Sau khi Diệp Chu nói xong, thật lâu cũng không có hồi đáp, không khỏi lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn về phía Giang tổng.
Không nhìn thì không biết, vừa mới nhìn thấy, Diệp Chu vốn còn muốn cò kè mặc cả, lập tức nuốt trở lại hết mấy lời muốn dùng để thương lượng với Giang tổng.
Co rụt cổ, cắn răng thanh âm khô khốc mà thăm dò: “Cái kia, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không cần khách khí với tôi!”
Giang Đình Viễn sắp bị tiểu hỗn đản trước mặt chọc tức đến không nói nên lời, hắn sống đến hơn hai mươi tuổi đầu rồi, hiếm khi có quá nhiều cảm xúc dao động vì bất cứ ai hay bất cứ điều gì, chỉ duy nhất vấp ngã ở chỗ Diệp Chu.
Tiểu hỗn đản này tựa hồ có một sức hấp dẫn đặc biệt, có thể dễ dàng phá vỡ sự bình tĩnh cùng kiềm chế của hắn, khiến cho trong lòng nhiều năm bình tĩnh như nước đọng của hắn nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Giang Đình Viễn từ nhỏ đã là người lãnh đạm trong chuyện tình cảm, sự thờ ơ này không chỉ thể hiện với người ngoài, mà ngay cả người ông đã nuôi nấng hắn cũng kính trọng hơn là thân thiết, chứ đừng nói đến cha mẹ ruột của hắn.
Thay vì dùng tình cảm, hắn càng thích đo lường mọi thứ bằng lợi ích và giá trị hơn, sự bình tĩnh tuyệt đối như vậy khiến hắn đưa ra lựa chọn chính xác hết lần này đến lần khác trên thương trường, giúp sự nghiệp của hắn thuận buồm xuôi gió.
Loại quy tắc làm việc này cũng có thể áp dụng với người, Dư Thu Trạch từng cứu hắn từ tay mẹ ruột khi hắn còn nhỏ, Giang Đình Viễn từ trước cho đến nay không thích nợ ân tình.
Sau khi Dư gia gặp chuyện, Giang Đình Viễn đã đưa cho Dư Thu Trạch một tấm chi phiếu 20 triệu, muốn đem món nợ ân tình này xóa đi, nhưng mặc dù Dư Thu Trạch đã nhận, nhưng y chưa bao giờ sử dụng số tiền đó.
Ân tình này, tự nhiên là chua trả được.
Năm thứ hai sau khi xuất ngoại, sức khỏe của Dư Thu Trạch chuyển xấu, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chống đỡ không được mấy năm, cuối năm đó y nhờ Giang Đình Viễn giúp đỡ, hy vọng hắn có thể giúp tìm một người có nhóm máu rhnull.
Ơn cứu mạng của Dư Thu Trạch đặt trước mặt, Giang Đình Viễn không tìm được lý do gì để từ chối.
Nhưng máu rhnulll trên thế giới vốn đã rất hiếm, chưa nói đến thứ Dư Thu Trạch cần không phải là máu, mà là một trái tim, ngay cả khi tìm thấy người, cũng gần như không có ai đồng ý.
Trên thực tế, cả Giang Đình Viễn và Dư Thu Trạch đều không ôm quá nhiều hy vọng, cho đến khi Diệp Chu xuất hiện.
Sau khi Giang Đình Viễn nghe được tin tức từ ngân hàng máu, đã đặc biệt dành ra một ngày đến xem nguyên thân, khi đó Diệp Chu liên tiếp vấp phải trắc trở, thật vất vả mới quay được một bộ phim không tệ, nhưng quay được một nửa nhà đầu tư lại rút vốn.
Lỗ thủng không lấp được, đoàn phim tan rã, không có nhà đầu tư mới tham gia, mắt thấy tâm huyết sắp bị hủy chỉ trong một ngày, nguyên thân theo lời giới thiệu của một người bạn học đã vay đi mượn lãi suất cao.
