Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 96: Gặp lại




Diệp Chu nghĩ rằng bị sư tử rượt đuổi vào ngày đầu tiên tới Nam Phi đã là đủ xui xẻo rồi, nhưng ai ngờ rằng cảnh tượng tương tự lại xảy ra vào buổi sáng ngày cậu rời đi.

Chỉ khác là, so với con sư tử điên cuồng đuổi theo trước đó, lần này đuổi theo phía sau bọn họ hung tàn hơn nhiều.

Săn trộm, như tên của nó, chính là săn bắt trái phép động vật hoang dã, sau khi những kẻ săn trộm chọn được mục tiêu sẽ dùng những thủ đoạn tàn nhẫn để săn giết động vật hoang dã, lấy các bộ phận có giá trị của chúng và bán ở chợ đen, chẳng hạn như sừng tê giác, gạc hươu, ngà voi, da thú các thứ, luôn có người ra giá cao thu mua chúng ở chợ đen, sau khi tiểu thương tiến hành gia công sẽ bán lại chúng ra thị trường để kiếm một khoản lợi nhuận chênh lệch giá khổng lồ.

Săn trộm là tội nặng ở bất kỳ quốc gia nào, thời gian thụ án sẽ phụ thuộc vào mức độ được bảo vệ của động vật bị săn bắt.

Về bản chất, những kẻ săn trộm là những kẻ liều lĩnh, hầu hết trong số họ là những người lang thang ở địa phương được trả tiền để làm những việc này, phần lớn trình độ văn hoac của những kẻ săn trộm này đều không cao, chính bởi vì vô tri nên không biết sợ là gì.

Gặp phải bọn họ, không chết cũng bị thương. Hàng năm, ngoài các loại động vật được bảo vệ, còn có kiểm lâm và các tổ chức tình nguyện, một số ít khách du lịch không may mắn đụng trúng họng súng, chết dưới tay những kẻ săn trộm này.

Diệp Chu thuộc về vế sau, kẻ xui xẻo đụng trúng họng súng.

Sau khi nhận ra chiếc xe mình đang ngồi đang là mục tiêu của những kẻ săn trộm, Diệp Chu lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, thậm chí cậu còn quay lại liếc mắt nhìn.

Nhưng chính cái liếc mắt này lại khiến Diệp Chu choáng váng, suýt chút nữa thì rơi nước mắt.

Chỉ thấy trên khoảng đất trống mà đàn sư tử của đại vương thường nghỉ ngơi, ba, bốn con sư tử cái bao quanh sư tử con, xung quanh đã có mấy con sư tử ngã xuống, da lông đều bị máu nhuộm đỏ.

Chiếc xe chèn qua cục đá làm cho lắc lư, bàn tay nắm tay vịn của Diệp Chu hơi siết chặt, hít sâu một hơi, nói với hướng dẫn viên: “Mang theo súng không?”

Hướng dẫn viên da ngăm đen mặt trầm như nước, gật gật đầu, ra hiệu 3 cái với Diệp Chu.

“Anh nghĩ có mấy phần khả năng bọn họ sẽ buông tha chúng ta?” Diệp Chu lại hỏi.

Hướng dẫn viên nghe câu hỏi này do dự một lúc, nhưng vẫn không thể đưa ra phán đoán. Có thể thuận lợi rút lui hay không còn tùy thuộc vào tác phòng làm việc của nhóm săn trộm này, trong trường hợp đối phương không tỏ rõ thái độ trước, ngay cả hướng dẫn viên dày dặn kinh nghiệm cũng không thể đưa ra kết luận.

Như đã nói trước đây, săn trộm là một việc rất mạo hiểm, những kẻ săn trộm không chỉ cần tránh sự tấn công của dã thú mà còn phải đề phòng tung của mình bị bại lộ, một khi hành tung bị bại lộ và thu hút lực lượng kiểm lâm, nguy hiểm đem lại không thua gì bị mãnh thú tấn công.

Để bảo vệ các loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng và trừng trị nghiêm khắc những kẻ săn trộm, nhiều khu bảo tồn trực tiếp trao cho kiểm lâm quyền nổ súng, một khi phát hiện kẻ săn trộm có thể giết ngay tại chỗ, dùng giết chóc để ngăn giết chóc.

Ngoài ra, nếu những kẻ săn trộm bị bắt, chờ bọn họ chính là mấy năm thậm chí mười mấy năm tù giam.

