Lạc Linh vùi mình vào trong nước, he hé đôi con ngươi đen láy, ánh nhìn mang theo vài phần ai oán.
Diệp Giản xoa đầu cậu, nhóc người cá liền ùng ục ùng ục vùi vào bồn tắm, không chịu ngoi lên.
Diệp Giản: “Đi ăn sáng không?”
Tức thì, Lạc Linh ùng ục ùng ục từ đáy nước chui ra, đôi mắt khẽ chớp, vẻ mặt vô tội tựa như chả có gì xảy ra cả mà trả lời: “Đi ạ.”
Không đợi Diệp Giản nhắc nhở, cậu tự giác thu nhỏ người lại một chút, vừa vặn có thể chui rúc trong cái ôm đầy ấm áp của Diệp Giản.
Diệp Giản cười, xoa xoa nhóc con, đi ra ngoài phòng tắm, nhặt lấy chiếc khăn phơi ở ngoài cửa sổ từ tối qua, sau đó lấy ra một cuộn băng gạc sạch sẽ —— này là do anh cố ý mua trên đường về ngày hôm qua.
Đuôi Lạc Linh quấn vài vòng băng gạc trắng tinh, nhẹ nhàng bao bọc lấy nơi còn sót lại vệt máu nhàn nhạt do bị mất đi miếng vảy, phần thừa còn lại của băng vải được thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Lạc Linh nép vào trong lòng Diệp Giản, chiếc đuôi bán trong suốt vỗ lạch bạch vào khăn, vô cùng thích thú với chiếc nơ mà Diệp Giản thắt cho.
Như vậy thì khăn lông khó mà chạm vào được vết thương, đau đớn cũng sẽ vơi đi phần nào.
Kỳ thật thì từ sau khi được Diệp Giản nhặt về, vết thương của cậu đã dần dà trở nên tốt hơn rồi. Không giống lúc đầu, bị tộc người cá của mình tàn nhẫn khoét đi ‘vảy ngược’, bê bết máu, lại còn lẻ loi ngâm mình nơi hồ nước dơ bẩn kia, đau đớn thấu tim…….
Đáy mắt Lạc Linh bỗng u ám, lặng lẽ vùi mặt vào bờ vai Diệp Giản.
Vẻ mặt cậu hiện giờ tuy rằng âm u, song lúc tầm mắt hướng về Diệp Giản thì chợt quay ngoắt 180°, trở về dáng vẻ ngoan ngoãn vốn có.
Cậu nhích lại gần, cọ cọ lên mặt Diệp Giản.
Diệp Giản vẻ mặt ôn hoà, mắt đong đầy sự dịu dàng, tay ôm nhóc con đi ra khỏi cửa.
Anh dự định đi một chuyến đến khu C để giải quyết hết thảy những vấn đề liên quan đến giấy thông hành.
Nếu không có giấy thông hành, thì e là ngay cả thành phố cấp B còn chẳng vào được chứ nói gì đến tìm Hồ Hoàng Hôn.
Tại lầu một của nhà trọ, chủ trọ rảnh rỗi không có việc gì làm, ngáp ngắn ngáp dài, ánh mắt chăm chú dõi theo Lạc Linh đang nằm trong lòng Diệp Giản: “Tên người cá này…..”
Diệp Giản ngắt lời: “Tôi sẽ không bán.”
Chủ tiệm ngập ngừng đôi chút: “Đây là thú cưng của cậu à?”
Diệp Giản: “Không phải thú cưng, là người cá tôi nuôi.”
Chủ tiệm càng tò mò hơn, đánh giá Lạc Linh vài bận. Tựa hồ muốn tìm xem trên người cái tên thú cưng người cá này có điểm gì đặc biệt mà lại khiến cho chàng trai trẻ kia coi trọng đến vậy.
Ánh mắt Lạc Linh lạnh như băng, chẳng nói chẳng rằng mà nhìn qua kia.
Chủ tiệm chả hiểu mô tê gì mà rét run một cái, vội xoay đầu, không dám hó hé một hơi.
Diệp Giản không rõ nguyên do, cúi đầu nhìn Lạc Linh.
Lạc Linh trưng ra vẻ vô tội ngẩn ngơ, ngẩng khuôn mặt nhỏ, chớp mắt.
Diệp Giản nghĩ thầm: Ngoan ghê ta.
Bước ra khỏi nhà trọ, anh ôm Lạc Linh dừng chân ở hai ngã rẽ, nghĩ rồi lại nghĩ.