Diệp Chu tràn đầy tự tin nghĩ rằng sau khi bộ phim được chiếu là có thể đem tiền kiếm trở về, nhưng không ngờ rằng bộ phim may mắn được công chiếu thành công, nhưng sau khi được đưa lên thị trường lại mất hết vốn liếng, đừng nói đến việc kiếm tiền, không những tất cả đầu tư lúc trước đều trôi theo nước, còn nợ nần chồng chất.
Khi Giang Đình Viễn tiếp cận Diệp Chu, nguyên thân gần như đã bị những kẻ cho vay nặng lãi nghiền nát, nếu lúc đó Giang Đình Viễn không giúp cậu ta trả hết nợ, sợ là kết cục của cậu ta chưa chắc đã tốt hơn so với kết cục trong sách.
Nhưng ngay cả như vậy, lúc đó Giang Đình Viễn cũng chưa đưa ra yêu cầu Diệp Chu trả giá bằng mạng, mặc dù nghe có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng... người đã tìm được rồi, còn việc làm thế nào để thuyết phục cậu ta đồng ý, là chuyện của Dư Thu Trạch.
Tất cả những gì hắn phải làm là thay Dư Thu Trạch nuôi Diệp Chu cho đến khi y về nước, cũng coi như là trả nợ ân tình khi còn bé.
Giang Đình Viễn là một doanh nhân đủ tiêu chuẩn, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện lỗ vốn, dùng mấy chục triệu nuôi Diệp Chu để trả nợ ân tình cho Dư Thu Trạch, tiền này bỏ ra tự nhiên sảng khoái.
Càng chi nhiều tiền cho Diệp Chu, giá trị của Diệp Chu càng cao, Giang Đình Viễn đương nhiên sẽ không keo kiệt, thậm chí để tăng thêm giá trị của Diệp Chu, trước khi Dư Thu Trạch về nước, Giang Đình Viễn không những không thông báo tin tức này cho y, ngược lại cố tình che giấu nhóm máu của Diệp Chu.
Suy cho cùng, thứ quá dễ dàng có được luôn khiến người ta không biết trân trọng, Giang Đình Viễn hiểu rõ đạo lý này, chỉ đến khi Dư Thu Trạch tuyệt vọng, hy vọng mới có thể được ghi khắc.
Lúc đầu mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, Diệp Chu tiêu tiền như nước, bất kể cậu ta làm gì, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt Giang Đình Viễn sẽ không quan tâm, tất cả những gì hắn phải làm là đảm bảo Diệp Chu còn sống và khỏe mạnh trước khi Dư Thu Trạch về nước.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, chuyện vốn đã chắc như đinh đóng cột, lại đột nhiên xuất hiện biến cố. Kể từ ngày hôm đó, Diệp Chu vốn chỉ biết hưởng lạc, tính cách tùy hứng...đột nhiên như trở thành một người khác.
Một người có thể thực sự thay đổi nhiều như vậy trong một khoảng thời gian ngắn sao? Lúc đầu, Giang Đình Viễn chú ý đến Diệp Chu nhiều hơn là vì tò mò, nhưng điều hắn không ngờ tới chính là một khi đã nhìn rồi, hắn lại càng không thể rời mắt khỏi cậu được nữa.
Rung động, chưa bao giờ, rõ ràng như thế.
Từ giờ khắc chân chính rung động, Giang Đình Viễn liền biết rõ vấn đề đơn giản ban đầu sẽ trở nên rất khó khăn.
Vấn đề của Dư Thu Trạch cũng không lớn như vậy, vấn đề lớn thực sự xuất hiện trên mối quan hệ không tính là tốt đẹp giữa hai người họ.
Càng thân cận với Diệp Chu, Giang Đình Viễn càng có thể phát hiện ra sự mâu thuẫn của cậu với mối quan hệ này, loại mâu thuẫn này không phải là trên thân thể, mà là tâm lý, hoặc cũng có thể là trong tiềm thức.
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Đừng nhìn Diệp Chu bình thường hay đùa giỡn, nhưng càng tiếp xúc Giang Đình Viễn càng hiểu rõ, tiểu hỗn đản này rất thông minh, cậu từ sớm đã đặt ra một khoảng cách an toàn giữa hai người trong mối quan hệ này, chỉ cần nằm ngoài khoảng cách thì bất kể là yêu cầu gì cậu cũng có thể chấp nhận, kể cả lên giường.
