Nhặt Được Chúa Tể Biển Sâu

Chương 12




Bé cá đen thui tức muốn xỉu mà bơi thẳng xuống đáy hồ, Diệp Giản cũng từ trong mơ tỉnh lại.

Đầu anh lại đau nữa rồi.

“……”

Diệp Giản giơ tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì chi bằng dọn tới cạnh bồn tắm, nằm cạnh nhóc cá kia luôn cho rồi.

Mà như vậy thì Lạc Linh có thể sẽ ngủ không tốt, vẫn là thôi vậy.

Bởi vì không nghe thấy âm thanh nào phát ra trong phòng tắm, Diệp Giản rời giường, động tác nhẹ nhàng —— đợi khi anh đẩy cửa ra thì mới phát hiện Lạc Linh đã dậy từ lâu rồi.

Nhóc người cá này đang nằm sát thành bồn, vành mắt đen thui, chẳng có chút tinh thần nào ngáp lên ngáp xuống.

Diệp Giản kinh ngạc: “Em ngủ không ngon hả?”

Lạc Linh lắc đầu.

Tuy rằng tinh thần không tốt lắm, nhưng lúc Diệp Giản đi tới, cậu vẫn thấy vô cùng vui sướng mà nắm chặt tay Diệp Giản, khuôn mặt úp vào lòng bàn tay Diệp Giản.

Tức thì, cơn đau đầu của Diệp Giản liền thuyên giảm, huyệt Thái Dương cảm thấy không khỏe cũng biến sạch ráo.

Diệp Giản rũ mắt, sờ sờ nhóc con này: “Có phải em ‘cú đêm’ đúng không?”

Lạc Linh im lặng lặn xuống nước, vô cùng khả nghi.

Ánh mắt Diệp Giản đảo qua chiếc vòng tay liên lạc nằm cạnh bồn tắm.

Đã hết pin.

“……”

Diệp Giản bất đắc dĩ: “Lần sau không cho phép em đeo nó lúc ngủ.”

Lạc Linh: “!”

Cậu lập tức bày ra dáng vẻ vô tội: “Em không có chơi mà.”

“Không tin.” Diệp Giản nói, “Nhìn quầng thâm mắt của em đi kìa.”

Lạc Linh: “……”

Được thôi.

Cậu nghe theo Diệp Giản.

Nhóc người cá rầu rĩ chui lại vào trong bồn tắm, chẳng ư hử tiếng nào mà phun bong bóng.

Đương nhiên vẫn là mấy cái bong bóng xấu xí, chẳng có cái nào đẹp cả.

Diệp Giản buồn cười, lại nhớ tới bé cá đen thui trong mơ kia, vừa định nói gì đó thì bị tiếng gõ cửa đánh gãy.

Cốc cốc cốc.

Mới sáng sớm mà tiếng gõ cửa lại vội vàng như vậy, Lạc Linh ngẩn ngơ chốc lát, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.

Lúc này mà còn có ai tới tìm bọn họ?

Diệp Giản hình như nhận ra được gì đó, nhìn Lạc Linh nói ‘Không sao đâu’ rồi đứng dậy đi mở cửa.

“Hết hạn thuê phòng rồi đấy.” Ngoài cửa không phải ai khác mà chính là ông chủ quán trọ, “Muốn tiếp tục thuê không?”

“Xin lỗi, tôi quên nói trước cho ông.” Diệp Giản nói, “Tôi dự định sẽ thuê thêm hai ngày nữa.”

Chủ trọ: “Ừa, vậy thì tốt quá, trả tiền đi.”

Tiền thuê phòng hai ngày là hai mươi tệ, cộng thêm chi tiêu trong mấy ngày này, Diệp Giản chợt phát hiện số tiền mà mình tích góp được sắp rớt xuống chỉ còn lại 1000 tệ thôi.

Cũng hên là anh vẫn còn tinh thạch tím, xanh dương với trắng. Mỗi loại hai viên, tổng cộng có 6 viên cho nên trong thời gian này không cần phải lo lắng gì cả.

“Sáng hôm nay, tiểu đội thám hiểm đã trở về.”

