Khách sạn Nguyệt Cẩm
Đêm nay khách sạn Nguyệt Cẩm, canh gác vô cùng cẩn mật.
Rất nhiều vệ sĩ áo đen đeo kính râm ra ra vào vào, khí thế bức người.
Đâu thể đùa, lão Đại xã hội đen đính hôn nha!
Huống chi tập đoàn Xích Long nay đã thuộc top đầu trong giới thương nhân, còn có ai không chịu cúi đầu xưng thần? Hơn nữa bối cảnh hiển hách của hắn trong giới hắc đạo, đến ngay cả giới quan chức cũng đều phải nể mặt ba phần.
Đính hôn nha, lão Đại xã hội đen đính hôn nha.
Không biết chị dâu tương lai hắc bang dáng vẻ thế nào đây.
Hai người có xứng đôi hay không, dư luận xôn xao nghị luận.
Hội trường lễ Đính hôn, tiếng nhạc du dương, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập toàn bộ hội trường.
Đêm nay có thể vào được hội trường này dự tiệc, đều là các huynh đệ có tiếng tăm ở các Đường.
Tất cả đều đã cởi xuống bộ vest đen đặc trưng xưa nay của giới hắc đạo, thống nhất thay bằng bộ lễ phục trắng.
Người người ai náy đều rất chỉnh chu.
Ngạn Ca nói đêm nay là ngày trọng đại trong cuộc đời lão Đại, anh em đừng để bị mất thể diện.
Chủ chốt các phòng ban khác nhau của tập đoàn Xích Long, đều tham dự, so với việc đến yến tiệc của nguyên thủ quốc gia còn khẩn trương hơn!
Tuy nhiên, trên hành lang tại cửa sau hội trường, ngay chỗ góc rẽ, một thân ảnh cao lớn mặc bộ vest trắng, đang lặng lẽ hút thuốc.
Anh ta chính là nam nhân vật chính đêm nay, Úy Trì Thác Dã!
Ánh trăng có chút mông lung, chiếu ra những chùm sáng dịu dàng mờ ảo trên nền trời.
Màn đêm bao phủ, khách sạn Nguyệt Cẩm lại càng thêm nguy nga rực rỡ.
Rời xa khỏi hội trường ồn ào, thân ảnh màu trắng ẩn mình trong một góc tối, trầm mặc.
Anh thổi ra từng vòng khói nhỏ, dường như chỉ khi làm vậy, mới có thể khiến cho anh có được chút thư thái.
Tâm trạng hơi chút bồn chồn, anh không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này.
Càng đến gần hội trường đính hôn, áp lực trong anh càng mãnh liệt!
Rít sâu vào một hơi thuốc, giữa ấn đường lộ ra sắc thái phiền muộn.
Ánh trăng không chiếu xuống được nơi anh đang đứng.
Cũng giống như ở một góc khuất sâu trong tim anh, vẫn không thấy chút ánh sáng nào.
Anh bị làm sao vậy?
Đêm nay là một ngày quan trọng, anh đính hôn cùng Tuyết Nhi, thiết yến chiêu đãi các nhân vật nổi tiếng trong giới.
Lâm Ngạn đã giúp anh sắp xếp ổn thỏa hết mọi việc.
Thậm chí đến ngay cả anh cũng cảm thấy vô cùng hoàn mỹ không chút tì vết!
Nhưng vì sao anh lại cảm thấy thật chán chường.
Trong lòng buồn bực đến mức không thể thoát ra được.
Anh chỉ còn biết trốn trong góc tối, rít thuốc giải sầu.
Trong đầu hiện lên hình ảnh diễu võ dương oai của một cậu nhóc.
Một tuần trước ngay trước mặt anh bỏ trốn cùng cô nàng kia.
Gương mặt cười cợt đó thật đáng giận, giương nanh múa vuốt, giống như ma chú, xoay mòng mòng trong đầu anh, thật lâu không chịu tan biến.
Đáng chết! Anh đã biết cô nàng này sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lời mà!
Không hề có tên trong danh sách xuất cảnh, cô ta đã chạy trốn đến nơi nào?
Một tuần rồi, suốt một tuần, anh không thể lần ra chút tin tức nào, hơn nữa lại là trên địa bàn của mình!
Mấy ngày nay, trong đầu anh đều là hình bóng của người phụ nữ kia, cô nàng chết tiệt!
Nhớ lại hai đêm vào hơn bốn năm trước, anh nên biết rằng, người phụ nữ này từ đầu tới cuối đều như vậy, ăn xong rồi, leo lên rồi, sẽ vẫy tay áo vỗ mông, biến mất!
Shit! Cô nàng này xem anh là gì? Ngưu Lang (trai bao) lúc nữa đêm? Cô ta muốn lên thì lên, muốn đi thì đi?!
Chết tiệt!
Rầm! một tiếng.
