Mùi nước khử trùng quen thuộc, tràn ngập trong phòng, từng giọt nước trong chiếc bình truyền tí tách, nhỏ xuống từng giọt đều đều, tiếng nhịp tim trong máy đều đặn ngân vang, cả căn phòng yên tĩnh.
“Em tỉnh rồi?” Một giọng nam trầm ấm vang lên, thoáng nghe thì có vẻ bình thường, nhưng ba chữ đơn giản này, như mơ hồ xen lẫn cả sự quan tâm và chờ đợi.
Úy Trì Thác Dã thở phào nhẹ nhõm, cô cuối cùng cũng tỉnh.
Mở đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi, Lăng Vũ Hi từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Giấc ngủ này, đưa cô quay về ký ức bốn năm trước, giống như là giấc mộng, khi tỉnh lại, mới phát hiện mình không thể trở về.
Từ khi nào, tên đàn ông thúi này đã ăn sâu vào xương tủy cô?
Lúc xe đi về hướng cầu vượt, khi cùng kẻ địch chuẩn bị đối mặt tại thời khắc sống chết, ngay lúc đó, cô lại nhớ đến vẻ mặt của tên đàn ông xấu xa này, nhớ đến cái thai còn trong bụng!
Cô cho là mình không hề mong muốn có đứa con này, nhưng khi đến khoảnh khắc sống còn, lại không hề sợ hãi những gì đang diễn ra, mà chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại tên đàn ông xấu xa kia nữa, sợ không có cơ hội được nhìn thấy con của chính mình!
Cho đến bây giờ, trong lòng vẫn còn sợ hãi!
Theo bản năng, cô vuốt v e bụng mình, cất giọng khàn đặc, nóng lòng hỏi, “Con ổn không?”
Bất chợt, ánh mắt Úy Trì Thác Dã lóe lên một chút, nhìn đôi mi cong dài như cánh bướm của cô, sắc mặt anh trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô: “Nói cho anh biết, em quan tâm đứa bé này không?”
“.
.
.” Lời anh nói làm cô cứng họng, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt đen thẳm thâm trầm của đàn ông này.
Nó đã bớt vẻ độc đoán lạnh lùng ngày thường, ngược lại thêm vào đó là vẻ thương tiếc, là cô nhìn lầm rồi chăng?
Nhưng mà, anh đã cười, lần đầu tiên, ở trước mặt cô, anh khoe ra hàm răng trắng như tuyết, nụ cười tuyệt đẹp, giống như nhặt được bảo vật vậy, “Em quan tâm, phải không ?”
Bởi vì nụ cười này, trái tim cô mềm nhũn, chóp mũi chua xót nghẹn ngào.
Cô thật ngớ ngẩn, sao có thể đắm chìm trong nụ cười tỏa nắng này được chứ, đây là tên đàn ông xấu xa kia mà?
“Con ổn không?” Cô hỏi lại một lần nữa.
Trải qua kiếp nạn này, cô đã không còn sức lực để cùng anh hơn thua.
Cô chỉ muốn biết đứa trẻ có được an toàn hay không ?
Anh nhìn má cô, hơi nổi lên một ít da chết, dùng tay phủi đi lớp da chết trên mặt cô, “Tại sao không chịu chăm sóc bản thân cho tốt? Da dẻ sắp bị mất nước cả rồi?”
Mất nước? Lập tức, trong lòng cô giật thót, nhớ tới lời tiến sĩ Fei Denan, mỗi quý phải tái khám một lần!
Trời, cô sao lại quên mất? Da đã bị bong tróc rất nghiêm trọng rồi sao? Phải làm thế nào đây?
Lập tức lấy tay che kín mặt, cô hoảng hốt, “Có gương không?”
Úy Trì Thác Dã nhíu mày, không hiểu tại sao cô đột nhiên hoảng sợ, “Ừ? Sao thế?”
Sau đó, lại nhớ ra mình không nên nói những chuyện này, Lăng Vũ Hi không thể làm gì khác hơn là nói, “Không, không có gì! Con ổn không? Có phải con.
.
.
Không còn?” Nghĩ tới đây mà, tim bắt đầu đau thắt lại.
