Sau khi đọc bài đăng này, thế giới quan của Dư Tiểu Vũ đã bị chịu xung kích quá lớn.
Cô ấy là một người yêu thích điện ảnh có thâm niên, công việc của cô ấy cũng liên quan đến lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, vì vậy tự nhận mình có hiểu tương đối rõ về ngành này, mặc dù không đến nỗi rõ ràng mọi thứ, nhưng cũng vẫn biết một, hai.
Đạo diễn nhìn thì có vẻ là một người có địa vị cao, cũng thực sự là lão đại kiểm soát toàn bộ nhân viên trong đoàn phim, là đối tượng mà các diễn viên và đoàn phim tranh nhau lấy lòng, nhưng nếu vì vậy mà bạn cho là đạo diễn rất tiêu sái phong quang, giàu đến nứt đố đổ vách thì thật sự sai rồi.
Xét từ thông tin mà Dư Tiểu Vũ nắm được, đãi ngộ của hầu hết các đạo diễn trong ngành thực ra đều kém xa so với tưởng tượng của công chúng, ngoại trừ một số đạo diễn nổi tiếng đứng đầu chuỗi thức ăn, còn lại đạo diễn càng trẻ thì càng khó lăn lộn.
Vì lý do công việc, Dư Tiểu Vũ từng nhìn thấy một đạo diễn có chút danh tiếng vì kéo đầu tư mà ăn nói khép nép, tươi cười làm lành ở trước mặt các nhà đầu tư, đây vẫn là đạo diễn có chút tiếng tăm, có tác phẩm trong tay, nếu đổi thành một đạo diễn bình thường, chỉ sợ dù có kêu ông kiện bà cũng chưa chắc có thể kéo được đầu tư cho tác phẩm của mình, chuyện như vậy thực sự quá phổ biến.
Thứ yếu là về phương diện diễn viên, nếu mời một số diễn viên nhỉ không có danh tiếng, ngược lại cũng không có chuyện gì, nhưng nếu muốn mời một số diễn viên hơi nổi tiếng chút hợp tác thì còn phải xem tính khí của diễn viên đó có tốt không, dễ tính thì không sao, nếu gặp phải người tính tình không tốt, vậy thì chẳng khác nào mời về một tổ tông.
Đây vẫn chỉ là ngươi tự mời thôi, nếu là phía đầu tư yêu cầu nhét vào, vậy thì ngươi xong đời rồi. Ngay cả khi cô ta/hắn ta là một cái bình hoa, một chút năng lực cũng không có, tính tình ngu ngốc, ngươi cũng phải dỗ dành thật tốt, đem người hầu hạ thoải mái mới được.
Mặc dù hiện tại trong tay Diệp Chu có hai tác phẩm hay, phòng bán vé cũng đạt được thành tích không nhỏ, nhưng đối với nghề đạo diễn mà nói, đó cũng chỉ là một con bài để lúc thương lượng với tư bản có nhiều hơn một chút lợi thế mà thôi.
Về phần thù lao, Dư Tiểu Vũ càng rõ ràng hơn, bình thường đạo diễn đều không có tư cách tham gia ăn chia phòng vé, đừng nói là đạo diễn nhỏ, cho dù là đạo diễn có chút tiếng tăm cũng như vậy, cho dù phim là anh quay, nhưng anh chẳng qua là nhận tiền làm việc, là người làm công cao cấp mà thôi.
Ngoài mức lương cố định đã được thương lượng trước khi khởi quay, nếu doanh thu phòng vé bạo, gặp được nhà tư bản hào phóng có thể sẽ thưởng cho đạo diễn một khoản tiền nhỏ, nhưng nếu gặp phải kẻ keo kiệt, từ giờ khắc bộ phim được phát hành, doanh thu phòng vé có ra sao cũng không liên quan gì đến đạo diễn.
Trong hoàn cảnh như vậy, mặc dù [Một hồi trò khôi hài] trước đó của Diệp Chu đã thu về gần 3 tỷ phòng vé trong Tuần lễ vàng Quốc khánh, cùng với [Theo đuổi ánh sáng] vừa mới khởi chiếu thời gian trước đã thu về gần 1 tỷ phòng vé, nhưng Dư Tiểu Vũ cũng không ngây thơ cho rằng Diệp Chu có thể nhận được nhiều từ nó.
Theo quy tắc chia thông thường, xem xét tư lịch hiện tại của Diệp Chu, mấy triệu đã là quá cao rồi.
