Chuyện đầu tiên sau khi Cố Thanh Y quay lại phòng làm việc chính là lôi điện thoại ra lưu số.
Nói thật, lớn đầu rồi, lại còn làm giáo viên lâu như vậy, giờ còn phải tìm người kèm thêm, tự cậu cũng cảm thấy có chút ngại, mãi tới hôm nay mới gọi một học sinh cũng có dự định ra nước ngoài du học ra, hỏi chuyện tìm giáo viên tiếng Đức.
Kết quả thật khéo, bạn nhỏ kia cũng đang mời một gia sư, nghe nói dạy không tệ, Cố Thanh Y liền xin số, quyết định học bù lại.
Già rồi, nên hầu như đã quên hết rồi….
Trong phòng làm việc mở điều hòa, không khí ấm áp. Mấy cô nàng bên cạnh đang bàn nhau về màu son mới ra, số này số kia, Cố Thanh Y nghe mà không hiểu.
Cậu đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình thích một người đàn ông, thi thoảng dẫn nhau đi mua quần áo thôi cũng đủ vui vẻ thỏa mãn rồi.
Nếu không, mỗi ngày đều phải ngồi nghiên cứu mấy cái này chắc điên mất!
Nghĩ vậy, cậu tựa lên ghế, mở điện thoại ra định nhắn tin cho Giang Nguyên.
— Ăn trưa chưa?
Giang Nguyên trả lời rất nhanh.
— Vừa xong, giờ đang ở McDonald nè.
Cố Thanh Y cạn lời, nhưng cũng biết Giang Nguyên có một niềm đam mê vô hạn đối với đồ ăn nhanh, cho nên nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngăn cản mà chỉ thở dài nhắn lại.
— Em tìm giáo viên đi học, cuối tuần anh về không? Em định thương lượng giờ học với cô ấy.
Giang Nguyên thật ra lại get trọng điểm rất khá.
— Cô ấy?
Cắn một miếng Hamburger, Giang Nguyên ngồi trên ghế cao, tâm trạng có chút phức tạp. Hừm, con gái à. Nhưng mà nghĩ lại thì vẫn tốt hơn so với tìm một tên thầy giáo nào đó đúng không? Đến lúc đó, nam nam ở chung, nhỡ đâu Cố Thanh Y lại vô ý lộ ra xương quai xanh hay tháo một hai cúc áo thì không an toàn lắm.
Ai da, thật là đáng ghét, cái quán McDonald này còn nợ mình một túi khoai tây đấy, đói chết mất.
Trong lòng không thoải mái, Giang Nguyên hút một hơi Coca lớn, lấy điện thoại trực tiếp gọi qua.
“Alo, vợ à, anh nói nè, tính công kích của con trai chúng ta hơi mạnh mẽ, em nhớ bảo giáo viên của em cách xa nó một chút nha, nếu không bị thương tổn chỗ nào anh cũng không chịu trách nhiệm đâu. Còn nữa, các em học gì thì học, nhớ là thời thời khắc khắc đều phải nằm dưới đường nhìn của con nhé, nếu không em lại khiến cho cô ấy thích em thì hậu quả nghiêm trọng lắm, sẽ tạo cho tâm hồn yếu ớt của con mình tổn thương to lớn đấy! Thật đó!”
Hai người chưa từng nghĩ đến việc đặt tên cho con mèo nhỏ, cho nên Giang Nguyên mở miệng khép miệng, nói nhiều nhất vẫn là con chúng ta. Cố Thanh Y vốn còn phản đối, nhưng cuối cùng quen miệng cũng trực tiếp gọi con trai luôn.
“Được rồi, được rồi, em cũng sắp thành một ông chú ba mươi rồi, anh cho là còn bao nhiêu thu hút chứ.” Cố Thanh Y nói rất nhẹ, mang theo ý cười “So ra thì giám đốc Giang nhà chúng ta lại càng có cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt hơn ấy nhỉ.”
Giang Nguyên hiếm khi thấy Cố Thanh Y nói đùa, trong lòng không khỏi nhộn nhạo. Làm bộ làm tịch ôi cha ôi cha mấy tiếng, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn nụ cười ngọt chết ruồi in trên cửa kính.
“Chào anh, đây là khoai tây của anh sao?”
Nghe thấy tiếng người bán hàng sau lưng, Giang Nguyên quay đầu, vẫy tay “Của tôi.”
Xoay người chú ý nhìn, mới phát hiện không đúng.
Người bán hàng bưng khay đồ đứng sau mình, đối mặt với một người đàn ông ngồi trong góc phòng. Người kia hơi ngạc nhiên, cười cười khoát tay “Không phải của tôi, nhầm người rồi.”
Giang Nguyên nheo mắt lại nhìn chằm chằm người kia một lúc.
“Ngại quá, ngại quá.” Cô bé quay người đỏ mặt, liên tục cúi người xin lỗi, bê khay chạy đến cạnh Giang Nguyên “Hai anh giống nhau quá, xin lỗi, xin lỗi ạ.”
“Không sao.” Giang Nguyên nhận khoai tây, nhẹ nhàng mỉm cười “Giống thật.”
