Trình Nhiên có nằm mơ rằng cũng không nghĩ tới, có một ngày Giang Du sẽ đưa bạch nguyệt quang của hắn đến tổ ấm tình yêu mà họ cùng nhau xây dựng.
Nhưng mọi thứ chính là kỳ diệu như thế, Giang Du không chỉ đưa Dư Thu Trạch về nhà mà còn nói thẳng với cậu ta rằng Dư Thu Trạch vừa mới về nước không có chỗ ở nên sẽ ở đây một thời gian.
Lúc đó đầu óc Trình Nhiên trống rỗng, nhìn người đàn ông có khuôn mặt giống mình đến bảy phần phía sau Giang Du, suýt chút nữa đứng không vững, loạng choạng chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Nghe thấy tiếng cửa bị đóng sập lại, trong mắt Giang Du hiện lên một tia ngượng ngùng, hiển nhiên trong lòng đã oán thầm Trình Nhiên không nể mặt hắn, đặc biệt lại là ở trước mặt Dư Thu Trạch.
Giang Du lúng túng cười với Dư Thu Trạch, che đậy nó: “Vừa nãy là Trình Nhiên, em trai của bạn em, gửi nhờ ở đây, cậu ấy thường ngày bị em chiều hư, anh đừng để ý.”
Mặc dù Giang Du giải thích rất có lý, nhưng Dư Thu Trạch là ai, sớm đã nhìn thấy Trình Nhiên có khuôn mặt rất giống mình, cùng với thái độ của Giang Du suốt đường đi, y làm sao có thể không biết là chuyện gì xảy ra.
“Không sao đâu, trẻ con mà, anh hiểu được, cậu ấy nhìn qua có chút giống anh, cũng coi như là có duyên.” Mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng Dư Thu Trạch cũng không chọc thủng, giơ tay vén lọn tóc rối bên tai, vẻ mặt áy náy, “Người nên nói xin lỗi là anh mới phải.”
“Tiểu Du, đây là nhà của em, anh ở chỗ này cũng không tiện lắm, anh tuy tiện tìm một khách sạn là được rồi, không quấy rầy em.”
Đây không phải là diễn, lúc Trình Nhiên sụp đổ khi nhìn thấy y, trong lòng Dư Thu Trạch cũng cmn hỏng mất!
Y không nghĩ tới, tên ngốc Giang Du không những không giúp y thu xếp khách sạn, mà là trực tiếp đưa y về nhà!
Trên đường đi, y đã cảm thấy không đúng lắm, nhưng Giang Du vẫn luôn thần thần bí bí không chịu nói, tỏ ý muốn cho y niềm vui bất ngờ, khi xe dừng lại ở khu biệt thự, Dư Thu Trạch còn tưởng rằng Giang Du đã mua cho y một căn nhà..
Nhưng ai biết cửa nhà mở ra, bên trong lại nhảy ra một người trông giống hệt mình!
Kinh hỉ cái em gái cậu ấy mà kinh hỉ! Kinh hãi thì đúng hơn, hắn cmn rốt cuộc là nghèo đến mức nào, chỉ sợ không phải đầu óc Giang Du có vấn đề, mà là điên rồi!
Biệt thự của Giang Du có thể rất sang trọng trong mắt người bình thường, nhưng Dư Thu Trạch là người bình thường sao, y không phải.
Dư gia thời kỳ cường thình thậm chí còn có thể sánh ngang với Giang gia, là cháu út của nhà họ Dư, vì lý do thể chất Dư Thu Trạch từ nhỏ chính là được nâng niu mà lớn lên, thứ gì mà chưa từng thấy.
Quét mắt nhìn qua phòng khách, Dư Thu Trạch liếc một cái là có thể nhìn ra bức bích họa treo trên tường phòng khách là giả.
Vì sao có thể nhìn ra ư, là bởi vì bức tranh thật đã được treo trên tường thư phòng của ông nội đến mấy năm, sau khi Dư gặp nạn, chi chính chi thứ kéo đến nhà cũ cướp đi tất cả đồ vật có giá trị.
Bức tranh này đã bị hư hại trong cuộc tranh đoạt điên cuồng đó, Dư Thu Trạch trơ mắt nhìn khung tranh bị bẻ gãy, tranh bị giẫm đạp thành từng mảnh.
Ngoài bức tranh giả, Dư Thu Trạch còn nhìn thấy một vài cái lọ hoa giả, mặc dù cách trang trí của biệt thự này có thể xưng tụng là xa hoa, nhưng phong cách không đồng nhất, nói thẳng ra là thô tục tầm thường.