Cho nên, ở trong mắt Dư Tiểu Vũ, đạo diễn Diệp nhà cô mặc dù không nghèo, nhưng cuộc sống có lẽ cũng không giàu có, không nghĩ tới.
Thì ra cậu là một đạo diễn Diệp như vậy!!
Nhìn đi, nhìn xem đạo diễn Diệp của họ đầu tư vào đều là cái gì, chiến đội esports, vẫn là đội nóng bỏng nhất của [Thôn phệ] trong giới esports hiện nay, đầu tư thì cũng thôi đi, đầu tư một cái liền trực tiếp đầu tư vào đội quán quân!
Dư Tiểu Vũ nhịn lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được, lên mạng tìm kiếm chiến đội Trầm Chu, thành công tìm được hồ sơ đội trong một đống thông cáo báo chí đoạt giải quán quân, khi đó mới biết đội này mới được thành lập vào năm ngoái, đây là lần đầu tiên đội của họ tham gia thi đấu, Dư Tiểu Vũ vì kinh ngạc mà trực tiếp văng tục.
Mẹ nó đây là vận may kiểu gì vậy!
Nhưng mà này vẫn chưa xong đau, sau khi Dư Tiểu Vũ tìm kiếm [Tinh Quang Thiếu Niên], ngay cả khí lực để khiếp sợ cô nàng cũng không có nữa, hiện tại chính là ôn hòa, ôn hòa trước nay chưa từng có.
Cho dù bây giờ lập tức có người công bố, thật ra Diệp Chu là con trai của một người giàu có nào đó, Dư Tiểu Vũ đều có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Đương nhiên, chuyện này là không thể, lý lịch của Diệp Chu đã sớm bị giới truyền thông bới sạch không còn một mống kể từ khi [Một hồi trò khôi hài] trở thành một con hắc mã.
Nhưng...tuy là không có người cha giàu có, nhưng tương lai không xa, không biết chừng cậu ấy sẽ có một người bạn trai giàu có đấy!
Cung không biết tương lai một ngày nào đó, khi Dư Tiểu Vũ biết được tin tức này, cô nàng có thể giữ vững tâm thái ôn hòa như hiện tại hay không nữa.
Nói đến nhân vật chính của bài đăng, Diệp Chu, hai ngày nay cậu đang làm cái gì?
Hai ngày này Diệp Chu vậy mà thực sự không hề nhàn rỗi, ngoại trừ cùng Giang tổng lần thứ hai quyết định phương án làm sáng tỏ cho mấy streamer đã ký hợp đồng với Trích Tinh kia, thời gian còn lại về cơ bản Diệp Chu đều ngâm mình ở Trích Tinh, bận đến không thể rời ra.
Mùng 8, sau khi mọi thứ đã sẵn sàng vào, người đã quay cuồng trong nhiều ngày là Diệp Chu cuối cùng cũng được rảnh rỗi, không chờ cậu nghỉ ngơi, đã nhận được một cuộc gọi bất ngờ khác.
Cuộc điện thoại này khiến Diệp Chu cảm thấy mệt mỏi trước đó đều bị quét bớt, lý do rất đơn giản, người gọi tới là Nhậm Tử An, người từng là biên kịch tuyến đầu nổi tiếng trong nước.
Nhậm Tử An từng là một cỗ máy đào vàng nổi tiếng trong giới, phàm là tác phẩm do y tạo ra hầu như đều bán chạy, chất lượng kịch bản cũng rất xuất sắc.
Tại sao lại nói từng, chuyện này phải bắt đầu nói từ mấy năm trước, khi Tổng cục Phát thanh và truyền hình bất ngờ ra lệnh cấm, quyết đoán mạnh mẽ đem một loạt đề tài một đao cắt đứt, phong cấm.
Thật không may, những đề tài mà vị biên kịch này am hiểu...về cơ bản đều bị cấm.
Việc này là đả kích rất lớn đối với Nhậm Tử An, khiến y từ chỗ được vô số tư bản, đạo diễn trong ngành săn đón biến thành không người hỏi thăm. Không phải là chưa từng thử chuyển hình, chỉ là chuyển hình nói thì dễ nhưng làm thì quá khó.
Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng cũng có chút tiến bộ, tuy không thể so sánh với trước kia nhưng ít nhất tác phẩm hai năm qua cũng được đông đảo đạo diễn và tư bản công nhận, khán giả khen ngợi.
