Cố Thanh Y cuối cùng cũng nhìn không nổi cái dáng vẻ điên điên dở dở của Giang Nguyên nữa, nhận lấy trà sữa cô bé bán hàng đưa tới xong liền đâm đâm mặt Giang Nguyên, kéo người nhanh chóng về nhà.
“Em quyến rũ anh, em còn thẹn thùng cái gì!” Giang Nguyên bị cậu bỏ xa đằng sau, vừa cắn ống hút vừa cười cười.
“Thế mới biết anh già đến không cần mặt mũi nữa rồi, thật là, cái mặt anh mới đáng thương làm sao, anh vẫn là đừng cần nó nữa đi thôi.” Cố Thanh Y hút được một khối thạch đen, nói nghe không rõ ràng lắm.
Giang Nguyên lắc đầu, làm ra vẻ không thèm để ý “Có em ôm lấy anh là được rồi.” Tên trẻ con này, vênh váo chết đi được.
Cố Thanh Y thở dài, lúc quay lại phía bờ sông mới thả chậm tốc độ. Vừa nãy đi nhanh quá, có chút đau hông. Giang Nguyên buồn cười đứng sau cậu vỗ vỗ lưng, tư thế cực kì cung kính hiếu thuận “Ông à, tuổi ông lớn rồi, chú ý một chút đi nhé.”
“Mẹ nó.” Cố Thanh Y xoay người bật cười, giả vờ tức giận chống nạnh, chỉ chỉ vào trán Giang Nguyên “Gọi ba ba!”
“Con trai!”
“Lăn lăn lăn lăn lăn lăn lăn, lăn đến chỗ nào mát mẻ mà ngốc, đừng có ở trước mắt em dọa người.”
Hai người đùa giỡn bên bờ sông, tiếp tục phát triển cuộc nói chuyện ngốc nghếch. Cố Thanh Y uống trà sữa rất nhanh, cuối cùng còn đến cạnh Giang Nguyên, định hút trà sữa trong tay Giang Nguyên. Nhưng Giang Nguyên muốn đùa cậu nên không cho, kiễng chân giơ lên cao lắc lư, trả thù vụ cơm tối.
Cố Thanh Y đấu không lại anh, liền lựa chỗ anh không phòng bị mà cù anh, sau đó lại đuổi theo anh đến tận lan can bên bờ sông mới đoạt được trà sữa, hung hăng hút một ngụm lớn ngay trước mặt anh, lúc hút còn vênh vênh mặt, một bộ thèm đòn. Cũng may, gần đó không có ai, nếu không thấy hai tên đàn ông ba mươi tuổi đùa giỡn ấu trĩ như vậy, không chừng còn cho rằng bệnh viện tâm thần hôm nay cho bệnh nhân ra đây vui chơi!
“Cố Thanh Y.” Giang Nguyên bị một tay Cố Thanh Y đè lại, ánh mắt trong trẻo “Anh ấm ức.”
“Anh thật sự bị ấm ức á.” Cố Thanh Y có vẻ không tin nhìn anh, buông tay, đá đá chân ý bảo Giang Nguyên tiếp tục đi về phía trước.
“Anh bị thật.” Giang Nguyên đi sau cậu, trong giọng nói mang theo ý cười nhưng ngữ khí thật sự rất buồn, vừa đá đá hòn sỏi vừa bình thản mở miệng “Lúc anh về thành phố A đã thấy mẹ.”
Chưa kịp chuẩn bị đã nghe thấy câu này, Cố Thanh Y còn chưa kịp nuốt trà sữa đã nghiêng đầu mở to mắt “Hửm?!”
“Thật.” Giang Nguyên nhún vai, bất đắc dĩ cười “Thấy ở khách sạn, đêm hôm khuya khoắt, bà ở cùng một người đàn ông khác.”
Cố Thanh Y hơi mím môi, nuốt trà sữa trong miệng xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Nguyên. Cậu hiểu rõ trong lòng Giang Nguyên, mẹ anh có vị trí nào, cũng đại khái hiểu ra lí do khiến tâm trạng Giang Nguyên không tốt. Nhưng cậu cũng cảm thấy, chuyện có lẽ không chỉ có vậy, nếu không, Giang Nguyên sẽ tuyệt đối không nhắc đến những điều hai người đang cật lực trốn tránh.
Cậu nắm tay Giang Nguyên, nhéo nhéo, ý bảo anh nói tiếp.
“Người đàn ông bên cạnh bà… là trợ lí của cha anh, cũng là…. người mang anh về Giang thị.”
Bộp!