Sống trong một ngôi nhà như vậy, thật là làm khó Dư Thu Trạch, y thà ở khách sạn còn hơn.
Nhưng Giang Du không dễ gì mới mời được bạch nguyệt quang đến nhà, làm sao có thể để y đi, Dư Thu Trạch bị hắn quấn lấy như vậy, cố kỵ tương lai còn muốn từ miệng hắn thám thính ý tứ của Giang Đình Viễn, cuối cùng cũng không có trở mặt, cứ vậy mà tạm thời ở lại.
Mỗi ngày sống ở đây, niềm vui lớn nhất của Dư Thu Trạch là xem Trình Nhiên và Giang Du cãi nhau, rất thú vị, nếu không phải thiết lập tính cách không cho phép, y thực sự muốn lấy một đĩa hạt dưa vừa ăn vừa xem.
Trình Nhiên có địch ý rất lớn với y, đặc biệt là cậu ta không chịu nổi khi nhìn thấy y nói chuyện với Giang Du. Nhưng Dư Thu Trạch nào có sợ cậu ta? Trình Nhiên này có bao nhiêu cân lượng, Dư Thu Trạch đều rõ ràng, chưa bao giờ để cậu ta vào mắt.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì Dư Thu Trạch không thích Giang Du, nếu như người này là Giang Đình Viễn, Dư Thu Trạch sẽ rất nguyện ý thu thập tiểu tử Trình Nhiên này, nhất định phải để cho cậu ra nhìn rõ nhân tính hiểm ác.
Khoảng thời gian này trong lòng Trình Nhiên cũng luôn kìm nén lửa giận, đều là hồ ly ngàn năm, giả vờ cái gì. Vừa nhìn thấy Dư Thu Trạch, Trình Nhiên đã biết người này tuyệt đối không phải loại hiền lành gì, xét thủ đoạn Trình Nhiên tự nhận không thua y, nhưng chết ở chỗ Giang Du lại thích y.
Người mình thích lại thích người khác, đối với Trình Nhiên mà nói, không có chuyện gì khiến cậu ta tức hộc máu hơn chuyện này.
Khó trách Giang Du thích nam nhân ốm yếu, còn không phải bởi vì Dư Thu Trạch là một tên ma ốm sao, đã bệnh thành như vậy rồi mà còn tới làm cậu ta ngột ngạt, sao y không bệnh chết ở nước ngoài luôn đi!
Khoảng thời gian Dư Thu Trạch sống ở đây, Trình Nhiên coi y như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, giá trị cừu hận của cậu ta đã sớm bị kéo đầy ắp vì sự săn sóc của Giang Du dành cho Dư Thu Trạch, thậm chí còn vượt qua cả Diệp Chu bị bệnh thần kinh kia.
Hôm nay, công ty của Giang Du có một cuộc họp lâm thời, chỉ còn lại hai người Dư Thu Trạch và Trình Nhiên ở nhà.
Cuối cùng, Trình Nhiên không thể kìm nén được nữa, cậu ta tìm Dư Thu Trạch nói rõ sự tình, châm chọc khiêu khích y.
Theo lý mà nói, công kích bằng lời nói của Trình Nhiên không gây ra tổn hại thực sự nào đối với Dư Thu Trạch, nhưng điều tồi tệ là, giống như Dư Thu Trạch nhìn ra cậu ta thích Giang Du, Trình Nhiên cũng nhìn ra Dư Thu Trạch không có hứng thú với Giang Du, ngược lại, nhiều lần tìm hiểu tình hình của Giang Đình Viễn từ chỗ Giang Du.
Trình Nhiên nhận ra rằng những âm mưu mà trước đó cậu ta bài bố trước mặt Diệp Chu đã thực sự xảy ra, vì vậy lúc mắng Dư Thu Trạch, liền thuận miệng trào phúng chuyện y thích Giang Đình Viễn.
“Anh về nước lâu như vậy, có từng thắc mắc tại sao hắn một lần cũng không chịu gặp anh không?” Trước đó Trình Nhiên nói rất nhiều lời châm chọc, cũng không làm cho Dư Thu Trạch tức giận, lửa giận công tâm, Trình Nhiên gần như không suy nghĩ mà thốt ra câu hỏi.
Lực sát thương của câu nói này tuyệt đối kinh người, vẻ mặt bình tĩnh của Dư Thu Trạch cuối cùng cũng vỡ vụn, y chỉ vào Trình Nhiên, từng chữ từng chữ cảnh cáo: “Bạn nhỏ, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy.”