Chủ trọ nhận được tiền cũng không vội vã rời đi, mà đứng nán lại cửa nói.

“Nếu chú em muốn gia nhập tiểu đội thám hiểm thì hiện tại chính là một cơ hội tốt.” 

Diệp Giản thần sắc bất biến: “Làm sao mà ông biết được?”

“Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng chú em không phải là người thường.” Chủ trọ buông tay, “Nói cho cùng thì ở cái chốn này, người cá là một chủng loại quý hiếm.”

“Mà món đồ quý hiếm thì sẽ luôn khiến cho con người ta để mắt tới, nhớ nhung ngày đêm, gần đây đã có rất nhiều đám người đi ngang qua chỗ tôi rồi.”

Diệp Giản hơi nhíu mày: “Bọn họ trông như thế nào?”

“Tôi không nhớ được.” Chủ trọ giọng điệu bất cần, “Chẳng qua là, người có lá gan lớn cỡ nào đi chăng nữa cũng không dám trêu chọc vào tiểu đội thám hiểm đâu.”

Diệp Giản suy nghĩ vài giây, gật đầu nói lời cảm ơn với ông.

Lúc trở lại trong phòng, đúng lúc Lạc Linh đang vịn thành bồn để ló đầu ra, cố hết sức nhoài người ra ngoài để nhìn.

“Người vừa rồi chính là chủ quán trọ ở đây à?” Cậu lẩm bẩm, “Diệp Giản nói chuyện cùng hắn ta hơi lâu.”

Diệp Giản chớp chớp mắt: “Có ư?”

Rõ ràng là anh chỉ mới đi ra ngoài có vài phút thôi mà.

“Có!” Lạc Linh nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Giản, “Cho nên, là chuyện gì đó rất nghiêm trọng sao?”

Diệp Giản: “Không có, chỉ là tùy tiện trao đổi vài câu.”

Anh không muốn nhóc người cá phải lo lắng.

Lạc Linh ngẩng mặt, bộ dạng chẳng mấy tin tưởng.

Diệp Giản: “Được rồi, bọn tôi nói về chuyện của em.”

Lạc Linh hơi mở to mắt, vừa định ngoi lên trưng ra bộ mặt đáng thương dò hỏi Diệp Giản có phải muốn bán cậu hay không, thì liền nghe thấy anh thong thả nói: “Tối qua em nửa đêm nửa hôm còn chơi game, làm ồn ào đến ông ta.”

Lạc Linh: “?”

Lạc Linh lập tức phản bác: “Không thể nào, rõ ràng em đã tắt tiếng rồi mà!”

Diệp Giản: “Quả nhiên là em chơi game suốt đêm! Lần sau, lúc đi ngủ không được đeo vòng tay!”

Lạc Linh: “……”

Bồn tắm lại nhiều thêm một nhóc người cá ỉu xìu.

Diệp Giản ngồi xổm bên thành bồn, chọt nhóc con: “Đi ăn hoành thánh không?”

Lạc Linh: “Ănnn!”

Thế là nhóc cá ỉu xìu liền hóa thành một nhóc cá hoành thánh.

Bữa sáng cứ thế trôi qua, Diệp Giản ôm Lạc Linh, lần thứ hai đi tới khu D.

Chắc là do Lạc Linh ngủ không đủ giấc nên buổi sáng chỉ ăn được nửa tô hoành thánh, buồn ngủ mà nép vào lòng Diệp Giản, mí mắt rũ xuống, ngáp một cái rõ to.

Diệp Giản: “Ngủ thêm một lúc đi.”

Lạc Linh lắc đầu, cố hết sức vực dậy tinh thần nhìn về phía Diệp Giản: “Hôm nay phải đi tới đó sao?”

“Ừ,” Diệp Giản nói, “Nghe nói tiểu đội thám hiểm đã đã trở lại.”

Lạc Linh ‘Ồ’ một tiếng.

Quả nhiên cái tên chủ trọ lúc nãy đã nói gì đó với Diệp Giản.

Lạc Linh yên lặng mà ngẫm nghĩ.

Diệp Giản không chịu nói cho cậu, tại sao nhỉ?