Trong lòng Cố Thanh Y trấn động mạnh mẽ, con mắt trợn to, mày nhăn chặt “Anh nói thật?” Có phải là trợ lí của cha Giang Nguyên hay không, cậu không quan tâm, vì đó chỉ là gút mắc tình cảm của thế hệ trước mà thôi. Thế nhưng, cái người này lại chính là người đã mang Giang Nguyên từ trường học về Giang thị, cũng là người đã gây ra hiểu lầm to lớn giữa hai người khi anh nằm viện. Cho nên, nhìn từ góc độ nào thì chuyện này cũng không hề đơn giản.
Nếu mẹ Giang Nguyên đã sớm có chuyện với ông ta, thì vì sao còn muốn Giang Nguyên quay lại Giang thị nắm quyền? Lại vì sao mà sau bốn năm, khi Giang Nguyên tuyên bố rời đi lại không truy đuổi mà chỉ giả vờ ngăn cản tượng trưng một chút?
Ngón tay vô thức nắm chặt cốc trà sữa, Cố Thanh Y và Giang Nguyên đều rơi vào im lặng, chỉ có mười ngón giao nhau là nắm càng chặt thêm.
“Có phải anh… muốn nhúng tay vào chuyện này lần nữa không?” Một lúc lâu sau, Cố Thanh Y mới lên tiếng, giọng nói có chút nghẹn, rung rung hỏi Giang Nguyên.
Giang Nguyên lắc đầu, thấy Cố Thanh Y lo lắng thì không khỏi đau lòng “Không, anh đã đồng ý với em rồi.”
“Nhưng đây là mẹ anh.” Cố Thanh Y có chút loạn, vừa đi cạnh Giang Nguyên vừa không ngừng suy nghĩ.
Giang thị hợp tác với người xấu, nên Cố Thanh Y không muốn Giang Nguyên có bất kì liên hệ gì với nó. Thiếu đi bốn năm kí ức, thiếu đi hiểu biết về Giang thị, đối với Giang Nguyên chỉ lợi chứ không hại.
Nhưng Giang thị lúc này, cũng là cơ nghiệp có công lao của Giang Nguyên. Cố Thanh Y đã gặp qua người trợ lí tên Linda kia mấy lần, mỗi lần cô ấy đến đưa đồ sẽ bóng gió hỏi thăm thái độ của Giang Nguyên một chút. Lúc nói chuyện phiếm, cô ấy còn kể cho Cố Thanh Y nghe bốn năm Giang Nguyên đảm nhiệm là bốn năm phát triển nhất của Giang thị, hiện giờ Giang Nguyên đi rồi, tâm người cũng đi theo, tất cả nhân viên đều rất nhớ anh.
Ừm, cô ấy còn nói gì nữa nhỉ?
Nói Giang Nguyên vất vả bốn năm lại được lợi cho người khác………
Hừ!
Cố Thanh Y đột nhiên đứng sững lại, bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng. Là chuyện mấy hôm trước, lúc Linda vội vàng đến đưa đồ cho Giang Nguyên lần cuối, đều là quần áo và đồ dùng anh hay dùng trước đây.
Lúc ấy, Giang Nguyên đang nấu cơm nên Cố Thanh Y nhận thay. Thấy cô nhìn Giang Nguyên giống như có chuyện muốn nói lại thôi, cậu không đành lòng, liền mở miệng dẫn chuyện, hòng muốn làm dịu bầu không khí.
Kết quả, trọng tâm câu chuyện lại chuyển đến chuyện của Giang thi, Cố Thanh Y không muốn nghe, nhưng người bên cạnh lại nói đến kích động bừng bừng, đành tùy ý ngồi nghe, thi thoảng ừ ừ hai tiếng, tin tức duy nhất cậu bắt được chính là sau khi Giang Nguyên rời đi thì có người được lợi.
Cậu trước nay không suy nghĩ gì, vì Giang thị có thuộc về ai thì cũng chả liên quan gì đến cậu. Nhưng giờ, mẹ Giang Nguyên lại có quan hệ với người quản lí cao cấp kia của Giang thị.. Việc này vẫn nên tìm hiểu lại cặn kẽ một lần mới được.
Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, phát hiện người phía sau đang chăm chú nhìn cậu.
“Hai ngày nữa mời Phan Duy đến nhà mình ăn bữa cơm đi.” Cậu xoa xoa tóc Giang Nguyên “Mấy năm rồi em chưa gặp anh ấy.”
Hai mắt Giang Nguyên sáng rực, gật đầu. Cố Thanh Y khẽ cười, tiếp tục nắm tay anh đi về phía trước, trong lòng lại suy tính chuyện khác.
Lúc hai người về đến khu chung cư, trời đã tối đen.
Người trên quảng trường đã tan đi không ít, chỉ còn mấy đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo. Nhưng hai người hiển nhiên là không còn tâm trạng, cho nên đi thẳng về tòa nhà bọn họ ở.
