Lại một năm nữa, trời đông giá rét, hiện tượng tuyết lở hiếm thấy, một lần nữa bùng phát.
“Tiger, cố lên, chúng ta phải nhanh chóng trở về tổng bộ!” Vác túi quân trang nặng trịch, vết thương trên đùi còn chưa khép miệng, cắn răng nén đau, anh ba bước lại quay đầu, chật vật đi trong tuyết.
Không ngờ, hôm nay là sinh nhật Tiger, nhưng anh lại không có cơ hội tổ chức tiệc mừng cho cậu nhóc.
“Chú Phong.
.
.” Tiger thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trông vô cùng mệt mỏi, chống nạng, cố theo kịp bước chân Phong Ngạo, những bước chân in hằn trên tuyết nối tiếp nhau, không ngừng đi về phía trước.
“Còn chịu nổi không? Hay là để chú Phong cõng con?” Phong Ngạo đau lòng nhìn Tiger.
Hành động lần này, anh và Tiger đều bị thương, thật vất vả mới hoàn thành nhiệm vụ.
Gặp phải đuổi giết dọc đường, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi đường vòng.
Đường núi càng cheo leo hiểm trở, bọn họ lại càng có nhiều cơ hội thoát thân hơn.
Chẳng qua là, khổ cho Tiger, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, thể lực có hạn.
“Không sao, Chú Phong, con còn có thể trụ được!” Giọng trẻ con non nớt của cậu, không chút do dự biểu lộ sự kiên quyết.
Cậu không dám nói với Chú Phong, cậu cũng bị thương.
Cậu sợ chú Phong lo lắng cho cậu.
Bọn họ đi từ sáng sớm, đến đêm khuya, trong rừng cây, đã đốt được một đống lửa nhỏ.
Nhưng cả bầu trời đều là băng tuyết, muốn duy trì một đống lửa thật không dễ dàng.
Theo ánh lửa yếu ớt, Tiger rúc vào trong ngực Phong Ngạo, hơi thở yếu ớt.
“Chú Phong, chú nói chúng ta có bị chết không?” Tiger cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.
Cái chết dường như đang đến gần.
Từ nhỏ cậu đã chứng kiến rất nhiều cái chết, nhưng mà, tối nay chẳng lẽ sẽ đến phiên cậu rồi sao?
” Ngốc, không được phép nói bậy!” Phong Ngạo dùng bàn tay lạnh như băng áp lên trán cậu nhóc thăm dò, “Trời, Tiger, con bị sốt?”
Trán Tiger nóng bỏng tay lại còn đổ mồ hôi.
Trời ơi, vậy mà anh thậm chí còn không để ý! Vội vàng ôm chặt Tiger vào ngực, anh sợ cậu bị lạnh, phát sốt thân thể tỏa nhiệt, không thể để bị cảm lạnh nữa.
“A.
.
.” Anh ôm chặt khiến cậu nhóc rên khẽ.
“Sao vậy?” Lông mày Phong Ngạo nhíu chặt, qua ánh lửa yếu ớt, anh nhìn Tiger nằm trong ngực, đôi môi trắng bệch, “Có phải thấy khó chịu ở đâu hay không?”
“Chú Phong.
.
.
đau quá.
.
.” Tiger rên khẽ, gương mặt nhăn nhúm đau đớn.
Tay chú Phong đụng phải vết thương của cậu.
“Đau? Ở đâu?” Phong Ngạo khẩn trương kiểm tra khắp người Tiger một lượt.
Đột nhiên, phát hiện có vết máu mờ nhạt trên lưng cậu nhóc! Anh đưa tay sờ nhẹ một cái, đáng chết, thật sự là vết máu! “Con bị thương!”
“Ùm.
.
.” Gắng gượng một ngày Tiger cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, đau đớn toàn thân.
Cậu cho là mình đã tránh được viên đạn kia, không ngờ cậu vẫn bị đạn sượt qua!
Xoạt!
Phong Ngạo vội vàng xé vạt áo mình ra, cẩn thận giúp cậu nhóc băng bó, “Thật là.
.
.
Con quên rồi sao, hôm nay hay là sinh nhật của con, bị thương cũng không nói với chú Phong, thật không xứng là một tiểu thọ tinh đáng yêu, muốn Chú Phong phải áy náy suốt đời sao.
.
.”
