Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 156: Chương 156: Em Không Nên Trêu Chọc Tôi!





“Đại Ny, tôi ra sau núi đi dạo một chút, các cô đừng lo lắng nha.” Lăng Vũ Hi hướng về phía ngôi nhà hét lên.
“Ồ, cô Lăng, cô nhớ cẩn thận.” Cô hầu gái vừa quét nhà vừa trả lời, trong miệng còn khe khẽ hát. Qua mấy ngày ở chung, các cô đã không cần một tấc cũng bám sát không rời theo sau cô nữa.
Vì vậy, Lăng Vũ Hi đeo một chiếc ba lô nhỏ ra sau núi.
Sau tối hôm qua, kể từ khi Phong Ngạo tới, trái tim của cô vẫn không thể bình tĩnh lại. Không đến hai ngày nữa, cô vẻn vẹn chỉ còn hai ngày ở lại nơi này.
Đêm nay hắn sẽ đến sao?
Cô ngửa đầu nhìn tia nắng mặt trời buổi sáng sớm, có hơi chút chói mắt, thế nhưng thật ấm áp, thật thoải mái.
Dường như đã rất lâu rồi không được hòa mình cùng với thiên nhiên. Nơi này là ở phía sau núi, bên cạnh có một con sông nhỏ, phong cảnh rất khác biệt. Khiến cho người đến đây có cảm giác mình đang ở thiên đường.
Con sông nhỏ nước sông trong vắt, toàn bộ mặt nước ánh lên một màu xanh ngắt, óng ánh như ngọc bích, từng lớp sương mù mong manh trắng xóa uốn lượn bốc lên, như muốn giấu đi gương mặt ngượng ngùng của con sông nhỏ.
Lăng Vũ Hi tìm tới một khối nham thạch nằm bên bờ sông để nghỉ chân. Lấy ra bình nước từ chiếc ba lô nhỏ, chậm rãi uống. Nếu như cuộc sống của cô có thể yên bình tao nhã như thiên nhiên nơi đây, thì thật tốt biết bao nhiêu.

Đến nơi này, lại giống như một giấc mộng không hề có thực vậy.
“Cô Lăng —— Cô Lăng ——!”
“Cô Lăng…”
Phía sau, có hai giọng gọi gấp gáp truyền đến.
Lăng Vũ Hi ngoái đầu nhìn lại, Đại Ny, Tiểu Ny thở hồng hộc chạy tới, “Sao vậy?”
“Cậu chủ về rồi!”
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Sao tôi lại không biết, em còn có nhã hứng du sơn ngoạn thủy này!”
Lăng Vũ Hi vừa mới bước vào cửa, liền nhìn thấy Úy Trì Thác Dã ngồi trên sofa, mặc một bộ âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm trọng hút xì gà.
“Sao vậy?” Cô nhướng mày.
Thành thật mà nói, đã vài ngày rồi không gặp anh ta, nên có hơi nhớ một chút.
“Sao gì? Đừng nói với tôi, người đàn ông tối hôm qua, em không quen!” Anh nói phủ đầu!
Lăng Vũ Hi trong lòng run lên, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, “Không hiểu anh đang nói cái gì.”
Dứt lời, cô xách chiếc ba lô nhỏ chuẩn bị đi lên cầu thang.
“Đứng lại!” Úy Trì Thác Dã hét lớn một tiếng, “Đừng tưởng rằng tôi không biết!”
Lăng Vũ Hi không lên tiếng, cúi đầu không hề dừng lại, nhưng trái tim vẫn nhảy lên thịch thịch. Anh ta phát hiện rồi sao? Anh ta đã phát hiện ra Phong Ngạo đến tối hôm qua?