Điều này càng khiến những kẻ săn trộm điên cuồng hơn, một số kẻ săn trộm nhút nhát có thể sẽ bỏ chạy khi bị phát hiện, nhưng những kẻ săn trộm già dặn kinh nghiệm và tàn nhẫn thì đuổi tận giết tuyệt, không để lại người sống.

Khu bảo tồn động vật vốn hoang vắng, các loại động thực vật phong phú, chuỗi sinh vật hoàn chỉnh, nếu như chết ở chỗ này mấy người, sợ là chưa được người ta phát hiện thì đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn, cho dù tìm được thì nguy hiểm đem lại (cho bọn săn trộm) cũng thấp hơn nhiều so với thả cho sống sót trở về.

Người dẫn đường còn chưa kịp nói thêm gì, một viên đạn sượt qua thành xe kèm theo tiếng súng nổ, để lại vết đạn thật sâu trên xe.

Bây giờ thái độ của đối phương đã rất rõ ràng, chắc chắn là muốn giết người diệt khẩu rồi.

Mọi chuyện trở nên rắc rối triệt để, tiếng súng này vang lên như một tín hiệu, gần như tất cả các họng súng nhắm vào bầy sư tử đều hướng về chiếc xe địa hình mà bọn Diệp Chu đang ngồi.

Diệp Chu từ sau cửa sổ nhìn thấy những kẻ săn trộm thậm chí đã lái xe đuổi theo, có vẻ như đã quyết tâm không thả họ đi.

Nhân số của đội săn trộm này không ít, Diệp Chu đã nhìn thấy ba người trong đó, không tính những kẻ săn trộm đang trốn trong rừng và dùng súng nhắm vào họ.

Bọn họ chỉ có bốn người, cứng đối cứng với những kẻ liều mạng này hoàn toàn là đi tìm chết, Diệp Chu không ngốc, đương nhiên sẽ lựa chọn phương án có khả năng sống sót cao nhất vào lúc này.

“Nơi này cách điểm sửa chữa của kiểm lâm ít nhất 20 đến 30 km, trước khi chúng ta tìm được người, có thể đã bị bọn họ giết trước.” Diệp Chu nhanh chóng nhớ lại địa hình đất đai ở khu vực phụ cận, báo ra vị trí điểm sửa chữa cách họ gần nhất, cũng phân tích tính khả thi một lượt.

Người dẫn đường rất thông thuộc địa hình này, biết suy nghĩ của cậu là đúng, nhất định không thể đến điểm sửa chữa và nhờ giúp đỡ, họ không thể kiên trì được đến đó.

Hai người dẫn đường nhanh chóng hoàn thành giao tiếp giữa tiếng súng nổ, một người đi nói kế hoạch với tài xế, người kia hét lên với Diệp Chu: “Cách đó khoảng hai cây số có đàn voi, có đàn voi che chở có lẽ chúng ta có thể thoát khỏi bọn họ!”

Diệp Chu nghe vậy sửng sốt, trước mắt hiện lên một màn máu me vừa nãy, cậu lắc đầu, liên tục khoát tay nói: “Không được, không thể dẫn bọn họ tới gần đàn voi!”

Người dẫn đường nghe cậu nói cũng ngay lập tức ý thức được gì đó, nhưng xét về tình hình hiện tại, nơi đàn voi ở địa hình phức tạp, có đàn voi yểm trợ, là phương án có xác suất sống sót cao nhất trong tất cả các phương án hiện tại.



Nhưng dẫn những kẻ săn trộm đến chỗ đàn voi, điều đó có nghĩa là toàn bộ đàn voi có thể bị xóa sổ vì mức độ quý giá của ngà voi.

Hai người dẫn đường lại giao lưu một lần nữa, nhưng kết quả cuối cùng vẫn nhất định phải đi đến chỗ đàn voi, thấy bọn săn trộm càng ngày càng đuổi tới gần, nếu còn không đưa ra lựa chọn chỉ sợ không kịp nữa.

Hướng dẫn viên hai mặt nhìn nhau, cùng xin lỗi Diệp Chu, nhưng sau khi xin lỗi chính là ra lệnh cho tài xế giữ nguyên kế hoạch ban đầu.

“Vào rừng! Chúng ta có thể vào rừng, ẩn trong rừng rậm bí mật hơn là trên đồng bằng rộng rãi nhiều, đừng đến chỗ đàn voi, rừng rậm mới là lựa chọn tốt nhất!”

Giữa tiếng gầm rú của chiếc xe, Diệp Chu quát khàn cả giọng.

