“Thác Dã, Tiểu Hi thế nào rồi?” Giọng nói của Giang Tuyết Nhi từ ngoài cửa truyền vào.
Anh bất chợt đẩy mạnh cô ra, Úy Trì Hi lảo đảo một cái thiếu chút nữa đụng phải bồn lavabo cảm ứng.
“Cẩn thận.” Anh theo bản năng giữ chặt lấy cánh tay cô, hít sâu một hơi, ôm lấy thân hình mềm nhũn của cô, né tránh ánh mắt như bốc lửa của cô.
“Người muốn làm gì!” Úy Trì Hi bị anh ôm ngang nhấc bổng lên, thất thanh kêu to, cánh tay ngọc mảnh khảnh theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh.
“A! Tiểu Hi…” Giang Tuyết Nhi vừa lúc nhìn thấy anh ôm Úy Trì Hi vội hỏi “Thác Dã, Tiểu Hi, con bé …”
“Tuyết Nhi em tránh ra một chút, kẻo không lại đụng phải em.” Úy Trì Thác Dã ôm lấy thân hình Úy Trì Hi không hề giải thích với Giang Tuyết Nhi liền đi một mạch về phía cửa.
Úy Trì Hi không muốn nhìn thấy Giang Tuyết Nhi, vì thế liền vùi mặt vào sâu trong lồ ng ngực dày rộng của anh, nước mắt, nước mũi giận dỗi dường như cũng nhân đó mà quệt hết lên chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh.
“Ồ, được, Thác Dã anh cẩn thận một chút nha!” Giang Tuyết Nhi vội vàng nhường đường, khẩn trương nhìn theo bọn họ.
Anh không chút do dự ôm Úy Trì Hi bước ra, vừa đi vừa hét lên: “Chú Lâm, bác sĩ Quý còn chưa tới sao?”
“Đến rồi, đến rồi!” Thím Lâm vừa lúc bước vào cửa, đi theo phía sau là một người đàn ông cao tuổi mặc một chiếc áo khoác màu xám bạc, khoảng hơn sáu mươi tuổi. “Cậu chủ, bác sĩ Quý đến rồi”.
“Ừ, bác sĩ Quý, phiền ông đi theo tôi.” Úy Trì Thác Dã ôm Úy Trì Hi đi lên lầu, một bên dặn dò bác sĩ Quý, một bên hướng cô gái nhỏ trong lòng thấp giọng nói: “Con cố chịu thêm một lát, bác sĩ Quý đến rồi.”
“Ừm!” Cô gái nhỏ trong lòng phát ra một tiếng rên khẽ. Cô sợ không dám đối mặt nhưng người kia vẫn đến! Oh my God, phải làm gì bây giờ!
Cô vùi đầu xuống càng sâu, căn bản không dám liếc mắt nhìn bác sĩ Quý lấy một cái. Tâm trạng rối bời, phải làm thế nào đây!
Úy Trì Thác Dã chậm rãi ôm Úy trì Hi trở về phòng ngủ của cô ở Xích Long bảo, đặt cô xuống giường, cẩn thận giúp cô cởi giày ra: “Mau nằm vào trong chăn đi.” Anh quay đầu thấy bác sĩ Quý đã đứng ở cửa liền nói: “Bác sĩ Quý, làm phiền ông.”
Bác sĩ Quý gật đầu, đi vào trong phòng, dùng giọng nói nhã nhặn hỏi: “Cậu chủ, cô tiểu Hi cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
“Con bé nôn rất nhiều, cũng không biết có phải là do dạ dày có vấn đề hay không, phiền bác sĩ Quý khám cho con bé xem sao.” Lông mày anh vẫn nhíu chặt như trước.
“Được, để tôi khám thử xem.” Bác sĩ Quý cầm hộp đựng thuốc vẫn đem theo bên người để lên trên giường, lấy ống nghe y tế ra, đi đến trước mặt Úy Trì Hi.
“Oái!” Lông tơ của cô dựng đứng cả lên, vội lùi người vào sâu trong chăn, vô cùng hoảng sợ nhìn bác sĩ Quý.
“Úy Trì Hi, không được làm loạn, ngoan ngoãn để bác sĩ Quý khám xem.” Úy Trì Thác Dã thấy cô tránh né, lập tức quát lên.
Thím Lâm và Giang Tuyết Nhi cũng đi vào trong phòng, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Úy Trì Hi.
Úy Trì Hi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đều đồng thời tập trung lên mặt cô, đột nhiên kêu lên: “Người ta không cần.”
“Con đã nôn đến như vậy, lại còn la hét không chịu khám.” Anh nhướng mi, cao giọng nói: “Bác sĩ Quý, ông đừng để ý đến con bé.”
