Bất trắc nối tiếp bất trắc, chẳng mấy chốc, ngoại trừ việc bình xăng sắp cạn, khi đi qua một mặt đường bằng phẳng chiếc xe việt dã không biết đã cán phải thứ gì, sau khi cả xe xóc nảy kịch liệt, kèm theo một tiếng vang thật lớn, chiếc xe mất kiểm soát lao thẳng vào rừng cây.
Nếu tài xế không phải là một tay lái lão luyện có nhiều năm kinh nghiệm, phản ứng kịp thời, khi xe chỉ còn cách gốc cây chưa đầy 2 mét mãnh mẽ bẻ lái thì mới có thể tránh được thảm kịch xảy ra.
Không hề khoa trương khi nói với tốc độ của chiếc xe lúc đó, nếu thật sự va chạm mạnh, những người trên xe có thể sống sót hay không đều phải dựa vào vận may.
Nửa người trên của Diệp Chu bị quăng ra ngoài xe, lúc này con sư tử dường như đã chán chơi trò đuổi bắt rồi, khi nhìn thấy người nhô ra khỏi xe, nó bất ngờ tăng tốc giương cái miệng lớn như chậu máu muốn ngoạm lấy Diệp Chu.
Khi khoảng cách giữa người và sư tử gần nhất, Diệp Chu thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc từ miệng sư tử và nhìn thấy lông bờm dày đặc của sư tử.
Vào khoảnh khắc Diệp Chu sắp tiếp xúc thân mật với con sư tử kia, một lực khổng lồ đã kéo cậu trở lại xe, Diệp Chu ngồi sững sờ trong xe một lúc lâu cũng không thể hoàn hồn sau khoảnh khắc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Người hướng dẫn bên cạnh cậu đầu tiên là dùng ngôn ngữ địa phương quan tâm hỏi về tình trạng thân thể của cậu, nhưng thấy Diệp Chu không phản ứng, liền đổi thành tiếng Anh cứng nhắc.
Diệp Chu cuối cùng cũng định thần lại, lắc lắc đầu với hướng dẫn viên và mấy người bạn đồng hành đang lo lắng, dùng giọng đùa giỡn nói: “Dường như gần đây nó ăn uống rất tốt, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi hôi thối của thịt thối trong miệng nó.”
Nhưng rõ ràng, chuyện cười này không thể làm dịu bầu không khí căng thẳng.
Tài xế lớn tiếng nói gì đó với hướng dẫn viên, hướng dẫn viên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bánh sau bên phải của xe bị nổ rồi, nếu không xuống sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, chúng ta phải tìm cách thôi.”
Lời nói của anh ta làm bầu không khí vốn đã căng thẳng thêm phần khủng hoảng, hai người tâm lý chịu đựng kém trong đội không kìm được đã thấp giọng nức nở, nhưng tiếng khóc đã bị vùi lấp trong tiếng động cơ gầm rú và tiếng rít gào của sư tử.
Thầy của Diệp Chu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ tinh thần nhìn Diệp Chu, cười khổ xin lỗi: “Thực xin lỗi, Tiểu Diệp, thầy không nên mời em tới, hại em gặp phải chuyện như vậy, tôi...”
Ông còn chưa nói xong đã bị Diệp Chu cắt ngang, “Thầy đừng nói vậy, tai nạn sở dĩ gọi là tai nạn, chính là bởi vì tính chất ngẫu nhiên và đột ngột của nó, chọn đến Nam Phi để tham gia đoàn đội của thầy là quyết định của cá nhân tôi, trước khi tới tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, bao gồm cả việc đối phó với những chuyện bất ngờ. “
“Huống chi, hiện tại nói những chuyện này còn quá sớm, có thể nó sắp đuổi mệt rồi.”
Lời này của Diệp Chu đương nhiên là an ủi, dưới tình huống bình thường, thể lực của sư tử có hạn, đuổi theo con mồi thời gian dài như vậy là không thể, nhưng con sư tử đực này thực sự quá tà môn, không chỉ sức chịu đựng kinh người mà còn theo sát họ không ngừng nghỉ.
Lời của cậu không phải là không thể, nhưng xác suất nhỏ đến mức gần như không có.
Vốn dĩ họ muốn lái xe ra khỏi lãnh thổ của sư tử, nhưng do xe bị xẹp lốp và bình xăng không đủ xăng nên ý tưởng này không thể thực hiện được, dẫn đến tình thế khó khăn như hiện nay.
Trong khi hai người đang nói chuyện, hai hướng dẫn viên và nhân viên an ninh cũng kết thúc cuộc thảo luận của họ.
Người dẫn đường vừa cứu mạng Diệp Chu nghiêm túc nói với họ: “Tình hình quá nghiêm trọng, dưới tình huống bất đắc dĩ chúng tôi quyết định dùng súng gây mê.”
“Nếu tác dụng của súng gây mê không rõ rệt, hoặc xe của chúng ta không thể kiên trì được đến lúc súng gây mê phát huy tác dụng, chúng ta chỉ có thể bắn chết nó.”
Việc sử dụng súng khi quay chụp dã ngoại luôn gây tranh cãi trong giới, suy nghĩ chủ đạo vẫn cho rằng con người đã chọn đặt chân lên môi trường sống của động vật thì phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc, không được phá hoại trạng thái tự nhiên.
Chính vì luật bất thành văn này mà hơn mười năm trước đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng tiếc.
Nhiếp ảnh gia đã thiệt mạng sau khi bị tấn công trong khi chụp ảnh tinh tinh, sau khi đội cứu hộ đến hiện trường, họ phát hiện lúc đó vị nhiếp ảnh gia này có mang theo một khẩu súng bên người. Khi được phát hiện khẩu súng thậm chí đã ở trong trạng thái lên nòng, chỉ là chẳng biết vì sao, đến chết anh ta cũng không bóp cò súng.
Sau khi vụ việc này xảy ra, thái độ của người trong nghề đối với việc tự vệ khi gặp phải nguy hiểm trong tự nhiên cuối cùng đã thay đổi, sau đó Hiệp hội Nhiếp ảnh gia Quốc tế đã công khai tuyên bố rằng khi tính mạng bị đe dọa, có thể dùng súng để tự vệ trong tình huống thích hợp.
Đương nhiên, nói thì nói vậy, nhưng lén lút kỳ thị sau lưng vẫn còn tồn tại, một số phần tử cực đoan thậm chí còn dùng những danh hiệu như “đồ tể” để gọi những nhiếp ảnh gia như vậy và đoàn đội họ.
Tóm lại...phá hủy trạng thái tự nhiên được coi là một hành động rất đáng xấu hổ trong ngành, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không ai sẵn sàng sử dụng phương pháp này để giải quyết vấn đề cả.
Nhưng chuyện đã đến nước này, họ không còn lựa chọn nào khác tốt hơn.
Sau một trận im lặng quỷ dị, mọi người trong xe cuối cùng cũng đồng ý với an bài của hướng dẫn viên.
May mắn thay, con sư tử này đã truy đuổi mọi người quá lâu, rõ ràng là thể lực của nó đã bị hao mòn rất nhiều trong thời gian dài, sau khi súng gây mê được bắn ra, nó đã phát huy tác dụng trong vòng vài phút, có thể thấy bằng mắt thường tốc độ của con sư tử đang dần dần chậm lại, cho đến khi ngã xuống.
Còn chiếc xe địa hình lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, nó đã hoàn toàn nằm liệt trước khi đến được lán trại tạm thời.
Người lái xe tìm một chỗ khá an toàn và bắt đầu sửa xe, may mắn thay, có một chiếc lốp dự phòng ở phía sau xe, mặc dù ba chiếc lốp còn lại cũng đã bị mòn nghiêm trọng nhưng chắc có thể chống đỡ cho đến khi họ quay trở lại chỗ đóng trại.
Được sự giúp đỡ của mọi người, tài xế đã thay lốp và đổ đầy xăng đã chuẩn bị sẵn trước khi khởi hành cho chiếc xe, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, chiếc xe việt dã màu xanh quân đội tuy rằng nhìn từ bên ngoài thì thương tích chồng chất vô cùng thảm hại nhưng cuối cùng cũng thành công lên đường.
Khi cả nhóm quay trở lại lán trại, trời đã tối hẳn, cả ngày thần kinh căng thẳng tột độ, giờ cuối cùng cũng đến được khu vực an toàn, sau khi mọi người thả lỏng dần thì sự mệt mỏi mới dần hiện rõ.