Động tác của y ngược lại làm cho Trình Nhiên tìm được một chút cảm giác cân bằng, không những không thu liễm, thậm chí còn làm trầm trọng thêm: “Anh sợ là không biết nhỉ, mấy năm anh ở nước ngoài, Giang Đình Viễn đã nuôi một tiểu tình nhân ở bên người, đối tốt với tiểu tình nhân này là không có giới hạn.”
“Sau khi Dư gia sụp đổ, mấy năm nay anh ở nước ngoài khổ sở lắm đúng không?” Trình Nhiên cười nhìn y.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Dư Thu Trạch, Trình Nhiên tiến lại gần và thì thầm vào tai y: “Có lẽ anh không biết, Giang tiên sinh đối với tiểu tình nhân của mình tốt bao nhiêu, muốn sao thì tuyệt đối không cho trăng, khỏi phải nói chính là một bảo bối.”
“Anh ở nước ngoài sinh hoạt túng quẫn, nhưng Giang Đình Viễn lại ở trong nước vì tiểu bảo bối của mình vung tiền như rác, số tiền anh ta tiêu cho người tình kia, theo tôi được biết, là gần 100 triệu, 100 triệu, đây là khái niệm gì?”
“Nếu Giang Đình Viễn nguyện ý giúp đỡ Dư gia các người, cho dù Dư gia đứng sai đội, cũng không đến nỗi rơi vào kết cục thê thảm như vậy đi?”
Lời còn chưa kịp rơi xuống đất, Trình Nhiên còn chưa kịp *** (tác giả để zị nha), chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái bóng đen, trong giây lát liền có một bàn tay mang theo tiếng gió tát vào mặt cậu ta.
Trình Nhiên không hề chuẩn bị trước, cậu ta không bao giờ nghĩ rằng Dư Thu Trạch, là con cháu thế gia được tiếp thu giáo dục tốt từ khi còn nhỏ, sẽ động thủ với mình, vì vậy khi bị tát, cậu ta hoàn toàn choáng váng, hoàn toàn không thể phản ứng lại, chứ đừng nói là né tránh.
Trình Nhiên bị mạnh mẽ tát một cái, nửa bên mặt tê rần.
Dư Thu Trạch ở trên cao nhìn xuốn cậu ta, nhếch lên một nụ cười khinh thường, nắm cằm Trình Nhiên, trên mặt không hề che giấu ác ý của mình: “Vật nhỏ, tôi khuyên cậu tốt nhất không nên chọc tôi, nếu không... “
Y còn chưa nói xong, Trình Nhiên đã thoát khỏi trói buộc, thừa dịp Dư Thu Trạch hoảng thần một cước đá y ngã xuống đất, sau đó ngồi lên ngực y, một tay túm cổ y, một tay không chút do dự tát y.
Giống như Trình Nhiên không nghĩ tới Dư Thu Trạch sẽ động thủ, Dư Thu Trạch từ nhỏ hoành hành ở nhà quen rồi, mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng cũng không gây trở ngại việc y đi gây rắc rối, bình thương không cần y động thủ vệ sĩ của y đã giải quyết trước, rất ít người dám đánh trả.
Điều này làm cho Dư Thu Trạch từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi cũng không ngờ rằng Trình Nhiên sẽ dám động thủ đánh y.
Âm thanh cái tát vang dội vang lên cùng lúc với tiếng gào đau đớn của Dư Thu Trạch, hai người cứ như vậy đánh thành một đoàn trên mặt đất, bởi vì náo động quá lớn, thậm chí còn kinh động vệ sĩ ngoài cửa.
Mặc dù Dư Thu Trạch đầy mưu mô, nhưng vẫn còn ít kinh nghiệm thực chiến, thêm vào thân thể cản trở, mới đánh hai đòn đã rơi vào thế hạ phong.
Trái lại Trình Nhiên trong mắt Diệp Chu cũng chỉ là một phế vật không thể đánh nhau, lúc này anh ta lại như thủy thủ Popeye nhập thể, toàn thân tràn đầy năng lượng vô tận, trút hết tức giận trong khoảng thời gian này lên người Dư Thu Trạch, đánh đến không còn biết trời biết đất gì.
