đủ, luôn muốn uống thêm ly nữa, nhưng đêm nay bạn đã gần đạt đến giới hạn rồi.

Sau khi pha chế rượu xong, A Bạch ngồi xuống bên cạnh Phó Điềm Điềm. Ngày thường hắn đều rời đi ngay sau khi pha chế xong, chẳng nói lấy một lời, thế mà tối nay có thể nói nhiều một cách bất thường như thế. Tiết Liên chắc chắn phải giữ hắn ở lại.

Phó Điềm Điềm uống hết ly cocktail thì đứng dậy và nói lời tạm biệt với mọi người. Nếu ban đầu các cô gái ganh ghét cô, không muốn gặp cô nhưng sau một thời gian tiếp xúc, bọn họ nhận ra Phó Điềm Điềm là một người vô cùng dễ gần, chẳng hề lạnh lùng như lời đồn. Thế nên thật bất lịch sự nếu không đáp lại lời chào của người khác, bọn họ ai cũng đều đứng lên chào tạm biệt cô ấy.

An Khả Hinh thấy vậy liền tức giận lên, nhưng thứ càng làm cho cô tức hơn vẫn còn đang ở phía sau.

A Bạch đứng lên theo Phó Điềm Điềm, bỗng nhìn đến An Khả Hinh, hắn nói: "Từ hôm nay trở đi, cô sẽ nằm trong danh sách đen của tôi."

Đánh một đòn chí mạng, đả kích nặng nề là gì? Đó là để cho bạn được nếm hương vị thơm ngon sau đó lại cấm từ nay về sau không cho bạn được hưởng hương vị đó thêm một lần nào nữa.

An Khả Hinh sôi máu, tức giận đứng lên: "Dựa vào cái gì?"

Cô quay sang trực tiếp chất vấn Tiết Liên: "Đây là cách mà Hoàng Đình các người đối xử với khách hàng?"

Tiết Liên bối rối xoa xoa mũi. A Bạch nhìn anh ta và nói: "Quyết định của tôi sẽ không thay đổi. Nếu muốn, anh có thể sa thải tôi."

Hắn cùng lắm thì đi kiếm việc một lần nữa. Với hắn, hiện tại tìm một công việc dễ như trở bàn tay nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để yên cho ai dám khi dễ Điềm Điềm.

"Xin thứ lỗi, An tiểu thư." Tiết Liên nói, "Cô thấy đấy, tôi không thể can thiệp vào quyết định của Phó Bạch. Nếu cô cảm thấy bất mãn thì sau này có thể đừng đến Hoàng Đình nữa."

Nếu ban đầu Tiết Liên vì một số nguyên nhân phức tạp mà đối xử với Phó Bạch có chút không giống nhau. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn đã sớm coi Phó Bạch như bằng hữu. Mặc dù thoạt nhìn thì Phó Bạch có vẻ tính tình không được tốt lại rất kiệm lời. Tuy nhiên nếu nòi về một đề tài nhất định nào đó thì vốn kiến thức của Phó Bạch quả thực rất đáng nể.

Tất nhiên, sự uyên bác đó đôi khi mới xuất hiện vì hầu hết thời gian, hắn vẫn là một con người thiếu suy nghĩ. Nhưng Tiết Liên thực lòng thực dạ muốn đối xử tốt với Phó Bạch, cả tâm trí đều ở phe hắn cả rồi.

Vài người đã rời đi sau lời nói của Tiết Liên. An Khả Hinh tuy rằng tức giận nhưng cũng đành cam chịu chấp nhận. Cô tuy có gia thế không tồi nhưng so với Tiết Liên chẳng là cái khỉ khô gì cả. Cô có thể đắc tội với Phó Bạch – người không rõ lai lịch gì kia, nhưng không thể đắc tội với Tiết Liên. Đành im lặng nén cơn giận xuống.

Vương tỷ vẫn luôn ở bên cạnh chờ Phó Điềm Điềm. Nhác thấy cô đi ra liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa được bao lâu thì chị Vương thấy A Bạch, đằng sau nữa là Tiết Liên. Đang tính nói chuyện với Điềm Điềm nhưng thấy có quá nhiều người, chị Vương liền im bặt.

"Phó Điềm Điềm". Tiết Liên liên tục nhẩm thầm cái tên này. Trước kia hắn nghe Phó Bạch nói "Điềm Điềm" thì cứ tưởng là "ngọt ngào". Hắn đã từng hỏi đó có phải là biệt danh dành cho bạn gái mà Phó Bạch đặt không, cậu ta cũng thừa nhận. Nhưng bây giờ xem ra thì không phải như vậy rồi. "Điềm Điềm" này có khả năng chính là "Phó Điềm Điềm".

Thật bất ngờ, Phó Bạch là một con người khó tính, thế mà hóa ra lại là fan hâm mộ của Phó Điềm Điềm.