Lạc Linh nhỏ giọng nói: “Đi bên trái.”
Diệp Giản: “…… Ồ.”
Chợ buổi sáng vẫn như cũ ồn ào náo nhiệt, gần nhất có một quầy hàng nhỏ, vừa nhìn liền thấy chiếc nồi nóng hổi bốc khói nghi ngút. Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, tay còn dính đầy bột mì, bàn tay nhanh nhẹn thành thạo bỏ nhân vào trong vỏ hoành thánh, xoa nắn cho tròn trịa rồi ném chúng vào nồi canh đang nóng hầm hập.
Hơi nóng phả vào trong gió, mùi thịt lan tràn khắp nơi, một cậu nhóc chưa trải sự đời chợt đói đến mốc meo.
Diệp Giản: “Cho cháu hỏi, đây là gì vậy ạ?”
Quán chủ: “Hoành thánh, muốn ăn một tô không?”
Diệp Giản: “Cho cháu hai tô, cảm ơn cô.”
Cô chủ để ý trong lòng Diệp Giản đang ôm một thiếu niên, phía dưới lồ lộ ra một chiếc đuôi cá đen óng ánh, một lời cũng chẳng thốt, tay lấy ra hai chén nhựa cùng loại.
Hoành thánh nhanh – gọn – lẹ, lại rẻ nữa, chỉ có 1 tệ một chén. Những viên hoành thánh tròn vo múp múp đang ngụp lặn nổi trôi trong chén nước canh nóng hôi hổi, lại rắc lên một chút hành, một chút tiêu, ngon không cưỡng nổi.
Lạc Linh bưng chén lên, húp một ngụm canh nóng. Chén canh nóng hổi thơm phức pha chút vị cay của tiêu đã xua tan đi cái giá lạnh buổi sáng sớm, cậu cùng Diệp Giản vừa thổi vừa ăn.
“Dưới biển có một loài cá tên là Cá Đối.” Lạc Linh cắn một ngụm hoành thánh, hương vị của thịt lấp đầy khoang miệng, nhóc con sướng rơn người, nheo mắt lại, “Thịt cá kia có vị cay đặc biệt, cũng ngon y chang những viên hoành thánh này vậy.”
Diệp Giản: “Cá Đối à? Tên nghe đáng yêu nhỉ.”
Lạc Linh lập tức sửa lại: “Không đáng yêu, không đáng yêu, cái con cá này xấu dữ lắm, chỉ có thịt là ngon thôi…. Chờ Diệp Giản cùng em quay về biển cả, em bắt nó cho Diệp Giản ăn nha.”
Diệp Giản chợt nhớ tới lúc trước nhóc con từng bảo rằng lúc cậu bắt cá nom dữ dằn lắm, kìm lòng không được phì cười một tiếng.
Lạc Linh ngửa đầu: “?”
“Ăn hoành thánh nhanh nào,” Diệp Giản tức thì nghiêm túc lại, “Coi chừng nguội bây giờ.”
Một chén hoành thánh chui tọt vào bụng, cả người đều trở nên ấm áp. Lạc Linh sờ sờ bụng mình, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lâu lắm rồi cậu chưa được ăn thịt.
Tuy cậu chỉ là một bé người cá, phải ăn nhiều thịt mới nhanh chóng lớn mạnh. Thế nhưng thịt ở thành phố loài người hình như rất quý thì phải, vậy nên cậu lâu lâu ăn đôi ba lần là đủ rồi.
Diệp Giản đứng dậy trả tiền, sẵn tiện hỏi thăm cô chủ: “Cho cháu hỏi khu C đi như nào vậy cô?”
“Khu C à? Từ đây tới đó tầm nửa tiếng là cùng, nhưng nếu tụi cháu bắt xe buýt thì sẽ nhanh hơn đấy, áng chừng mười phút thôi.”
●・○・●・○・●・○・●・○・●・○・●
Mười phút sau, Diệp Giản ôm Lạc Linh, ngồi trên ‘xe buýt’ mà chủ quán nói tới.
Trong mắt Diệp Giản thì đây là một chiếc xe khá dài, bên trong còn có hai hàng ghế sắt lạnh băng, thân xe lơ lửng nổi trôi trên mặt đất, và nó được vận hành bằng một thứ gì đó mà Diệp Giản chưa từng biết tới — ‘Lực từ’.
