Khi Triệu Kiệt tỉnh lại thì đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Hắn ngồi dậy, thấy bắp đùi đã được quấn một lớp băng gạc, bàn chân treo lơ lửng giữa không trung.
‘Lạch cạch’ hai tiếng, cửa phòng đẩy ra, Thần Hi cau mày, vẻ mặt uể oải bước vào phòng. Nhìn thấy Triệu Kiệt, đáy mắt y hiện lên một chút kinh ngạc.
“Tỉnh lại lâu chưa?”
Thần Hi kéo một cái ghế qua, thân người thon dài ưu nhã ngồi bên cạnh mép giường.
Triệu Kiệt tâm tình phức tạp nhìn Thần Hi.
Người này không giống với thiếu niên trong ấn tượng của hắn… Vốn dĩ còn thấp hơn hắn nửa cái đầu, lúc này đã đổi thành cao hơn hắn một cái đầu, vai cũng rộng hơn một chút. Còn có, vóc người mảnh khảnh đã thay băng cơ thể rắn chắc khỏe mạnh, dưới sự trợ giúp của tây trang lại càng tản mát ra một cổ mị lực nam tính thành thục mê người.
Điều duy nhất không thay đổi, chính là khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả thiên sứ…
“Sao không nói gì?”
Thần Hi sờ sờ gương mặt nam nhân trước mắt. Triệu Kiệt khó chịu xoay mặt đi, cự tuyệt sự đụng chạm của y.
Thần Hi thu tay về, đối với sự cự tuyệt của nam nhân có vẻ không để tâm.
“Ngươi phái người cưỡng ép ta đến đây?”
Triệu Kiệt cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Thần Hi không thừa nhận cũng không phủ nhận nhún nhún vai, “Đói bụng chưa? Ta gọi người mang vài thứ đến cho ngươi.”
“Đừng nói sang chuyện khác.” Triệu Kiệt kéo góc áo Thần Hi đang muốn đứng lên.
Hắn muốn đáp án từ Thần Hi.
Thần Hi ngồi lại vị trí cũ, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt, sau đó mới nhẹ nhàng phun ra một chữ.
“Đúng.”
“Tại sao?”
Triệu Kiệt ép buộc chính mình phải đè nén cảm giác sôi trào mãnh liệt trong lòng xuống, ép buộc chính mình phải thật lãnh tỉnh để đối mặt với Thần Hi.
Tại sao? Tại sao còn muốn trở về trêu chọc hắn?
Lẽ nào… Tổn thương hắn như vậy còn chưa đủ sâu ư?
“Vốn dĩ ta không nghĩ tới cần phải cưỡng ép.”
Thần Hi đứng lên, mở cửa phòng bước ra ngoài. Khi quay trở lại phòng thì trên tay là một cái túi da.
Y lấy thứ gì đó từ bên trong ra, giống như là ảnh chụp, rồi đột nhiên ném thẳng vào mặt Triệu Kiệt.
‘Ba’ một tiếng, Triệu Kiệt mơ hồ chớp mắt mấy cái, nhìn về phía đống ảnh chụp rơi tán loạn trên đùi.
Triệu Kiệt tiện tay cầm lên một tấm ảnh, vừa nhìn đến, huyết sắc trên mặt từ từ biến mất…
Trên ảnh chụp, là cảnh tượng hắn cùng nam hài trong quán bar đang hoan ái.
“Ta vốn không nghĩ sẽ phải cưỡng ép, ngươi biết không?”
Thần Hi đoạt lấy tấm ảnh trong tay Triệu Kiệt, gạt hết số ảnh còn lại sang một bên, thân hình cường tráng đè lên trên người hắn, đáy mắt ẩn chưa hừng hực lửa giận.
“Nếu ngươi đã hỏi, vậy chúng ta cứ thanh toán hết một lần đi.”
Thô lỗ xé rách chiếc áo đơn bạc trên người Triệu Kiệt, Thần Hi rút thắt lưng bên hông ra, mang cổ tay đang giãy dụa của hắn trói lại, cố định trên đầu giường.
“Đại thúc, ta chưa từng nghĩ tới trong thời gian ta rời đi, thân thể của ngươi lại biến thành *** đãng như vậy.”
Thần Hi kéo xuống thứ cuối cùng che chắn cơ thể Triệu Kiệt, giữ chặt bàn chân vẫn còn chưa từ bỏ ý định giãy dụa của hắn, tách rộng hai chân sang hai bên, để tiểu huyệt hồng nhạt của nam nhân hiện rõ trước mắt.
“Ai cho phép ngươi để nam nhân khác tiến vào đây?”
Ngón tay Thần Hi ở bên trong tiểu huyệt thô lỗ động vài cái, Triệu Kiệt liền mẫn cảm liền co rụt huyệt khẩu lại, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, không ngừng giãy dụa hai tay bị trói chặt, chết cũng không muốn bỏ cuộc.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi!”
‘Ba’ một tiếng, Thần Hi phẫn nộ rút tay ra, giáng thẳng một bạt tai vào mặt Triệu Kiệt.
Dáng vẻ của y, rất giống người chồng bắt gian tại giường người vợ dám ‘hồng hạnh xuất tường’.
hồng hạnh xuất tường: ngoại tình ^^