Là một ông chủ chính trực và sâu sắc, Tiết Liên nhanh chóng rời đi để Phó Bạch có không gian riêng tư dành cho thần tượng của mình.

"Khi nào thì tan làm? Tôi chờ cùng về." Phó Điềm Điềm hỏi.

"Thường thì 11 giờ. Bây giờ cũng có thể về rồi. Hiện tại cũng gần đến 11 giờ rồi, về sớm một chút Tiết Liên cũng không quản đâu."

"Không sao đâu. Tôi có thể chờ." Phó Điềm Điềm có thể nhìn thấy rằng Tiết Liên chiếu cố A Bạch rất tốt nên Phó Điềm Điềm cũng không lo lắng. Phó Điềm Điềm đi đến xe ngồi đợi A Bạch tan làm.

Vương tỷ đi theo Phó Điềm Điềm bước vào xe với khuôn mặt hoảng hốt. Khi đã yên vị trên xe thì Vương tỷ mới tiêu hóa hết lượng thông tin mà Phó Điềm Điềm vừa nói. Chị nhớ lại lúc A Bạch đưa cho Phó Điềm Điềm một cái thẻ ngân hàng mà nghĩ. "Nói không chừng A Bạch còn kiếm được nhiều tiền hơn người đại diện là tôi đây nữa đấy chứ."

Chị Vương than thở: Không ai cho tôi thẻ ngân hàng.

"Căn bản là em đẹp." Phó Điềm Điềm còn đang mải mê suy nghĩ về A Bạch, thuận miệng nói. "Ngoại trừ điều này ra thì cũng chẳng lý do nào nữa đâu."

Chị Vương:...

Nói thật, cô trông mong gì ở Phó Điềm Điềm này nhỉ?

Mười một giờ, A Bạch đến.

Chị Vương cẩn thận nhìn xung quanh và bảo A Bạch nhanh chóng lên xe.

Biết rằng khó tránh khỏi việc bị Phó Điềm Điềm tra hỏi, A Bạch chủ động giải thích vì sao hắn từ Phú Hoa đến Hoàng Đình làm việc.

Phó Điềm Điềm đã quá quen với những lời lẽ không hay, nhưng cô không thể ngờ rằng A Bạch vì mấy cái đó mà đánh nhau rồi mất việc.

May mắn là A Bạch đánh thắng. Hắn vốn rất kiệm lời, nếu đánh thua chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xin giúp đỡ. Nghĩ đến điều này, Phó Điềm Điềm cảm thấy thật đau lòng.

"Về sau không được đánh nhau nữa." Phó Điềm Điềm nói.

A Bạch gật đầu.

Đối với việc A Bạch pha chế rượu, Phó Điềm Điềm và Vương tỷ đều cảm thấy chắc trước đây A Bạch đã từng làm qua. Lần này chị Vương suy nghĩ tốt hơn: "Em xem, có lẽ A Bạch là một bartender lợi hại, bị người ta ghen ghét,... Rồi chúng ta vô tình nhặt được cậu ấy."

Vương tỷ càng nghĩ càng thấy đúng. "A Bạch, về sau cậu hãy cẩn thận hơn đấy."

Phó Điềm Điềm tưởng tượng cũng cảm thấy chị Vương nói có lý. Thế nên cô liền lo lắng, cũng như không yên tâm để cho A Bạch làm việc ở Hoàng Đình nữa. "A Bạch, hay là cậu đừng là việc ở đó nữa. Đợi khoảng nửa năm, nghĩ xem cậu có thể nhớ thêm chút gì không..."

Phó Điềm Điềm còn chưa nói xong đã bị A Bạch nắm lấy tay, hắn lắc lắc đầu nói, "Điềm Điềm đừng lo lắng, ông chủ rất tốt."

Phó Điềm Điềm nghĩ về Tiết Liên và cả sự an toàn của Hoàng Đình từ trước đến nay, rồi mới yên tâm phần nào, "Tôi sẽ kiếm giúp cậu một tài xế để đưa đón."

Lần này A Bạch không từ chối. Bởi vì đôi khi không có xe nên phải về rất muộn.

Vương tỷ biết rất nhiều số điện thoại của các công ty bảo mật thế nên muốn tìm một tài xế kiêm vệ sĩ không khó. Mọi chuyện nhanh chóng được sắp xếp.

Vương tỷ lặng lẽ liếc nhìn bàn tay của Phó Điềm Điềm đang bị A Bạch nắm chặt rồi lại yên lặng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Tác giả có đôi điều muốn nói: Cám ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc các giải pháp dinh dưỡng tưới tiêu~

Cám ơn thiên thần nhỏ [địa lôi]: Sunny89;

Cám ơn các thiên thần nhỏ đã tưới [dịch dinh dưỡng];

1 chai giá đỗ.

Vô cùng cám ơn sự hỗ trợ và yêu mến của các bạn. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng!