Đúng lúc Diệp Chu chuẩn bị đi tới, liền nhìn thấy trong mắt Giang Đình Viễn vốn đang đứng đó hiện lên một tia hoảng sợ hiếm thấy.
Diệp Chu còn chưa nghĩ ra chuyện gì có thể khiến một người bình tĩnh như Giang tổng lộ ra vẻ mặt như vậy, ngay sau đó cậu đã bị Giang Đình Viễn nhào tới đè xuống đất, giây tiếp theo, bên tai vang lên tiếng súng và tiếng đàn ông kêu rên.
Khi người ta sợ hãi, đầu óc họ thường sẽ xuất hiện tình trạng trống rỗng trong chốc lát, Diệp Chu mở to mắt nhìn Giang Đình Viễn đang đè lên người mình.
Môi Giang Đình Viễn tái nhợt, khuôn mặt này hiếm khi có nhiều biểu tình gì, hắn luôn bình tĩnh, thong dong, cũng cực kỳ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức dường như chỉ cần đứng bên cạnh hắn cũng có thể cho người ta đủ cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn này rất hư vô, nhưng Diệp Chu chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Mà sự thực cũng chứng minh đúng là như thế, ngay cả một giây trước khi Giang Đình Viễn ngã xuống, hắn vẫn nhớ lấy tay bảo vệ đầu Diệp Chu để tránh khi cậu ngã xuống bị va trúng chỗ hiểm.
Diệp Chu cả người choáng váng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, chắn Giang Đình Nguyên ở phía sau, nhặt khẩu súng trên mặt đất, nạp đạn rồi bắn mấy phát vào tên săn trộm phía sau.
Tài thiện xạ của cậu không tốt, thực tế trước khi đến Nam Phi, kiến thức về súng của Diệp Chu chỉ tồn tại ở phạm vi đạo cụ mô phỏng, sau khi đến Nam Phi lần này, việc học cách sử dụng súng mới được đưa vào lịch trình hàng ngày.
Lúc đầu, Diệp Chu cho rằng học súng chỉ là để đối phó với động vật không thể khống chế được, coi như biện pháp cuối cùng để đảm bảo an toàn cho bản thân, nhưng mãi đến bây giờ Diệp Chu mới hiểu ra, hóa ra súng gây mê chỉ dùng để đối phó với động vật, còn súng thật, là vũ khí quan trọng để tự vệ và phản công khi đối phó với những kẻ săn trộm.
Khả năng thiện xạ của cậu rất kém, nếu ở xa có thể sẽ bắn trượt, tuy nhiên, bọn săn trộm hình như muốn bắt cậu và Giang tổng làm con tin nên không nổ súng mà chỉ chĩa súng vào họ và tiếp cận từng bước một.
Khoảng cách gần như vậy, cho dù Diệp Chu không giỏi cũng có thể bắn hắn thành cái sàng.
Tên săn trộm hiển nhiên không ngờ Diệp Chu phản ứng nhanh như vậy, lúc hắn phản ứng lại thì đã bị bắn hai phát vào bụng, hắn vô thức tiến về phía trước hai bước rồi loạng choạng ngã xuống như thể mất hết sức lực.
Sau khi chắc chắn không còn con cá nào lọt lưới nữa, khí lực mà cậu miễn cưỡng khơi dậy được đột nhiên sụp đổ, giống như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn, yếu ớt đến mức bàn tay cầm súng cũng đang phát run.
Diệp Chu hít sâu một hơi, nhìn về phía Giang Đình Viễn phía sau, tay run run cố gắng kiểm tra vết thương của hắn, hai mắt đỏ lừ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, chưa kịp rơi xuống đã bị chủ nhân cố gắng nuốt ngược lại.
“Vết thương ở đâu? Có đau không? Hộp sơ cứu! Đúng rồi, tôi có hộp sơ cứu!” Thanh âm Diệp Chu run run, cởi ba lô trên lưng ra, gần như là thô bạo tìm kiếm ở bên trong.
“Cồn, thuốc chống viêm khẩn cấp, băng gạc...băng gạc đâu? Tại sao không tìm thấy băng gạc!”
Lúc hoảng loạn thật sự rất dễ khiến người ta suy sụp tinh thần, trước đây cho dù có gặp phải chuyện lớn hơn nữa Diệp Chu cũng hiếm khi có cảm giác suy sụp, nhưng bây giờ lại chỉ bởi vì không tìm được bằng gạc trong hộp sơ cứu mà cảm thấy mình bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Mãi đến khi tay Diệp Chu bị người nắm chặt, cậu ngơ ngác nhìn bàn tay thon dài đang nắm lấy cổ tay mình, tay Giang Đình Viễn rất lạnh, nhưng lòng bàn tay Diệp Chu lại bởi vì nôn nóng mà bắt đầu đổ mồ hôi.
