Nhặt Được Bạn Trai Cũ

Chương 11




Vị giáo sư nhân dân họ Cố Nhất thời há hốc miệng, không nói được lời gì.

Giang Nguyên không thấy vẻ mặt ngẩn ra của Cố Thanh Y, đi đến cọ cọ mặt cậu mấy cái rồi tự tay nhét đồ vào trong tủ lạnh.

Hoa quả, trứng gà, sữa bò, chocolate, tất cả đều bị nhét hết vào. Sau khi dọn xong tủ lạnh, anh lại mở tủ bát ra, giống như nhà ảo thuật móc ra từ trong túi các loại hạt cafe, bột trà bày lên. Khi bày xong cái cuối cùng còn sờ sờ trong túi đồ, lôi ra bốn hộp gia vị tinh xảo. Ánh đèn vàng của căn bếp chiếu lên sườn mặt Giang Nguyên thật ấm áp, khiến cho Cố Thanh Y lần đầu cảm nhận được sức sống trong căn bếp này.

Muối biển Sicilia(*), nước tương Kikkoman(*), dầu ô liu đóng chai, đến cả nước sốt cũng là sốt Kuhne(*), được đặt theo thứ tự từ cao đến thấp trên cái kệ đựng đồ gia vị bằng gỗ đã lâu không ai nhớ tới.

Giang Nguyên gấp túi nhựa thành một hộp vuông be bé, thuận tay cất vào cái giỏ trên bệ cửa sổ “Lần sau đi siêu thị nhớ mang theo nhé.”

Cố Thanh Y bị anh đẩy ra đến cửa bếp, trong tay còn cầm xẻng lật, vẻ mờ mịt trên khuôn mặt đã sớm khôi phục lại thành vẻ bình tĩnh, ngẩng mặt lên nói “Không phải bảo anh đừng đến nữa rồi sao?”

Tuy rằng miệng nói ra câu này có chút không nỡ, nhưng cậu cũng cảm thấy chút kì vọng trong lòng mình lúc trước thật không ổn, nếu thật sự không vui vẻ gì thì tốt hơn hết vẫn là đừng nghĩ đến nữa.

“Quốc gia kêu gọi sinh hai con mà anh còn không chấp hành đâu!” Giang Nguyên nháy mắt mấy cái, thản nhiên như đúng rồi.

……..

Thực sự là kiểu ăn cướp cường bạo điển hình của Giang Nguyên.

Thế nhưng Cố Thanh Y đã quá quen cái kiểu này, cũng đã giải quyết không biết bao nhiêu lần. Cậu hít sâu một hơi, tựa lên khung cửa, mặt không đổi sắc mà nhắm hai mắt lại “Giang Nguyên, chúng ta đã chia tay bốn năm rồi!”

Giang Nguyên đang nhanh nhẹn cất sủi cảo vào lại tủ lạnh hơi sững ra một chút.

“Còn ý nghĩa sao.” Giống như câu trần thuật, lại giống như câu hỏi, giọng điệu Cố Thanh Y vô cùng xót xa.

“Còn.” Giang Nguyên không biết chỗ nào bị chạm tới, đau nhức, anh thô bạo ném sủi cảo vào tủ lạnh rồi sập mạnh cánh tủ. Lúc anh xoay người lại còn có thể nhìn thấy rõ gân xanh hằn lên trên cổ “Ý nghĩa chính là anh thích em, ý nghĩa chính là con mẹ nó cả đời này anh đều yêu em, phải ở cùng em!”

Lời yêu đương vừa nói xong, cả không gian nhỏ hẹp bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Cố Thanh Y lạnh lùng mở mắt, không nói gì.

Hai người đứng tại chỗ giằng co nhau, không khí xung quanh trong nháy mắt lạnh xuống, không sót lại một tí ấm áp nào của lúc nãy.

Chuông cửa phía sau đột ngột vang lên.

Cố Thanh Y liếc nhìn Giang Nguyên đang đứng yên một cái, xoay người đi mở cửa. Nhìn qua mắt mèo một cái lấy lệ rồi lập tức mở cửa, nhường đường cho người tiến vào.

Hai đôi giày cao gót trước sau xếp ở bậc thềm trước cửa, một đôi đỏ tươi, một đôi đen bóng.

Lúc này, Giang Nguyên cũng từ trong bếp đi ra, trên người là tạp dề không biết mặc vào từ lúc nào, lên tiếng chào người đang ngồi thẳng lưng trên ghế sofa “Mẹ, Linda.”

“Tài xế ở dưới nhà, nhanh theo ta về.” Một người phụ nữ mặc trang phục màu tím than ngẩng đầu lên, tóc vấn cao, son môi đỏ, kiêu ngạo đánh giá Giang Nguyên đang đứng trước mặt “Mau tháo cái thứ ở trên người con xuống cho ta, còn ra thể thống gì nữa!”