Nhưng thứ mà Giang Đình Viễn muốn không chỉ là thân thể, mà còn là trái tim.
Nhưng mỗi khi hắn muốn vượt qua khoảng cách an toàn và tiến thêm một bước, Diệp Chu sẽ lập tức lùi lại vài bước, cho dù có đến mấy lần Giang Đình Viễn thậm chí cảm giác được cậu đã dao động, nhưng chỉ cần cho cậu thời gian, cậu luôn có thể nhanh chóng tỉnh lại, một lần nữa kéo dài khoảng cách.
Chỉ là mối quan hệ bao dưỡng đối với Diệp Chu đã rất khó tiếp thu, chưa kể trong mối quan hệ vốn đã phức tạp này còn trộn lẫn nhiều điều phức tạp hơn.
Đừng nhìn Diệp Chu luôn có bộ dáng dễ nói chuyện, Giang Đình Viễn biết rất rõ một khi chạm đến điểm mấu chốt, cậu sẽ quyết đoán quyết tuyệt hơn bất kỳ ai. Tiếp tục duy trì mối quan hệ phức tạp này sẽ chỉ khiến nó đi vào ngõ cụt.
Điều duy nhất có thể phá vỡ hiện trạng này là kết thúc mối quan hệ và bắt đầu một mối quan hệ mới, một mối quan hệ thuần khiết.
Ngay cả khi không có sự xuất hiện của Trình Nhiên, Giang Đình Viễn cũng đã chuẩn bị nói chuyện với Diệp Chu để chấm dứt mối quan hệ bất bình đẳng nực cười này. Chỉ là... hắn còn chưa kịp nói chuyện với Diệp Chu, nhưng chuyện dơ bẩn kia đã ở trong tình huống không kịp chuẩn bị phơi bày trước mặt Diệp Chu.
Khi nghe Diệp Chu nói sẽ tính toán với hắn, phản ứng đầu tiên của Giang Đình Viễn là tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại, kẻ đã tiếp cận Diệp Chu với những suy nghĩ đáng xấu hổ như hắn thì có quyền gì mà tức giận với cậu.
Giang Đình Viễn nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt ra lần nữa, sự sắc bén trong mắt đã biến mất, thay vào đó là...thật sâu khổ sở.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, những đến tận khi khoảnh khắc kia phát sinh, Giang Đình Viễn mới hoàn toàn ý thức được, hắn có thể sẽ thực sự mất Diệp Chu.
Diệp Chu cảm thấy có chút hoang đường, vậy mà cậu lại nhìn thấy sự khổ sở trong mắt Giang tổng, rõ ràng khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng Diệp Chu lại cảm thấy hắn đã khổ sở đến mức một giây sau sẽ khóc lên.
“Xin lỗi.”
“Giang, Giang ca? “Diệp Chu lắp bắp gọi tên của hắn, theo bản năng vươn tay vỗ lưng hắn hai cái, tay chân luống cuống cố gắng an ủi hắn: “Không, cũng không có gì...”
“Theo nhu cầu đôi bên thôi, tôi có thể hiểu, nhưng tôi không cho được thứ anh cần, cho nên mới muốn sớm kết thúc mối quan hệ của chúng ta.”
Vừa dứt lời, Diệp Chu liền phát hiện khổ sở trong mắt Giang tổng càng đậm, không dùng từ nào để diễn tả được ánh mắt đó, nhưng chỉ cần nhìn đến hắn, liền không tự chủ được cùng buồn bã theo.
Dường như không gì có thể làm hắn vui vẻ được nữa.
Diệp Chu há miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Tha thứ sao? Cậu có tư cách gì thay nguyên thân tha thứ, hơn nữa, chuyện này đã động đến điểm mấu chốt của Diệp Chu, cho dù cậu biết đây chỉ là một cuốn sách, đây cũng chỉ là thế giới hư cấu trong sách, cậu cũng khó có thể chấp nhận cách làm của Giang Đình Viễn.