Thủy thủ Popeye:
Khi vệ sĩ chạy tới, môi của Dư Thu Trạch đã tím tái, gần như bị Trình Nhiên đánh cho bất tỉnh, ý thức của y đã bắt đầu mơ hồ, nhưng tay vẫn túm chặt lấy tóc của Trình Nhiên.
Mấy vệ sĩ dùng hết sức cũng không thể tách hai người ra, nhưng thấy Dư Thu Trạch đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, nếu cứ tiếp tục như vậy rất có thể sẽ xảy ra chuyện, vì vậy vệ sĩ chỉ có thể đưa cả hai người lên xe, đưa đến bệnh viện gần nhất.
Cùng lúc Dư Thu Trạch và Trình Nhiên được đưa đến bệnh viện, Diệp Chu đang ngồi trên một chiếc xe địa hình trong khu bảo tồn động vật hoang dã ở Nam Phi.
Chiếc xe lao vun vút trên mặt đất, lốp xe do ma sát dữ dội gần như sắp bốc khói, đi qua chỗ nào cũng để lại vết lốp dài và khói dày đặc do bụi bặm mù mịt cuồn cuộn.
Có sáu người ngồi trong xe, Diệp Chu được bảo vệ ở giữa, nhưng cậu không cảm thấy an toàn chút nào, nguyên nhân có thể là do...
“Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên chút! Sắp đuổi kịp rồi! Tăng tốc! Nếu không muốn chết thì cmn đạp ga hết cỡ đi!” Người hướng dẫn hét vào mặt người lái xe một cách cuồng loạn bằng chất giọng đặc khẩu âm bản địa.
Tài xế cũng gấp chứ, trán đều là mồ hôi, mồ hôi từ trán chảy xuống mắt, kích thích đôi mắt đau đớn, nhưng anh ta còn không dám chớp mắt, hai mắt mở to, lại đạp ga.
Mặt đất của khu bảo tồn không bằng phẳng như những con đường được xây dựng nhân tạo, khắp nơi có thể nhìn thấy sỏi và bùn, thỉnh thoảng còn bị cây gãy chắn ngang đường.
Lúc này tốc độ của xe đã cực nhanh, khiến con đường không bằng phẳng càng thêm gập ghềnh, nếu không phải người ngồi trong xe thắt dây an toàn đã qua cải tạo đặc thù, tất cả mọi người đã được nhân viên an toàn dạy trong khi xe đang chạy nhất định phải nắm chặt tay cầm xe, nhất định không được buông tay, e rằng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cũng không phải là không thể.
Đã một tháng kể từ khi Diệp Chu đến Nam Phi, cậu không bắt đầu quay phim ngay mà phải theo hướng dẫn viên địa phương và nhân viên bảo vệ tham gia các khóa học sinh tồn nơi hoang dã, cách đối phó với các trường hợp khẩn cấp.
Ngoài ra, với sự giúp đỡ của các nhà động vật học trong lúc quay, họ cần hiểu một chút về một số loài mà họ có thể gặp ở Nam Phi trong quá trình quay phim, đồng thời học cách hiểu và xác định thời tiết mà họ có thể gặp ở Nam Phi từ các khía cạnh nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng và v.v...
Những kiến thức này rất lớn và phức tạp, không chỉ để học tập, mà còn để rèn luyện thể chất, chỉ khi thể chất đạt đến tiêu chuẩn, bạn mới có thể chính thức tiến vào khu vực bảo vệ để quay phim. Vì phải học những kỹ năng cần thiết này, trong khoảng thời gian này hầu như ngày nào Diệp Chu cũng kiệt sức.
Mới mấy ngày trước, Diệp Chu cuối cùng đã thông qua các loại kiểm tra, đạt được tư cách tiến vào khu bảo tồn, bởi vì thời tiết địa phương không thích hợp quay chụp, cho đến sáng hôm qua mới bắt đầu cuộc sống quay phim trong khu bảo tồn.
Nhưng mà, không ai ngờ rằng dù có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, họ cũng rất dễ gặp chuyện ngoài ý muốn như bây giờ.
Đoàn làm phim của Diệp Chu đã chọn một đàn sư tử bao gồm chín con sư tử cái, một con sư tử đực và sáu con sư tử con làm mục tiêu quay, đoàn phim cũng đã quay ảnh đàn sư tử này được một khoảng thời gian trước khi Diệp Chu đến, đối với tập tính sinh hoạt của chúng, tính khí và các khía cạnh khác cũng đã quen thuộc.
Theo lý mà nói, những con sư tử tương đối quen thuộc ít nguy hiểm hơn nhiều so với những con sư tử xa lạ, sự thực chứng minh đúng là như thế, ngày quay đầu tiên diễn ra rất thuận lợi.