Ngồi trên xe có chút xóc nảy, Lạc Linh không thích cảm giác này cho lắm, chẳng ư hử tiếng nào, tựa đầu lên vai Diệp Giản.
Diệp Giản sờ nhóc con, nói: “Chờ biết được thêm tin tức liên quan đến giấy thông hành xong thì chúng ta đổi chỗ ở đi.”
Lạc Linh ngẩng đầu: “Tại sao vậy ạ?”
Diệp Giản: “Chẳng phải em không thích cái tên chủ tiệm kia sao?”
Lạc Linh suy tư chốc lát, ngay sau đó lắc đầu: “Nơi đó thuận tiện mà anh, hơn nữa một ngày chỉ tốn có 10 tệ thôi, chúng ta có thể trọ được kha khá ngày đó ạ.”
Hiện tại thì cậu không thể giúp gì được cho Diệp Giản, vậy nên chỉ còn cách cố gắng hết mức giảm bớt gánh nặng cho anh.
“Tiền tôi không thiếu.” Diệp Giản ân cần nói, “Hơn nữa, nếu có giấy thông hành thì chúng ta có thể đi ra ngoài kiếm tiền rồi.”
Lạc Linh: “Dạ…… Hay là thôi đi ạ, em vẫn thấy chỗ đó khá ổn mà.”
“Vả lại, người ở nơi này đều xem em như một món hàng, đổi chỗ nào thì cũng vậy thôi, chả có gì khác nhau cả.”
Cậu nói những lời này nom nhẹ tênh, cũng chẳng có vẻ gì là khổ sở hay mất mát.
Bởi vì cậu hiện giờ nhỏ bé lại yếu đuối, vậy nên mới bị coi thường, bị xem như một món hàng hóa. Nhưng cứ đợi tới lúc cậu trở nên mạnh mẽ hơn đi, đám người ấy có mà xách dép cho cậu chứ đừng nói gì tới việc khinh khi.
Tuy bây giờ cho tới lúc cậu trở nên hùng mạnh cần một khoảng thời gian rất dài, song thật may, cậu gặp được Diệp Giản.
Diệp Giản không giống với những người khác.
Lạc Linh không chớp mắt mà nhìn người trước mặt này.
Diệp Giản chưa từng coi cậu như món hàng hóa để đem bán trục lợi, anh cũng chẳng phải người sẽ coi thường cậu, cũng không tàn nhẫn đuổi cùng giết tận cậu như những tên trong tộc người cá.
Trên thế giới này, chỉ có Diệp Giản là người duy nhất đối xử tốt với cậu, cũng là người sẽ luôn bên cạnh cậu.
Diệp Giản sẽ không bỏ rơi cậu.
Diệp Giản phát hiện nhóc con trong lòng đang vô cùng vui vẻ, ngước nhìn mình, lại còn lắc đuôi nữa chứ.
Anh giơ tay, khẽ chọt khuôn mặt nhỏ Lạc Linh.
Lạc Linh phồng má.
Diệp Giản nhếch miệng, lại chọt thêm một cái nữa.
Cậu bắt lấy tay anh, mắt đong đầy mong chờ nhìn về phía anh
Diệp Giản khẽ cười, nói: “Chả qua là tôi cũng mong chúng ta đổi tới chỗ nào gần chợ một chút.”
“Hơn nữa, gần chợ thì sẽ dễ mua thịt cho em hơn.”
So với ổ bánh mì tối qua thì anh cảm thấy Lạc Linh vẫn thích ăn nhân thịt trong hoành thánh hơn.
Lạc Linh từng nói bản thân biết ăn cá, chắc có lẽ là nhóc này lại thèm thịt rồi.
Vì để xác thực suy đoán của bản thân, Diệp Giản lên tiếng hỏi: “Em thích ăn thịt à?”
Lạc Linh: “À thì…… Cũng không phải cực kỳ thích lắm.”
Cậu có chút e thẹn, lại cảm thấy vô cùng vui vẻ bởi vì Diệp Giản vẫn còn nhớ kỹ cậu thích gì, lắc tay Diệp Giản: “Còn Diệp Giản thì sao, anh thích cái gì vậy?”
“Tôi sao?” Diệp Giản nghĩ rồi lại nghĩ, “Tôi hình như không đặc biệt thích thứ gì lắm.”
Anh mất đi trí nhớ, ngày ngày du đãng khắp nơi trong thành phố loài người, tuy được tiếp xúc với vô vàn thứ mới lạ, song ngoại trừ nhóc con trước mặt này thì chả có gì để lại ấn tượng đặc biệt cho anh cả.
