“Cô Lăng, cô……”
Tề Gia Nhạc nhìn theo Úy Trì Thác Dã rời đi, rồi quay sang Lăng Vũ Hi.
Đêm nay anh ta chỉ muốn thử vận may.
Tuy rằng không chắc chắn quan hệ giữa cô và anh hai, nhưng anh vẫn thấy khá bất ngờ.
Đứng trước cửa thang máy, Lăng Vũ Hi khịt khịt mũi, nhìn Tề Gia Nhạc nhếch miệng tươi cười, “Ngài Tề, tôi còn nợ ân tình của ngài.
Sau này, chỉ cần là việc có thể làm tôi sẽ cố giúp ngài.
Ngài cứ việc lên tiếng.” Cô đã quên lúc này ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn.
Tề Gia Nhạc lắc đầu, cười chua sót, “Thật ra, cô không cần để ý.
Nếu tối nay không gặp cô, có lẽ…… Tôi cũng không có can đảm đi gặp anh ấy.” So với việc phải hy sinh hạnh phúc của mình để nhận được nguồn tài trợ từ cha của Lena, thì không bằng mặt dày đi tìm anh hai.
Dù sao đã qua nhiều năm rồi, anh hai vẫn luôn giữ mãi lòng thù hận trước sau không đổi.
Anh hy vọng có một ngày, có thể xóa hết thù hận.
Anh hai có thể trở về Tề gia.
Nhưng mà, nhìn thái độ đêm nay của anh hai, sợ là hy vọng xa vời rồi.
“Hai người…… Thật sự là anh em ruột?” Lăng Vũ Hi nhíu mày hỏi.
Mặc dù tên kia vừa mới làm cô tức giận cực điểm, nhưng chết cũng không chịu thừa nhận mình là anh hai của Tề Gia Nhạc.
Cô không biết tại sao.
Chỉ là theo trực giác thì tên xấu xa kia không hề vui khi nhớ tới chuyện xưa, làm cô không hiểu vì sao lại thấy đau lòng.
Tề Gia Nhạc nhếch miệng, gật đầu, “Là anh em cùng cha khác mẹ.”
“Hèn gì, nhưng là vì sao anh ta không chịu thừa nhận mình là anh hai của ngài?” Lăng Vũ Hi bất chợt hiểu ra.
Hèn gì hai người không cùng họ.
Á…… Nhưng mà không đúng, cùng cha, thì chắc phải cùng họ chứ?
Tề Gia Nhạc bất đắc dĩ thở dài, nhìn chăm chú vào Lăng Vũ Hi, một lúc lâu sau, anh mới nói, “Xin thứ lỗi cho tôi hỏi một câu đường đột.
Cô là người tình của anh ấy?”
“A!” Lăng Vũ Hi nhất thời đỏ bừng hai má.
Tề Gia Nhạc sao lại hỏi loại câu hỏi không có đầu óc như thế? Cô và tên xấu xa đó thật sự rõ ràng như vậy sao?
“Á, cậu chủ có lệnh, xin cô đừng rề rà nữa.
Chúng ta phải nhanh chóng trở về thôi.” Đại Ny, Tiểu Ny ở bên thúc giục.
Nhìn vẻ mặt Lăng Vũ Hi, Tề Gia Nhạc cũng đoán được ít nhiều, sau đó nhìn nhìn hai cô gái bên cạnh cô, Tề Gia Nhạc nhấn nút gọi thang máy, “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, được không?”
“Ùm.” Lăng Vũ Hi gật đầu, kéo cao cổ áo kimônô, cùng với Đại, Tiểu Ny, đi vào thang máy.
Giờ phút này, cô đã bị thân thế bí ẩn của Úy Trì Thác Dã cuốn hút, mà quên mất kế hoạch chạy trốn của mình.
Trái lại còn ngốc ngếch đi theo Tề Gia Nhạc, muốn nghe chuyện cũ của tên bi3n thái chết tiệt kia.
Trong thang máy, Tề Gia Nhạc bắt đầu kể lại chuyện cũ mà anh ta biết, “Cái tên Úy Trì Thác Dã này, thật ra vào hai mươi mấy năm trước, đã được phổ biến trong giới xã hội đen rồi.
Có thể cô không biết, trong thế giới ngầm, anh ấy chỉ dựa vào hai tay của mình, mà gầy dựng lên thế giới của riêng mình, trở thành ông trùm xã hội đen trẻ tuổi nhất.”
Trong mắt Tề Gia Nhạc toát lên ánh sáng ngưỡng mộ, sau đó nói tiếp, “Đừng nói cô không biết, đến ngay cả tôi, cũng chưa từng nghĩ nhân vật lợi hại như vậy hóa ra là anh hai mình! Anh hai lớn hơn tôi mười bốn tuổi.
