Úy Trì Hi thở hổn hển chạy ra khỏi hội trường, giống như một con bọ không đầu cắm đầu cắm cổ chạy trốn, cảm giác được thân thể đang dần dần bốc hỏa.
Má ơi, nóng quá đi, thuốc mê của Tiếu Tiếu chắc phải làm cho đầu óc bị choáng váng chứ không phải là khô nóng nha!
Nhưng mà tại sao lại có quá nhiều cửa đến vậy chứ? Cô thiếu chút nữa thì đã quên mất khách sạn vốn là có rất nhiều phòng. Cô cần tìm ra thang máy, hay cầu thang bộ cũng được, tóm lại có thể thoát khỏi đây là tốt rồi.
Chúa ơi, cái hành lang này cần phải chạy tới khi nào mới hết! Bàn chân mang giày cao gót gần như bị rách da chân. Không biết có phải do tác dụng của thuốc mê hay không, mà Úy Trì Hi lại cảm thấy tầm nhìn bắt đầu có chút mơ hồ, cơ thể càng lúc càng khô nóng.
Đột nhiên, bị vấp có chút loạn choạng, cô suýt chút nữa ngã ngửa trên tấm thảm lót hành lang. Như vầy mà là khách sạn bảy sao ư, cái quái gì thế này, chỉ tổ hại người!
Úy Trì Hi vịn vào bờ tường, chật vật đứng lên, ngước mắt liền thấy ngay trước chỗ chuyển hành lý thấp thoáng có một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen——khiêng một bóng trắng lướt qua…
Trắng, màu trắng? Sao lại giống chiếc váy Tiếu Tiếu mặc đêm nay đến vậy?
Hả? Cô không có nhìn lầm đấy chứ? Con nhỏ Tiếu Tiếu kia không biết đang làm cái quái quỷ gì, mà cả đêm nay không thấy tăm hơi đâu cả, nhưng mà làm sao có thể tin được cái bóng đó chính là Tiếu Tiếu?
Úy Trì Hi đầy bụng nghi vấn, chịu đựng chân đau nghĩ phải bắt kịp bóng trắng nọ.
Hử? Giống như có vật gì màu xanh biếc bị rơi trên mặt đất, là do người đàn ông mặc đồ đen kia vừa mới đánh rơi sao?
Ngay lúc Úy Trì Hi đang tính tiến lại gần xem xét, bất ngờ, một lực lớn từ phía sau nhào tới ——
“A!”
Cô bị đâm xầm lên một cánh cửa, đau muốn chết! Úy Trì Hi đang định chửi ầm lên.
“Xem nào, muốn chạy đi đâu, bảo bối.” Úy Trì Thác Dã từ phía sau ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, dùng sức một chút, cửa phòng khách sạn bất ngờ bị mở bung ra. “A, gấp lắm sao?” Úy Trì Thác Dã cười nói, tiện thể ôm lấy người nào đó đang giãy dụa trong ngực đem vào phòng.
Úy Trì Hi sống chết níu lấy cánh cửa, bất đắc dĩ là sức lực của Úy Trì Thác Dã quá lớn, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn móng tay của mình cào xước cánh cửa vài đường, cuối cùng cũng ‘ai oán’ buông xuôi rút tay về.
Trong lần cuối cùng, cô liếc nhìn thấy số phòng mang dãy số 3025. 3025? Xin anh yêu em? F*ck!
Rầm một tiếng!
Cô nghe thấy âm thanh tiếng cửa bị đóng lại, trong lòng bỗng căng thẳng, xong đời!
Cả phòng tối đen, trong phòng yên lặng như tờ chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp nặng nề của hai người. Cô biết d*c vọng của Thác Dã đã bị cô khơi mào. Oái, cô cũng không thể ngừng chơi sao?
“Để xem em còn chạy đi đâu.” Úy Trì Thác Dã cười khẽ, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối. Anh vùi mặt vào cổ Úy Trì Hi, hít sâu một hơi, mùi vị thơm quá, bỗng nhiên lại có một cảm giác quen thuộc, vòng tay ôm Úy Trì Hi càng chặc hơn
“Á ——” Toàn thân cô cứng đờ, nhiệt độ trong cơ thể đã không ngừng tăng cao.
“Bảo bối, có muốn bật đèn lên không?” Úy Trì Thác Dã giọng khàn khàn nói, trong thanh âm lộ ra nồng đậm h@m muốn, tùy ý buông một cánh tay ra muốn chạm đến được công tắc trên vách tường——
“Ưm——” Hai bờ môi mỏng đột nhiên bao phủ xuống, cánh tay đang vươn ra của Úy Trì Thác Dã bị nụ hôn bất ngờ của cô ngăn lại.
Cô vụng về, cứng nhắc, thô lỗ, càn quấy hôn lên đôi môi của anh, thành công chuyển dời đi sự chú ý của Thác Dã. Thật nguy hiểm, cô lo sợ khi anh bật đèn lên sẽ nhìn thấy bộ dáng của cô, có lẽ là sợ anh sau khi nhận ra cô sẽ ngay lập tức quay đầu rời đi.
Cô không muốn anh bỏ đi, cô sợ hãi sẽ bị anh coi thường, cô không muốn anh là papa, cô không muốn…
Nghĩ đến đây, Úy Trì Hi hôn càng thêm cuồng nhiệt.