Giám đốc Phan gần đây thấy long thể mình thật bất an.
Tình huống cụ thể thì… không tiện nói ra khỏi miệng lắm.
Thế nhưng anh nghĩ, nhất định là do gần đây lo lắng nhiều quá, vì chuyện công ty của anh em tốt mà bận bịu, lại ăn mì ngủ sàn nhà, cho nên không cẩn thận bị tổn thương tinh lực đàn ông.
Anh vừa nắm góc áo vừa nói tình trạng thân thể của mình với Giang Nguyên, Giang Nguyên nhăn mặt nghe xong liền quả quyết kết luận là do anh thận rỗng nên không chịu vận hành nữa. Phan Duy lúc đầu không tin, nhưng lên Baidu tra cứu lại thấy dấu hiệu gì cũng có, tổng kết còn nói là bệnh nan y chết người.
Dựa tường nắm điện thoại thấp thỏm hơn nửa giờ, Phan Duy quyết định đi tìm một người có chuyên môn kiểm tra lại.
Nếu không lỡ như thật sự bị □□ ung thư sida gì đó, chính mình đang xuân xanh mơn mởn lại gãy cành giữa đường thì….
Sau khi ăn xong một bữa cơm với thầy Cố và một thầy giáo khác, giám đốc Phan quyết định lái Maserati về khách sạn dưỡng sức. Thầm nghĩ nếu hôm sau khỏe mạnh sung sức sẽ tìm mấy em gái đến chơi đùa một vòng quanh thành phố B, còn nếu thân thể không thoải mái thì chắc vào viện lấy số thật.
Đàn ông chưa già mà đã đi đường không vững, choáng đầu hoa mắt, thì không giống lắm.
Nghĩ vậy, anh liền dừng xong cái xe dù bị sứt đuôi nhưng vẫn đáng yêu của mình, rút chìa khóa đi về phía thang máy.
“Ôi mẹ ơi, cái gì đây?” Anh vừa đến gần đã ngửi thấy một mùi khó tả, bịt mũi tiếp tục tiến lên, phát hiện ra nguyên nhân của cái mùi khó tả kia.
Một người đang ngồi cạnh thùng rác, nôn đến trời đất mù mịt, giống như sắp nôn cả mật cả phổi ra ngoài.
Phan Duy bịt chặt mũi hơn, chẹp chẹp lắc đầu, cầm chìa khóa xe tránh sang một bên. Cũng may áo khoác còn lưu lại ít mùi nước hoa, anh liền giơ tay áo, làm một cô gái cổ đại che mặt bước nhanh về phía trước, muốn tránh xa ra.
Đến cạnh thang máy, anh thở phào một hơi, nghĩ mình cuối cùng cũng được giải phóng. Ôi trời, đám người trẻ tuổi bây giờ đúng là chẳng biết tiết chế gì cả, uống nhiều như vậy, không biết quan tâm đến thân thể của mình hay sao? Già rồi mang một thân toàn bệnh mới biết thế nào là đau khổ, một chút cũng không học được cái tính thương thân tiếc ngọc của anh, đúng là chán mà.
Thang máy đang từ tầng hai mươi đi xuống, Phan Duy đứng tại chỗ rung chân chờ đợi, đợi được một lúc thì không nghe thấy tiếng gì ở sau nữa.
Dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, anh lại vịn khung cửa, nhìn ra chỗ thùng rác một chút.
Nhiều năm sau này, anh thật sự hối hận vì mình đã nhìn lại!!!
Người trẻ tuổi uống say kia hình như đã ngừng nôn, ngã vào chỗ cách thùng rác tầm năm bước, không động đậy. Phan Duy ló đầu nhìn hai phút, cũng không thấy tay chân người kia chuyển động.
Giám đốc Phan cảm giác như có chuyện lớn xảy ra rồi.
Nhấn chuông khẩn cấp của khách sạn, Phan Duy chạy tới chính diện người kia, hai tay vòng xuống nách kéo cậu ta đến cạnh cây cột gần đó, để cậu ta nửa ngồi lên, còn mình ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ mặt cậu ta “Nè, tỉnh đi.”
Mẹ nó, tên nhóc này cũng đẹp phết!
