Nhặt Được Bạn Trai Cũ

Chương 7




Trận đấu này không thể xem tiếp được nữa.

Cố Thanh Y vắt áo khoác lên tay đứng dậy, chân dài bước một phát qua hàng ghế dưới, theo cổng sau mà ra khỏi sân vận động. Giang Nguyên không chút do dự đuổi theo trong tiếng gọi nhốn nháo của đám học sinh phía sau.

Cầu thang phía sau vừa hay nằm ở góc khuất trong sân vận động, bình thường ngoài dì quét dọn cũng ít ai buồn lui tới chứ đừng nói đến lúc này, mọi người còn đang tập trung vào trận đấu. Trên cầu thang nhất thời chỉ còn lại hai bóng người vội vã.

Cánh tay vắt áo khoác của Cố Thanh Y khe khẽ nắm chặt góc áo, dù vậy cũng không giấu được bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu. Cậu giả bộ như cái gì cũng không biết, tay còn lại vịn vào lan can, chạy nhanh xuống lầu. Ngoài sân vận động là con đường dài nhất của trường học, chỉ cần đi đến đầu đường là có thể bắt được xe bus ngay lập tức.

Giang Nguyên đã ngồi bốn năm trong phòng làm việc, lại còn nằm trong ICU lâu như vậy, sức khỏe chắc chắn sẽ không tốt như trước.

Ôm ấp một chút ảo tưởng phi thực tế như vậy, Cố Thanh Y quyết định lựa chọn chạy trốn – chính là chạy!

Giang Nguyên ở phía sau nhìn bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy của Cố Thanh Y, cắn răng đuổi theo. Anh ném áo khoác lên bãi cỏ bên cạnh, chỉ mặc độc một chiếc áo len cổ chữ V đuổi theo vợ.

Suy đoán của Cố Thanh Y không sai, thể lực của Giang Nguyên sau bốn năm ngồi trong phòng làm việc đã không còn được như những năm tháng học đại học. Thế nhưng cậu cũng đã quên, kí ức của Giang Nguyên về những chuyện xảy ra trong bốn năm nay chỉ là một con số 0 tròn trĩnh.

Nói cách khác,lúc anh bắt đầu chạy, anh vẫn cho rằng bản thân mình chính là một oppa có thể một lúc giành được huy chương vàng của cả ba hạng mục chạy một trăm mét, bốn trăm mét, ba nghìn mét trong hội thao. Sau giờ tan lớp, ngoại trừ một đám còn đang chăm chú xem bóng rổ ra thì những người khác đã sớm về hết. Phía dưới hai hàng ngô đồng to lớn, trên con đường dài hơn trăm mét phủ đầy bóng cây chỉ còn lại hai bóng người một trước một sau. Lúc này, cơn mưa nhịn suốt từ lúc xế chiều cũng nhịn không nổi nữa mà bắt đầu khe khẽ bay mù trời. Giày da của Cố Thanh Y và giày thể thao của Giang Nguyên giẫm qua đám lá ngô đồng rụng trên đất, phát ra tiếng vang sàn sạt.

Cố Thanh Y thấy Giang Nguyên sắp tới gần, lại phải cắn răng kéo dài khoảng cách.

Lúc còn học đại học, Giang Nguyên là một tên chân dài thể lực tốt. Lúc ấy, lớp trưởng vì bị hội thao ép đến phát điên còn phải đến cầu anh chạy thêm cả hạng mục ba nghìn mét. Cả khối trừ lớp bọn họ ra thì những lớp khác đều là học sinh có sở trường về thể dục thể thao. Mọi người trong lớp đều nói với Giang Nguyên chỉ cần chạy là được, không cần cố sức quá, thậm chí đi hết đường chạy cũng không sao, dù gì thì điểm cũng vẫn vậy. Thành tích của tập thể tuy rằng quan trọng, nhưng tất cả cũng không muốn chỉ vì vậy mà phải hi sinh nam thần Giang Nguyên của bọn họ.

Dĩ nhiên, những an ủi này đều bị Giang Nguyên liếc mắt một cái lơ đi.

Anh không chịu thua, khổ chỉ có Cố Thanh Y mà thôi!