Nói xong, Phong Ngạo không nhịn được vành mắt đỏ hoe, sợ Tiger không chịu nổi, dẫu sao cậu nhóc vẫn còn quá nhỏ, thân thể vốn đã yếu ớt.
Anh còn nợ mẹ con cậu! Lớn cũng vậy, mà nhỏ cũng thế, một chút cũng không thương tiếc mạng sống của mình!
“Con xin lỗi.
.
.
Chú Phong.
.
.” Tiger nhịn đau nhỏ giọng nói, cố gắng cười thật tươi.
Cậu biết chú Phong đối với mình rất tốt, rất tốt, nhưng, “Chú Phong.
.
.
chú mà là ba con.
.
.
thì thật tốt.
.
.”
Trái tim đột nhiên run lên, tay Phong Ngạo cũng khẽ run, trêu chọc nói: “Chủ nhân bảo con gọi ông ấy là ba, con lại không gọi, thật là.
.
.”
“Ông ấy.
.
.
Không phải ba!” Giọng điệu kiên quyết phủ nhận, cậu có lén xem ti vi, mới biết thì ra trẻ con đều có ba mẹ, mà cậu lại không có, “Chú Phong.
.
.
Con có mẹ không?”
“Sao đột nhiên muốn hỏi chuyện này?” Trong lòng Phong Ngạo căng thẳng, sợ cậu hỏi tiếp, vội vàng nói, “Tiger, cố chịu, đừng suy nghĩ lung tung, tin chú Phong, con nhất định sẽ sống thật tốt!”
Cậu nhóc trong lòng Phong Ngạo nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên không còn chút sức lực nói, “Trên ti vi cục cưng.
.
.
Đều có.
.
.
Con thì không.
.
.
có.
.
.
phải không?”
Hơi thở mong manh, trong đôi mắt sáng như sao dường như đã mất đi độ sáng, chỉ còn lại bao trùm là sự mất mát, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt suy sụp, giống như đã mất hết sức sống vậy.
Quả nhiên, cậu biết, chú Phong sẽ không nói lý do tại sai cậu lại không có ba mẹ.
.
.
Ôi.
.
.
Thật thất vọng.
“Nếu… nếu có thể trước lúc chết.
.
.” Mí mắt Tiger càng lúc càng trở nên nặng nề, thật thất vọng.
.
.
“Im miệng, không được phép nói chết! Con là do tuyết sinh ra.
Tiger, con nhất định sẽ không sao! Tiger, chú Phong sẽ không để con chết!” Phong Ngạo lo lắng hét lên.
Anh không cho phép Tiger buông xuôi! Anh không đành lòng nhìn cậu nhóc như vậy, “Tiger, đừng ngủ, được không! Chú Phong kể chuyện cho con nghe!”
Mí mắt Tiger càng ngày càng nặng, anh sợ hãi, anh không ngừng gọi bên tai cậu nhóc.
Anh sợ một khi cậu nhóc ngủ sẽ không bao giờ dậy nữa, “Đừng ngủ,.
.
.
Con thật rất muốn biết phải không?”
” Ưm.” Tiếng rên khẽ, ý thức cũng bắt đầu tan rả.
“Được rồi, tỉnh lại, Tiger, mau tỉnh lại!.
.
.” Anh cẩn thận tránh đụng vào vết thương của Tiger, dùng sức lắc mạnh bả vai gầy yếu của cậu nhóc, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, “Tiểu Hi là mẹ con, Tiểu Hi là mẹ của con!”
Giống như có một quả ngư lôi, đột ngột nổ tung bên tai Tiger! Thoắt một cái, cậu mở to đôi mắt mệt mỏi của mình, cắn răng gắng gượng đau đớn, yếu ớt kêu lên: “Tiểu Hi.
.
.
Mẹ.
.
.”
” Ừ, đúng vậy, nghe chưa? Nhóc, cô ấy chính là mẹ con!” Gần như là mừng đến chả y nước mắt, Phong Ngạo thầm thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Hi còn đang chờ chúng ta trở về, con nghe không?”
“Mẹ.
.
.” Khóe miệng hơi nhếch lên, Tiger cười nhẹ, rất nhẹ rất nhẹ, thật sự là hết hơi, thì ra Vũ Hi là mẹ.
.
.
Nếu vậy, tại sao mẹ lại không nhận ra cậu?