Người hướng dẫn lộ ra vẻ mặt lúng túng, sao bọn họ có thể không biết đi vào rừng càng dễ ẩn nấp hơn, nhưng một khi đã quyết định vào rừng, nhất định phải bỏ xe mà đi bộ, đi bộ trong khu bảo tồn chắc chắn là một việc cực kỳ nguy hiểm.

Chưa kể trong rừng rậm đủ loại kiểu dáng sinh vật có độc và không rõ địa hình, môi trường, khu bảo tồn họ đang ở có diện tích 113.000 ha, nếu như không còn xe, họ muốn dùng hai chân đi ra khỏi khu bảo tồn này quả thực khó như lên trời.

Sau nhiều lần cân nhắc, người dẫn đường vẫn từ chối lời đề nghị của cậu, tiếp tục đi tới chỗ đàn voi.

Diệp Chu gấp đến nỗi hai mắt đỏ hoe, cậu cố gắng trấn tĩnh và nói: “Ngay cả khi đến xung quanh đàn voi, việc lái xe giữa chúng cũng vô cùng nguy hiểm, đàn voi mặc dù có thể chặn tầm nhìn của họ rất hiệu quả, nhưng cũng cản trở tầm nhìn của chúng ta.”

“Tôi hiểu điều anh đang lo lắng, chúng ta cũng không phải là không chuẩn bị trước, bên người mang theo máy định vị và thiết bị báo động, sau khi vào rừng, chúng ta chỉ cần tìm một nơi an toàn để trốn, sau đó liên lạc với trại và lực lượng cảnh sát địa phương, chỉ cần trại nhận được thông báo ngay lập tức sẽ có người dựa theo định vị bắt đầu tìm kiếm chúng ta, chúng ta sẽ chờ cứu viện, tin tưởng tôi, phương án này an toàn hơn nhiều so với băng qua một đàn voi!”

Mặc dù trong lời nói này mang theo một chút cảm xúc cá nhân, nhưng Diệp Chu cũng không phải đang nói bậy, băng qua đàn voi nguy hiểm chưa chắc đã ít hơn so với vào rừng.

Bây giờ không phải là mấy chục năm trước, công nghệ hiện nay đã đủ tiên tiến, họ đã chuẩn bị đầy đủ trước khi vào khu bảo tồn, ngoài hệ thống định vị và báo động, bộ dụng cụ khẩn cấp còn có các loại thuốc cần thiết, thức ăn, nước uống, còn có chất dinh dưỡng có khả năng bổ sung thể lực nhanh chóng, chỉ cần bọn họ muốn, những thứ này có thể duy trì bọn họ ở trong rừng rậm tiêu hao ít nhất ba bốn ngày.

Lời nói của Diệp Chu cũng có lý, sự nguy hiểm khi băng qua đàn voi không nhỏ, cũng chưa chắc có thể thoát khỏi những kẻ săn trộm, nếu không thể cắt đuôi, hậu quả nhất định sẽ còn tồi tệ hơn so với bây giờ, mà lái xe không chỉ mục tiêu lớn (ý là cái xe nó to nên sẽ thành mục tiêu lớn dễ dàng cho bọn săn trộm truy đuổi), hơn nữa chỉ có thể lái trên vùng bình nguyên, đại bình nguyên mênh mông vô là vô tận, không có chút cản trở nào, bọn họ lái xe ở giữa, đích thị là một mục tiêu sống.

Cuối cùng, người dẫn đường cuối cng cũng bị thuyết phục, sau khi nhận được chỉ dẫn, tài xế đạp chân ga hết cỡ, chiếc xe địa hình phát ra tiếng động lớn, trong nháy mắt lại kéo dãn khoảng cách với những kẻ săn trộm.

Đi hơn nửa vòng, cuối cùng mấy người cũng tìm được cơ hội nhảy xuống xe, trước khi vào rừng còn không quên cài đặt xe ở chế độ lái tự động, tuy rằng có thể rất nhanh sẽ phát hiện là xe trống, nhưng trong tình huống này, từng giây từng phút đều quý giá, bọn Diệp Chu bị phát hiện muộn hơn chút nào, cơ hội sống sót sẽ lớn hơn chút đó.

Sau khi nhảy xe vào rừng cây, mấy người căn bản không dám dừng lại, một đường chạy nhanh, tìm kiếm chỗ có thể ẩn nấp, khả năng che giấu cao một chút, khó bị phát hiện.