“Đợi chút, em đi vất rác đã.” Cố Thanh Y giơ giơ cái cốc không trong tay, để Giang Nguyên đứng đó chờ cậu, chính mình thì chạy tới thùng rác bên cạnh gốc cây, mở nắp vất rác vào. Giang Nguyên đứng nhìn, bỗng nhận ra chỗ kia có chút quen mắt.
Hình như là chỗ mình đứng đợi Cố Thanh Y lúc đến tìm cậu ấy lần đầu tiên. Khi ấy, anh hút không biết bao nhiêu điếu thuốc trong lúc chờ Cố Thanh Y. Thế mà lại chờ được cậu vác theo Lục Triếp say đến bò lê ra đường trở về. Anh còn tưởng đó là tình nhân nhỏ mới của Cố Thanh Y chứ!
Kéo kéo khóe miệng, Giang Nguyên nghĩ mình lúc đó đúng là có vấn đề, gu của Cố Thanh Y sao có thể kém cỏi như vậy!
Giờ nghĩ lại, thật ra cũng chưa lâu lắm, nhưng mình giống như đã hoàn toàn tiếp nhận một thế giới khác. Đứng ở đây dùng ánh nhìn của một vị chủ nhà mà nhìn, ừm, cây đẹp lắm, vị trí thùng rác cũng đẹp nữa.
A, khoan đã, người vất rác đi đâu rồi? Giang Nguyên nhìn xung quanh thân cây, phát hiện Cố Thanh Y đang ngồi xổm ở đó.
Không thấy có động tĩnh gì, Giang Nguyên liền vội vã chạy tới, rất sợ Cố Thanh Y sẽ đột nhiên đau bụng đến không cất tiếng gọi anh được. Anh chạy nhanh đến ngồi xuống cạnh Cố Thanh Y, đỡ lấy vai cậu vội vàng hỏi “Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? Có muốn đi viện không?” Trong đầu Giang Nguyên nhảy ra hình ảnh Cố Thanh Y sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, cảm giác như lòng quặn lên. Cố Thanh Y lại cố tình không chịu quay đầu lại, nghiêng nửa người quay về phía anh. Nhất thời, Giang Nguyên nghĩ ra đủ loại bệnh tật, cái gì viêm ruột thừa xong dẫn đến nhồi máu cơ tim, tắc nghẽn mạch máu não, v.v.., dọa anh sợ gần chết, ra sức lay lay bả vai Cố Thanh Y, mồ hôi lạnh thấm đầy trán.
Sớm biết vậy đã không đuổi theo cậu lúc vừa uống trà sữa xong, sớm biết vậy đã không để cậu ấy ăn nhiều cơm tối như thế, sớm biết vậy đã không nói cho cậu ấy biết chuyện phiền lòng đó, sớm biết vậy….
“Ây, anh lay cái gì vậy!”
Ngay khi Giang Nguyên còn đang mê đắm trong một vạn câu “sớm biết vậy”, Cố Thanh Y xoay người lại, sắc mặt hồng hào, trong mắt còn ánh lên tia sáng, giống như rất vui.
“Hả? Em không sao à?” Giang Nguyên dựng ngược mắt, âm thầm thở phào ra một hơi “Vậy em…”
“Meo meo~”
Tiếng gì vậy? Giang Nguyên rùng mình, cứng ngắc cúi đầu.
Lúc anh cúi đầu, liền đối mặt với một vật nhỏ bẩn thỉu đang được Cố Thanh Y ôm vào lòng. Cố Thanh Y dịu dàng nhìn nó, hai ngón tay còn khe khẽ vuốt ve đầu nó.
Anh biết nó là mèo! Giang Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, mơ hồ có một loại dự cảm không tốt. Cố Thanh Y từ nhỏ đã thích mèo, lúc học đại học đã từng nắm rõ tất cả các cứ điểm tập trung mèo hoang, mỗi ngày còn cầm theo thức ăn cho mèo đến đó kiểm duyệt. Nếu không phải bác gái dưới lầu kiểm tra quá nghiêm khắc, có khi cậu còn chẳng do dự ôm mấy con về!
Cậu đã sớm tính mua một con mèo sau khi tốt nghiệp, nhưng có lẽ là bị trì hoãn. Sau này lại rơi vào giai đoạn ăn không đủ no, nên lại tiếp tục trì hoãn. Nhưng giờ thì tốt rồi, Giang Nguyên đã quay về làm đầu bếp, nhặt con mèo nhỏ này về, Cố Thanh Y hoàn toàn không có lí do gì để không làm.
Quả nhiên, Cố Thanh Y cởi áo khoác, bao lấy con vật bẩn thỉu đang run rẩy kia ôm vào lòng, trong mắt hiện lên sự vui sướng và yêu thương không gì ngăn cản được. Thế nhưng, lúc cậu ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên đang cứng đờ ra thì sắc mặt lại không được yêu thương như thế “Ngây ra đó làm gì, mở cửa đi chứ!”