Thật ra khi tôi sinh ra, anh hai đã không còn sống ở Tề gia nữa rồi.
Sau này nghe má nhỏ nói mới biết.
Thì ra ba tôi ngoài tôi và anh cả, còn có thêm một người con trai khác, người đó chính là Úy Trì Thác Dã.”
Tinh!
Thang máy đã xuống tầng trệt.
Bọn họ bốn người thẳng một hàng đi ra cửa khách sạn Nguyệt Cẩm.
Đại Ny, Tiểu Ny giống như cũng bị thân thế của cậu chủ hấp dẫn, dù sao cũng là truyền kỳ của giới xã hội đen.
Lăng Vũ Hi im lặng nghe Tề Gia Nhạc kể, trong lòng rung động.
Thì ra gã xấu xa đó nhỏ như vậy, đã phải lăn lộn trong giới xã hội đen rồi.
Mặc dù tạo dựng được sự nghiệp, nhưng nhất định là thực rất khó khăn.
Không biết sao, cô bỗng nhiên có chút bớt chán ghét gã xấu xa kia rồi.
“Ha ha, cô nhất định rất kinh ngạc, vì sao anh ấy lại mang họ Úy Trì.
Anh hai tôi theo họ mẹ.
Tôi nghe má nhỏ nói.
Lúc anh hai được chín tuổi thì đã rời khỏi Tề gia…… Hơn nữa, là ra đi cùng thù hận!” Tề Gia Nhạc có chút nghẹn lời.
Anh cũng không biết tại sao mình đối với một cô gái vừa mới gặp lại đi giải thích về thân thế của anh hai.
Có lẽ bởi vì cô là người tình của anh hai chăng.
Thù hận của anh hai, làm cho anh chỉ có thể thở dài.
“Thù hận?” Lăng Vũ Hi nhíu mi.
Dường như đang có một sợi dây đàn căng lên thít chặt trái tim cô, “Vì sao lại thù hận? Chín tuổi, anh ấy mới chín tuổi đã như vậy, quá nhỏ……”
Tề Gia Nhạc gật đầu, lại thở dài một tiếng, “Đó cũng là lý do anh ấy không chịu thừa nhận mình là con cháu Tề gia.
Chuyện anh hai ở Tề gia, giống như là một điều cấm kỵ.
Cha tôi không cho phép chúng tôi ở trước mặt ông ấy nhắc tới anh hai.
Hơn nữa trong trí nhớ của tôi, khi còn bé, anh cả và anh hai thường xuyên đấu nhau, cho nên quan hệ của bọn họ…… Có thể nói, cực kỳ xấu…… Còn việc vì sao lại có sự thù hận, tôi cũng không hiểu rõ lắm……” Anh như muốn nói rồi lại thôi.
Câu chuyện đó quá dài.
Anh không thể kể.
Có lẽ còn có rất nhiều chuyện, chính anh cũng không biết hết.
Trong lòng Lăng Vũ Hi âm ỉ đau.
Trực giác nói với cô, gã xấu xa đó đối với người Tề gia, nhất định là rất đau lòng.
Nếu không cũng sẽ không tỏ ra thù địch đến vậy.
Cuối cùng thì vì nguyên nhân gì đã khiến cho anh ta căm ghét cha mình đến thế?
Ra khỏi cửa khách sạn, nhóm vệ sĩ vẫn còn chờ ngoài xe.
Đại Ny, Tiểu Ny nói với Lăng Vũ Hi, “Chúng ta phải về thôi.”
Khóe mắt Lăng Vũ Hi có chút ướt át, rất nhanh liền hết.
Cô nhìn Tề Gia Nhạc cười khẽ, “Thật ra, ngài nói với tôi chuyện này.
Tôi cũng không giúp gì được.”
“Có lẽ cô giúp được.” Tề Gia Nhạc bình tĩnh nhìn cô gái mặc bộ kimônô trước mắt, “Cô biết không, anh hai tôi rất hiếm khi chạy đuổi theo phụ nữ.
Cô là người đầu tiên!” Tình hình trên vũ hội, anh cũng thấy được.
Lúc đó mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy rất đặc biệt đối với anh hai.
Đại Ny, Tiểu Ny kéo tay Lăng Vũ Hi, thúc giục, “Chúng ta thật sự phải đi.”
“Ngài nói như vậy là có ý gì?” Cô không hiểu ý của Tề Gia Nhạc, nhưng không có cách nào mặc cho Đại, Tiểu Ny kéo đi, “Vì sao tôi có thể giúp được? Này…… Tề Gia Nhạc……”
Tề Gia Nhạc nhìn thân ảnh cô càng lúc càng xa, bỗng nhiên hét lên, đầy ẩn ý: “Bởi vì trong cuộc đời anh ấy, khiếm khuyết tình yêu……”