Tuy nhiên, chỉ vào cuối năm ngoái, hệ thống phân loại phim ở trong nước chính thức triển khai, những đề tài hạn chế cuối cùng đã được nới lỏng rất nhiều, những đề tài vốn bị nhốt trong căn phòng nhỏ phong cấm cuối cùng cũng có thể lại thấy được ánh mặt trời.
“Khi tôi biết hệ thống phân loại phim trong nước cuối cùng đã được thực hiện, tôi lập tức xé bỏ kịch bản đang viết được một nửa!” Khi nói đây, vẻ mặt của y rất kích động, “Má nó chứ kịch bản tình yêu, cái ông đây muốn là tự do! Là cảm xúc mãnh liệt!”
Thấy y kích động gần như phát tiết, Diệp Chu cũng không có cắt ngang, mà là lựa chọn yên tĩnh làm một người lắng nghe, đợi y nói xong còn kịp thời mà rót một ly nước, đẩy đến trên tay y.
“Cảm ơn.” Cầm cốc lên uống một hơi cạn sạch, người đàn ông nhìn Diệp Chu cười cảm kích, trong nụ cười mang theo một chút nịnh nọt, “Đạo diễn Diệp, tôi đã xem phim của anh rồi, tôi rất khâm phục trình độ của anh, rất chờ mong được hợp tác với anh.”
Diệp Chu nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không vội tỏ thái độ, ngữ khí bình tĩnh nói: “Nếu biên kịch Nhậm đã xem qua phim của tôi, hẳn là cũng biết trước mắt mấy bộ phim của tôi nhịp điệu quay chụp đều tương đối chậm, cũng không có bộ phim nào thuộc phong cách mà anh am hiểu.”
Người đàn ông ngồi trước mặt cậu tóc tai rối bù như ổ gà, làn da nhợt nhạt vì đã lâu không nhìn thấy ánh sáng, người đàn ông vóc người gầy yếu, lôi thôi lếch thếch trước mặt này lại là một nhà biên kịch nổi tiếng rất được săn đón trong ngành mấy năm trước, Nhậm Tử An.
Lời này của Diệp Chu dù không nói hết, nhưng Nhậm Tử An lúc này đã hiểu rõ.
Y vốn cũng không phải là người giỏi che giấu tính tình, ngược lại tính cách nóng nảy, là người không giấu được chuyện trong lòng, cho nên mặc dù lúc này Diệp Chu không nói gì, nhưng sau khi bị cậu nhìn chằm chằm một lúc, ánh mắt của Nhậm Tử An bắt đầu có chút né tránh.
Diệp Chu thấy vậy, cũng không thúc y, bưng ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm, bình chân như vại ngồi ở đó, bất động thanh sắc.
Y thật lâu không nói gì, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên hơi lúng trúng trong sự im lặng kéo dài.
Vì vậy, kiểu im lặng này chính là một loại cực hình đối với Nhậm Tử An.
Y cắn răng, đơn giản trực tiếp mở miệng, như đảo đậu mà nói ra suy nghĩ của mình cho Diệp Chu, đương nhiên, khi nói có chạm vào một số điểm mẫn cảm, Nhậm Tử An cũng không quên dùng vài từ dễ nghe để tô điểm cho nó, nhờ vào đó tăng cường tỷ lệ thuyết phục Diệp Chu.
“Tác phẩm này là một cuốn được viết sau [Tu La], lúc đó, tôi phải dừng viết giữa chừng vì lệnh cấm, năm ngoái khi lệnh cấm được dỡ bỏ tôi đã tiếp tục viết, đồng thời sửa chữa lại cốt truyện trước đó, mất gần một năm mới viết xong.”
Nhậm Tử An nói xong gãi gãi đầu, bắt gặp ánh mắt phảng phất như có thể nhìn thấu mọi thứ của Diệp Chu, miệng có chút khô khốc, lại tự rót cho mình một ly nước, uống một hơi cạn sạch rồi uống cạn, 'ba' một tiếng đặt ly xuống bàn.
“Tôi không phải là người vong vo, nói thẳng với anh, bộ tác phẩm này là tâm huyết của tôi, trước khi chủ đề này bị cấm, hầu hết các tác phẩm của tôi đều có thể đạt được thành tích tốt, tôi tin bộ này cũng có thể, nếu thành tích tốt, bộ tác phẩm này thậm chí có thể phát triển thành một IP độc lập, từ thành một hệ liệt.”