Tùy tiện ăn mấy cái bánh quy nén để xoa dịu cái bụng trống rỗng, sau khi uống chút nước, Diệp Chu không thèm thay quần áo liền vào trong lều, đầu vừa chạm vào gối liền không thể chờ được nữa mà chìm vào giấc ngủ.
Khác với Diệp Chu mới vừa thoát chết trong gang tấc, hành lang của bệnh viện trung tâm thành phố lúc này giống như một mớ hỗn độn.
Giang Du vì dự án [Chiến Thành 2] mà đã mở họp cả ngày hôm nay, cuộc họp gồm quản lý cấp cao của công ty và quản lý cấp cao của Điên Phong cùng tham dự, mức độ bảo mật tương đối cao, trong cuộc họp không có bất kỳ nhân viên không liên quan nào được phép vào, cũng không được phép mang theo điện thoại di động, cuộc họp thần bí này kéo dài đến hơn chín giờ tối mới kết thúc.
Đấu pháp với mấy con cáo già của Điên Phong đến mệt bở hơi tai, vừa bước ra khỏi phòng họp, hắn đã bị thư ký hốt hoảng báo cho biết ở nhà đã xảy ra chuyện, Dư Thu Trạch bị vệ sĩ đưa đến bệnh viện vào buổi chiều, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu, nghe nói tình hình không ổn, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc đó, trái tim Giang Du đập lỡ một nhịp, hắn vội vàng hỏi thư ký có chuyện gì, nhưng thư ký do dự một lúc lâu cũng không thể cho hắn câu trả lời chính xác, làm cho Giang Du đang lo lắng lại càng mơ hồ, tàn nhẫn trừng mắt nhìn thư ký, “Nói một câu cũng nói không lưu loát, nuôi cậu thì có ích gì!”
Thư ký cảm thấy thật oan ức, là do anh ta nói chuyện không lưu loát sao, muốn anh ta nói thế nào về chuyện trong nhà của hắn, chẳng lẽ nói thẳng là tình nhân anh bao nuôi và bạch nguyệt quang của anh đánh nhau ở nhà sao, sau đó tình nhân khỏe hơn một chút nên đánh bạch nguyệt quang đến nỗi vào viện?
Giang Du không cần mặt mũi nhưng anh ta cần có được không! Nhìn xem đây là cái mớ hỗn độn gì vậy!
Làm thư ký của Giang Du được hai năm, anh ta sớm đã hiểu rằng mức thù lao hậu hĩnh được hứa hẹn khi nhận việc, cũng như triển vọng phát triển và tương lai tươi sáng của công ty mà Giang Du mô tả, tất cả chỉ là vẽ cho anh ta một chiếc bánh lớn mà thôi.
Giang Du còn mặt mũi nuôi anh ta, hai năm nay mỗi ngày đều vì hắn mà cẩn cẩn thận thận làm việc còn chưa tính, có lúc còn phải giúp hắn xử lý việc riêng, cầm một phần tiền lương làm hai phần việc, ngay cả tiền thưởng cũng đã ba tháng rồi không phát.
Thư ký đúng là xui xẻo tám đời mới có thể bị Giang Du lừa vào công ty giúp hắn, hiện tại anh ta hối hận đến đứt từng khúc ruột, anh ta ở trong nghề lăn lộn nhiều năm như vậy, không phải chưa từng thấy qua ông chủ keo kiệt, nhưng anh ta chưa từng thấy cái rắm nào như Giang Du, là một ông chủ vừa ngu ngốc vừa keo kiệt.
Nhìn bóng lưng Giang Du, thư ký trợn tròn mắt, trong lòng hạ quyết tâm, hôm nay trở về nhất định sẽ viết đơn từ chức, nói toạc trời cũng không làm nữa, ông chủ ngu xuẩn này ai thích hầu hạ thì hầu hạ, việc lặt vặt ai thích làm thì cứ việc làm, dù sao anh ta cũng không làm nữa!
Trên đường đến bệnh viện, Giang Du nghĩ tới vô số lý do khiến thân thể Dư Thu Trạch gặp sự cố, chỉ là không bao giờ nghĩ tới nguyên nhân là vì đánh nhau với Trình Nhiên.
Dù sao Trình Nhiên ở trước mặt hắn vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có chút tiểu tính tình, nhưng chung quy mà nói vẫn tương đối hợp ý hắn, Giang Du tự nhận mình hiểu rất rõ Trình Nhiên.