Nhóc người cá này nhìn chăm chú Diệp Giản vài giây, cúi đầu chẳng nói chẳng rằng. Khuôn mặt nhẹ nhàng dựa gần bờ vai Diệp Giản, lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp cách một lớp quần áo của người này.

Diệp Giản không rõ nguyên do, còn tưởng rằng Lạc Linh mệt mỏi rã rời, bèn vỗ nhẹ lưng cậu.

Không bao lâu sau, bọn họ đi đến trạm xe buýt, ngoài ý muốn mà gặp phải người quen.

“Chào buổi sáng nha.”

Một cô gái tóc dài buộc đuôi ngựa đang vẫy tay về phía Diệp Giản, trên cánh tay có xăm một đóa tường vi nở rộ.

Cô là Cố Sở Tiêu, lúc trước từng giao dịch Tinh Thạch với Diệp Giản, hơn nữa còn nói cho Diệp Giản nghe về vấn đề giấy thông hành.

Diệp Giản: “Chào buổi sáng.”

Cố Sở Tiêu cười tủm tỉm: “Muốn đổi tinh thạch sao?”

Diệp Giản trầm mặc.

“Hừ, chàng trai lạnh lùng.” Cố Sở Tiêu ôm ngực, “Vậy các anh muốn tới khu C à?”

“Ừm.” Diệp Giản nói tới đây, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Cô là người của tiểu đội thám hiểm à?”

Cố Sở Tiêu nghe vậy, nụ cười thoáng chốc nhạt đi vài phần: “Tiểu đội thám hiểm sao…. Tôi chỉ là một người bình thường thôi, lấy đâu ra cái tư cách ấy.”

Cô không lên tiếng nữa, vẫy tay: “Đi đây.”

Cố Sở Tiêu vừa mới rời đi, xe buýt đi tới khu D liền dừng trước cửa trạm. Đi nhờ chiếc xe này, cũng có thể tới được khu C.

Diệp Giản ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, cúi đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lạc Linh vùi trong lòng anh, im ắng, hình như đã ngủ mất rồi.

Vây tai cá xinh đẹp của cậu hơi rũ xuống, Diệp Giản giơ tay, động tác vô cùng nhẹ, chọt chọt một cái.

Lạc Linh vẫn không nhúc nhích.

Diệp Giản nghĩ thầm: Hình như ngủ mất rồi.

Anh không quấy rầy Lạc Linh nữa, hơn nữa còn điều chỉnh lại tư thế, để cho cậu nằm thoải mái hơn một chút.

Kết quả vài giây sau, Lạc Linh chậm rãi ngẩng đầu.

Diệp Giản nhẹ giọng hỏi: “Đánh thức em rồi à?”

Lạc Linh lắc đầu, lẩm bẩm: “Em không có buồn ngủ.”

Lúc nói lời này, đầu cậu lại từ từ gục xuống, một chút rồi lại một chút nữa.

Diệp Giản: “……”

Diệp Giản lần nữa chọt tai cá mềm oạt của nhóc con: “Ngủ đi.”

Lạc Linh: “Em không có buồn ngủ.”

Giọng có chút ương bướng.

Diệp Giản yên lặng nhìn nhóc người cá, qua vài giây mở miệng: “Em đang lo lắng gì à?”

Lạc Linh không hé nửa lời.

Diệp Giản xoa nắn khuôn mặt nhỏ ủ rũ kia: “Không cần giấu tôi, tôi có thể nhìn ra được.”

“……”

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Lạc Linh ngẩng đầu, một bàn tay lặng lẽ vươn ra khỏi thảm, kéo góc áo Diệp Giản.

“Lúc em mở mắt tỉnh dậy, nơi này sẽ chỉ còn lại một mình em đúng không?”

“Sẽ không.” Diệp Giản giọng điệu dịu dàng, “Biết đâu lúc em tỉnh dậy, lại có thêm một cây kẹo hồ lô để ăn đấy.”

“…… Oaaa,” Lạc Linh lay nhẹ góc áo Diệp Giản, “Vậy em muốn lớn một chút.”

Diệp Giản: “Được, cho em cây lớn nhất luôn nhé.”