“Diệp Chu, nhìn tôi, nhìn tôi.” Giang Đình Viễn cứng rắn ép Diệp Chu nhìn thẳng hắn, sau đó khó nhọc cởi nút áo khoác màu lam xám, lộ ra áo chống đạn bên trong, “Có áo chống đạn, tôi không sao.”
Thanh âm hắn trầm thấp và kiên định, mang theo một loại sức mạnh làm người tin phục không thể giải thích được, nhanh chóng khiến Diệp Chu đang suy sụp vì lo lắng quá mức tỉnh táo lại.
Diệp Chu cẩn thận nhìn kỹ áo giáp của Giang Đình Viễn, sau khi xác nhận viên đạn quả thực đã trúng áo giáp, vẫn chưa xuyên thấu vào cơ thể hắn, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
Cậu chậm rãi thở ra, trên trán và chóp mũi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, nhưng Diệp Chu cũng không rảnh để ý tới, cậu nhìn Giang Đình Viễn, thật lâu sau, trong lúc hắn không kịp phản ứng, bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy hắn.
Những người nghe thấy tiếng động nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau đều quay người, ngầm hiểu rời đi, trước khi rời đi còn không quên lôi xác kẻ săn trộm đã bị bắn thành cái sàng đi.
Đột nhiên bị ôm, thân thể Giang Đình Viễn cứng đờ, vẻ mặt lạnh lùng do bị Diệp Chu chủ động ôm dần dần nứt ra một cái khe, sương giá ngưng tụ giữa lông mày cũng bắt đầu tan đi, cả người trông như hòa hơn mấy phần.
Giang Đình Viễn ôm lại cậu, tựa đầu vào vai cậu, tay trái còn rảnh rỗi đưa ra vuốt tóc Diệp Chu, nhẹ giọng nói: “Người vừa nổ súng là kiểm lâm, không phải em, nhớ chưa?”
Luật pháp mỗi nước mỗi khác, khu bảo tồn nơi Diệp Chu và những người khác đóng quân quay chụp hơn mười năm trước đã ban hành luật cho phép lực lượng kiểm lâm nếu gặp phải những kẻ săn trộm có thể giết ngay tại chỗ.
Nếu người bị Diệp Chu giết, tuy rằng cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng, dù sao kẻ săn trộm dù ở quốc gia nào cũng luôn bị truy nã, nhưng dù sao cũng có liên quan đến hai quốc gia, quá trình tất sẽ rất phức tạp.
Nếu Diệp Chu là người bình thường thì không sao, nhưng nghề nghiệp của cậu là đạo diễn, nếu tin tức truyền vào trong nước, bị truyền thông vô lương tâm phát hiện ra sẽ càng thêm phiền phức.
Diệp Chu nghe ra ý tốt của Giang tổng, vùi đầu vào trong ngực hắn, rầu rĩ nói: “Không, cũng không có gì. Người là tôi giết, chuyện là tôi làm, cho dù có kết quả gì tôi đều gánh chịu, sẽ không phủ nhận, cũng không hối hận.”
“Tôi tự hào vì lúc đó mình có thể nổ súng để bảo vệ chúng ta.” Bởi vì nếu lúc đó Diệp Chu không nhanh chóng quyết định giết ngược lại, một khi bị bọn săn trộm khống chế làm con tin thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng được.
Diệp Chu thực sự rất mừng vì lúc đó mình có thể bình tĩnh đưa ra quyết định như vậy.
Nghe được lời nói của cậu, tay Giang Đình Nguyên đang vuốt ve ngọn tóc của cậu hơi dừng lại, ước chừng mấy giây sau, bên tai Diệp Chu đột nhiên truyền đến một tiếng cười kìm nén.
Diệp Chu: “...”
Cho chút mặt mũi đi có được không? Chẳng lẽ không thấy câu này nói ra rất ngầu à! Nghĩ lâu lắm đấy!
Dường như Giang Đình Nguyên cảm nhận được cậu xấu hổ, hắn ngừng cười, hai tay nắm chặt vai Diệp Chu, trực tiếp mà không hề che giấu nhìn Diệp Chu, nói: “Là em bảo vệ tôi, cảm ơn em, tôi rất vui.”
Đại khái là bởi vì hắn nhìn quá nghiêm túc, ngược lại Diệp Chu bị hắn nhìn có chút xấu hổ, lúng túng quay đầu, nhỏ giọng nói.
