Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 85: Khiêng đi




Diệp Chu sững sờ nhìn điện thoại vài giây, sau đó theo bản năng hỏi: “Anh là ai?”

Người ở đầu bên kia điện thoại vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này nghe được câu hỏi của Diệp Chu, lời đã đến miệng nói không được mà nuốt cũng nuốt không trôi, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tôi là Trình Nhiên.”

Có lẽ là bởi vì đã quá lâu không nghe thấy cái tên này, cho nên khi đột nhiên nghe được cái tên này, suýt chút nữa Diệp Chu đã không nhớ ra Trình Nhiên là ai.

Đã lâu không gặp, ngày nào Diệp Chu cũng bận đến mức hoa cả mắt, chính Diệp Chu cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không nghe thấy cái tên Trình Nhiên này, trong ấn tượng của cậu, lần gần nhất nghe nói đến cậu ta vẫn là lúc [Một hồi trò khôi hài] công chiếu.

Khi đó, bộ phim của Trình Nhiên và vai chính công Giang Du cũng được chiếu trong Tuần lễ vàng Quốc khánh, cuối cùng [Một hồi trò khôi hài] bạo, còn bộ phim kia của họ hình như không nhấc lên được chút gợn sóng nào.

Lúc đó Diệp Chu còn tự hỏi, không phải nói là cẩn thận với hào quang nhân vật chính sao, lần này sao lại không có tác dụng, chẳng lẽ bởi vì Giang Du dốc hết vốn liếng đạp vào [Chiến Thành 2], tự mình thay đổi cốt truyện ban đầu, khiến cho cốt truyện rối tung lên, hào quang nhân vật chính không còn hiệu lực?

Nhưng Diệp Chu không có xem xét kỹ, dù nhân vật chính có chán nản đến đâu thì hắn vẫn là nhân vật chính, làm gì đến lượt tiểu pháo hôi như cậu lo lắng, cho nên Diệp Chu cũng chỉ là tùy tiện nghĩ mà thôi, nghĩ không ra thì đi bận việc khác, không quan tâm đến bọn họ nữa.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, cậu không đi tìm vai chính công thụ gây chuyện, ngược lại thụ chính Trình Nhiên lại tự mình tìm đến cửa.

Diệp Chu nghĩ nghĩ, cũng không vội vàng cúp điện thoại, cậu bắt đầu giả ngu: “Chúng ta quen nhau sao?”

Dựa theo cốt truyện nguyên tác, lúc này nguyên thân hẳn là đã có tiếp xúc với vai chính công thụ, thậm chí còn đã lén lút tán tỉnh nhau, bắt đầu bàn chuyện tính kế Giang Đình Viễn.

Nhưng từ khi Diệp Chu xuyên qua, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt tại hội đấu giá, cậu và vai chính công thụ cũng không có tiếp xúc qua, nhìn bọn họ giống như nhìn thấy vi khuẩn gây bệnh vậy, trốn còn không kịp, làm sao có thể chủ động tiến lên giống như trong cốt truyện chứ.

Ngay cả tại buổi đấu giá lần trước, song phương cũng không có giao lưu gì khác ngoại trừ tranh giá, cho nên lúc này Diệp Chu giả ngu, Trình Nhiên cũng không nói được lời gì.

Khi Trình Nhiên nghe thấy giọng nói hờ hững của cậu, sắc mặt cậu ta nhất thời có chút khó coi.

“Có chuyện gì không, nếu không tôi cúp điện thoại đây?” Thấy cậu ta hồi lâu không nói chuyện, Diệp Chu không nhanh không chậm nói.

Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Diệp Chu rất không muốn có bất kỳ liên hệ nào với vai chính công thụ.

Nói xong lời này, Diệp Chu không cho cậu ta có cơ hội nói nữa, trực tiếp cúp điện thoại, để phòng ngừa đối phương gọi lại, thậm chí còn tuyệt tình tắt điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, Diệp Chu cười xin lỗi với Nhậm Tử An ở đối diện, hai người lại tiếp tục nói về chủ đề vừa nãy chưa nói xong.

Tác phẩm lần này của Nhậm Tử An có tên là [Rạp Xiếc Kinh Dị], tiếp tục phong cách kinh dị và đẫm máu trước đây của y, chủ yếu kể về câu chuyện của một nhóm du khách khi đang xem biểu diễn xiếc thú thì bị hôn mê vì một trận sương mù kỳ lạ, lúc tỉnh lại, họ thấy mình đang ở trong một cái lồng, nhiệm vụ duy nhất của họ là sống sót thoát khỏi rạp xiếc.

Sau khi đọc phần tóm tắt của câu chuyện, Diệp Chu không nhịn được hỏi: “Cuối cùng có bao nhiêu người sống sót?”

Thấy Diệp Chu hứng thú với câu chuyện của mình, còn trên mặt Nhậm Tử An đã không còn vẻ lo lắng lúc trước mà thay vào đó là sự hưng phấn, y cười bí hiểm với Diệp Chu rồi chậm rãi lắc đầu: “Nói ra thì còn gì thú vị nữa, nếu anh cảm thấy hứng thú, tôi có thể gửi kịch bản hoàn chỉnh cho anh, câu chuyện này cần phải đọc từ đầu mới thú vị.”

Y thừa nước đục thả câu không chịu nói, Diệp Chu cũng không kiên trì truy hỏi, lắc đầu cười nói: “Được, vậy nếu anh rảnh có thể gửi kịch bản cho tôi.”

Cho dù y không đưa ra câu trả lời, nhưng với sự hiểu biết của cậu về phong cách tác phẩm trước đây của vị biên kịch này, Diệp Chu gần như đã biết đáp án rồi.

Khi Nhậm Tử An nghe được Diệp Chu đồng ý đọc kịch bản của mình, nhất thời vui mừng khôn xiết, không giấu được thần sắc kích động, liên tục đáp lại: “Đương nhiên đương nhiên, nếu anh cảm thấy hứng thú, tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng rảnh!”

“Chỉ là xem trước một chút, anh cũng không nên quá hi vọng, trước đây tôi cũng chưa từng quay thể loại phim này, chỉ khi có hiểu biết sơ bộ đối với kịch bản, mới có thể cho anh câu trả lời.”



Lời này của Diệp Chu thực sự không phải làm bộ, ở thế giới cậu sống trước kia, bởi vì phim kinh dị không thể xuất hiện ma quỷ thật, không thể quá máu me bạo lực, nên phim kinh dị rất khó kiếm tiền.

Cũng vì vậy, ở thể loại này, thị trường trong nước về cơ bản là bỏ trống dài hạn, số ít phim bán được, có thể xưng là tác phẩm điện ảnh xuất sắc đều là phim cũ mấy chục năm trước khi lệnh cấm chưa được ban bố.

Không phải là không có đạo diễn nguyện ý quay phim, mà là kiếp trước Diệp Chu đối với tiền khá cố chấp, đối với loại không thể kiếm tiền như này, cón có rất nhiều quy củ hạn chế, thật vất vả quay xong thậm chí có thể bị đắp chiếu vài năm không được chiếu, ngay cả dính dáng đến cậu cũng không muốn.

Mặc dù Diệp Chu không đồng ý ngay lập tức, nhưng cậu chịu xem trước kịch bản một chút cũng đã là niềm vui bất ngờ đối với Nhậm Tử An.

Thành thật mà nói, trước khi đi tìm Diệp Chu, không phải Nhậm Tử An chưa từng đi tìm những đạo diễn khác, càng không phải là không đánh tiếng với những nhà tư bản đã quen biết trước đây, có lẽ là chế độ phân cấp mới vừa bắt đầu thực thi, trước mắt tình huống vẫn đang trong trạng thái rất thận trọng.

Đã một năm kể từ khi hệ thống xếp hạng được ban hành, có rất ít phim được xếp hạng R, mà hầu hết một số ít phim được xếp hạng R cũng tương đối bảo thủ, những bộ phim quá mức thái quá cho đến nay vẫn chưa từng xuất hiện.

Không ai dám làm người tiên phong, quay một bộ phim nhân lực, vật lực và kinh phí cần thiết tiêu hao không hề nhỏ, một khi bộ phim quay xong lại không qua được khâu kiểm duyệt thì mọi sự đầu tư trước đó đều uổng công.

Đối với đạo diễn mà nói, mười mấy tháng thậm chí mấy năm tâm huyết lụi tàn theo lửa, có thời gian này mạo hiểm cùng Nhậm Tử An, không bằng quay cái khác, cần gì phải vì y mà mạo hiểm lớn như vậy.

