Rừng cây trên đảo Phuket là rừng nguyên sinh, cây thuộc họ thông hay họ tùng bách, tiếng thông reo trong gió. Trên cây cổ thụ to lớn cao chót vót, rễ lan rộng cắm sâu dưới lòng đất, hàng ngàn con chim tước bay về đậu ở các nhánh cây ca hót véo von.
“Thác Dã… Người có nghe thấy… tiếng chim hót…”
“Thác Dã… Người xem… Đảo Phuket… Thật sự… Thật sự rất đẹp…” Úy Trì Hi khó khăn hét lên từng chữ một.
Răng cắn chặt, trên trán cô mồ hôi tuôn xuống như mưa, chống đỡ cơ thể nặng nề của anh, nửa khiêng nửa kéo anh vào khu rừng rộng lớn này, gần như chân cũng đã đứng không vững.
Xóc nảy suốt cả đoạn đường, mặc dù bị hôn mê nhưng thỉnh thoảng anh vẫn vô thức rên lên khó chịu.
“Thác Dã… Chúng ta sắp… Được cứu rồi.” Cô vừa thở hồng hộc vừa hét lớn lên, muốn đánh thức anh dậy. Dọc đường đi, cô không ngừng quát tháo anh không được đầu hàng. Cô lo sợ anh cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh…
Cô buộc mình phải luôn bình tĩnh, không ngừng lục lọi trong trí nhớ, quan sát từng ngọn cây cọng cỏ. Cô nhớ có một loại cây có thể chống viêm cầm máu.
Bỗng nhiên, trong một góc rừng hẻo lánh có một loại cây mọc đầy thứ quả mang hình thù kỳ quái đã hấp dẫn lực chú ý của cô. Hai mắt cô lập tức lóe sáng! Cuối cùng cô đã tìm được rồi!
Cô hưng phấn đỡ anh từ trên lưng xuống, để anh dựa vào một gốc cây đã bị chặt ngọn, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trắng xanh của anh, hai mắt cô đong đầy nước mắt: “Người phải cố lên nha.”
Cô cắn chặt môi, chạy về phía vạt cây mọc đầy thứ quả kỳ lạ kia.
Loại trái cây này có màu trắng, khi còn rất bé cô đã từng được nhìn thấy qua, cô nhớ mang máng là nó có thể chữa thương cầm máu.
Cô cẩn thận lần dò vào trong bụi cỏ kia, lo lắng nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng nó mất.
Những trái cây này có lớp vỏ cứng, hình dáng nhỏ bé ẩn dưới những phiến lá màu xanh biếc, lấp ló đung đưa. Cô đưa tay khẽ hái, chọn vài trái mọng nước nhất, đã chuyển hết sang màu trắng sáng, sau đó đem bứt nguyên cả cành rồi vội vàng chạy về bên cạnh anh.
Hai mắt anh nhắm chặt, ấn đường cau lại, khuôn mặt cương nghị lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Úy Trì Hi đè nén cảm giác đau nhói trong lòng. Cô không ngừng tự trấn an, Thác Dã nhất định sẽ không sao.
Cô cởi bỏ quần áo anh, lộ ra miệng vết thương bắt mắt sau lưng, lập tức hai mắt cô đỏ hồng. Thậm chí cành quả dại đang nắm trong tay cũng run rẩy theo, nhưng cô không hề do dự. Mặc dù miệng vết thương không sâu, nhưng phải mau chóng lấy viên đạn ra cho anh, rồi cầm máu chống viêm, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nỗi.
Cô tước lớp vỏ ngoài của cành cây đi, siết chặt nắm tay đang khẽ run rẩy, dùng cành cây khoét sâu vào miệng vết thương của anh, tìm kiếm để lấy ra đầu viên đạn còn sót lại…
“Á!” Anh rên lên khe khẽ, dường như đang cố chịu một cơn đau dữ dội. “Cố nhịn một chút, sắp xong rồi đây.” Cho dù trong lòng không nhẫn tâm khi nghe thấy tiếng anh kêu r3n vật vã, nhưng cô cũng biết là không thể dừng tay.
Cô hít vào một hơi thật sâu, tự mình trấn định lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng khơi rộng miệng vết thương kia ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy được một viên đạn bạc. Cô thật cẩn thận gắp nó lên…
Lạy chúa, mong Người nhất định phải phù hộ cho con thuận lợi gắp nó ra.
Keng!
Viên đạn trượt ra, kéo theo ít tia máu trượt xuống lưng anh, cô theo phản xạ đưa tay bắt được.
Anh khẽ rên lên.