Sáng sớm phải dậy chạy cùng, sau khi tan học phải về chạy cùng, buối tối đi dạo xong cũng thuận tiện chạy cùng luôn. Điều này khiến cho điểm thể dục của cậu lúc cuối kì tăng vọt một phát lên tận chín mươi tám điểm.

Cuối cùng Giang Nguyên cũng giành được huy chương vàng, mà cậu cũng tự nhiên quay ra thích chạy bền.

Không biết là do cảm thấy mới mẻ hay do cảm thấy cảm giác đuổi theo bóng lưng người yêu khá là ngọt ngào, tóm lại thì trong khoảng thời gian sau đó, cậu vẫn không bỏ thói quen vận động này. Cho dù là vừa lẩm bẩm oán hận với con chó bên cạnh vừa cam tâm chạy theo cái tên đã mất hút từ bao giờ.

Lúc chạy đến trạm xe bus, cậu vừa hay bắt kịp chuyến xe sắp chuyển bánh.

Cố Thanh Y chân trước vừa lên xe, chân sau lái xe đã đóng cửa lái đi. Nhưng sau đó lại bị tắc đường ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ.

Cố Thanh Y ngồi tựa vào cửa sổ xe, nhìn làn mưa bên ngoài đang dần dần lớn dần, khe khẽ thở dài.

Mùa thu đúng là một mùa khiến con người ta cảm thấy ưu thương!

Bọt nước không ngừng bám lên cửa sổ thủy tinh, chảy xuống, hòa vào nhau thành những dải nước ngoằn ngèo bao phủ lên cửa xe. Sự chênh lệch nhiệt độ khiến cửa sổ phía trong xe cũng bị phủ lên một tầng hơi nước. Cách một tầng hơi nước và sương mù mông lung, Cố Thanh Y thấy ánh đèn xe cộ và biển quảng cáo trên đường như nhòe đi.

Sắc trời tối dần, âm âm u u, khiến đủ loại màu sắc ấm áp xung quanh như ảm đạm hẳn đi. Ngồi cạnh Cố Thanh Y là một người mẹ trẻ. Cô vừa oán giận tình hình giao thông vừa dỗ dành con mình, vẻ mặt cười đến là hạnh phúc. Phía trước có lẽ là hai học sinh trung học vừa tan lớp, tuy trong miệng toàn lời trách cứ đối phương về bài thi không được như ý, thì hai bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt.

Cúi đầu chỉnh chỉnh lại áo khoác ôm trong ngực, Cố Thanh Y cảm thấy có chút lạnh.

“Ôi, đệt, cậu nhìn bên ngoài kìa!” Cô gái ngồi trước đột nhiên đẩy bạn trai ngồi cạnh một cái, chỉ ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói. Tính tình cậu bạn kia cũng tốt, cho dù bị bạn gái đẩy một cái cũng chỉ cười cười lau đi sương mù đọng trên cửa sổ, cúi đầu nhìn một cái “Trời ạ, ai vậy?”

Trong lòng Cố Thanh Y cảm thấy không ổn, tay dùng lực lau đi lớp hơi nước, nhìn ra ngoài.

Người đừng trong màn mưa kia ngoại trừ Giang Nguyên ra thì còn có thể là ai?

Có lẽ lúc anh đuổi tới nơi thì phát hiện cậu đã lên xe, Giang Nguyên liền đuổi theo cho đến tận đây. Tuy đang tắc đường nhưng lái xe cũng không thể mở cửa xe, cho nên anh liền đứng ở ngoài. Quần áo ướt dính chặt lấy người, nước mưa thì theo lọn tóc chảy xuống như một dòng suối nhỏ.

Ngón tay dán trên cửa sổ có chút lạnh, lông mày Cố Thanh Y nhíu chặt lại, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác không biết phải làm sao.

Cậu bất lực với Giang Nguyên cũng không phải chỉ là chuyện mới một hai năm!

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Giang Nguyên giống như trời sinh đã là khắc tinh của cậu. Cho đến tận bước đường này, cậu cũng không thể không thừa nhận bản thân mình thế mà vẫn có một chút đau lòng chết tiệt.