Từ lúc họ vào nhà, Cố Thanh Y đã bắt đầu ngồi nghịch điện thoại, hoàn toàn thờ ơ với ba người bên cạnh.

“Mẹ nói đùa gì vậy.” Giang Nguyên mỉm cười vô lại, kéo tạp dề lên xoa xoa tay “Con không phải đang ở nhà sao.”

Mẹ Giang có vẻ không nhẫn nại nữa, đứng lên chau mày chỉ tay vào mặt Giang Nguyên “Sắp ba mươi cái tuổi đầu rồi còn làm ra chuyện mất mặt như này, con không làm chủ tịch nữa thì phía sau còn biết bao nhiêu người muốn làm đấy, con tưởng mình giỏi lắm sao? Nếu không phải ta…..”

“Nếu như mẹ đang nâng đỡ con, thì chức chủ tịch này mẹ tự làm đi.” Lời này nói ra không dễ nghe, nhưng Giang Nguyên lại giống như không có việc gì, bộ dạng giống như một tên ăn chơi hư hỏng không còn cách nào cứu vãn được “Dù sao thì có con hay không, không phải đều như nhau sao.”

“Con nói lại lần nữa!” Mẹ Giang giơ tay tát Giang Nguyên một cái vang dội “Từ nhỏ mẹ đã dạy con về đồ của mình, con vất đi đâu hết rồi? Còn chưa lêu lổng đủ sao?”

“Tổng giám đốc Giang, anh nói ít đi một câu đi.” Linda kinh hãi bước lên chắn giữa hai người, nháy nháy mắt với Giang Nguyên, lại lo lắng nhìn mẹ Giang tức đến nghẹn thở, cô cảm thấy như mình đã gặp phải khó khăn lớn nhất trong đời đi làm vậy.

“Ta không có thời gian với một tên phế vật không chí tiến thủ đâu!” Mẹ Giang vung tay, nếp nhăn trên khóe môi khẽ mím “Giang Nguyên, nếu con còn là con trai ta, thì tự con biết nên chọn như thế nào.”

Giang Nguyên há miệng muốn phản bác.

Đúng lúc này, một tiếng trống trầm trầm chấn động vang lên từ góc phòng, phá vỡ giằng co giữa hai mẹ con nhà họ Giang. Chất giọng cao mà sáng của ca sĩ trở lên đặc biệt vang dội trong hoàn cảnh này.

Ba người đột nhiên bị cắt ngang, ôm tâm tình khác nhau mà quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Y.

“A, tôi quên cắm tai nghe.” Cố Thanh Ý vô tội nhún vai, vẫy vẫy cái tai nghe màu trắng trên tay với họ, tay khác giơ lên biểu thị áy náy. Trên mặt tràn ngập ý xin lỗi, nhưng giữa hai đầu lông mày lại toát ra ý vị không đứng đắn “Là bài hát học trò của tôi giới thiệu cho tôi.”

Giang Nguyên thâm ý liếc nhìn cậu một cái, nghĩ thầm Cố Thanh Y lúc này thật câu người đến thao*!!![(*): Vốn muốn để là “làm” nhưng thấy “làm” thì không đủ nghĩa lắm, mà để bất kì từ nào cũng thấy hơi tục nên vẫn để nguyên cho đến khi tìm được từ thay thế =)))]

Mẹ Giang bị cắt ngang hừ lạnh một tiếng, nhìn Giang Nguyên trong mắt tràn ngập yêu thương không thèm che giấu, cảm thấy nán lại một giây cũng tổn thọ liền cầm túi đi ra cửa “Giang Nguyên, mẹ cho con hai ngày để suy nghĩ cho kĩ về tiền đồ của bản thân.”

Linda lo lắng quay đầu liếc nhìn Giang Nguyên, do dự mãi, cuối cùng vẫn là theo mẹ Giang đi ra ngoài.

Cố Thanh Y bày ra một tư thế hiếu khách mà tiễn người ra đến cửa, ân cần đến mức thiếu chút nữa là nói một câu ‘lần sau dì lại tới’. Nhưng đợi đến khi giày cao gót của hai người kia vừa ra khỏi cửa, cậu liền đóng cửa khóa trái ngay lập tức!

Nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng tan biến, lúc nhìn đến Giang Nguyên lại là vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Nhưng Giang Nguyên lại không để tâm.

Vừa nãy Cố Thanh Y đã làm gì? Bảo vệ anh nha! Thương anh nha!

Đây là gì?

Đây là yêu nha!

