Tầng ba có rất nhiều phòng, Phan Duy phải đi một vòng lớn mới thấy mục đích của mình nằm ở trong góc hành lang.
Nhìn quanh một chút, anh mới dựng cái cổ áo có đính bông sạch sẽ trắng trẻo lên, cúi đầu đi vào trong.
“Phan Duy đúng không.” Bên trong chỉ có một người đàn ông đã có tuổi, đang đeo kính lão đọc báo, thấy anh tiến vào thì không nhanh không chậm đặt báo xuống, dùng ngón tay đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, bật máy tính ở chế độ ngủ lên “Đứng làm gì, ngồi đi.”
Phó Cẩm Chi ở tầng hai so với tầng ba nhàn nhã, thì lại bận rộn hơn rất nhiều.
Ngoài phòng khám có hai người hộ sĩ trẻ đang vội vàng giữ trật tự, hành lang ồn ào không kém gì dưới đại sảnh, tất cả đều là phụ huynh đang hối hả dẫn theo con cái đến khám bệnh. Một vài đứa trẻ còn nhỏ thì nô đùa đuổi nhau, một vài đứa lớn hơn thì ôm cặp sách ngồi trên ghế đợi làm bài tập.
Phó Cẩm Chi rửa tay xong, lạnh mặt xuyên qua đám người quay về phòng, bên cạnh thậm chí còn có mấy người phải đi theo để ngăn cản những cái tay vươn ra lôi kéo cậu.
“Bác sĩ Phó à, chúng tôi từ thành phố Z qua đây, cậu có thể xem phim chụp giúp chúng tôi trước không.”
“Bác sĩ Phó, con tôi lát nữa còn phải về đi học thêm, bao giờ thì cậu khám giúp chúng tôi được.”
“Bác sĩ Phó, chúng tôi là số 482, bây giờ đến số bao nhiêu rồi?”
Sắc mặt Phó Cẩm Chi còn mang theo hơi rượu, tái nhợt, bên cạnh lại ầm ĩ đến chính đương sự cũng cảm thấy đau đầu, thế nhưng cậu không tỏ vẻ mất kiên nhẫn gì, vẫn dừng lại, nhìn đối phương trả lời. “Bây giờ đến 137 rồi, mọi người xếp hàng đi.”
Do dáng người cao, nên khí thế cũng hơn người ta một chút, lại cộng thêm khuôn mặt quanh năm lạnh lùng, cậu vừa mở miệng, liền khiến xung quanh yên tĩnh lại.
Giọng Phó Cẩm Chi rất nhẹ, lại có chút mệt mỏi, cậu rút tay từ trong túi áo ra xoa xoa vùng giữa hai đầu lông mày “Tôi sẽ khám nhanh thôi.”
Gần sáng bị cấp cứu, sau khi tỉnh lại chưa được bao lâu đã phải đến phòng khám, đến giờ cơm trưa cũng chưa ăn, trước cửa vây đầy phụ huynh, thậm chí đến đi vệ sinh cũng bị người ta theo.
Lúc tranh thủ nghỉ ngơi, cậu chỉ có thể uống chút nước. Vì thế sau một buổi sáng, liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt kém đến phát sợ.
Lúc vào phòng, hai người hộ sĩ vất vả chen khỏi đám người đóng cửa lại giúp cậu, sau đó mới đi đến bàn khám tiếp tục chỉnh lí hồ sơ khám bệnh, lớn tiếng trấn an những phụ huynh đang sốt sắng, miễn cưỡng duy trì trật tự trước hành lang.
Phó Cẩm Chi là chuyên gia khoa nhi chuyên ngành dinh dưỡng và dậy thì ở trẻ nhỏ, luận văn nghiên cứu và thực lực ở trong nước đều xếp thứ một thứ hai, bình thường sẽ có hai ngày tọa chuẩn ở bệnh viện thành phố B, số khám bệnh có thể lên đến hàng nghìn số, mỗi ngày người ra người vào đúng là nhiều như nước biển.
Có thể do hiện nay đời sống gia đình cũng khá giả, nên phụ huynh cũng chú ý hơn đến phương diện này. Chiều cao và quá trình dậy thì là điều rất quan trọng đối với một người, cho nên đối với những đứa trẻ dậy thì sớm, để có thể tiếp tục cao thêm, chỉ đành dùng thuốc để kéo dài thời gian dậy thì. Còn đối với những đứa trẻ đang dậy thì, thì cũng có thể dùng thuốc để kích thích phát triển. Theo như lời phụ huynh nói, thì có thể cao thêm một cm cũng là cao!