Nếu chỉ là một mối quan hệ bao dưỡng, mọi người đều có được thứ họ cần, ngừoi muốn thân thể ta muốn tiền, tất cả mọi thứ đều được phân định rõ ràng, nhưng thứ đối phương muốn không phải là thân thể, mà là tim, là mạng, điều đó khiến Diệp Chu rất khó chấp nhận.
Tiền có thể mua mạng sao? Tiền có thể mua mạng, nhưng ít nhất phải được sự đồng ý của người bán, phải dựa trên sự đồng ý của cả hai bên, nếu không thì khác gì heo, bò, cừu nuôi nhốt.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai một ngày nào đó, rất có thể trong lúc không hề hay biết cậu sẽ bị đưa lên bàn mổ, lặng yên không tiếng động chết trên bàn mổ, chỉ cần nghĩ đến những điều này, Diệp Chu liền cảm thấy không rét mà run.
Về mặt lý trí, Diệp Chu không tin Giang Đình Viễn là người như vậy, cho dù tất cả bằng chứng đều đặt ở trước mặt, thẳng thắn và trần trụi như vậy, Diệp Chu cũng không tin, cậu muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Giang Đình Viễn.
Bất kể kết quả tốt hay xấu, cậu đều có thể bình tĩnh đón nhận, rồi đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Bây giờ Giang Đình Viễn đã chính miệng thừa nhận, lựa chọn cũng đã có, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt buồn bã của hắn, Diệp Chu vẫn có chút không đành lòng.
Nhưng không đành lòng thì có ích gì, cậu có thể làm trái với nguyên tắc của mình tha thứ cho hắn, không hề khúc mắc tiếp tục giả ngu làm một ngốc bạch ngọt cái gì cũng không biết à.
Diệp Chu không thể.
Cậu cũng rất khổ sở nha.
Diệp Chu nhìn Giang tổng, cũng không có tránh ánh mắt của hắn, thẳng thắn đón nhận ánh mắt của hắn, thở dài một hơi, thấp giọng hỏi: “Anh là thật lòng xin lỗi tôi sao?”
Giang Đình Viễn: “Tôi thật sự nghiêm túc, thành khẩn xin lỗi em, đối với những thương tổn mà tôi đã gây ra cho em, tôi rất xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
“Vậy tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh.” Sau đó, Diệp Chu vươn tay ôm lấy Giang Đình Viễn, đem đầu đặt ở trên ngực hắn, chậm rãi mà kiên quyết nói: “Nhưng thực xin lỗi, tôi không thể tha thứ cho anh.”
“Tôi đã tìm được nhà, đồ đạc cũng đã thu dọn xong, nếu có thể, tôi muốn chuyển ra ngoài ngay trong đêm nay, mối quan hệ này kết thúc tại đây thôi.”
“Giang ca, cảm ơn anh đã chăm sóc hai năm qua, hai năm nay tôi sống cùng anh rất vui vẻ. Mở rộng tầm nhìn, quay phim mình thích, làm rất nhiều chuyện mà trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí còn giúp đỡ rất nhiều người thực hiện ước mơ, ở cạnh anh, tôi mỗi ngày đều trải qua rất phong phú, rất vui vẻ.”
“Nếu như anh nguyện ý giữ lại cho tôi chút tôn nghiêm, hãy gửi bảng tính toán rõ ràng tất cả chi tiêu trong những năm này vào email của tôi, cho tôi một cơ hội để bắt đầu lại, kiễng chân nhìn người thật sự rất mệt mỏi, tôi vẫn muốn tự bước đi đến nơi đến chốn.”
“Từ trước đến nay, cứ coi như là một giấc mơ đi.”
“Rất vui được gặp anh. Vậy... tạm biệt.”
Tiếng bước chân cùng với âm thanh va ly lăn trên mặt đất dần dần đi xa, còn có tiếng vặn nắm đấm cửa nhẹ nhàng vang lên cùng với thanh âm nặng nề khi đóng cửa.
“Oành.”
Giang Đình Viễn duy trì tư thế được Diệp Chu ôm, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hết thảy đều kết thúc rồi.