Với sự giúp đỡ của hướng dẫn viên và nhân viên bảo vệ, thành công rút ngắn khoảng cách với đàn sư tử còn khoảng 8 mét, Diệp Chu thậm chí còn chụp được một bức ảnh rất hiếm về con sư tử đực đang chơi đùa với con.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, bất ngờ đã phát sinh vào sáng nay.
Một con sư tử lạ bất ngờ xuất hiện tại lãnh địa của bầy sư tử, trong cuộc đấu tranh sinh tử giữa hai con sư tử, vua sư tử già đã không địch lại con sư tử đực trẻ tuổi đang độ tráng niên, sau một phen cắn xé, bị con sự tử trẻ tuổi cắn đứt cổ.
Sau đó, con sư tử đực lạ với tư cách là người chiến thắng chính thức chiếm lãnh thổ của vua sư tử già, đầu tiên nó giết sáu đứa con của vua sư tử già, sau đó hoành tráng ăn thịt con mồi do sư tử cái mang đến, sau khi ăn uống no đủ, nó chọn một con sư tử cái và bắt đầu giao phối.
Tổ làm phim mặc dù cảm thấy có lỗi với lão sư tử, nhưng cũng không có ý định và cũng không thể can thiệp, bởi vì không được phá vỡ trạng thái tự nhiên là quy định bất thành văn trong nghề.
Đến khoảng 2h chiều, cả đoàn từ từ tiếp cận vua sư tử mới dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên và nhân viên an ninh, do chưa hiểu thói quen của con sư tử này, lần thứ nhất chỉ là thăm dò, cách con sư tử khoảng năm mươi mét liền dừng lại.
Ban đầu, vốn muốn dựa trên phản ứng của sư tử lại tính sau, nhưng không ngờ, ở khoảng cách an toàn xa như vậy lại ngay lập tức khiến vua sư tử trẻ nổi giận, nó lao về phía chiếc xe địa hình với tư thế mạnh mẽ.
Nếu không phải khoảng cách đủ xa, hơn nữa hướng dẫn viên nhạy bén nhận ra có chỗ không đúng, kịp thời bảo tài xế lái xe, chỉ sợ lúc này sáu người bọn họ cũng không thể ngồi đủ trên xe.
Cứ tưởng sư tử có sức bùng nổ mạnh nhưng sức chịu đựng không được lâu, đuổi theo một lúc thì sẽ bỏ cuộc, nhưng cả đoàn làm phim lẫn hướng dẫn viên địa phương dày dặn kinh nghiệm đều đánh giá thấp sự hung dữ và hiếu chiến của vua sư tử trẻ.
Diệp Chu bị lắc lư đến đầu váng mắt hoa, cậu che miệng để tránh cát bắn tung tóe vào miệng, lớn tiếng hỏi: “Còn bao lâu nữa chúng ta mới ra khỏi lãnh thổ của nó, nó đã đuổi theo chúng ta bao lâu rồi? Hai mươi phút?? Sư tử bây giờ đều có thể chạy như vậy sao?!”
Người dẫn đường bô bô nói một tràng, nhưng tiếng gió lẫn tiếng ồn của xe làm Diệp Chu không thể nghe hiểu bất cứ cái gì.
Thay vào đó, một đồng nghiệp đi cùng cậu lớn tiếng phiên dịch: “Anh ta nói rằng vua sư tử này vừa mới lên nắm quyền, đã giết chết con của đàn sư tử cái. Nếu nó muốn được đàn sư tử chấp nhận, nó cần phải phô bày đủ thực lực cho nhóm sư tử cái thấy.”
Bây giờ Diệp Chu đã hiểu.
Thì ra là vậy, con hàng này đã đuổi theo họ gần 20 phút, là định dùng họ để giết gà dọa khỉ đấy à!
Đây không phải bệnh thần kinh à!!
Tin xấu hơn còn ở phía sau, chạy thêm mười phút nữa, người lái xe đã nói điều gì đó với nhân viên an toàn, nhất thời vẻ mặt của nhân viên an toàn trở nên khó coi.
Giáo viên mời Diệp Chu đến tái mặt khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, lớn tiếng nói với đoàn đội của mình: “Bình xăng sắp cạn! Chúng ta phải dừng lại tìm một nơi để đổ xăng dự phòng vào!”
Diệp Chu: “???”
Không, không đến nỗi đó chứ!