Có lẽ đứa trẻ đã không còn, cho nên anh ta mới nói chuyện lãng tránh như vậy, “Có phải đã không còn nữa đúng không?”
Anh không trả lời cô, chỉ nắm lấy tay cô, nghiêm túc dịu dàng hỏi, “Hi, nói cho anh, em quan tâm đứa bé này phải không?”
Hi? Tim cô run lên, lần đầu tiên nghe anh cẩn thận gọi tên mình, nhìn vào đôi mắt như hắc diệu thạch của anh, cô giống như bị thôi miên vậy.
Cô quan tâm đứa trẻ không? Trong tiềm thức, là có quan tâm, nếu không trong lúc nguy hiểm sao lại sợ mất đứa trẻ đến vậy? Không tự chủ, cô đáp khẽ một tiếng, “Ừ.”
Sau đó, anh lại cười tươi lần nữa, lão đại xã hội đen lãnh khốc ngày thường, khi cười lên lại có hơi chút dáng vẻ trẻ con, “Anh biết là em quan tâm, bởi vì.
.
.
Anh cũng quan tâm!”
Tim đập rộn rã, cô ngây ngốc nhìn nụ cười của anh, cảm giác quen thuộc tràn ngập trong lòng, giống như là đã gặp từ kiếp trước, cô không thể khống chế được trái tim mình, điên cuồng đập loạn lên!
Anh nói, anh cũng quan tâm đứa trẻ! Sau giây phút mừng rỡ, chính là cảm giác mất mác, anh chỉ quan tâm đứa trẻ!
Chịu đựng cảm giác đau buốt lòng, cô không thể nói rõ cảm giác phức tạp kia, khàn giọng hỏi lần nữa, “Đứa trẻ còn không?”
Không hề phát hiện ra sự khác thường của cô, anh đang tận hưởng niềm vui không tên của mình, giống như một chàng trai trẻ thiếu kinh nghiệm.
Cô quan tâm đứa trẻ của bọn họ, có phải có nghĩa là cô cũng để ý đến anh, cha của đứa nhỏ hay không?
“Ở, cám ơn trời đất, đứa trẻ vẫn còn!” Trong lòng anh âm thầm vui vẻ, thật may mẹ con bình an!
Khi biết tính mạng đứa trẻ đang bị đe dọa, mặc dù anh vô cùng đau lòng, nhưng điều anh quan tâm hơn cả vẫn là nỗi sợ mất đi Lăng Vũ Hi! Anh chỉ muốn cô sinh đứa trẻ, nếu như không có việc này níu giữ, cô còn đồng ý sinh thêm cho anh một đứa con không?
Tại thời điểm đó, anh mới hiểu, địa vị của cô trong lòng anh, bất tri bất giác đã trở nên vô cùng quan trọng!
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lững đã hạ xuống, nguy hiểm thật đứa trẻ vẫn còn!
Tuy nhiên, khi nhìn nét mặt hưng phấn của anh, cảm giác mất mác của cô càng thêm tầm trọng.
Anh vui sướng như vậy chỉ vì đứa trẻ thôi sao?
“Tiger sao rồi?” Cô nhớ tới cậu nhóc vẫn còn nằm ở bệnh viện, mình không phải vì cậu mà đến sao? Mặc dù lấy cớ là khám thai, nhưng ai biết dọc đường gặp phải phục kích!
“Nó đều tốt, em không cần lo lắng, sau một thời gian, nó liền có thể rời khỏi giường.” Anh giải thích.
“Vậy.
.
.” Cô muốn hỏi chuyện tập kích, lại lo lắng là đã xen vào việc của người khác.
“Lần trước là việc ngoài ý muốn, anh sẽ xử lý tốt, không cần lo lắng!” Anh nhìn là biết cô muốn nói gì, nắm chặt tay cô, giống như cam kết vậy, “Sẽ không bao giờ để em bị thương nữa! Điều dưỡng bản thân cho thật tốt, biết không?”
Haizzz , hiếm khi thấy bọn họ có thể bình tĩnh nói chuyện như vậy.
Hồi lâu, cô bật nói, “Chúng ta.
.
.
Coi như là ngừng chiến rồi chăng?”
Vì đứa trẻ, lần này, cô mệt mỏi thật sự.
Đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chú vào cô, anh gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta ngừng chiến!”