Nhưng chuyện chính là hoang đường như vậy, Giang Du vội vàng chạy tới bệnh viện, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là Trình Nhiên đang ngồi trên băng ghế.
Cậu ta vùi đầu vào trong ngực, cho dù là đầu tóc hay quần áo đều rất lộn xộn, thậm chí Giang Du còn nhìn thấy hai chiếc nút trên cổ áo đã không thấy, xuyên qua cổ áo có thể lờ mờ nhìn thấy vài vết đỏ chướng mắt trên làn da trắng nõn của cậu ta, thậm chí còn đang rỉ máu.
Lửa giận trong nháy mắt bùng lên, Giang Du bước nhanh đến bên cạnh Trình Nhiên, kéo cậu ta từ trên ghế lên, khi nhìn rõ hai gò má sưng đỏ của cậu ta, giá trị tức giận trong nháy mắt tăng vọt đến đỉnh điểm.
“Cmn đây là ai làm?!” Giang Du trong mắt tràn đầy tức giận, nửa ôm Trình Nhiên, lời này thay vì hỏi cậu ta, không bằng hỏi hai vệ sĩ đang đứng phía sau, “Các người làm ăn kiểu gì vậy, tôi thuê các người về để ăn lương không à!”
Nhưng hiển nhiên Giang Du không có ý định buông tha cho bọn họ, sau khi ôm Trình Nhiên vào lòng, liền đấm thẳng vào ngực tên vệ sĩ, “Tôi đang hỏi mấy người đấy, làm sao, đến lúc cần mấy người, ai cũng như người câm? Có mồm hay không!”
Việc này, thực sự...quá khó mở lời, cũng quá mất mặt.
Vệ sĩ A liếc nhìn dòng người ra vào trong hành lang, bị giọng nói của Giang Du hấp dẫn đang đứng cách đó không xa xem kịch, có chút do dự nói: “Ông chủ, chuyện này hay là chúng ta trở về rồi nói, hiện tại thân thể của Dư tiên sinh...”
“Tôi bảo anh nói thì cứ nói đi, nói nhảm như vậy làm gì!” Giang Du không chờ hắn nói xong đã không kiên nhẫn ngắt lời.
Đúng, không sai, địa vị của Trình Nhiên trong lòng hắn quả thực không bằng bạch nguyệt quang Dư Thu Trạch trên đầu quả tim hắn mười mấy năm nay, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không có tình cảm với Trình Nhiên.
Hai người sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, Trình Nhiên từ tính cách đến ngoại hình đều rất hợp khẩu vị của hắn, hai người cũng từng có khoảng thời gian vô cùng ngọt ngào, hắn đương nhiên là có tình cảm với Trình Nhiên.
Lần này trực tiếp mang Dư Thu Trạch về nhà mà không cân nhắc đến cảm thụ của Trình Nhiên, làm cho cậu ta chịu rất nhiều ủy khuất, Giang Du đã có chút hối hận rồi, nếu không phải lúc trước biết được tin Dư Thu Trạch về nước quá mức gấp gáp, thêm vào toàn bộ tài chính của hắn đều đổ vào hạng mục [Chiến Thành 2], thực sự không có tiền để Dư Thu Trạch ở trong khách sạn quá cao cấp.
Mà Giang Du lại không muốn Dư Thu Trạch nhìn thấy quẫn cảnh không có tiền của mình, tất cả tài sản mà hắn có được trước đây đều đã được bán hết vì cần huy động vốn, cũng không dám đưa y vào khách sạn đẳng cấp thấp, dù sao, Dư Thu Trạch là ai, y là cháu đích tôn được cưng chiều nhất của Dư gia, từ nhỏ cẩm y hoa phục, sao có thể dễ lừa như vậy.
Chỉ lộ ra một chút manh mối, Dư Thu Trạch thông minh như vậy, nhất định sẽ nhìn ra khó khăn của hắn, Giang Du đương nhiên không muốn lòi dốt trước mặt bạch nguyệt quang, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đưa người về nhà.
Giang Du thừa nhận rằng chuyện này là lỗi của hắn, vốn muốn chờ Dư Thu Trạch rời đi sẽ bù đắp cho Trình Nhiên thật tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy Trình Nhiên bị đánh, bạch nguyệt quang lại không ở trước mặt, Giang Du tất nhiên sẽ giúp cậu ta ra mặt, từ đó bù đắp việc mấy ngày nay đối xử lạnh nhạt với cậu ta.