“Vợ à, tối nay chúng ta ăn gì nha.”

Giang Nguyên theo sát sau mông Cố Thanh Y không rời, cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt lộ hẳn lên.

“Tôi có nói cho anh tiếp tục ở lại sao?” Nhìn Giang Nguyên đứng trước bồn rửa nhặt rau, trong miệng ngâm nga bài hát gì đó, vẻ hài lòng đến không gì sánh được, Cố Thanh Y đành đỡ trán.

“Trong lòng em nói nha!” Quay đầu cười thật tươi, Giang Nguyên cực kì có lí mà nói.

……..

Tuy rằng trong lòng không ngừng cảnh cáo bản thân, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà đi đến cạnh Giang Nguyên, cầm lấy đồ anh đã rửa sạch đặt trên thớt, thái thành từng miếng nhỏ.

Đại khái đã qua bốn năm, nhưng không khí ấm áp giữa hai người vẫn không bị mất đi chút nào.

Trong căn bếp không quá lớn, hai người đứng song song nhau, ăn ý mà xử lí nguyên liệu nấu ăn. Giang Nguyên rửa rau, Cố Thanh Y liền cắt rồi cho vào đĩa, Giang Nguyên cầm muôi, Cố Thanh Y liền đứng cạnh thu dọn mặt bàn, đưa đĩa sạch qua. Dù không nói lời nào, nhưng sự sinh hoạt ăn ý vẫn không mất đi, khiến hai người làm gì cũng hiểu ý nhau.

“Uống chút rượu không?” Giang Nguyên dùng đũa gắp short ribs(*) ra đĩa, vừa cầm một quai nồi tưới nước sốt lên thịt bò, vừa hỏi Cố Thanh Y đang rửa tay bên cạnh.

“….. Ngày mai còn phải lên lớp.” Cố Thanh Y bảo trì một tia lí trí cuối cùng, lắc đầu.

“À, vậy uống nước trái cây nhé.” Giang Nguyên mở tủ lạnh lấy nước trái cây vừa bỏ vào không lâu “Anh mua vị kiwi đó.”

Cố Thanh Y rất thích uống cái này, thế nhưng uống nhiều quá sẽ bị rát lưỡi, trước đây đã chịu khổ không ít lần.

“Chỉ có thể uống một cốc.” Giang Nguyên nói thêm, dùng nước nóng tráng qua hai cái cốc rồi rót ra đưa cho Cố Thanh Y.

Cố Thanh Y nhận lấy cái cốc, bên trong chiếc cốc nóng hổi là nước trái cây mát lạnh, cậu cúi đầu nhìn một chút mới đưa tay lên nhấm một ngụm.

Một bữa này thật sự là thỏa mãn.

Cố Thanh Y không nói nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của Giang Nguyên, nhưng chỉ cần là điều cậu nói, Giang Nguyên đều tỏ ra là một cái gì đó mới mẻ lớn lao lắm.

Chờ đến khi Cố Thanh Y nói xong, Giang Nguyên lại chít chít nói một tràng hôm nay ở nhà làm những gì, đi siêu thị nhìn thấy gạo bao nhiêu tiền một cân, lại còn đi ngang qua cửa hàng thấy một bộ đồ rất hợp làm đồ tình nhân cho hai người.

Lúc này đây thật giống như một Giang Nguyên năm đó vừa vào đại học, chỉ là người đàn ông dần dần trở nên trầm ổn lạnh lùng sau này thì không giống tí nào.

Nhìn đôi mắt phát sáng của Giang Nguyên, Cố Thanh Y đột nhiên sinh ra loại ảo giác này.

Chú thích:
  1. Sicilia: Sicilia là một vùng tự trị của Ý. Trong các vùng của Ý, vùng này có diện tích lớn nhất, với 25.708 km². Đây cũng là đảo lớn nhất ở Địa Trung Hải. Ngoài ra còn có nhiều đảo nhỏ hơn bao quanh thuộc về vùng này.
  2. Nước tương Kikkoman: loại gia vị hảo hạng số 1 của Nhật Bản, là hương vị điển hình có một không hai, được làm từ đậu nành, lúa mì và muối.
  3. Sốt Kuhne: Một loại nước sốt của Ý, có thể dùng để trộn Salad, chấm thịt nướng hoặc ướp thịt nướng.
  4. Short ribs: hay còn gọi là thịt sườn bò, là phần thịt của xương sườn Bò, đây là một trong những phần ngon nhất, đặc biệt nhất của con Bò, thịt sườn bò chắc nhưng lại rất ngọt, không hề cứng, mỡ xen trong thịt sườn bò rất mềm, nó làm cho mọi món ăn liên quan đến phần thịt này đều vô cùng hấp dẫn.