Năm tháng sau.
Vẫn là một đêm mưa to gió lớn.
Trên tay nam nhân là túi hàng hóa vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, tay còn lại cầm ô, chậm rãi bước đi trong mưa.
Khi còn cách căn hộ của mình chưa đến hai mét, nam nhân đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm nam tử lẳng lặng ngồi yên dưới đất, tùy ý cho nước mưa gột rửa cơ thể.
Cảm giác quen thuộc khó tả dâng lên trong lòng, bàn tay đang xách túi hàng hóa của nam nhân trong tiềm thức siết chặt, hô hấp vốn dĩ bình ổn dần trở nên dồn dập.
Hắn muốn dời ánh mắt đi, muốn mặc kệ mọi thứ, muốn thản nhiên như không có việc gì mà bước vào nhà…
Tựa hồ như cảm giác được ánh mắt dò xét của nam nhân, khuôn mặt đang cúi xuống của nam tử chậm rãi ngẩng lên, hiện rõ trong đôi con ngươi cực kỳ xinh đẹp là một tia kinh hỉ cùng rất nhiều do dự bất an không cách nào che dấu.
“Đại thúc… ngươi về rồi?” Nam tử ngập ngừng mở miệng.
Nghe đến xưng hô đã gần như lãng quên, thân thể nam nhân bên dưới chiếc ô đột nhiên cứng đờ.
Hắn sững sờ nhìn nam tử đã bị nước mưa thấm ướt cơ thể, một cảm giác khó chịu hít thở không thông đột nhiên dâng trào.
Tại sao y lại xuất hiện ở đây?
Y không nên… không nên ở đây… Y không phải đã trở về Mỹ sao?
Rất nhiều nghi vấn lấp kín cổ họng, khiến nam nhân không biết làm sao thốt lên lời.
“Ngươi…”
Bao nhiêu câu hỏi trong đầu, cuối cùng chỉ có thể phun ra thanh âm đơn độc.
Ngược lại, trên gương mặt xinh đẹp của nam tử hiện lên nụ cười thỏa mãn. Y loạng choạng đứng lên, giọng nói trong mưa mờ mờ ảo ảo: “Đại thúc, hôm qua ta về nước. Ta không có ý đồ gì đâu, ta chỉ là muốn đến… đến xem ngươi có khỏe không… Hắt xì!”
Mới nói được phân nửa, nam tử dầm mưa đã lâu, cuối cùng hắt hơi một cái.
Nam nhân hơi nhếch môi, không có nửa điểm hồi đáp khi thấy nam tử vội vàng lúng túng giải thích. Phản ứng của hắn nhanh chóng bị trở thành chán ghét trong mắt nam tử.
“…Đại thúc, ta thật sự không có ý đồ gì khác mà. Ta sẽ lập tức rời đi!”
Dứt lời, nam tử xoay người đi, bước chân lảo đảo suýt thì vấp té, nhưng sợ nam nhân càng chán ghét mình hơn, y chỉ dám co rụt bả vai, đôi chân hỗn loạn tiến về phía trước.
Nhìn theo bóng lưng y, nam nhân siết chặt bàn tay cầm ô, cũng không biết nghĩ sao, đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút…”
“Đại thúc, ngươi mới gọi ta?”
Nam tử vẻ mặt tràn đầy rạng rỡ, nhưng ngữ khí lại cẩn trọng vô cùng.
Nói sao đi nữa, dựa theo tình hình trước mắt, nam nhân căn bản không có khả năng gọi y, chỉ sợ là do y tự mình đa tình thôi. Nhưng y vẫn nhịn không được quay đầu lại, coi như đây là một tia hy vọng mong manh, y cũng không muốn bỏ lỡ.
Vì sao lại gọi y? Nam nhân ảo não chán ghét bản thân.
Là sợ mình bị tổn thương còn chưa đủ thê thảm ư? Thật quá thấp hèn…
Tuy nghĩ như vậy, nhưng hai chân hắn cứ như muốn chống đối lại bộ não, chậm rãi đi về phía nam tử. Hắn vươn tay ra, giúp y cản đi một phần nước mưa. Do dự cả nửa ngày, hắn cuối cùng chậm rãi lên tiếng: “… Cứ vào nhà trước, đợi mưa tạnh rồi hẵng đi.”
Nam tử há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, tùy ý để nam nhân dùng ô che mưa cho y, theo nam nhân đi vào nhà.