Dứt lời, anh chuẩn bị đi qua giữ chặt lấy cô. Con bé này không dùng bạo lực là không chịu hợp tác phải không?
“A—chờ, chờ một chút!” Úy Trì Hi hoảng hốt kêu lên, “Con muốn tất cả mọi người đều đi ra ngoài hết, chỉ để mình bác sĩ Quý ở lại!”
“Úy Trì Hi!” Thanh âm của anh lộ ra sự uy hiếp. Anh sẽ ăn cô hay sao mà cô lại dùng bộ dạng sợ hãi thế này?
“Hu hu hu, người bắt nạt người ta…” Cô khịt mũi chua xót, oa oa khóc lớn tiếng: ”Người ta chỉ cần…một mình… bác sĩ Quý…hu hu”
“Được rồi, cậu chủ, chúng ta có lẽ cũng nên đi ra ngoài trước. Cô chủ nhỏ chắc là thấy xấu hổ đấy.” Thím Lâm nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của cô chủ nhỏ, trái tim liền mềm nhũn ra.
Giang Tuyết Nhi ở bên biết điều cười nói: “Phải đó, thím Lâm nói không sai. Thác Dã, em thấy chúng ta cũng đừng nên quấy rầy bác sĩ Quý.” Cô đi đến bên người Úy Trì Thác Dã, ôm chặt cánh tay anh, dịu dàng nhìn anh mỉm cười.
“…” Anh không lên tiếng, trong lòng có chút giận dỗi. Con bé này không biết anh thực sự rất lo lắng cho cô sao, lúc này còn đuổi anh đi.
“Hu hu oa oa oa…” Úy Trì Hi khóc càng thêm dữ, đương nhiên là bởi vì nhìn thấy hai tay của Giang Tuyết Nhi đang ôm lấy cánh tay anh! Nỗi chua xót dâng lên khiến cho cô đau lòng quá!.
Tiếng khóc của cô làm lòng anh đau: “Được rồi, đừng khóc! Bác sĩ Quý, ở đây giao cho ông.”
Anh cau mày cùng Giang Tuyết Nhi bước ra khỏi phòng, thím Lâm cũng tiện tay đóng lại cửa phòng. Trong phòng chỉ còn lại bác sĩ Quý và Úy Trì Hi hai người đối diện nhau.
“Cô Tiểu Hi, chúng ta lại gặp nhau, để bác sĩ Quý khám xem nào, chính xác là ở đâu thấy không thoải mái.” Bác sĩ Quý mỉm cười hiền lành.
“A! Bác sĩ Quý, xin chào…” Cô có chút lo sợ đưa tay ra trước mặt ông “Chúng ta có thể làm một vụ giao dịch hay không…”
“Hả?” Bác sĩ Quý bối rối, nắm lấy tay cô, đè tay lên mạch của cô “Giao dịch gì?”
“Hì hì, chuyện đó….” Cô cười gượng hai tiếng.
Chân mày bác sĩ Quý hơi nhíu lại, sau đó, lại một lần nữa kiểm tra mạch đập của cô: “Cô Tiểu Hi… gần đây cô bị nôn thường xuyên sao?”
Nghe thấy ông hỏi như vậy, Úy Trì Hi biết, bác sĩ Quý là một vị bác sĩ ‘lão làng’ dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần nghe qua mạch đập của cô liền hiểu rõ ràng vấn đề của cô là gì.
Cô hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Quý, chắc ông cũng biết, đúng vậy, tôi đang mang thai.”
“Hmm.” Bác sĩ Quý gật đầu, kết quả này không có gì bất ngờ, vừa rồi lúc bắt mạch thì ông đã biết.
“Bác sĩ Quý, ông—– không thấy kỳ lạ sao?” Úy Trì Hi trợn tròn mắt, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ông cụ. Quả nhiên là một vị bác sĩ già đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, thấy biến cũng không hề sợ hãi.
Bác sĩ Quý thở dài một hơi. Nhà ông ba đời đều là bác sĩ cho gia tộc Úy Trì, cũng có thể nói là đã tận mắt chứng kiến mọi thăng trầm của gia tộc này. Gia tộc Úy Trì nhân khẩu vẫn luôn đơn bạc, hiện tại cô con gái nuôi của gia tộc Úy Trì có tin vui, khiến cho ông nửa mừng lại nửa lo. Mừng là, nhân mạch bắt đầu thịnh vượng, cho dù không phải là huyết mạch chân chính của gia tộc Úy Trì, nhưng lo là lo cô Tiểu Hi tuổi còn quá nhỏ, nghe giọng điệu vừa rồi của cậu chủ cũng không giống như là đã biết rõ.