Lạc Linh cọ cọ khuôn mặt vào vai Diệp Giản, rốt cuộc cũng chịu khép lại đôi mắt ướm đầy vẻ mệt mỏi đến đau nhức, yên tâm mà đánh một giấc thật ngon.

Diệp Giản giơ tay, vuốt ve mái tóc của Lạc Linh. Những sợi tóc mát lạnh quấn quanh đầu ngón tay, tựa như tơ lụa cao cấp.

Nhóc người cá được anh sờ vô cùng thoải mái, dần dà ngủ thiếp đi, vây đuôi xinh đẹp phe tới phẩy lui, phía ngoài rìa còn cong cong một tí.

Ánh mắt của Diệp Giản dán chặt lên vây đuôi nhóc người cá, như đang suy tư gì đó.

Không biết có phải là do ảo giác của anh hay không, Lạc Linh hôm nay không giống như mọi ngày, không chỉ là tinh thần u sầu, cảm xúc cũng có chút bất ổn.

Nếu chỉ là đơn thuần mất ngủ thì sẽ không phải như vậy, hay là đêm qua đã xảy ra chuyện gì rồi?

……Bỏ đi, chờ tinh thần Lạc Linh tốt hơn một chút, rồi hỏi cậu sau.

Đây là một nhóc con nhạy cảm.

Diệp Giản lại vuốt ve Lạc Linh.

Lạc Linh theo bản năng mà cọ vào lòng bàn tay anh, không biết mơ thấy cái gì, ở trong lồng ngực anh lẩm bẩm lầm bầm.

Đáy mắt Diệp Giản thoáng qua ý cười, lờ mờ đoán rất có khả năng trong mơ nhóc con này đang gặm xâu kẹo hồ lô nào đó rồi. 

Giây tiếp theo, Lạc Linh nhẹ nhàng cắn anh một cái.

Diệp Giản: “……?”

Anh yên lặng thu tay lại.

Được thôi, vẫn là một nhóc người cá tham ăn.

Mấy phút đồng hồ sau, xe buýt dừng lại, tấm bảng phai màu ‘khu C’ dần xuất hiện dưới cơn gió cát.

Diệp Giản thật cẩn thận giơ tay, dùng khăn bọc lấy ngực nhóc người cá vào lòng. Chung quanh là một quảng trường ồn ào, Lạc Linh lại ngủ rất sâu, giống như chẳng có tiếng động nào có thể làm ồn đến cậu.

Nhưng mà, có lẽ trong mơ cậu lờ mờ cảm nhận được môi trường xung quanh đang dần thay đổi, thế nên là Lạc Linh có chút bất an mà động đậy, một bàn tay gắt gao nắm lấy tay áo Diệp Giản.

Diệp Giản vỗ về sau lưng, trấn an Lạc Linh, đi về phía trước.

Một phút sau, anh bỗng nhiên dừng lại, không đi tiếp nữa.

…… Chỗ Auer nằm ở khu nào ấy nhỉ? Trái hay phải?

Anh…hình như, chắc là…… vẫn còn nhớ rõ.

Diệp Giản mặt nghiêm túc, đứng ở giao lộ suy nghĩ một hồi lâu, hơi nghiêng người.

Là bên phải.

Tuyệt đối không sai.

“Xin hỏi, là Ngài Diệp đấy sao?”

Đúng lúc này, có một người từ bên cạnh đi tới.

Sau khi nhìn rõ mặt Diệp Giản, vẻ mặt người nọ trở nên mừng rỡ, giọng điệu vô cùng cung kính: “Quả thật là ngài!”

“Ngài Diệp, đội trưởng chúng tôi vẫn luôn chờ ngài, xin hãy đi theo tôi.”

Diệp Giản che lại vây tai của Lạc Linh, nói nhỏ cảm ơn.

Lần trước tới nơi này, anh đã nói cho Auer biết tên của mình.

Như vậy thì, cái người trước mặt này hẳn là người của Auer…

Diệp Giản nghĩ vậy, rồi thấy người nọ đi về bên trái.

“……”

Bước chân của Diệp Giản hơi chững lại, một giây sau mới đuổi theo.

