Năm giờ chiều, Thần Hi dẫn theo hai người hầu ôm một chồng hộp bước vào phòng.
Bởi vì y rất kiên trì, cho nên Triệu Kiệt đành ngủ cùng phòng với y, mặc dù hắn hoàn toàn không muốn…
“Đại thúc, tỉnh tỉnh đi, tới thử mấy bộ quần áo này xem.”
Thần Hi dịu dàng nâng nam nhân còn đang ý thức mơ hồ dậy, ra hiệu cho mấy người hầu đặt mọi thứ lên giường rồi có thể lui ra.
Triệu Kiệt dụi dụi đôi mắt ngáy ngủ, định thần rồi mới chú ý nhìn đến mấy thứ nơi đầu giường, biểu tình vốn dĩ đạm mạc tự nhiên cũng toát ra nghi hoặc.
“Lát nữa phải đến tiệc rượu nên ta đã sai người gấp rút may vài bộ cho ngươi. Ngươi đến nhìn xem có thích hay không, nếu không thích ta sẽ sai người đổi mấy bộ khác.”
Thần Hi sủng nịch ôm lấy nam nhân. Triệu Kiệt rủ mắt xuống, làm cho người khác không đoán ra được lúc này hắn đang nghĩ gì.
Đưa tay cầm lấy cái hộp, nhìn giá tiền in trên đó, vẻ mặt Triệu Kiệt không quá hoảng hốt. Dù sao đi nữa, hắn cũng không phải không biết địa vị của Thần Hi hiện tại, muốn mua mấy bộ y phục này đối với y mà nói chỉ là chuyện nhỏ như hạt cát trong sa mạc.
Tiện tay chọn ra một bộ tây trang, Triệu Kiệt vội vàng thay.
“Bộ này đi.”
Hắn luôn không quá chú ý việc ăn mặc. Trong nhận thức của hắn, có thứ để che chắn là tốt lắm rồi.
Thần Hi nhíu mày, nhìn nghiêng ngó dọc. Kỳ thật, bộ tây trang Triệu Kiệt chọn không tệ, dù sao đại thúc có mặc gì cũng đều đẹp mắt. Chỉ là, y đã sai người chọn nhiều bộ như vậy, trên mặt hắn lại không có nửa điểm vui sướng, nếu thoạt nhìn thì chính là tay chọn đại bộ nào sẽ mặc bộ đó, nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm được vài phần bất đắc dĩ.
Phải biết rằng, trước đây y chưa bao giờ tốn quá nhiều tâm tư đi lấy lòng bạn giường của y…
Hơn nữa, theo giác quan thứ sáu lâu ngày bồi dưỡng, y có thể chắc chắn người nam nhân trước mắt kia tựa hồ đang có bí mật gì không thể để cho ai biết… Nên nhớ rằng, trước kia đại thúc ở trước mặt y thay quần áo sẽ ngượng ngùng xoay tới xoay lui cả nửa ngày mới chịu cởi áo ra, mặt cũng đỏ hơn phân nửa, nhưng mà phản ứng vừa rồi của hắn lại…
“Được rồi, đi thôi.”
Thần Hi tạm xem như không có việc gì, cũng không để ý đến phản kháng của Triệu Kiệt, thật tự nhiên đem nam nhân ôm vào trong ngực.
Bên ngoài biệt thự đậu sẵn hai chiếc xe màu đen có rèm che. Toàn thân K mặc một bộ tây trang đen, đứng chờ trước cửa xe. Vừa nhìn thấy Thần Hi đến, gã lập tức cung kính cúi chào, gọi một tiếng ‘Thần tổng’, nếu so với thái độ khi ở cùng Triệu Kiệt thì quả thật giống như hai người khác nhau.
Thần Hi vẻ mặt lạnh lùng, chờ K mở cửa xe xong thì ôm Triệu Kiệt ngồi vào băng ghế sau.
Đóng cửa, K nhanh nhẹn ngồi sau ghế lái, bên ghế phụ là M. Theo suy đoán chắc chắn của Triệu Kiệt, trên chiếc xe còn lại nhất định là J với N.
“Đại thúc, ngươi nghĩ gì đến mất hồn như vậy?”
Thần Hi tựa đầu vào vai Triệu Kiệt, để cằm mình dán chặt lên bả vai hắn.
“Không có.”
Triệu Kiệt chuyên tâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lãnh đạm đáp lại một câu như thế.
Hắn không thể biểu hiện quá rõ ràng, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Thần Hi nhìn chăm chú gương mặt Triệu Kiệt, cũng không vạch trần tâm sự ngổn ngang ở trong lòng đối phương, chỉ là vòng tay càng thêm siết chặt, đem người kia vùi sâu vào ngực.
Triệu Kiệt vốn tưởng rằng chờ đến hội trường buổi yến hội, Thần Hi sẽ bận xã giao mà không có thời gian quan tâm hắn, không ngờ đôi tay mạnh mẽ của y cứ như được dán keo dán sắt, một mực ôm chặt eo hắn không buông, mặc cho hắn có nhẹ vùng vẫy ý bảo y buông tay, không tha vẫn cứ không tha.
Mang theo cái chân khập khiễng, Triệu Kiệt bị Thần Hi kéo tới kéo lui, bắt chuyện qua một lượt với các nhân vật đứng đầu của những thương nghiệp lớn, nơi bắp đùi bị thương đã có chút run rẩy, trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.