Lạc Linh ‘ồ’ lên một tiếng, vẻ mặt cũng chẳng mấy biến hóa, chỉ lẳng lặng ôm chặt tay Diệp Giản.
●・○・●・○・●・○・●・○・●・○・●
Xe buýt dừng ở ven đường, Diệp Giản ôm Lạc Linh xuống xe, đi vào C khu.
Khu C là nơi các tiểu đội thám hiểm đóng quân, mặc dù không rõ ràng lắm ‘tiểu đội thám hiểm’ rốt cuộc là cái gì, nhưng Diệp Giản có thể nhìn ra được ở nơi này, bất luận là từ cách ăn mặc cho đến phương diện tinh thần, tất cả dường như đều có chút gì đó bất đồng so với những nơi khác.
Nói cách khác thì trong bọn họ có người giống thường dân, cũng có người không phải.
Lạc Linh tò mò đảo mắt đánh giá xung quanh, còn Diệp Giản thì yên lặng mà đi dọc ven đường, cũng không vội tìm người hỏi thăm.
Dẫu sao thì anh cũng là người từ khu khác đến, lại dẫn theo người cá bên cạnh, cả hai tự nhiên sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý —— quả nhiên, không lâu sau đó, đột nhiên có tên lạ mặt nào đó xuất hiện chặn đường.
“Chưa từng thấy cậu, người mới à?”
Cái tên vừa đặt câu hỏi chính là một chàng trai vóc dáng thấp bé, ánh mắt mang theo đôi phần dò xét cùng cảnh giác. Cùng lúc đó, phía sau tên kia tựa như đâu đâu cũng hiện ra ánh nhìn, tất cả đều đổ dồn về cả hai.
“Cậu tới nơi này làm gì thế?”
Diệp Giản: “Tôi muốn gia nhập tiểu đội thám hiểm.”
“Tiểu đội thám hiểm không phải cứ muốn là tham gia được đâu.” Tên kia tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh, “Hơn nữa, cậu thoạt nhìn chả giống Thủ Vọng Giả tí nào.”
Diệp Giản bình tĩnh nói: “Cậu cũng không giống.”
Lời anh nói cũng chẳng phải thăm dò, mà là khẳng định. Bởi vì anh có thể cảm nhận được cái tên trước mặt này chỉ là người thường, không có năng lực gì đặc biệt.
Tên kia im lặng vài giây, xoay người: “Đi theo tôi.”
Lạc Linh nhéo góc áo Diệp Giản.
Diệp Giản nhẹ giọng nói: “Không sao cả, đi thôi.”
Chàng trai nhỏ gầy dẫn bọn họ băng qua phố xá, đi vào trong một căn nhà.
Cửa nhà mở ra, bên trong bày biện khá là đơn giản, một cái bàn cùng một chiếc ghế.
Một người đàn ông dáng người cường tráng, nước da ngăm đen đang ngồi trên ghế, có mấy người đứng đằng sau hắn, song chẳng ai lên tiếng.
Chàng trai nhỏ gầy kia bước lên trước, đi về phía người đàn ông nói: “Anh Auer, chính là hắn.”
Auer gật đầu, chàng trai nhỏ gầy thấy thế bèn lui về sau đứng.
Lạc Linh không ngờ rằng trong phòng lại có nhiều người đến vậy, giống như là đang cố ý chờ bọn họ, kìm lòng không được mà liếc nhìn Diệp Giản một cái.
Diệp Giản hết sức bình tĩnh, ánh mắt hững hờ.
Lạc Linh nhất thời thả lỏng, an tâm mà nép vào lòng Diệp Giản.
Trong khí trong phòng lúc này vô cùng tĩnh lặng, không ai cất tiếng nào, tựa như đang cố tình tạo áp lực vậy.
Diệp Giản cũng chả để tâm lắm, anh chỉ lẳng lặng mà quan sát hết thảy mọi người nơi đây.
Anh có thể đoán ra được ở cái khu C này chắc hẳn có một thế lực đặc biệt nào đó tồn tại, mà anh và Diệp Linh là hai kẻ ngoại lai thì càng phải tận lực chú ý.
Ở trong phòng lúc này, ngoại trừ Auer đang ngồi ra thì những người khác đều mang theo vũ khí bên người, nào là dao găm, nào là súng ống.