“Nhỏ, chuyện nhỏ, anh cũng đã cứu tôi, nếu như không phải vì tới cứu tôi, anh cũng sẽ không tới nơi như thế này.”
Diệp Chu bị hắn nhìn chằm chằm đến khó chịu, nhưng điểm này vẫn có thể nhìn ra được, cậu thường xuyên làm những cử động nhỏ để cố gắng giảm bớt, nhưng khi nói chuyện vẫn có chút lắp bắp.
Trong mắt Giang Đình Viễn hiện lên ý cười, hắn ngọn tóc nói: “Tôi nợ em.”
“Hở?”
“Tiếp cận em, muốn dùng trái tim của em làm con bài mặc cả để đổi lấy lợi ích, dù lời nói có đẹp đẽ đến đâu thì đây cũng là sự thật không thể chối cãi, động cơ không thuần khiết là thật. Chuyện trái tim, là tôi nợ em.”
“Cứu em là tự nguyện, cũng là tôi nợ em.” Lúc Giang Đình Viễn nói những lời này, ngữ khí chậm rãi, thanh âm khàn khàn.
“Tôi biết chuyện này khó có thể chấp nhận, cho dù em lựa chọn thế nào, đi hay ở, tôi đều có thể chấp nhận, đây là báo ứng của tôi.”
“Tôi chỉ hy vọng,“ Giang Đình Viễn dừng lại, tay hắn dừng lại cách mặt Diệp Chu chỉ một centimet, rõ ràng rất muốn chạm vào, nhưng lại không dám tiếp tục.
“Tôi chỉ hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp và...bắt đầu lại.”
Đôi mắt vốn luôn không một gợn sóng như giếng cổ của hắn, khi nói xong những lời này, lại hơi ươn ướt.
Trong hai tháng Diệp Chu rời đi, Giang Đình Viễn thường xuyên nghĩ có lẽ đây chính là báo ứng, nhưng báo ứng này đối với hắn mà nói quá mức nặng nề và tàn nhẫn.
Nếu có thể, Giang Đình Viễn hi vọng bản thân mấy năm trước chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Diệp Chu, không đề cập đến cái gọi là bao dưỡng, càng không nghĩ tới cái gì mà tim và trao đổi lợi ích.
Không có sự xuất hiện của hắn Diệp Chu có thể sẽ trải qua một ít thăng trầm, nhưng Giang Đình Viễn biết cho dù mất bao lâu, cậu cũng nhất định sẽ tỏa sáng.
Hắn có thể xuất hiện trong cuộc đời Diệp Chu theo một cách khác vào một thời điểm khác, giống như vô số người yêu bình thường, bắt đầu từ nắm tay, quen biết, biết rõ, hiểu nhau, cuối cùng yêu nhau.
Nhưng thực tế không có nhiều nếu như như vậy, sai chính là sai, mọi lời giải thích trước hiện thực đều quá yếu ớt. Khi Diệp Chu rời đi, Giang Đình Viễn thậm chí còn không có tư cách giữ lại.
Thấy Diệp Chu hồi lâu không có phản ứng, Giang Đình Viễn nhắm mắt lại, nói: “Tôi hiểu rồi, việc này đối với em rất khó, nếu điều này khiến em khó chịu thì...”
“Được.” Diệp Chu nói.
Giang Đình Viễn choáng váng, trong mắt hiếm thấy lộ ra vẻ mờ mịt và luống cuống: “Ý em là?”
“Ta sẽ không tha thứ cho anh.” Diệp Chu nhìn Giang Đình Viễn, khi chạm đến thất vọng trong mắt hắn, mím môi: “Nhưng chúng ta đã hòa rồi.”
“Anh từng vì tim mà bao dưỡng tôi, nhưng sau khi mối quan hệ bao dưỡng của chúng ta kết thúc, lại cứu tôi ở Nam Phi.”
“Tha thứ cho anh tôi tạm thời không làm được, nhưng có lẽ, như anh đã nói, tôi nên cho anh, cũng như cho bản thân mình một cơ hội.”
Diệp Chu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Có cơ hội bắt đầu lại từ đầu.”
Giang Đình Viễn im lặng mấy giây, đột nhiên không kiềm chế được nữa, vươn tay ôm lấy cậu vào lòng, môi kề sát bên tai cậu nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Bầu không khí ám muội giữa hai người bị người phụ trách trại cắt ngang, người phụ trách tuy rất không muốn đến nhưng trời cũng sắp tối rồi, tuy phần lớn đều là nhưng người dày dặn kinh nghiệm nhưng ở trong rừng vào ban đêm cũng chưa chắc có thể đảm bảo mọi chuyện đều tốt được.
