Khi Bùi Ứng Triết lên bảy tuổi thì có người bạn đầu tiên. Hắn dương dương đắc ý khoe khoang với cha mình: "Ba ba, con có bạn rồi!"
Lượm Ve Chai chưa từng có bạn bè, cũng không biết bạn bè là gì. Bùi Ứng Triết nói cho y biết: "Tụi con chơi chung với nhau, chơi chung với nhau chính là bạn đó!"
Lượm Ve Chai có chút buồn bực, mình cũng chơi đùa với bé cưng, ngày nào cũng chơi đùa với bé cưng, sao hắn không làm bạn với mình? Trong lòng Lượm Ve Chai rất ấm ức nhưng không nói ra.
Có câu trẻ con bảy tám tuổi đến chó còn ngại, Bùi Ứng Triết cũng giống vậy. Trước kia Lượm Ve Chai thường xuyên ôm cục bông vào lòng véo cái mặt tròn vo của hắn, giờ lại không cho véo nữa, véo nhiều còn nhe răng trợn mắt muốn cắn người.
Chẳng biết từ lúc nào Lượm Ve Chai phát hiện bé cưng không còn là cục bông mềm mại nữa, cánh tay bắp chân không còn giống củ sen mà dài ra và gầy đi, chẳng đáng yêu chút nào. Hơn nữa không còn đeo bám y, không nghe lời, hung dữ như cọp con, không dễ chọc.
Nhưng dù sao cũng là bé cưng do mình nuôi lớn, đâu thể vì hắn không dễ chọc mà vứt đi được.
Thời gian đó Bùi Ứng Triết thường xuyên đi tìm bạn hắn, một mình Lượm Ve Chai hối hả ngược xuôi, vất vả lắm mới nhặt được chút đồ ăn nhưng mình không nỡ ăn mà cẩn thận bưng hộp cơm về nhà, trong nhà vắng ngắt. Mỗi ngày bé cưng đều ở ngoài chơi đến tối muộn mới về, cơm đã nguội ngắt.
Trước kia Bùi Ứng Triết luôn đòi cha hắn đút mới chịu ăn, giờ cha hắn đút cho hắn còn tức giận, nhất định phải cầm thìa tự xúc ăn.
Hôm đó hắn cầm thìa dằm dằm cơm thừa trong chén rồi hỏi cha mình: "Ba ba, khi nào con mới được đi học?"
Lượm Ve Chai sửng sốt: "Hả?"
"Các bạn con đều được đi học, đi học mới biết viết chữ, tụi nó biết nhiều chữ lắm, còn cười nhạo con không biết chữ." Bùi Ứng Triết ngẩng đầu chớp mắt nhìn cha hắn, "Ba ba, khi nào con mới được đi học?"
Lượm Ve Chai chưa bao giờ đi học cũng không biết chữ, y không biết làm thế nào mới được đi học. Nhưng bé cưng muốn đi thì y sẽ nghĩ cách, nghĩ suốt đêm không ngủ.
Đầu ngõ có ông chủ tiệm mì hoành thánh, nhà hắn có đứa con trai trạc tuổi bé cưng, hình như hay đeo cặp sách đi đi về về, hay là ngày mai đi hỏi thăm thử xem? Cũng chẳng biết người ta có chịu để ý tới y không nữa......
***
Ngày hôm sau, Lượm Ve Chai đến tiệm mì hoành thánh, quả nhiên vợ chồng nhà người ta đều ngó lơ y, y hỏi thêm mấy câu thì ông chủ liền vác chổi ra đuổi đánh.
Lượm Ve Chai xách túi chạy mệt đứt hơi, cơm tối hôm nay đã nhặt xong nên y muốn về sớm một chút.
Đi ngang qua cư xá cạnh nhà, Lượm Ve Chai dừng lại, y biết nhà bạn bé cưng ở đây, mỗi ngày cứ đến giờ này bé cưng lại đi tìm bạn chơi.
Lượm Ve Chai kéo túi xách da rắn chui vào cửa hông tiểu khu, vừa đi hai bước đã bị chặn lại.
Bảo vệ gác cổng nhìn y chằm chằm: "Ê, gọi cậu đấy, cậu muốn làm gì?"
Lượm Ve Chai nói: "Tôi tới đón bé cưng."
Bảo vệ liếc mắt nhìn y từ trên xuống dưới: "Được được được, mau vào dẫn nó ra đi, lần sau không được vào nữa đâu đấy!"
Lượm Ve Chai không hiểu vì sao bé cưng mỗi ngày đều được vào đây mà sau này không được vào nữa, là vì y tới đón sao? Đều tại y sao?
Lần đầu tiên Lượm Ve Chai cảm thấy khổ sở vì mình chỉ là người lượm ve chai.
Y lượn quanh một vòng lớn trong cư xá, rốt cuộc nhìn thấy bé cưng. Mấy đứa trẻ xúm lại một chỗ rồi chốc lát sau bỏ chạy tứ tán, chỉ để lại mỗi mình bé cưng.
Lúc đầu Lượm Ve Chai tưởng bọn chúng đang chơi trò gì, về sau mới thấy rõ ràng bọn chúng đang ném pháo vào người bé cưng.