May mà đèn xanh một cái là lái xe giẫm ga đi ngay, Giang Nguyên cũng rất nhanh biến thành một điểm đen bé nhỏ mà bọn họ đi qua. Đôi bạn trẻ phía trước ghé vào cửa kính xe, giơ điện thoại chụp ảnh để đăng weibo.

Mà một nhân vật khác của câu chuyện đang ngồi ngay phía sau nhìn bọn họ, dáng cười bên khóe môi mang theo một chút bất đắc dĩ.

Xuống xe đội mưa về nhà, Cố Thanh Y cởi áo khoác đi vào nhà tắm.

Sau khi mặc xong áo tắm đi ra, cậu đun nước, pha một tách cafe rồi đứng đần ra trước cửa sổ phòng bếp.

Bên ngoài là một màn mưa mù dày đặc, cái gì cũng không thấy rõ, trời cũng nửa đen nửa trắng. Mãi đến tận lúc có mùi cơm chín truyền tới, Cố Thanh Y mới cảm thấy bụng mình trống rỗng. Xoay người mở tủ lạnh, nhìn từ trên xuống dưới một lượt mới phát hiện ngoài nước lọc thì chẳng còn thứ gì, kể cả sủi cảo đông lạnh cũng đã ăn hết mất rồi.

A…. Vốn dĩ hôm nay định ghé qua siêu thị!

Cậu thở dài, đóng tủ lạnh lại, gửi cho Lục Triếp một tin nhắn, nhắn cậu ta trên đường quay về thì mua chút đồ ăn cho mình.

Không ăn cơm, cũng không có việc để làm vì cả sách và máy tính đều để trong phòng làm việc ở trường chưa kịp mang về, Cố Thanh Y tắt đèn phòng khách, ngồi trên sofa thẫn thờ.

Lục Triếp từng nói cậu chưa từng có thời gian buồn chán nào, lúc rảnh thì dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm, lên mạng mua sắm. Mà cho dù đã làm xong hết mọi chuyện, cậu cũng còn phải hầu hạ con chim sáo đen quý giá của cậu. Cái loại tình huống buồn tẻ này đối với Cố Thanh Y mà nói, thật sự là rất quen rồi.

Ánh mắt liếc qua tập tài liệu trên bàn, cậu lại thở dài. Cậu trai trẻ ngồi trong bóng tối, tháo cặp kính trên sống mũi xuống, ngón tay thon dài đỡ lấy hai mắt, lộ ra đường cong trên cổ và hầu kết ưu mĩ, thế nhưng toàn thân lại bao trùm một sự uể oải sâu sắc.

Mấy hôm trước, vị giáo sư ở đại học tìm được cậu. Lúc cậu còn chưa kịp giải thích hay bắt chuyện, ông đã quăng ngay cho cậu tập tài liệu, thông báo trong vòng hai tháng cậu nhất định phải cho ra một bản tương tự.

Ông không muốn từ bỏ cơ hội tiến cử đi Đức đào tạo chính thức, Cố Thanh Y biết. Nhưng đối với xấp tài liệu nằm trong góc kia, cậu muốn tìm một khoảng thời gian xem xét kĩ lưỡng, thì cũng không tìm được cảm hứng để xem.

Tìm cơ hội nói chuyện với giáo sư một chút, chính mình từ bỏ đi thôi. Cố Thanh Y hơi mím môi, bất đắc dĩ mỉm cười.

Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.

Cố Thanh Y đứng dậy, không đeo kính, chỉ dùng tay sờ sờ điện thoại rồi bắt máy “Lục Triếp?”

“Mẹ ơi, Cố Thanh Y, cậu mau ra đây đi, Giang Nguyên lại chạy đến rồi, ngất ở cửa nè, aaaaa, dọa tôi đái cả ra quần rồi! Aaaaaaaa!”

Thẫn thờ nghe xong một tràng kêu rên trong điện thoại, Cố Thanh Y buông di động xuống, nắm lấy chìa khóa cửa vốn chưa từng khóa trên bàn chạy xuống dưới.

Trong đại sảnh lầu một, Cố Thanh Y nhìn thấy dưới chân Lục Triếp đang xách hai túi đồ to là một bóng người ướt sũng, trái tim liền xoắn lại, bước nhanh đến đỡ người lên.