Muốn trở về trại trước khi trời tối thì không thể chờ thêm nữa, bất kỳ sự chậm trễ nào cũng sẽ thêm một phần nguy hiểm.
“Ách cái đó, Giang tiên sinh, Diệp tiên sinh, mọi chuyện đã giải quyết xong, anh xem tiếp theo...” Người phụ trách nói được nửa chừng liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đến mức gần như có thể đông chết người của Giang tổng, sợ đến mức tim sắp ngừng đập đến nơi, miễn cưỡng nuốt ngược nửa câu sau lại.
Nhưng cũng may, Giang tiên sinh dù giống như một chiếc máy lạnh công suất lớn nhưng vẫn đưa Diệp Chu lên xe.
Không biết có phải đã tiêu hết toàn bộ vận rủi ở Nam Phi hay không, chặng đường trở về vô cũng thuận lợi, một đường thuận buồm xuôi gió về tới trại, không gặp thêm chuyện ngoài ý muốn nào.
Chuyến bay theo lịch trình ban đầu đã bị trì hoãn vì những kẻ săn trộm, nhưng làm sao có thể làm khó được Giang tổng giàu nứt đố đổ vách.
Không lên được máy bay cũng không sao, còn có máy bay tư nhân mà, không chỉ nội thất sang trọng, phục vụ chu đáo mà quan trọng nhất là rộng rãi, yên tĩnh.
Dù sao cũng đã định sẵn là sẽ lỡ chuyến bay nên Diệp Chu quyết định ở lại đây thêm một đêm nữa.
Sáng sớm hôm sau, họ lại lên đường đến lãnh thổ của đại vương, trận chiến với bọn săn trộm ngày hôm qua đã giáng một đòn đả kích nặng nề vào đàn sư tử, chết mất ba con sư tử cái và hai con sư tử con.
Tin tốt duy nhất là, đại vương mặc dù bị thương, nhưng cũng may những vết thương đó không nguy hiểm đến tính mạng, nó vẫn còn sống, ngoài việc bước đi khập khiễng, nó thậm chí còn có thể làm những chuyện không biết xấu hổ với sư tử cái.
Tin tức này lập tức xua tan đi rất nhiều sương mù trong lòng Diệp Chu, buổi chiều hôm đó, cậu ngồi máy bay tư nhân của Giang tổng rời Nam Phi, bắt đầu trở về nhà.
Sau khi về nước, Diệp Chu cũng không quay về biệt thự, cậu vẫn sống trong căn hộ nhỏ nguyên chủ để lại, Giang Đình Viễn đối với chuyện này cũng không phản đối.
Nếu đã quyết định bắt đầu lại, đó là một sự bắt đầu lại thực sự, sau khi tiến độ khôi phục tình cảm của hai người bắt đầu biến hóa, bỏ qua cốt truyện làm quen, bắt đầu đọc từ giai đoạn theo đuổi.
Mọi thứ dường như quay trở lại điểm bắt đầu, cuộc sống cuối cùng cũng trở lại đúng quỹ đạo.
Điều đáng nói là khi Diệp Chu đang ở Nam Phi, chỉ hai ngày trước khi cậu về nước, [Song Sắt Nước Mắt] đã đoạt giải Bộ phim hay nhất của năm tại Liên hoan phim Kim Dực.
Sau đó Diệp Chu dành thời gian xem lại buổi lễ trao giải, khi nhìn thấy Hà Phi Dương lên sân khấu nhận giải và phát biểu cảm nghĩ, tâm trạng vui vẻ vốn có của cậu đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sự bất lực.
Nguyên nhân rất đơn giản, bài phát biểu nhận giải của Hà Phi Dương kéo dài ba phút, trong đó có hai phút dành để khoe khoang về nhà đầu tư thần tiên của mình, cũng chính là Diệp Chu bổn Chu (giống bổn cung, bổn bảo bảo zị á), nói vô cùng chân thành, chân thành đến mức bật khóc.
Lúc Diệp Chu xem, vẻ mặt liền giống như ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm, sau khi xem xong thì trong lòng nảy ra một thắc mắc.
Cậu thật sự tốt như Hà Phi Dương nói sao? Có sao có sao? Hà Phi Dương đang nói về cậu sao? Chứ không phải là đang nói về người khác à? Nếu không thì tại sao cậu lại không biết vậy.