“Lăng Vũ Hi!” Anh bước một bước dài chắn ở trước mặt cô, “Chết tiệt! Em rõ ràng là đang chột dạ!”
Đại Ny, Tiểu Ny nhìn thấy cậu chủ nổi nóng, liền gấp gáp lẻn ra sau nhà. Tối hôm qua có người đột nhập vào, ấy vậy mà các cô lại không hề hay biết, kể ra thì các cô cũng khó mà thoát khỏi tội. Vào thời điểm căng thẳng thế này, các cô vẫn nên ngoan ngoãn tránh đi là tốt nhất, miễn cho tai bay vạ gió tới thân. Cô Lăng, xin cô hãy tự lo lấy thân đi thôi.
“Nói! Người đàn ông tối hôm qua, có phải là nhân tình của cô?!” Anh tức giận đến đuôi lông mày xếch ngược cả lên.
Có lẽ cô không biết, mấy ngày nay, mặc dù anh không đến, nhưng sáng nào anh cũng đều mở máy tính ra, theo dõi nhất cử nhất động của cô qua màn hình máy tính. Anh cũng không hiểu rốt cuộc thì trên người cô gái này có thứ ma lực gì, mà cứ luôn khiến cho anh phải bận tâm lo lắng. Nhưng đêm qua, trong phòng cô bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen, anh rõ ràng nghe thấy người đàn ông kia muốn dẫn cô đi!
Chết tiệt! Cô nàng này đến cùng là ở sau lưng anh tính làm chuyện gì?! Điểm tâm còn chưa kịp ăn, anh liền lái xe lại đây hưng binh vấn tội, nào ngờ cô ta còn có tâm tình chạy ra sau núi ngắm cảnh, thực sự là tức chết anh!
“Anh đang nói lung tung gì vậy? Tự nhiên nổi giận với tôi!” Cô tức giận trợn tròn mắt, so khí thế, ai sợ ai! Có chết cũng quyết không khai Phong Ngạo ra!
“Hừ, cô không biết trong phạm vi ba thước quanh người cô tôi đều có sắp xếp giám sát cả sao? Cô cho rằng muốn thoát khỏi đây dễ dàng đến vậy?” Anh đưa tay ra, bóp lấy cằm cô, từ trên cao nhìn xuống cả người cô gái nhỏ nhắn này.
“Anh. . . Anh là đồ bi3n thái!” Lăng Vũ Hi sau nghe thấy vậy thì mặt trở nên lúc đỏ lúc trắng. Trong vòng ba thước? Trời ơi, chẳng lẽ nói lúc cô ngủ, tắm rửa, thậm chí là đi vệ sinh, người đàn ông này cũng đều nhìn thấy hết sao? Bi3n thái quá , quá bi3n thái ….bi3n thái a!
“Làm sao, thẹn quá hóa giận?” Úy Trì Thác Dã nhếch nhẹ khóe môi, nở một nụ cười đầy nguy hiểm, “Muốn đêm mai bỏ trốn? Kế hoạch có phải là rất hoành tráng hay không, hả?”
“Chết tiệt! Tại sao anh lại cứ muốn bám lấy tôi không tha hả?! Tôi nói rồi, có chết tôi cũng sẽ không bán đứng Kingloy!” Lăng Vũ Hi gào lên. Ngón tay anh bấm đỏ cả cằm của cô.
“Tôi cũng đã nói rồi, điều kiện duy nhất có thể trao đổi chính là, em sinh con cho tôi!” Anh vẫn không buông tay, kẹp chặt lấy cằm cô.
Lăng Vũ Hi nhịn đau, không chịu yếu thế, trong lòng thầm nghĩ hỏng bét rồi. Đêm mai nếu Phong Ngạo lại đến, chẳng phải là đang tự chui đầu vào lưới sao? Phải làm gì đây? Cô phải nghĩ biện pháp thông báo cho anh ấy biết, giá nào cũng không thể đến đây!

“A, tính thông báo cho gã tình nhân kia sao? Lăng Vũ Hi, nói cho cô hay, tôi sẽ không để cho cô có cơ hội đó!” Anh liếc mắt liền đọc được ý nghĩ của cô, đột nhiên lại thấy tức giận! Gã đàn ông kia nhìn cũng biết lão luyện hơn cô, sao cô phải lo lắng đến vậy? Chết tiệt! Anh sẽ không thả cô đi!
“Anh ấy không phải là nhân tình của tôi!” Cô nói, “Tôi cũng không muốn sinh con cho anh!”
“Điều này không do em quyết định!” Anh khẽ mỉm cười, nhưng tràn đầy tà ác.
“Tại sao?! Anh là cái đồ đại bi3n thái, tại sao lại là tôi!” Cô vẫn luôn muốn hỏi, tại sao lại là cô? Có thể cô sợ phải nghe câu trả lời kia, sẽ làm cho cô đau lòng. Điều anh ta muốn chỉ là một đứa bé, mà không phải là cô!
Một lát sau, Úy Trì Thác Dã mới phun ra một câu, “Bởi vì bốn năm trước, em không nên trêu chọc tôi!”
Bốn năm trước? Đây là lần thứ hai anh ta nhắc tới chuyện bốn năm trước!
Chẳng lẽ, bốn năm trước cô đã biết anh ta rồi sao?
Biết việc này làm cảm xúc của Lăng Vũ Hi dâng trào. Bốn năm trước, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì, làm cho anh đối với cô tràn ngập nỗi thù hận không tên? Nhưng mà sự thù hận kia xem ra cũng rất phức tạp, nhìn thì có vẻ là đang hận cô, nhưng nếu quan sát kỹ, thì lại không thấy chút thù hận nào dâng lên trong mắt anh.
Bốn năm trước, đến cùng là cô đã quên chuyện gì?