Trái tim đập bồn chồn, trong bóng tối, Lăng Vũ Hi vội vã đẩy xe thuốc tìm đường thoát ra khỏi bệnh viện.
Cô không dám đẩy mạnh, sợ làm bị thương Tiger.
Nhưng, vừa mới nãy lúc ở thang máy, cô quả thực không ngờ sẽ gặp phải gã xấu xa kia!
Ngay khoảnh khắc cô nhìn lên, vô tình chạm phải khuôn mặt đẹp trai của gã xấu xa kia, không chút đề phòng nên đã bị đâm thẳng vào tim!
Khuôn mặt từng khiến cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, quả thật đẹp trai quyến rũ chết người! Nhưng vì sao, lúc này, lại thấy mệt mỏi quá vậy?
Đột nhiên, đôi mắt cô phủ sương mù, tim cô thắt lại, thiếu chút nữa, chỉ kém một chút, lặp tức, cô cúi đầu, không cho gã xấu xa kia nhìn vào mắt cô.
.
.
.
.
.
Bởi vì lúc này nước mắt đã sắp trào ra!
Gã xấu xa kia nhíu mày, đôi mắt mệt mỏi không hề đặc biệt chú ý tới cô.
Cứ như vậy, lướt qua cô!
Anh ta có nhận ra cô không? Nén xuống cảm giác đau khổ, cô chỉ biết đẩy xe thuốc chạy trối chết!
Không phải nói không muốn nhớ đến khuôn mặt đẹp trai đó sao? Tại sao chân chính rời đi, khoảnh khắc đó, lại đau lòng thế này?
“Hư..ư..ư..um.
.
.
.
.” Trong xe đẩy thuốc phát ra một tiếng rên khẽ.
Tiger! Cô giật thót mình, nhanh tay hãm xe lại.
Chẳng để tâm đ ến khuôn mặt đầy nước mắt, vội vàng vạch lớp khăn phủ ở tầng trên xe đẩy thuốc ra!
Quờ quạng, tìm thấy đèn pin, nhìn chăm chú
“Tiger!” Khi cô thấy trên trán cậu bé bao phủ mồ hôi, nhịn không được bật kêu lên!
Chúa ơi, khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé nhăn nhúm lại, hơi thở mỏng manh, mê mang bất tỉnh, hoàn toàn không nhận thức được mọi chuyện xung quanh!
Nước mắt cô, giống như chuỗi ngọc đứt, tí tách rơi xuống, là cô sai rồi sao?
Tiger thoạt nhìn trông rất đau đớn! Là cô sai rồi sao?
“Tiger, con phải cố gắng gượng, rất nhanh, chúng ta sắp an toàn rồi!” Cô lẩm bẩm, trong khi nước mắt vẫn rơi.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Mặc dù cô đau lòng, nhưng gã xấu xa kia nói: sẽ không buông tay!
Anh ta là lão Đại hắc bang, có thể bỏ qua cho bọn họ được sao? Cô không dám chắc, thậm chí ngay cả cô cũng tự thấy thất bại thảm hại! Đánh mất thể xác, đánh mất trái tim!
“Tiger, tha thứ cho Vũ Hi.
Nếu gã xấu xa kia muốn dùng biện pháp vô cùng tàn nhẫn để tra tấn chúng ta, thì cô không thể để cho con chịu nỗi khổ này!”
Cô tháo chiếc khẩu trang đã bị thấm đẫm nước mắt xuống, hít vào thật sâu, làm sao bây giờ.
Cô thấy rất đau lòng, không nén được thương tâm!
Không dám dừng lại thêm nữa, bệnh tình Tiger đang rất cấp bách! Cô đẩy xe thuốc tiếp tục di chuyển!
“Tiger, nhất định chúng ta sẽ không sao!” Nước mắt vẫn không ngừng, “Nhất định sẽ không sao!”
Gần như, cô vừa nhìn thấy một tia ánh sáng.
Bọn họ sắp chạy thoát rồi sao?
Quay đầu lại, cô nhìn con đường sâu hun hút phía sau bệnh viện một lúc lâu! Ôm lấy trái tim đang đau đớn của mình, lệ rơi đầy mặt.
Gã xấu xa kia vẫn còn bên trong tòa nhà đó, rõ ràng chỉ gần nhau trong gang tấc, lại cách nhau giống như hào rộng sông sâu.
Anh thì đi vào, còn cô thì liều mạng thoát đi!
Từng có lần, anh độc đoán in dấu ấn của riêng mình anh trên người cô; Vào ngay lúc này, cô mới phát hiện ra, dấu ấn kia đã được khắc sâu vào trong trái tim cô!
Nhưng, bọn họ chính là hai đường thẳng song song vĩnh viễn không bao giờ giao nhau, mỗi người đi về một hướng, càng đi càng xa!
Tạm biệt, tên xấu xa!
Tạm biệt.
.
.
.
.
.
Tình yêu của tôi?!