Người đàn ông ngồi trong góc phòng không cần nghi ngờ, chính là một người xa lạ, nhưng Giang Nguyên vẫn phải công nhận hai người thật giống nhau. Lông mày rậm, mũi cao, ngay cả độ cong của khóe môi khi mỉm cười cũng giống. Bỏ qua đôi mắt có chút sâu sắc, khí chất điềm đạm của anh, nói hai người là song sinh có khi lại chẳng ai thèm nghi ngờ.
Người đàn ông kia giống như cũng nhận ra Giang Nguyên đang nhìn mình, thả cốc nước chanh trong tay xuống cười cười “Chào anh.”
Giang Nguyên cũng lịch sự gật đầu “Chào anh.”
Chào hỏi xong, hai người đều quay đi, Giang Nguyên tiếp tục nhìn mình trong gương, nói chuyện với Cố Thanh Y qua điện thoại.
“Vừa nãy sao thế?” Cố Thanh Y nghe ra được tiếng động bên này, hỏi.
“Không sao.” Giang Nguyên tùy ý trả lời “Người bán hàng nhận nhầm người thôi.”
Giải quyết xong bữa trưa, Giang Nguyên đến phòng vệ sinh rửa tay.
Nhìn mặt mình trong gương hồi lâu, Giang Nguyên híp mắt, nhẹ nhàng chép miệng một cái.
Anh đã từng nghe người ta nói, trên thế giới này sẽ khoảng ba người giống y như mình. Hôm nay gặp được người thật, Giang Nguyên vẫn có chút khó mà tin được.
Lau mặt, hít một hơi, anh đẩy cửa ra ngoài.
Trụ sở chính của Zic đặt ở trung tâm thành phố A.
Khác với Giang thị lấy nghiệp gia đình phát triển đến tận ngày nay, Zic từ sớm đã chọn phát triển theo hướng liên quan đến nghệ thuật. Lúc Giang Nguyên bước vào đại sảnh, liền thấy không ít người mẫu nhỏ xinh, dọc theo đường đi nhìn rất đẹp mắt.
Trì Uyên từ trong phòng nghỉ pha một tách cafe quay về, đã thấy Giang Nguyên ngồi ở phòng họp nhỏ chờ anh.
“Tới rồi à?” Anh cười cười buông cái tách xuống “Vừa hay chúng tôi đang định mở cuộc họp.”
Phòng làm việc của Trì Uyên thực chất chỉ là một phòng nhỏ dựa vào quan hệ mà có được ở Zic lúc mới lập nghiệp, nhưng sau này, do hai ông chủ tình nghĩa thân thiết như người trong nhà, nên phòng làm việc này cũng được giữ lại như nơi phong thủy của cần bảo vệ của công ty.
Bởi vì những máy móc ở đây không được dùng thường xuyên, cho nên mấy chị gái, cô dì, thím, bác ở phòng bên cạnh rất thích đến đây nghỉ ngơi. Có lúc còn gọi người mang sữa mang nước tới, ở trong này cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Vì thế nên Giang Nguyên lúc này liền lâm vào một cảnh tượng.
Một đám người trẻ cản trở cuộc họp đứng đứng ngồi ngồi khắp phòng pha cafe, pha sữa, hơn mười phút vẫn chưa họp được. Bên cạnh còn có mấy cô nàng chân dài đứng nói xấu nhau. Giang Nguyên nới lỏng cà vạt, chạy tới tủ lạnh móc một lon coca.
Lúc quay về, Trì Uyên đã ngồi xuống, cười cười bảo mấy cô nàng ra ngoài.
“Lát nữa mua bánh gato cho các cô nhé.” Người kĩ thuật viên để đẩy mấy cô nàng ra ngoài đành phải bỏ chút vốn “Chúng tôi họp bốn mươi phút thôi, nhiều hơn thì tôi sẽ là người đầu tiên đãi các cô.”
“Các anh ở đây thật vui.” Giang Nguyên chống cằm, cười với Trì Uyên.
Trì Uyên khoát tay, bất đắc dĩ “Điên quen rồi, có lẽ không sửa được.”
Phòng làm việc hầu như đều là bạn học hoặc bạn của anh, lúc làm trò chơi tìm hơi nhiều người, thành ra chẳng trả đủ lương, đành đến nương nhờ vào Zic. Thế nhưng mỗi người đều được thể hiện bản thân, cho nên sinh hoạt cũng vui vẻ thoải mái.
Thế nhưng tốt hay xấu, thì lúc họp cũng rất nghiêm túc.
“Kế hoạch của chúng ta chính là như vậy.” Trì Uyên kéo màn hình lớn, bật máy tính, chiếu powerpoint hạng mục báo cáo lên “Trực tiếp đào sâu vào khai thác một trang web mua bán có tính chất chuyên nghiệp trên hải đảo….”
Giang Nguyên bật máy tính, nhìn bản kế hoạch trên màn hình, lại nhìn bản tóm tắt bên cạnh. Chờ Trì Uyên nói xong, mọi người liền tiến vào thảo luận.
“Tối nay ăn cơm cùng nhau không?” Lúc tan họp, Giang Nguyên ngồi lại với Trì Uyên một lúc, Trì Uyên vừa chỉnh lại tài liệu vừa quay đầu nói với Giang Nguyên. “Đâu Đâu với Tiểu Nhượng nhớ cậu lắm.”
Giang Nguyên nghĩ tới hai tên nhóc kia, không tự giác nở nụ cười “Hai hôm nữa đi, tối nay tôi có việc rồi.”