Nắm tay đấm mạnh lên vách tường, ngón tay đều lộ ra tia máu.
Nhưng anh cũng không thèm quan tâm.
Chỉ là trong ngực như có một ngọn lửa giận không thể nào thoát ra!
Đính hôn! Đêm nay là tiệc đính hôn của anh và Tuyết Nhi!
Anh buộc mình phải tỉnh táo, không thể để cho cô nàng kia quấy nhiễu tâm trí mình!
“Lão Đại?” Ở một nơi khác trên hành lang, người đàn ông trong bộ vest màu xanh đậm đang bước nhanh tới, là Lâm Ngạn, “Lão Đại, cuối cùng đã tìm thấy anh rồi !”
“Ừ.” Úy Trì Thác Dã quay mặt sang, khẽ liếc mắt nhìn người mới tới một cái, thản nhiên đáp, thu lại nắm đấm vừa mới hướng vách tường, ngay lập tức khôi phục lý trí, chậm rãi gạt tàn thuốc.
“Lão Đại, yến tiệc cũng sắp bắt đầu.
Hầu hết khách quý đều đã ngồi vào vị trí, sao anh vẫn còn ở nơi này?” Lâm Ngạn có chút căng thẳng hỏi.
Tìm khắp hội trường, cuối cùng anh ta cũng tìm được.
Lão Đại cũng thật là, di động thì tắt máy, người cũng chẳng thấy tăm hơi.
Trăm ngàn lần đừng ở thời khắc quan trọng này lại chơi trò mất tích nha.
Nếu không anh ta làm sao ứng phó được với nhiều vị khách quý như vậy?
“Không có việc gì, chỉ đi hút một điếu thuốc mà thôi.” Úy Trì Thác Dã thuận miệng đáp, hai đầu mày nhíu chặt.
Lâm Ngạn lại một lần nữa nhắc nhở đêm nay quả thực có tiệc đính hôn.
“Ôi, đến lúc nào rồi.
Lão Đại, em biết đây là lần đính hôn đầu tiên của anh, căng thẳng là điều không thể tránh.
Nhưng hút thuốc sẽ không thể giải quyết được vấn đề.
Việc nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
.
.
.
.
.” Nói xong, Lâm Ngạn liền đẩy người Úy Trì Thác Dã.
Ngày hôm nay, cho dù phải khiêng đi, anh cũng phải khiêng lão Đại vào, “Cô Tuyết Nhi vẫn còn đang trong phòng nghỉ chờ vị hôn phu là anh đó!”
“Câm miệng, ai nói tôi căng thẳng.
.
.
.
.
.” Anh chế nhạo, nhưng thật ra lại càng thấy chán nản hơn.
“OK, OK, không căng thẳng, mà là xúc động, OK?” Lâm Ngạn vừa lôi kéo quần áo lão Đại, vừa dẫn anh đi về phía phòng nghỉ, “Em nói lão Đại này.
Nếu anh còn không đi gặp vị hôn thê như hoa như ngọc kia, thì người ta chỉ sợ vì sự lạnh nhạt của anh mà biến thành hoa khô mất.”
“A Ngạn, tôi.
.
.
.
.
.” Lông mày Úy Trì Thác Dã xoắn lại sâu hơn.
Anh biết mình không nên nhớ đến cô nàng Lăng Vũ Hi kia.
Dù sao Tuyết Nhi ở bên anh đã nhiều năm rồi, đã đến lúc anh nên cho người ta một danh phận.
Nhưng vì sao vào lúc này khi nhớ đến cô gái anh đã gặp vào bốn năm trước —— cũng là Lăng Vũ Hi sau này, anh lại trở nên do dự?
“Lão Đại!” Lâm Ngạn đột nhiên quay lại, chân thành nghiêm túc nói, “Mặc kệ bên cạnh anh từng có bao nhiêu cô gái, thì cũng chỉ mình cô Tuyết Nhi, mới thật sự là vợ của anh, phải không?”
Lời Lâm Ngạn nói làm cho anh á khẩu không thể trả lời.
Thật vậy, Lâm Ngạn là người ở bên anh lâu nhất, cũng là người hiểu anh nhất, “Tuyết Nhi cô ấy.
.
.
.
.
.” Anh vẫn có đôi chút do dự.
“Cô Tuyết Nhi đã đợi anh hai mươi mấy năm.
Lão Đại, vì ngày hôm nay, cô ấy gần như đã đợi cả nửa đời người rồi!” Lâm Ngạn lập tức ngắt lời Úy Trì Thác Dã.
Không cho anh còn có cơ hội do dự, không ngừng nhắc nhở anh, Tuyết Nhi đã vì anh mà phải trả giá thế nào!
“.
.
.
.
.
.” Anh không nói gì.
Những gì Lâm Ngạn nói đều là sự thật, vậy anh còn gì để do dự?
Chết tiệt! Tất cả đều do cô nàng Lăng Vũ Hi kia!