Bọn chúng vô cùng tự tin, chỉ cần anh sơ sẩy lộ ra một vài hành động làm phật ý thì bọn chúng sẽ khiến cho anh hiểu rõ thế nào là cái giá cho sự xúc phạm.
Tất nhiên, kẻ nào dám đặt chân vào cái nhà này rồi mà lại không đánh đổi gì đó thì đừng hòng bình yên vô sự bước ra ngoài.
Đáy mắt Lạc Linh thoáng chốc lạnh lùng, cậu có thể cảm nhận được tia ác ý của những gã này, vừa định nhìn lại thì Diệp Giản đã giơ tay ra vỗ nhẹ lưng ý muốn trấn an cậu.
Đây tựa hồ chỉ là một động tác hết sức đơn giản, nhưng chỉ trong khoảnh khắc giơ tay kia thôi, ánh mắt anh chợt âm u, phảng phất trong đó là màn đêm lạnh lẽo cùng cực.
Những sợi tơ vô hình lượn lờ, tùy ý mà len lỏi, tựa như bóng của lưỡi hái tử thần chuẩn bị buông xuống, đương lúc mọi người trong phòng không một ai nhận ra thì nó đã lặng lẽ bao trùm khắp người bọn chúng.
Bọn chúng vẫn như cũ vô tri vô giác chưa hề biết gì cả, Lạc Linh chớp chớp mắt.
Những sợi tơ đen quấn quanh liên kết với nhau, mềm mỏng tựa tơ nhện, dày đặc bao phủ, khóa chặt lấy bọn chúng, lại sắc nhọn đến độ có thể cắt da cắt thịt. Nhưng đương lúc sắp chạm vào những món vũ khí trên người bọn họ thì những sợi tơ lại lượn đi chỗ khác, chẳng cách nào trực tiếp chạm vào.
Diệp Giản cũng không bất ngờ lắm.
Trước kia lúc gặp được Mạc Sâm và Trần Nhiêu, anh đã phát hiện bản thân không thể nào điều khiển những dụng cụ nhân tạo. Mà cấu tạo thân thể loài người cũng không giống với dị thú, trong cơ thể dị thú ngập tràn những sợi tơ đen mà anh có thể khống chế được, còn bên trong con người thì chỉ toàn là máu, thịt và xương các thứ, không tài nào điều khiển được.
Nhưng mà, điều này không đồng nghĩa anh không có cách giết đám người này.
Diệp Giản không trực tiếp ra tay, chỉ dời ánh mắt nhìn về phía Auer đang ngồi kia, nói: “Nơi này chỉ có anh là Thủ Vọng Giả.”
Những người còn lại đều là người thường.
Nhưng cảm giác Auer mang lại cho anh có chút khang khác, cũng có thể nói, Auer và những người anh từng gặp đều không giống nhau.
Đây là một loại trực giác, cũng là khứu giác nhạy bén, có thể cảm nhận được loài nhỏ bé yếu ớt khác trong tộc của mình.
Auer lúc này còn chưa phát hiện rằng sinh mệnh của đám người bọn họ hiện giờ đang nằm trong tay Diệp Giản, nghe được lời này, trên mặt toát lên dáng vẻ ngạc nhiên.
Anh ta quả thật là Thủ Vọng Giả, nhưng tại sao người này lại có thể nhìn ra được?
Một cái liếc mắt đơn giản mà đã có thể nhìn ra thân phận của hắn, chẳng lẽ người đối diện này cũng là Thủ Vọng Giả, hơn nữa so với hắn còn mạnh hơn?!
Auer tức thì có chút hốt hoảng, nhưng nhớ tới bên cạnh mình còn một đám đàn em thì liền miễn cưỡng bình tĩnh lại đôi chút.
“Xem ra cậu thật sự là Thủ Vọng Giả.”
Lúc Auer thốt lên câu này thì cũng được coi là bình tĩnh, còn đám đàn em thì lục tục chẳng giấu được sự khiếp sợ cùng hoảng loạn.
Bọn họ vốn dĩ không ngờ rằng Diệp Giản còn trẻ tuổi như vậy mà lại là một Thủ Vọng Giả!
Thủ Vọng Giả có thân phận như thế nào chứ, vậy mà ban nãy bọn họ còn định cho anh biết tay một trận…… Thật chẳng thiết sống nữa!
Auer bèn hỏi: “Anh đến từ Thần Đình, hay là Cấm Địa?”
Diệp Giản không trả lời.