Cái bánh to này không phải là không hấp dẫn, những gì y nói quả thực đều là lời nói thật, trước khi đề tài này bị cấm, doanh thu phòng vé của những bộ phim chuyển thể từ tác phẩm của y rất tốt, thậm chí có một bộ trong số đó cho tới bây giờ vẫn thường được những người yêu thích đề tài này tôn sùng là kinh điển, lâu lâu lại đem ra để thưởng thức.
Bây giờ đề tài giải phong, y trở lại nghề cũ, cho dù Diệp Chu không muốn quay thì chắc chắn cũng sẽ có người khác nguyện ý quay.
Nếu đội lại là một đạo diễn bình thường, có khi chỉ nhìn chiếc bánh lớn mà y vẽ ra thì đã không thể ngồi yên, cho dù chưa chắc đã quay, thì thái độ đối với y cũng sẽ thân thiện hơn rất nhiều.
Dù sao, cho dù lần này không thể hợp tác, lỡ mà sau này lại bạo, kết một mối thiện duyên vẫn tốt hơn nhiều so với đắc tội người ta.
Nhưng thần sắc của Diệp Chu vẫn luôn nhàn nhạt, bình tĩnh.
Thấy vậy, tất cả kỳ vọng trong lòng Nhậm Tử An đều tan biến, thở dài, dứt khoát không che giấu nữa, nói ra sự thật: “Thế nhưng, kinh phí quay bộ phim này có thể hơi...cao một chút.”
Nghe đến đây, Diệp Chu dở khóc dở cười. Cậu đã nghĩ ra tất cả các loại lý do tại sao Nhậm Tử An đến tìm mình, nhưng không ngờ tới vậy mà lại là vì cái này.
Thì ra là vậy, dự toán quá cao, các đạo diễn khác không dám nhận, chính mình thì không kéo được đầu tư, cho nên tìm tới cậu, đem cậu thành kẻ coi tiền như rác à.
Nhưng chờ đã, có chỗ nào không đúng lắm thì phải.
Gần đây cậu kiếm được một ít tiền từ hai bộ phim kia, nhưng những tin tức này rất riêng tư, chỉ có người trong cuộc mới biết, chưa từng công bố ra ngoài.
Vì vậy, làm thế nào mà Nhậm Tử An biết mình có tiền?
Nghĩ như vậy, Diệp Chu cũng trực tiếp hỏi ra.
Nhậm Tử An nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi móc điện thoại ra, thao tác một hồi rồi đưa cho Diệp Chu.
Diệp Chu nhận lấy điện thoại, đợi đến khi nhìn rõ nội dung trên đó, biểu tình trên mặt quả nhiên là — một lời khó nói hết.
Bài đăng trên diễn đàn [Theo đuổi ánh sáng] không biết từ lúc nào đã bị truyền thông phát hiện, bây giờ nó trực tiếp bị viết thành tin tức công bố với dân chúng luôn.
Trong bài đăng không chỉ đề cập đến vụ esports và chương trình tuyển tú, mà các phương tiện truyền thông thậm chí còn chụp được ảnh Diệp Chu ra vào công ty phát sóng trực tiếp Trích Tinh, mặc dù chưa có thạch chùy nhưng mọi người cũng đã đoán được tám chín phần mười.
Bây giờ, toàn bộ internet đều biết rằng Diệp Chu thực sự rất có tiền!
Diệp Chu trả lại điện thoại, vừa định nói gì đó với Nhậm Tử An, nhưng đã bị tiếng rung của điện thoại trong túi cắt ngang.
Cầm điện thoại lên, phát hiện người gọi đến là một dãy số lạ, Diệp Chu có chút do dự, sau khi hai tác phẩm nổi tiếng, điện thoại cá nhân của cậu căn bản không nhận cuộc gọi từ số lạ, chuyện công việc đều sẽ gọi cho số công việc, số cá nhân chỉ có bạn bè và Giang tổng biết.
Diệp Chu không bắt máy, nhưng người gọi vẫn kiên trì không ngừng, dường như nếu Diệp Chu không bắt máy thì vẫn sẽ tiếp tục gọi, khi điện thoại reo đến lần thứ năm, Diệp Chu cuối cùng cũng bắt máy.
Điện thoại vừa được tiếp, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ nhưng lại có vài phần quen thuộc.
“Dư Thu Trạch đã về nước.”