Trắng như quỷ hút máu, lúc nhắm mắt thì hoàn toàn không nhìn ra là vừa nãy còn nôn thốc nôn tháo giống như một tên ngốc, ai không biết có khi còn nghĩ cậu ta là người đẹp ngủ trong rừng. Phan Duy lay lay mấy lần nhưng cậu ta vẫn không tỉnh.
Bảo vệ nghe thấy chuông báo động chạy đến, nhìn thấy Phan Duy liều mạng bóp bóp người nằm trên mặt đất, bóp đến đầu móng tay sắp lật cả ra mà người kia vẫn không có chút động đậy nào.
“Cậu mau đến đây, tôi gọi cấp cứu rồi, mau giúp tôi khiêng cậu ta đi.” Phan Duy thấy bảo vệ, vội vã phất tay, vẻ mặt ghét bỏ.
Ba người khó khăn di chuyển, người đàn ông nằm trên đất thế mà không nhẹ chút nào, khiêng lên cũng rất vất vả. Lúc Phan Duy đưa người lên xe cấp cứu xong, đỡ eo một lúc lâu vẫn chưa đứng thẳng được.
“Người nhà đâu? Có người nhà không?” Một cô gái tháo khẩu trang xuống, nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Phan Duy “Không… Tôi không rảnh… Tôi….” Phan Duy còn chưa giải thích xong đã bị cô nàng kéo lên vất lên xe.
Ngồi trong xe cấp cứu, tâm trạng Phan Duy rối bời.
Được lắm, vừa định đi bệnh viện, liền được xe cấp cứu đến tận nơi đưa đi, thế cũng đỡ tiền xe! Quay đầu nhìn người đang nằm giữa xe, Phan Duy lắc đầu thầm nói “Anh bạn, cảm ơn và xin lỗi cậu.”
Lúc tới bệnh viện, Phan Duy vừa nhảy xuống khỏi xe cứu thương liền thấy người bị mấy vị bác sĩ kéo đi rất nhanh, mà mấy vị bác sĩ kia hình như còn rất ngạc nhiên, nói với nhau gì đó xong thì chạy lại càng nhanh hơn.
Phan Duy đứng sau, chạy theo bác sĩ bên cạnh, chỉ vào người vừa được đưa đi hỏi phải đi đâu làm thủ tục nhập viện thì bị người bác sĩ đeo khẩu trang kia khó hiểu nhìn lại, sau đó ghét bỏ gạt tay anh ra chạy vào phòng cấp cứu, một câu cũng không thèm nói.
Hơ, là các người không lấy tiền đấy nhé.
Phan Duy tức giận đút ví tiền lại trong túi áo. Anh từ nhỏ đã chẳng mấy khi đến bệnh viện, kiến thức về bệnh viện cũng chỉ dừng lại qua các bộ phim truyền hình, cho nên không biết quá trình cấp cứu như thế nào. Lỡ như không trả tiền, bệnh viện lại để người nằm ngoài hành lang không chữa thì không được hay cho lắm.
Đàn ông mà, làm chuyện tốt thì làm đến cùng đi.
Tìm được một cái ghế trên hành lang, anh đến máy bán hàng tự động mua một gói giấy lau sạch, sau đó ôm áo khoác ngồi ngủ ở một góc, nghĩ nếu như bác sĩ ra tìm thì còn thấy.
Không ngờ, cứ thế mà ngủ đến tận sáng sớm ngày hôm sau.
Phan Duy mơ màng ngáp một cái, quay đầu nhìn phòng cấp cứu. Bên trong vẫn vội vàng, nhưng anh nhìn nhìn ngó ngó cả nửa ngày cũng không nhìn thấy người anh em đưa vào tối qua.
“Không phải đẩy thẳng vào nhà xác rồi chứ?” Anh chép chép miệng, phát hiện trên người mình không biết từ lúc nào lại nhiều hơn một cái áo khoác. Là áo khoác màu nâu của đàn ông, rất đẹp, cũng không biết là của ai.
Híp mắt nhìn nhìn, trong đầu rối thành một mớ. Đứng dậy khoác áo lên vai, anh đi tới máy bán hàng mua cafe, mở lon cafe uống một hơi. Lấy điện thoại ra xem giờ, Phan Duy đi thẳng đến trước quầy tiếp khách của bệnh viện, cầm bảng đăng kí, điền xong thì đi đến chỗ lấy số “Kiểm tra sức khỏe toàn thân.”