Cũng không biết đi bao lâu, bọn họ rốt cục tìm được một chỗ ẩn nấp vững chắc, khá giống hang động bị loài động vật nào đó vứt bỏ, không gây chú ý lại rất khó nhìn ra dị thường, chỉ có nhìn kỹ phía dưới mới có thể nhìn ra một chút dấu vết, khuyết điểm là không gian rất hẹp, độ cao không đến một mét, đàn ông trưởng thành đều phải ngồi xổm hoặc là ngồi, nếu không thì không thể vào được.

Có thể chiếc xe tự lái đã giúp họ tranh thủ được không ít thời gian quý báu, phải hơn một giờ sau họ mới nghe thấy tiếng bước chân và tiếng trò chuyện.

Tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng trong lòng bọn họ đều biết, người đang dùng súng tấn công cách đó không xa chính là tên săn trộm đã đuổi theo bọn họ trước đó.

Khi nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, thậm chí ở ngay bên tai, đám người Diệp Chu đồng loạt nín thở, không dám cử động, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị phát hiện.

Cũng may đối phương không chú ý tới kỳ quái ở nơi này, thô bạo liếc mắt một cái rồi rời đi.

Nghe tiếng bước chân dần đi xa, bốn người Diệp Chu tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ là tạm thời thả lỏng, tuy nơi này đủ vắng vẻ nhưng không gian siêu nhỏ đã định không thể ở lại lâu, sớm muộn họ cũng phải tìm một nơi ẩn nấp mới.

May mắn thay, họ đã gửi thành công tin nhắn cầu cứu đến trại và cảnh sát địa phương, chuyện nền làm đều đã làm xong, trước mắt việc duy nhất họ có thể làm bây giờ là phục hồi thể lực thật tốt, còn lại chỉ có thể nghe theo số phận.

Nói thật buồn cười, ngay cả bản thân Diệp Chu cũng không ngờ rằng chuyến đi Nam Phi vốn dĩ được coi là một chuyến giải sầu lại có thể tàn khốc như vậy.


Cùng lúc đó, nhân viên công tác ở lại trại nhận được tin cầu cứu của đám Diệp Chu, người phụ trách trại cũng không lập tức liên lạc với cảnh sát địa phương mà đi về phía một cái lều.

Chuyện này quá lớn, người phụ trách ngay từ lúc nhận được tin tức đầu đã ong ong, bước vào trong lều, đối mặt với người đàn ông đang đứng quay lưng, nói cho hắn biết tin tức vừa nhận được.

Giang Đình Viễn đến doanh trại vào đêm hôm trước, từ ngày đến doanh trại hầu như không ra khỏi lều, hơn nữa người phụ trách còn cố ý giúp che giấu nên rất ít người biết đến sự tồn tại của hắn.

Sở dĩ đến đây chỉ là muốn nhìn Diệp Chu. Giang Đình Viễn lo Diệp Chu không muốn gặp hắn, cho nên không dám xuất hiện ở trước mặt cậu, nói là muốn gặp cậu, nhưng thực ra cũng không gặp mấy lần.

Có điều, chỉ cần biết cậu an toàn, vui vẻ, có gặp được hay không cũng không sao, chỉ cần nhìn từ xa xác nhận cậu không sao là tốt rồi.

Khi biết Diệp Chu bị bọn săn trộm vây chặt, đầu óc Giang Đình Viễn hiếm thấy mà trống rỗng trong một khoảnh khắc.



Hắn bình tĩnh ra lệnh sắp xếp và lên kế hoạch giải cứu, nhìn qua không khác gì so với thường ngày, nhưng khi trại trưởng rời đi, chỉ còn lại một mình hắn trong lều, Giang Đình Viễn giơ tay lên, bất giác phát hiện, tay của mình vậy mà đang hơi run rẩy.

Giang Đình Viễn sửng sốt một chút, ngón tay cử động, bấm một dãy số, thời gian gọi rất ngắn, từ đầu đến cuối chỉ có mười giây.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Đình Viễn lên chiếc xe chuẩn bị đi cứu viên đang đậu bên ngoài.

“Giang tiên sinh, việc này quá nguy hiểm, ngài...” Người phụ trách trại cũng sửng sốt, hồi lâu mới mở miệng nỗ lực tìm lại giọng nói, cố gắng khuyên bảo.

Nhưng Giang Đình Viễn chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, cùng hai chữ lạnh lùng không cho phép từ chối.

“Lái xe.”

Khu vực bảo vệ rất rộng lớn, dựa theo vị trí Diệp Chu gửi đến, lái xe ít nhất phải mất một giờ, đặc biệt là bọn họ đã vào rừng, xe không thể vào được nên thời gian càng bị kéo dài thêm.