Vệ sĩ nhìn tư thế đập vỡ nồi đất muốn hỏi tới cùng của hắn, cũng phục thật rồi.
Chính chủ còn không quan tâm có mất mặt hay không, vệ sĩ như bọn họ còn thay hắn che đậy làm gì, dù sao mất mặt cũng không phải bọn họ, cho nên cũng không có gì phải xấu hổ.
“Chuyện là như thế này, chiều hôm nay chúng tôi đột nhiên nghe thấy động tĩnh trong phòng Dư tiên sinh...”
Vệ sĩ kể lại một lượt chuyện xảy ra buổi chiều với vẻ mặt vô cảm, không mang theo chút cảm xúc nào trong đó, chỉ đơn giản là thuật lại cảnh tượng mà anh ta nhìn thấy lúc đó.
Giang Du vốn rất tức giận, nổi giận đùng đùng muốn làm chỗ dựa cho Trình Nhiên, nhưng dần dân theo lời nói của vệ sĩ, biểu cảm trên khuôn mặt hắn ngày càng phức tạp, từ tức giận chuyển sang kinh sợ, rồi từ kinh sợ thành bối rối.
“---khi chúng tôi tới Trình tiên sinh đang ngồi trên người Dư tiên sinh, bóp cổ và đấm ngài ấy, lúc đó thần trí Dư tiên sinh đã không còn tỉnh táo, chúng tôi thấy trạng thái của ngài ấy không ổn nên đã đưa người đến bệnh viện, chuyện là vậy đấy ông chủ.”
Vệ sĩ dứt lời, hành lang vốn náo nhiệt trở nên yên tĩnh đến mức ngay cả kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Khi vệ sĩ nói chuyện, Trình Nhiên đã cố gắng cắt ngang nhiều lần, nhưng khát khao muốn biết chuyện của Giang Du thực sự quá mãnh liệt, căn bản không cho cậu ta cơ hội để cắt ngang khiến cho vệ sĩ đem toàn bộ nói ra như đảo đậu.
Lúc đánh nhau, Trình Nhiên vốn là đánh theo bản năng, nhưng hiện tại cậu ta đã bình tĩnh lại lâu như vậy, kích động đã sớm biến mất, lý trí cũng dần dần khôi phục.
Cả hai đều không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau, trước đây Trình Nhiên có anh trai lưu manh Trâu Vinh, mọi chuyện đều là Trâu Vinh giúp cậu ta ra mặt, còn Dư Thu Trạch thì càng hơn thế, tuy rằng y không có anh trai, nhưng từ nhỏ y đã có vệ sĩ, đánh nhau căn bản không cần y ra tay.
Điều này dẫn đến trận chiến giữa hai người họ thực sự...không hề có trình độ, một lời khó nói hết.
Nhưng trong lòng cả hai người đều đang kìm nén nộ khí, tuy rằng đánh nhau như đùa giỡn, nhưng lực sát thương vẫn rất kinh người, Dư Thu Trạch không phải đã bị đánh đến vào phòng cấp cứu à?
Thực ra Trình Nhiên cũng không khá hơn bao nhiêu, trên đầu bị Dư Thu Trạch nắm đến nỗi trọc một mảng nhỏ, da đầu nhói lên từng trận đau đớn!
“Cho nên, Thu Trạch là bị em đánh vào viện?”
Trầm mặc hồi lâu Giang Du đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trình Nhiên, gằn từng chữ hỏi.
“A Du chuyện không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải...”
Cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Giang Du tát một cái nghiêng mặt đi.
“Trình Nhiên, cậu thật khiến tôi buồn nôn.”
Theo câu nói này của Giang Du, cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt cả đêm rốt cuộc cũng mở ra, một y tá vội vàng chạy đến bên hai người, hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Là tôi.” Giang Du thu tay về, bước nhanh về phía trước.
Y tá nhìn hắn nói: “Người đã không sao, nhưng tình trạng tim của anh ấy rất tệ, cần được phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
“À đúng rồi, vì hai vị bệnh nhân đều thuộc nhóm máu rhnull cực hiếm, lát nữa có thế sẽ có nhân viên ngân hàng máu liên hệ với các anh.”
“Hai vị??”