Xuyên qua phố xá vô cùng ngoằn ngoèo phức tạp trong mắt Diệp Giản kia, không bao lâu anh liền thấy một căn nhà quen thuộc.

“Nào nào mọi người, ‘Sào’ xuất hiện rồi……”

Lúc bước tới gần căn nhà, một giọng nữ xa lạ mơ hồ truyền ra, bị Diệp Giản nghe thấy được.

Người dẫn đường ho nhẹ một tiếng, âm thanh trong nhà tức khắc ngừng hẳn.

“Đội trưởng, tới rồi.”

Người dẫn đường gõ nhẹ lên cánh cửa đang mở rộng, nghiêng người nhường đường cho Diệp Giản.

Trong nhà bày biện giống hệt lần trước, chỉ là có thêm vài cái ghế cùng một đám người. Diệp Giản chỉ nhận ra được Auer ngồi bên cạnh, còn lại đều là những gương mặt xa lạ.

Trong đó, có một cô gái tóc ngắn ngồi ở chính giữa, hơi nghiêng đầu, đôi bông tai hình đóa tường vi thi thoảng lại lóe sáng trong góc tối.

“Xin chào, tôi là Cố Mân, đội trưởng đội thám hiểm Bụi Gai.” Cô gái tóc ngắn kia đứng dậy, vươn tay về phía Diệp Giản, cười rộ lên trông hiên ngang cùng lưu loát, “Rất vui được quen biết anh.”

Diệp Giản bắt tay với cô, thoang thoảng ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt chưa kịp tẩy rửa còn đọng lại trên người cô.

Lạc Linh nằm trong lòng anh khẽ chuyển động, khuôn mặt mềm mại vùi vào ngực Diệp Giản.

“Đây là thú cưng của anh à?” Ánh mắt Cố Mân khẽ động, “Là người cá sao? Một chủng loài vô cùng hiếm có.”

Diệp Giản: “Không phải thú cưng.”

Cố Mân: Hả? Ra là thương phẩm cần bán à?

Cô cũng chẳng hỏi nhiều, không vòng vo tam quốc mà đi vào vấn đề chính.

“Nghe Auer nói, anh là một Thủ Vọng Giả hùng mạnh cấp B, có thể săn bắt được dị thú cùng đẳng cấp.” Cố Mân nở nụ cười, khen ngợi, “Hơn nữa, bởi vì vấn đề giấy thông hành nên anh muốn gia nhập với chúng tôi nhỉ?”

Diệp Giản: “Ừ.”

Cố Mân: “Được thôi, tôi đồng ý. Từ hôm nay trở đi, anh Diệp đây sẽ trở thành một thành viên trong đội thám hiểm Bụi Gai chúng ta.”

Lúc cô vừa nói xong lời này, Auer ngồi ở một góc nhất thời mở to hai mắt, nhưng những thành viên ngồi sau Cố Mân thì lại chẳng lấy làm mấy ngạc nhiên.

Ngoài mặt Diệp Giản không thấy cảm xúc gì, nhưng đáy lòng lại có chút ngoài ý muốn.

Cố Mân đáp ứng thật sự quá dứt khoát, cho dù anh đã chứng minh thực lực của mình thì cũng chưa tới mức có thể khiến đám người này chẳng mảy may hoài nghi mà tiếp nhận mình chứ.

Sự xuất phản thường tất hữu yêu*, xem ra bên trong này có vấn đề.

(Sự xuất phản thường tất hữu yêu: một khi sự việc có gì đó bất thường xảy ra, thì nhất định bên trong có chỗ kỳ lạ)

Chẳng qua là Diệp Giản cũng không đề cập liền đến những nghi ngờ của mình, mà ung dung nói: “Tôi muốn đưa ra một điều kiện.”

Cố Mân: “Ừm, anh nói đi.”

Diệp Giản: “Tôi có thể đem người cá của tôi theo cùng được không?”

Cố Mân sờ sờ cằm, vài giây sau lắc đầu: “Cái này…… Chỉ e là không được rồi.”

“Người cá không cách nào rời khỏi nước trong một thời gian dài, không phải sao?”