Phó Cẩm Chi che miệng ho một tiếng, nhận lấy phim chụp X quang từ tay người nhà, kẹp lên bảng đèn “Mười hai tuổi, nhưng tuổi của xương (*) cũng không nhỏ.” Cậu vỗ vai phụ huynh, ý bảo người đó đến gần nhìn thử “Bác xem khe hở giữa hai khớp xương này…..”
Trong phòng làm việc, Phó Cẩm Chi sợ ngột ngạt, nên không mở điều hòa mà mở một khe hở nho nhỏ ở cái cửa sổ bên cạnh, đảm bảo sự lưu thông không khí trong phòng. Nhiều người đến đi, không thế sẽ sợ không gian không được sạch sẽ.
Phó Cẩm Chi cúi đầu viết lời dặn lên trên sổ khám bệnh, chữ viết nhanh gọn nhưng vẫn dễ nhìn, sổ khám trên tay đôi lúc còn lộ ra một tập biên lai dày, đều kín chữ của cậu.
“Bác sĩ Phó không kê thuốc sao?” Phụ huynh dẫn con lại nhìn.
“Thuốc không hẳn là đồ tốt, không nên mỗi ngày đều nghĩ phải uống thuốc.” Phó Cẩm Chi nhàn nhạt trả lời, viết xong lại đậy nắp bút cài lên ngực áo “Ra hiệu thuốc mua hai chai axit amin nhé, liều lượng uống như tôi viết ở đây là được.”
Sau đó, cậu quay đầu nhìn hộ sĩ đã đợi ngoài cửa từ lâu “Tiếp theo.”
Cơ bản đều là những lời dặn dò giống nhau, nhưng cậu vẫn phải khám đến tận một giờ chiều!
Thời gian cậu tọa chẩn ở thành phố B không nhiều, nhưng người ở gần đó lại đến khám không ít, một ngày không biết thêm bao nhiêu là số, đều đợi cậu xem giúp một chút.
Cậu cũng không còn cách nào, một ngày một đêm khám bệnh, chỉ có thể nhân lúc đi vệ sinh về, trốn trong thang máy ăn chút bánh quy. Lúc ăn xong thì đụng phải người đã đưa mình đến bệnh viện đêm qua. Anh ta mặc áo khoác của mình, lạnh đến rụt cổ lại, đứng trước bản đồ bệnh viện lẩm nhẩm.
Nghe được một câu tình yêu à, thần kinh kéo căng cả một buổi sáng của cậu đều được thả lỏng. Đang định tiến lên chào hỏi, đã thấy người phía trước xoay xoay một vòng, sau đó va vào ngực mình.
Lúc anh ngẩng đầu lên, Phó Cẩm Chi quả nhiên thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Hôm qua thật ra cậu cũng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, lúc đồng nghiệp nhớ ra nói cho cậu biết có người đưa cậu đến bệnh viện, cậu đã gần như tỉnh táo lại. Vốn muốn nói một tiếng cảm ơn, lại theo ngón tay đồng nghiệp chỉ chỉ, nhìn thấy người này ôm áo ngồi trên ghế ngoài hành lang mê man ngủ.
Nghiêng đầu, tay đút vào túi áo, miệng hơi hé, để lộ ra hàm răng trắng, môi đỏ ướt át, ngủ đến cả mặt hồng hồng lấp lánh như đánh phấn. Cái dáng vẻ này, ở một chỗ ầm ĩ như phòng cấp cứu mà vẫn lộ ra sự yên tĩnh.
Phó Cẩm Chi nhìn một chút, phát hiện trên người người này đều là đồ xa xỉ, nhưng lại không có công dụng chống lạnh. Lắc lắc đầu thở dài, cậu chậm rãi đi vào phòng làm việc của mình, cầm áo khoác nhẹ nhàng phủ thêm cho anh ta.
Người trong lúc ngủ hồn nhiên không biết, nhưng giống như mơ đến gì đó, quay đầu chép chép miệng gọi một câu em yêu à, thơm thơm cái nào.