Vẻ mặt anh không chút biến hóa, làm cho kẻ đang phô trương thanh thế như Auer đây bỗng run sợ không thôi, nắm chặt lấy thành ghế.
Không ổn rồi, vẻ mặt lạnh tanh, hoàn toàn không nhìn thấu anh ta đang nghĩ gì…… Đáng giận, người này lòng dạ thâm sâu khó lường, vừa nhìn liền biết là đại boss!
Giờ khắc này, Auer có chút luống cuống.
Trên thực tế, Diệp – lòng dạ thâm sâu khó lường – Giản đang thầm nghĩ: Nghe không hiểu hắn nói gì cả…… Thôi vậy, vẫn là đừng nên hé răng.
Trước kia anh từng suy đoán rằng mỗi một Thủ Vọng Giả đều sở hữu năng lực đặc biệt, bởi vậy mà địa vị của họ giữa đám thường dân cao vô cùng. Chính vì thế anh mới đề cập đến chuyện Thủ Vọng Giả, kéo cuộc trò chuyện vào chủ đề này.
Còn ‘Thần Đình’, với ‘Cấm Địa’…… Tuy anh đã nghe qua vài lần, song anh chỉ mới đặt chân tới thành phố này được hai ngày thôi, còn chưa có cơ hội tìm hiểu, vì thế nên anh chả đáp lời được.
Lạc Linh ngẩng đầu, cậu phát hiện ánh mắt lạnh như băng này của Diệp Giản có chút quen mắt, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải?
Lạc Linh bỗng muốn cười, một giây sau mặt liền trở nên lạnh lùng, hên mà nhịn được.
“Cho dù là Thủ Vọng Giả thì sao chứ?”
Đúng lúc này, một đàn em của Auer lên tiếng.
“Chúng tôi chính là tiểu đội thám hiểm mạnh nhất ở cái thành phố này, cũng chả phải chỗ cho cái bọn Thủ Vọng Giả cấp bậc chẳng rõ muốn gia nhập thì gia nhập đâu!”
“Phải biết rằng, anh Auer hợp lực cùng người khác săn được một con dị thú cấp D! Mày làm được không?”
Dị thú cấp D?
Diệp Giản tính toán trong lòng.
Tinh thạch trắng, 200 đến 300 tệ…… Không mạnh lắm.
Lạch cạch.
Anh nhẹ nhàng vứt xuống bàn một khối tinh thạch.
“Tôi giết đấy.”
Auer cả kinh nhảy dựng lên.
Hắn nhìn đến không thể nào rõ ràng hơn, khối tinh thạch mà Diệp Giản ném đi rõ ràng là một khối tinh thạch xanh dương!
Xanh dương đồng nghĩa với dị thú cấp C, chẳng cần bàn tới khối tinh thạch này nguyên vẹn, màu xanh đậm, phẩm chất cực cao, mà đây rõ là một trong những dị thú hùng mạnh cấp C đó.
Nói cách khác, trước mặt hắn chính là một vị Thủ Vọng Giả cấp C…. à không, chẳng lẽ là cấp B?!
Auer lúc này hoảng loạn thật rồi, đám đàn em của hắn cũng run như cầy sấy. Túm chặt lấy ghế của Auer —— nhẹ nhàng đưa tới phía sau Diệp Giản
Auer: “……”
Auer ho khan một tiếng: “Mời ngài ngồi.”
Diệp Giản: “Đây là ghế của anh mà, anh không ngồi à?”
“Không cần, không cần đâu.” Auer nhìn xung quanh, “Ngồi lâu mông tê, tôi đứng là được rồi, đứng là được rồi.”
Lúc nói chuyện, hắn còn không ngừng liếc mắt nhìn trộm khối tinh thạch màu xanh dương kia vài bận.
Khối tinh thạch màu xanh như vậy mà người trẻ tuổi kia ném cái một, nhẹ tênh như lông ngỗng vậy, tựa hồ chẳng đáng để nhắc tới….
Có lẽ do ánh mắt của Auer quá mức nóng rực, Diệp Giản lẳng lặng cất tinh thạch đi.
Anh sợ bị mất.
Auer: Quả nhiên là đại boss, động tác lấy tinh thạch cũng dứt khoát chẳng nể nang gì, lợi hại lợi hại.
“Cho nên anh muốn gia nhập vào nhóm chúng tôi sao?”
Diệp Giản: “Ừ, được không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, tôi mừng còn không kịp nữa chứ nói gì!”