Giọng của cô hết sức nhu mì.

“Yêu cầu của tiểu đội thám hiểm là phải xử lý hết sạch những dị thú xung quanh thành phố, thời gian lại không cố định. Mỗi chuyến đi ít thì tầm vài ngày, dài cũng tầm vài tháng, vật tư tiếp viện cực kỳ quan trọng. Tiểu đội của chúng tôi mỗi lần đi chỉ có thể miễn cưỡng cung cấp đủ cho bản thân mình, nếu muốn cấp thêm cho người cá nguồn nước hay đồ dùng khác….., thì có hơi vượt quá năng lực của chúng tôi.”

Cố Mân nói tới đây, lại lần nữa cười cười với Diệp Giản.

“Đương nhiên, một Thủ Vọng Giả như anh gia nhập vào tiểu đội của chúng tôi thì có thể được hưởng đãi ngộ lớn nhất. Chúng tôi có thể cung cấp cho anh chỗ ở tốt nhất, cũng sẽ phái chuyên gia tới chăm sóc người cá của anh, tuyệt đối không để xảy ra một tí vấn đề nào.”

“Đây cũng được xem là một biện pháp không tệ, đúng không nào?”

Lạc Linh rất khó chịu.

Đầu óc mê man, cậu không thể mở mắt được. Bên tai lại giống như có người nào đang nói chuyện, ồn ào ầm ĩ, có thế nào cũng nghe không rõ.

Cậu chỉ có thể cảm nhận được ngón tay thon dài trên đỉnh đầu mình, tựa như dịu dàng trấn an, lại mang theo hơi ấm mà cậu thích.

Là Diệp Giản.

Lạc Linh có chút tủi thân, lại có chút yên tâm.

Kỳ thật tối qua, đuôi cá của cậu đau suốt cả đêm.

Rõ ràng là cậu đang ngâm trong bể nước sạch, dù không chảy máu, chỗ bị mất đi miếng vảy kia lại đau đớn như bị một đàn kiến cắn xé, tra tấn cậu cả đêm không cách nào chợp mắt được.

Đương cơn hoảng hốt, cậu giống như trở lại những ngày đó. Đuôi bị cây xà mâu bén nhọn đóng chặt, một bộ móng vuốt sắc bén đâm sâu vào phần vảy ngược và những miếng vảy xung quanh, từng chút từng chút cạy ra một khe hở, xé rách miếng vảy ngược cùng máu thịt chung quanh xuống……

Cậu sợ sẽ làm ồn đến Diệp Giản, vậy cho nên chỉ có thể một mực cắn chặt răng, cố hết sức không phát ra tiếng động.

Bởi vì muốn di dời sự chú ý, cho nên cậu đành mở vòng tay ra, tiêu sạch pin chỉ trong một đêm.

Mãi cho đến khi trời sáng, cơn đau của cậu mới dần dà thuyên giảm.

Nhưng mà bây giờ, chẳng hiểu vì lẽ gì mà cậu đột nhiên lại cảm thấy khó chịu. Cơ thể lúc thì giống đang nằm trong ngọn lửa nóng rực, lúc khác lại như rơi vào hầm băng lạnh lẽo. Cả người cậu bị dày vò trong đau đớn thống khổ, không được giải thoát.

Lạc Linh cuộn tròn trong lòng Diệp Giản, chiếc khăn ấm áp ngày xưa nay lại lạnh ngắt như ván sắt, chỉ có nhiệt độ trên cơ thể Diệp Giản vẫn chân thật như cũ. Cậu cố hết sức mình mở to mắt ra, muốn nhìn rõ bộ dáng của người bên cạnh.

Chỉ cần Diệp Giản bên cạnh cậu, chỉ cần Diệp Giản vẫn còn ở cùng cậu, cậu liền……

Đúng lúc này, một chuỗi âm thanh rót vào bên tai Lạc Linh, là một giọng nói trong veo mà cậu không thể nào quen thuộc hơn.

“Để em ấy lại đây, các người sẽ chăm sóc tốt cho em ấy chứ?”

Chỉ một thoáng đó thôi, Lạc Linh tỉnh hẳn.