Đối với nhà đầu tư mà nói, tổn thất càng lớn, công ty lớn thì tài chính dư dả, mất tiền sẽ không gây ra tổn thất lớn, nhưng nếu là công ty nhỏ thì gặp phiền phức lớn rồi, làm không tốt mắt xích tài chính trực tiếp đứt rời cũng không phải chuyện chưa từng xảy ra.

Trước đó Nhậm Tử An đã liên tiếp tìm một số đạo diễn đã từng hợp tác trước đây, quan hệ không thân một chút hầu hết đều lịch sự từ chối, quan hệ tốt hơn thì đều khuyên y đợi chút đã, chờ cho đến khi tình hình ổn định rồi lại nói đến việc quay bộ phim này.

Đợi đã, đợi đã, không phải Nhậm Tử An không nghe khuyên bảo, cũng không phải y không hiểu ý tốt của bạn cũ, mà là...

Còn đợi bao lâu nữa đây, y đã không còn trẻ nữa, cũng không còn là đứa trẻ mới ra đời vắt mũi chưa sạch, chờ chút nói thì dễ, nhưng cả đời một người có thể dùng bao nhiêu thời gian để chờ đây.

Y không muốn đợi, cũng không muốn chờ, cũng chờ không được nữa.

Trong khoảng thời gian này, Nhậm Tử An hầu như không có một đêm ngon giấc, ngày ngày ôm kịch bản đi khắp nơi, yêu cầu của y không cao, chỉ muốn tìm kiếm một cơ hội.

Khi Nhậm Tử An trịnh trọng đưa cho Diệp Chu tập bản thảo dày cộp, góc giấy đã hơi cong do thời gian dài lật dở, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Đây là một loại cảm giác không thể giải thích được, mặc dù Diệp Chu không cho y câu trả lời khẳng định, nhưng trực giác nói với Nhậm Tử An rằng cậu sẽ đồng ý, cậu nhất định sẽ đồng ý.

Sau khi tạm biệt với Nhậm Tử An, Diệp Chu vốn dĩ muốn đến Trích Tinh, nhưng nhớ đến cuộc điện thoại mà vai chính thụ đã gọi cho mình, cậu lập tức đổi ý, quyết định không đi đâu nữa mà đàng hoàng làm ổ ở nhà, tránh rước thêm rắc rối.

Nhưng ngươi vĩnh viễn không thể đoán được nhân vật chính của một cuốn cẩu huyết ngược văn đang nghĩ gì, sẽ làm những gì, không trêu chọc nổi còn không được trốn à.

Nhưng mà, sự thực chứng minh, hào quang nhân vật chính thực sự tồn tại, chỉ cần vai chính thụ nghĩ đến, vậu thì cậu thực sự không thể trốn thoát.


Diệp Chu từ xa nhìn bóng người lảng vảng trước cửa nhà mình, kìm nén suy nghĩ muốn bỏ chạy, đội mũ lên, cúi đầu, cố gắng nhân lúc hắn không chú ý định lừa dối qua ải.

Nhưng ngay sau đó Diệp Chu liền phát hiện chiêu này không dùng được.

Cậu có chút bất đắc dĩ điên cuồng vung tay, vừa vung tay còn không quên hét lớn: “Làm gì! Làm gì! Anh là ai, anh buông ra, tôi gọi bảo vệ đó, tôi gọi đó, tôi gọi thật đó!”

Trình Nhiên: “...”



Trình Nhiên cũng không ngờ Diệp Chu sẽ có phản ứng lớn như vậy, bản thân cậu ta tương đối gầy, để làm cho mình trông thon thả hơn, thức ăn hàng ngày về cơ bản chỉ có thể đáp ứng nhu cầu cơ bản của cơ thể, nhưng Diệp Chu thì khác.

Diệp Chu không chỉ có sức khỏe tốt lại còn ăn ngon, sống cùng Giang tổng lâu như vậy, không chỉ sửa được tật xấu ăn mặn mà ngay cả thói quen thức khuya khó bỏ nhất của cậu ở kiếp trước cũng đã được sửa, hàng ngày làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, một ngày ba bữa vô cùng đúng giờ, ngay cả đồ ăn hàng ngày cũng được bác sĩ dinh dưỡng chuyên nghiệp điều chỉnh.

Cộng với những viên canxi và thuốc bổ mà Giang tổng thỉnh thoảng bắt phải ăn để bổ sung dinh dưỡng và vitamin, cân nặng của Diệp Chu đã tăng chóng mặt, nếu cậu không kiên trì tập thể dục hàng ngày, e là bụng nhỏ đã lòi ra rồi.