Sau khi [Song Sắt Nước Mắt] đoạt giải, khoảng thời gian này Hà Phi Dương và Liễu Chiêu đều không có mặt ở thành phố A nên Diệp Chu từ bỏ việc tìm kiếm anh ta, tuy nhiên Diệp Chu đã hạ quyết tâm khi gặp lại nhất định sẽ hỏi rõ ràng.
Ngoài [Song Sắt Nước Mắt], mùa giải mới của [Thôn Phệ] lại bắt đầu khởi động, chiến đội Trầm Chu của Hứa Trừng đã đoạt quán quân năm ngoái, đã từng không người hỏi thăm, nay đã trở thành hàng hot trong mắt giới truyền thông và các nhà tư bản.
Mỗi ngày đều có người vung khoản tiền kếch xù đến hỏi xem có hứng thú nhận đại ngôn hay không, nhưng không có ngoại lệ đều bị quản lý từ chối, tuy rằng Trầm Chu tuy có cúp quán quân trong tay nhưng dù sao nền tảng của hắn cũng chưa ổn định, rất nhiều thương hiệu lớn vẫn đang quan sát.
Những công ty đầu tiên tung cành ô liu hoặc là chất lượng không đạt tiêu chuẩn hoặc là có lịch sử đen tối, tóm lại chiêu trò đa dạng đến mức khiến Diệp Chu choáng váng, cuối cùng cậu và người quản lý nhất trí quyết định, đại ngôn chất lương không quá nhiều, mà tiền thì không thiếu, hà tất vì một chút tiền mà làm ảnh hưởng đến danh dự của tuyển thủ.
[Tinh Quang Thiếu Niên] càng là khí thế hừng hực, hiện tại mùa đầu tiên sắp kết thúc, nhiều nhà sản xuất đã nâng giá bản quyền quảng cáo và tài trợ trong chương trình lên giá trên trời.
Nhưng cũng giống như chiến đội Trầm Chu, [Tinh Quang Thiếu Niên] dự định là một chương trình tìm kiếm tài năng làm lâu dài, chắc chắn không phải là một chương trình chỉ định kiếm tiền rồi bỏ chạy, vì vậy danh tiếng cũng rất quan trọng, đặc biệt là trong tình huống [Tinh Quang Thiếu Niên] nổi tiếng toàn mạng, mỗi một quảng cáo đưa vào đều phải được lựa chọn cẩn thận.
Ngoài ra, mấy tháng nay Trích Tinh vận hàng rất tốt, kế hoạch bồi dưỡng cũng đang tiến hành rầm rộ, sau đêm thế kỷ làm sáng tỏ, những streamer mà Diệp Chu đã vắt hết óc đào tới đã lấy lại được chỗ đứng trong ngành phát sóng trực tiếp một lần nữa, mang lại lưu lượng to lớn cho nền tảng phát sóng trực tiếp, giữ được rất nhiều lưu lượng truy cập.
Trích Tinh cũng hợp tác với [Tinh Quang Thiếu Niên], mỗi tuần đều sẽ mời ba người chơi hiện tại đứng vị trí đầu trong cuộc thi phát sóng trực tiếp, chuyển hướng thành công lưu lượng người hâm mộ khổng lồ của [Tinh Quang Thiếu Niên] từ các chương trình tống nghệ, weibo sang phần mềm phát sóng trực tiếp.
Sau khi Diệp Chu xác định bốn hạng mục này không có vấn đề gì, chọn một ngày đẹp trời, tiến tổ đoàn phim [Rạp xiếc kinh dị].
Tin rằng trải nghiệm hơn hai tháng ở Nam Phi sẽ giúp cậu làm nổi bật hơn nữa mị lực của bộ phim kinh dị này.
Ồ đúng rồi, Du Thư Trạch bị Trình Nhiên đánh vào ICU cũng đã xuất viện, nghe nói việc đầu tiên y làm sau khi xuất viện là đi tìm Giang Đình Viễn.
Nhưng vô dụng, Giang tổng là người dễ dàng gặp được như vậy sao? Đùa à!
Giang Đình Viễn lập tức chuyển cho y 50 triệu, dùng số tiền này để trả nợ ân tình năm đó.
Sau khi Du Thư Trạch nhận được tiền, tức đến mức suýt chút nữa nghiến nát răng.
Càng tức hơn nữa là không biết từ đâu mà Giang Du biết được Giang Đình Viễn cho Du Thư Trạch 50 triệu, trải qua một tuần giằng co, hắn cầm theo giấy tờ hạng mục [Chiến Thành 2] gõ cửa phòng Du Thư Trạch.