Một vị Thủ Vọng Giả cấp B hùng mạnh muốn gia nhập tiểu đội thám hiểm, việc này đối với Áo Nhĩ mà nói thì quả thật đến mơ hắn cũng chẳng dám mơ.
Nhưng mà hắn lại lộ ra vẻ khó xử.
“Chỉ là, chuyện này…… Tôi không phải người quyết định.”
“Hồi tuần trước, đội trưởng chúng tôi mang theo nhóm chủ lực ra khỏi thành rồi, chắc khoảng dăm ba hôm nữa mới trở về, mà mọi chuyện trong tiểu đội chúng tôi thì đều do cô ấy quyết định…..”
Giọng Auer nhỏ dần, Diệp Giản cũng hiểu được: “Không thành vấn đề, vậy hai ngày nữa tôi lại tới.”
Anh không lo Auer sẽ gạt anh, bởi vì nhóm bọn họ chỉ có thể ở chỗ này, không đi được nơi khác.
Auer vội vàng đáp ứng, thấy Diệp Giản xoay người muốn đi liền thận trọng hỏi: “Xin phép hỏi anh một câu, tại sao anh lại muốn gia nhập vào tiểu đội chúng tôi?”
Diệp Giản cũng không định giấu giếm gì, đáp: “Tôi cần một tờ giấy thông hành.”
“Giấy thông hành?” Auer ngẩn người, lập tức nghĩ đến cái gì đó, “Cũng đúng, gia nhập tiểu đội thám hiểm đủ ba tháng là có thể nhận được một tấm giấy thông hành…… Chẳng qua là cái này không phải có thể trực tiếp mua hả? Đâu cần lãng phí thời gian làm chi.”
Diệp Giản vốn định rời đi, nghe thế bèn dừng lại: “Có thể mua à?”
Lạc Linh cũng dựng thẳng tai cá lên.
Auer gật đầu.
“Vậy thì,” Diệp Giản hỏi, “Cần bao nhiêu tiền?”
“Cũng khá rẻ luôn á.” Auer nghĩ rằng người trước mặt mình là một đại boss, tiền tài tất nhiên chả thiếu, bởi vậy liền nhanh nhảu đáp, “Chỉ cần 30.000 tệ thôi à.”
Diệp Giản: “……”
Diệp Giản: “Tạm biệt.”
Diệp Giản ôm Lạc Linh rời đi, trong phòng mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, một bầu không khí trầm mặc bao phủ khắp căn phòng.
Vài phút sau, Auer bỗng nhiên xoay người.
“Mau đi gọi chị Cố trở về thành, nói với chị rằng đội đang gặp nguy, về liền – ngay – lập tức!”
●・○・●・○・●・○・●・○・●・○・●
Trên đường trở về, Lạc Linh chẳng hiểu kiểu gì tự nhiên bắt đầu chớp mắt liên hồi.
Diệp Giản hạ tầm mắt liền thấy nhóc người cá này chớp mắt không ngơi, vẻ mặt hết sức kỳ quái.
“???”
Diệp Giản chọt khuôn mặt nhỏ mềm của Lạc Linh: “Em làm gì vậy?”
“Em muốn khóc.” Lạc Linh vô tội mà nhìn anh: “Diệp Giản cứ mặc kệ em.”
Diệp Giản càng cảm thấy kỳ quái: “Đang yên đang lành tự nhiên đòi khóc chi vậy?”
“Nếu khóc được thì em sẽ rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống có thể biến thành trân châu.” Lạc Linh dùng ngữ điệu thản nhiên thốt ra lời đó làm Diệp Giản vô cùng khiếp sợ, “Trân châu thật sự rất đáng giá đó ạ.”
Diệp Giản kinh ngạc ước chừng đôi ba giây: “Chúng ta cũng đâu có thiếu tiền đâu nhỉ.”
“Thiếu lắm luôn đó.” Lạc Linh chợt nghiêm túc hẳn lên, nói, “Giấy thông hành kia những 30.000 tệ lận đó, nếu Diệp Giản có thể trực tiếp mua nó, vậy chúng ta cũng không cần phải lãng phí thời gian tham gia tiểu đội thám hiểm rồi.”
Hiển nhiên, rõ ràng nhóc con bị lời nói nhẹ tênh ‘cũng khá rẻ luôn á’, ‘chỉ cần 30.000 tệ thôi à’ của Auer kích động rồi.