Tóm lại, dưới sự giãy giụa kịch liệt của Diệp Chu, Trình Nhiên đang kéo ống tay áo của cậu suýt chút nữa đứng không vững, nếu không phải kịp thời buông tay, rất có thể đã ngã xuống đất.

Nhìn thấy bộ dáng liễu rủ trong gió của Trình Nhiên, Diệp Chu cũng trầm mặc, gầy thành như vậy, khuôn mặt cùng tướng mạo này quả thực là suy dinh dưỡng nghiêm trọng nha, sợ là cậu ta mỗi ngày đều ăn cỏ mà lớn lên.

Sau khi đánh giá sơ bộ vai chính thụ, Diệp Chu xác định cậu ta thật sự là phế vật không thể đánh nhau, vì vậy dần dần ngừng lắc lư thân thể, vì lúc trước lắc quá mạnh nên mặc dù dừng lại nhưng hai cánh tay vẫn quơ quơ theo quán tính.

Diệp Chu không chút khách khí biết rõ vẫn hỏi: “Anh là ai?”

Trình Nhiên thật vất vả mới đứng vững, lúc này lại nghe thấy câu hỏi quen thuộc này, suýt nữa thì tức giận quay đi.

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt lập tức đỏ bừng vì tức giận, nghiến răng nói: “Tôi là Trình Nhiên.”

Diệp Chu: “Chúng ta quen nhau sao??”

Lồng ngực Trình Nhiên phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm Diệp Chu nửa ngày không nói nên lời, hàm răng đều đang run rẩy, hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, còn chưa mở miệng vành mắt đã đỏ lên trước.

“Là lỗi của tôi, tôi xin giới thiệu sơ qua về mình, tôi tên Trình Nhiên, là bạn trai của Giang Du...”

Lời còn chưa nói xong, lại nghênh đón một lần đả kích tinh thần từ Diệp Chu.

Diệp Chu: “Giang Du là ai?”

Lồng ngực Trình Nhiên lại phập phồng kịch liệt, nhìn chung quanh thấy mấy nhân viên bảo an bởi vì động tĩnh vừa rồi đang dần dần đi về phía bên này, đè nén lửa giận trong lòng, chỉ vào cửa, nỗ lực gượng cười nói: “Có một số việc không tiện nói ở bên ngoài, hay là chúng ta vào trong trước rồi hẵng nói?”

Diệp Chu một mặt khó hiểu nhìn cậu ta, quyết đoán lắc đầu cự tuyệt: “Đừng, anh cái người này có chuyện gì vậy, chúng ta không quen biết, sao vừa tới đã muốn vào nhà tôi.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, mấy nhân viên bảo an đã chạy tới, họ biết Diệp Chu, lúc này thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, lập tức có hai nhân viên bảo an không chút dấu vết che trước người Diệp Chu.

Đội trưởng bảo an hỏi tình hình của Diệp Chu: “Diệp tiên sinh, ngài không sao chứ?”

“Không sao, tôi không sao.” Diệp Chu liên tục xua tay, nhưng lại nhìn Trình Nhiên với ánh mắt đầy ẩn ý, ​​ngoắc ngoắc tay với đội trưởng bảo an, sau khi đối phương đi tới thì nói nhỏ vào tai anh ta điều gì đó.

Đội trưởng bảo an nghiêm túc gật đầu, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số khẩn cấp 120 (số cứu thương bên bển).

“Vị tiên sinh này, xin ngài kiên trì thêm một chút, tôi đã gọi cấp cứu rồi, xe cứu thương sẽ đến ngay.” Vừa nói, đội trưởng bảo an nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu ta, do dự một chút rồi nói với đồng nghiệp: “Vị tiên sinh này thân thể không khỏe, hai người cõng anh ấy ra cửa đi.”

“Vâng!” Nghe lãnh đạo lên tiếng, một bảo an trong đó cúi người xuống.

Dưới sự trợ giúp của một bảo an khác, Trình Nhiên bị ép phải nằm trên lưng của nhân viên bảo an kia, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, vẫn luôn giãy dụa, nhưng cơ thể nhỏ bé của cậu ta đương nhiên không phải là đối thủ của nhân viên bảo an thân thể cường tráng được đào tạo chuyên nghiệp.

Vì vậy, Diệp Chu nhẹ nhõm nhìn Trình Nhiên bị các nhân viên bảo an khiêng đi