Bùi Ứng Triết ngồi xổm tại chỗ, mấy đoạn pháo nhỏ nằm sát người hắn, còn rơi xuống bên chân nổ lốp bốp. Thật ra hắn rất sợ nhưng không dám né cũng không dám kêu, nếu hắn né thì các bạn sẽ không chơi chung với hắn nữa.
Lượm Ve Chai không biết đánh người khác mà chỉ bị đánh, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất y "ra tay đánh người".
Y ném túi xách da rắn đi rồi xông tới đánh vào mông thằng bé cầm đầu.
Lũ trẻ kia đều không kịp phản ứng, Bùi Ứng Triết ngẩng đầu lên: "...... Ba ba?"
Lượm Ve Chai kéo hắn từ dưới đất dậy: "Bọn nó bắt nạt bé cưng!"
Bùi Ứng Triết mím môi lắc đầu hất tay y ra: "Không có, không ai bắt nạt con cả! Chuyện của con không cần ba lo!"
Một lát sau lũ trẻ kia lấy lại tinh thần, thằng bé cầm đầu tức giận đến nỗi mặt đỏ rần, ra lệnh cho mấy đứa kia tiếp tục đốt pháo.
Lượm Ve Chai muốn giúp bé cưng bắt nạt lại bọn trẻ nhưng bé cưng trách y xen vào việc của người khác, y không biết làm sao nên chỉ có thể ôm bé cưng vừa chạy vừa tránh.
Lũ trẻ kia đuổi theo sau quăng pháo vào người Lượm Ve Chai.
Chạy được nửa đường thì gặp phải anh trai của một đứa nhỏ trong số đó, anh trai nó còn đi cùng mấy đứa bạn cao lớn. Đứa nhỏ kia liền gào ầm lên: "Ca, lúc nãy tên nhặt ve chai này đánh tụi em đó!"
Lúc này Lượm Ve Chai biết không thể ôm bé cưng vì sẽ làm hắn bị đánh lây. Y đẩy bé cưng ra rồi bảo bé cưng chạy trước đi, dù sao y cũng thường xuyên bị đánh nên không sợ.
Thế là Lượm Ve Chai bị đám người xúm lại đè xuống đất rồi tay đấm chân đá cho một trận no đòn.
Sau đó y bị người gác cổng đuổi ra ngoài, lê thân về đến nhà liền ngã ra giường ngủ thiếp đi.
***
Khi tỉnh lại trời đã tối om, toàn thân đau ê ẩm. Y nghĩ không phải mình ngủ quên mà là bị ngất đi.
Trên tay ẩm ướt nóng hổi, có người vừa nắm tay y vừa khóc. Lượm Ve Chai nhúc nhích ngón tay, ho khan: "Bé cưng?" Thế là tiếng khóc càng lớn hơn, nước mắt nước mũi chùi hết lên tay y.
Bùi Ứng Triết khóc đến thở không ra hơi, nói cũng không rõ: "Ba ba, ba...... tại sao, tại sao...... không nhúc nhích, con tưởng...... ba chết rồi......"
Hai bàn tay nhỏ bé của Bùi Ứng Triết dính đầy máu, Lượm Ve Chai còn tưởng hắn bị thương, sau đó mới phát hiện là máu của mình. Y chảy rất nhiều máu mũi, Bùi Ứng Triết lấy tay lau cho y làm nửa gương mặt đều bê bết máu. Lượm Ve Chai nghĩ nếu bây giờ cầm gương lên soi chắc mình xấu lắm.
Y thấy áy náy với bé cưng, có lẽ sau này bé cưng không thể chơi cùng với các bạn nữa.
"Người gác cổng nói sau này không cho chúng ta vào đó nữa."
"Bạn con cũng không chơi với con nữa."
"Ba ba sẽ nghĩ cách hỏi thăm cho con đi học chữ."
"Thật xin lỗi bé cưng, ba ba không tốt."
Bùi Ứng Triết đến cạnh chậu nước, chổng mông ngồi xổm xuống lấy mảnh vải nhúng vào nước rồi lon ton chạy lại lau mặt cho cha hắn.
Lau xong mới thấy trên vành tai trái của cha hắn bị pháo nổ đứt lìa một mảnh, máu chảy ròng ròng, gối đầu cũng bị máu nhuộm đen sì.
Bùi Ứng Triết lại bắt đầu khóc, khóc đến cả người co giật: "Con không cần bạn! Cũng không cần đi học không cần biết chữ! Con chỉ cần ba ba! Sau này con sẽ nghe lời, sau này con sẽ nghe lời ba ba!"
Đêm đó Bùi Ứng Triết mất cái răng sữa đầu tiên làm hắn sợ gần chết, hắn cứ tưởng khi nào già đi thì mới rụng răng.
Theo truyền thống xa xưa, răng hàm trên phải ném dưới giường để mọc xuống, răng hàm dưới phải ném lên nóc nhà để mọc lên, làm vậy răng mới mọc đều được.
Ngày hôm sau Lượm Ve Chai bế bé cưng, bảo hắn ném răng cửa hàm dưới lên nóc nhà dột nát của họ.
Lượm Ve Chai nói với bé cưng: "Rụng răng chứng tỏ con đã lớn rồi đấy."