Màu bạc? Có rất ít người dùng đạn bạc, thật bất ngờ, trên viên đạn có khắc chữ ‘K’, làm cô không ngừng run rẫy! Trong đầu xoẹt qua một số tia sáng, nhưng chỉ là thoáng qua trong chớp mắt.
Miệng vết thương anh chảy máu xối xả, không kịp nghĩ ngợi, cô vội vàng tách lớp vỏ cứng của quả dại đó ra, lấy phần sữa đục bên trong bôi lên để sát trùng vết thương cho anh. Tiếp theo, cô vò nát lá cây của quả dại đó đắp lên bên ngoài miệng vết thương cho anh. Chôỗ vết thương ngay bả vai anh trước đó, cũng được bôi thêm lên một lớp nước trái cây.
Đắp xong đâu vào đó, cô xé quần áo anh ra làm bốn mảnh, thành thạo băng bó vết thương cho anh.
May mắn là quần áo của anh khá lớn, nên còn thừa lại hai mảnh vải, cô dùng để buộc chặt ngực mình lại và che bớt đôi mông trông giống như một cô gái Gypsy (cô gái rừng xanh).
Mọi việc xong xuôi, cô nâng anh dậy, tránh đụng vào vết thương của anh, để anh nằm dựa vào một gốc cây. Trên trán anh rướm ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, ấn đường đang nhíu chặt chầm chậm giãn ra, nhưng vẫn mê man như cũ.
Ùng ục, bụng Úy Trì Hi réo lên, cô vừa nhớ ra bọn họ suốt đường đi hầu như cũng chẳng ăn gì.
Vì vậy cô bắt đầu vào rừng tìm kiếm quả dại, sau đó đem trái cây nhai nhỏ mớm vào miệng anh.
Anh vẫn bị hôn mê bất tỉnh…
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vạn vật như bị một màng đen bao phủ. Ở nơi rừng thiêng nước độc này, đêm lạnh như băng.
Đêm khuya, mọi âm thanh từ từ lắng lại, ánh trăng xuyên qua cành lá rậm rạp hòa lẫn trong màn sương giăng mờ ảo, lóe lên một chùm sáng trang nghiêm mà thánh thiện.
Ở xa xa, biển dường như cũng đang yên giấc, phảng phất nghe thấy tiếng những con sóng nhỏ vỗ nhè nhẹ vào bờ cát.
“Ưm…” Toàn thân Thác Dã bắt đầu run rẩy, bờ môi lại tái nhợt.
“Làm sao thế này?” Cô lo lắng hỏi, đưa tay chạm vào, trời ạ, cơ thể anh lạnh như băng!
Cô lập tức áp sát thân mình vào, giang hai tay ôm chặt lấy anh, dùng toàn bộ nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho anh.
Lúc này da thịt tr@n trụi của họ khẽ cọ xát vào nhau, nảy sinh ra một dòng khí nóng.
Nhớ lại nụ hôn triền miên dưới đáy đại dương kia, khuôn mặt cô không khỏi đỏ bừng. Khóe môi cong lên thấp thoáng ý cười, anh biết cô là ai, trong khoảnh khắc đó chắc chắn anh biết rất rõ bản thân đang hôn ai.
“Người đã hôn người ta nha.” Tuy rằng cô biết lúc đó anh làm vậy để truyền không khí cho cô.
“Người đã sờ s0ạng người ta nha.” Mặc dù ngay sau khi anh ý thức được chuyện gì thì lập tức liền buông lỏng tay ra.
“Người cũng đã nhìn thấy hết của người ta rồi nha.” Cô mỉm cười dịu dàng, hiểu rõ lúc đó anh đã bất chấp bản thân mình bị đau đớn để cứu sống cô.
…
“Vậy… Người sẽ yêu người ta chứ?” Cô thì thầm tự nói với mình, vuốt v e khuôn mặt lạnh ngắt của anh, lớn tiếng thở dài, trên khuôn mặt hiện lên sự mất mát sâu sắc. Anh sẽ yêu cô ư? Cô không dám chắc chắn. Đã nhiều năm rồi, anh luôn luôn vẫn chỉ xem cô như một cô con gái, mà ngay cả nụ hôn dưới đại dương kia, cuối cùng thì anh vẫn đẩy cô ra, không phải sao?
“Cuối cùng em phải làm thế nào mới có thể khiến cho anh yêu em đây? … Em yêu anh đã rất lâu rồi…Anh biết không?” Cô thì thào nói.
Dần dần, cơ thể anh ấm lên, hô hấp cũng ổn định lại, bình thản ngủ say.
Đêm này, bằng chất giọng tự nhiên trầm thấp cô khe khẽ hát, tại đây trong rừng rậm âm u, bọn họ ôm chặt lấy nhau, chìm vào trong giấc mộng ấm áp…