Cậu thấy Diệp Giản còn tính nói gì thêm, bèn nhanh trí bổ sung thêm một câu: “Anh ơi anh cứ mặc kệ em đi, để em thử xem sao đã.”
Diệp Giản: Được thôi.
Anh không nói gì nữa, cứ để mặc nhóc con quật cường này tiếp tục thử.
Chẳng qua là dẫu cho Lạc Linh nỗ lực nửa ngày trời vẫn chả thấy giọt nước mắt nào rơi xuống cả, có chút hụt hẫng, tai cá cụp xuống: “Thôi được rồi, em khóc không được.”
“Chỉ khi nào gặp chuyện buồn thì em mới khóc được.”
Thực tế thì cho dù bản thân bị tộc người cá phản bội, xém chết một lần, cậu cũng chẳng rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Trân châu kết tinh từ nước mắt của người cá vô cùng trân quý, nhưng bọn họ khó mà rơi lệ, sinh mệnh người cá vô cùng dài, có khi cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, bọn họ cũng chẳng rơi một giọt nước mắt nào.
Diệp Giản nhéo mặt Lạc Linh an ủi: “Không sao đâu.”
“Chờ tôi gia nhập tiểu đội thám hiểm thì có thể ra ngoài thành, đi săn tinh thạch, bán kiếm tiền rồi.”
“Hơn nữa, tôi cũng không mong muốn rằng chỉ vì việc này mà em phải nhớ lại những chuyện không vui.” Diệp Giản nói tiếp, “Tôi hy vọng rằng em có thể vui vẻ.”
Lạc Linh nghe xong lời này, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không có nhớ lại chuyện trước kia.”
“Từ sau khi gặp được Diệp Giản, em không còn nhớ đến những chuyện làm em không vui nữa.” Nhóc người cá vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, đôi mắt đen láy ngập tràn hình bóng Diệp Giản, chuyên chú mà chấp nhất, “Bởi vì đã có Diệp Giản ở đây rồi, vậy nên em chẳng sợ gì cả.”
Diệp Giản nhìn cậu, khẽ cười, xoa đầu nhóc con.
Lạc Linh rũ mắt, dáng vẻ vô cùng bé ngoan, cọ nhẹ vào lòng bàn tay Diệp Giản.
Cậu thích lòng bàn tay ấm áp của anh.
Diệp Giản: “Vậy em vừa rồi suy nghĩ tới chuyện gì thế?”
Lạc Linh: “À thì……em nghĩ đến một số chuyện nếu thật sự xảy ra thì có lẽ em sẽ thật sự buồn lắm.”
“Chẳng hạn như, Diệp Giản không mua kẹo hồ lô cho em nè.”
Diệp Giản cạn lời.
“Hay là lúc ăn kẹo hồ lô thì lớp đường bên ngoài mà em thích nhất bị rơi mất, em ăn không được.”
Lạc Linh vô cùng nghiêm túc mà kể.
“Còn có, đang ăn được nửa que kẹo hồ lô thì bị rớt mất tiêu…… Kích thước của cây kẹo hồ lô khác nhau, viên cuối cùng luôn là viên nhỏ nhất……”
Lời còn chưa dứt, cậu liền thấy Diệp Giản che miệng lại, cố hết sức nhưng chẳng thể giữ nổi những tiếng cười khẽ chui ra từ khe hở giữa những ngón tay.
Lạc Linh: “???”
“Sao Diệp Giản cười em?” Lạc Linh hờn giận, “Đây rõ ràng là những chuyện khiến người ta cực kỳ sầu mà.”
Diệp Giản đứng đắn: “Tôi đâu có cười em, em đừng có vu khống tôi nha.”
Sau đó quay mặt đi, bả vai hơi run run.
Lạc Linh: “???”
Diệp Giản rõ ràng vẫn đang cười! Còn không chịu dừng lại!
Giận thật đó nha!
Lạc Linh nhéo góc áo Diệp Giản không chịu buông tay, không rên tiếng nào, đuôi cá rầu rĩ vẫy tới vẫy lui.
Diệp Giản còn cười.
Vẫn còn đang cười.
“……”
Lạc Linh ai oán nhìn chằm chằm anh, đột nhiên mè nheo: “Em muốn hát!”
Diệp Giản: “!!!”
Diệp Giản tức khắc thu lại dáng vẻ tươi cười, chân thành nhận sai: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Em hát thì hay thật đấy, nhưng mà hiện giờ thì chúng ta vẫn là nên về nhà trước đã.”
Lạc Linh: “……”