Người phụ trách trại nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện không biết tè lúc nào, ở đuôi đoàn xe có thêm hai chiếc xe việt dã cải tiến màu đen, ông ta nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận liếc nhìn Giang tổng, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không dám hỏi dù chỉ một chữ.

Đoàn xe chạy rất nhanh, khi đến gần khu rừng nơi Diệp Châu định vị, thời gian rút ngắn gần 20 phút so với mong đợi, điều nàcó thể thấy tốc độ xe nhanh đến mức nào.

Xe vừa dừng hẳn, Giang Đình Viễn liền xuống xe.

Người phụ trách trại chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn bước xuống từ hai chiếc xe việt dã cải tiến màu đen phía sau, trên ngực mỗi người đều có súng và đạn, quần áo trên người hình như đã bị xử lý đặc biệt, sát khí ngập trời.

Người dẫn đầu chào Giang Đình Viễn, đưa áo chống đạn và vũ khí đã chuẩn bị sẵn cho Giang Đình Viễn.

“Giang tiên sinh, chúng ta bắt sống hay là...” Người đàn ông hơi nghiêng đầu hỏi.

Giang Đình Viễn không nói gì, chỉ đơn giản lên nòng súng vào tay.

Người đàn ông nhìn động tác của hắn liền hiểu ý, không hỏi nữa, chỉ trịnh trọng gật đầu, đảm bảo với hắn: “Tôi đã hiểu, xin ngài yên tâm.”

- --

Lúc này Diệp Chu vô cùng chật vật, nhưng dưới chận cũng không dám dừng lại một chút nào, tiếp tục xuyên qua rừng rậm, thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên từ phía sau, cùng với tiếng súng, còn một loại ngôn ngữ Diệp Chu nghe không hiểu lắm.

Cậu đang chạy trốn, sự việc bắt đầu từ nửa giờ trước, họ đang thay đổi nơi ẩn náu thì bị những kẻ săn trộm phát hiện, bốn người Diệp Chu tách ra chạy, cố hết sức phân tán những kẻ truy đuổi.

Hai tên săn trộm đuổi theo phía sau của cậu quá khốn nạn, thay vì nói chúng đang đuổi theo Diệp Chu, không bằng nói là đang chơi trò mèo vờn chuột, mỗi lần nổ súng cũng chỉ là để hù dọa Diệp Chu chạy nhanh hơn, thưởng thức dáng vẻ Diệp Chu nỗ lực chạy trốn, đúng là thú vui kinh tởm.

Cố gắng mấy lần cũng không thể cắt đuôi, phía sau lại là một tiếng súng vang, viên đạn sượt qua cánh tay cậu, cảm giác bỏng rát rất rõ ràng.

“Nmd!” Diệp Chu thấp giọng chửi rủa, nghiến răng nghiến lợi, không để ý đến vết thương trên cánh tay mà nắm chặt khẩu súng đã lên nòng, ngón tay đặt trên cò súng.

Cậu đột nhiên dừng lại, quay người nhắm vào một người trong đó bóp cò, nhưng lại có hai tiếng súng, Diệp Chu nhìn hai tên chó vênh váo tự đắc đuổi cậu vắt chân lên cổ chạy suốt nửa giờ mang vẻ mặt ngạc nhiên ngã xuống.

Một trong số đó do quán tính chạy về phía Diệp Chu vài bước, sau đó loạng choạng ngã xuống đất, máu tươi đỏ sẫm chảy ra từ miệng vết thương trên ngực.

Sau khi hai người ngã xuống, Diệp Chu nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau người kia, khi nhìn lại, người đàn ông vẫn đang duy trì tư thế nổ súng.

Bốn mắt nhìn nhau, sau vài giây yên tĩnh nhìn nhau, Diệp Chu đột nhiên nhếch miệng cười, lúc cậu cười, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, để tránh bị hắn nhìn thấy, Diệp Chu chuẩn bị quay lưng đi.

Chỉ là cậu còn chưa động, đã thấy người nọ động trước.

Hắn đặt súng xuống, chậm rãi đưa tay về phía Diệp Chu, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại mơ hồ có chút khác biệt, như đang đè nén điều gì đó.

Nhưng lần này hắn vứt bỏ hết thảy kiêu ngạo, giao quyền lựa chọn cho Diệp Chu.

“Tôi đang đứng ngay đây.”

“Em...muốn tới bên cạnh tôi không?”