Vào đêm mà [Kế hoạch bồi dưỡng Tinh Quang Thiếu Niên] phát sóng, trên trang đầu của diễn đàn Tinh Không diễn đàn giải trí lớn nhất quốc nội, chỉ cần liên quan đến chương trình tuyển tú này thì đã có ba cái.
Ba bài này nếu ở trong các diễn đàn thông thường cũng không tính là nhiều, nhưng diễn đàn này lại là diễn đàn có số lưu lượng truy cập hàng đầu trong nước, mỗi ngày gần 360 triệu người dùng hoạt động, diễn đàn Tinh Không có số lượng người sử dụng sinh động cao nhất trong ngành, là diễn đàn giải trí hàng đầu.
Quanh năm đủ các loại tin đồn các đại minh tinh xé bức cùng đối thủ, an lợi, tin tức nóng hổi, có thể ba bài đăng trên trang nhất của một diễn đàn có nhiệt độ cực cao như vậy, đã rất có độ nhận diện rồi.
[Có ai xem show tuyển tú trên đài Quýt chưa, móa nó cười chết tôi rồi ha ha ha]
[Tìm hiểu về [Tinh Quang Thiếu Niên] một chút, đập đá bằng ngực một tay chẻ gạch, tấu nói khoải bảng vượt rào cản, tất cả những sở trường kỳ lạ mà bạn có thể nghĩ ra đều có ở đây!]
[Tôi cười muốn ói đây nè, đây là thể loại tuyển tú gì vậy, vậy mà tôi còn xem say sưa ngon lành, đừng hỏi, hỏi chính là thật là thơm.]
Dưới ba bài đăng này, hầu hết tất cả những cư dân mạng sau khi vô tình nhìn thấy [Tinh Quang Thiếu Niên] đều kinh động như gặp thiên nhân, trong nhóm bạn trên mạng vừa đáp vừa cười đến co giật, bắt đầu thảo luận sôi nổi trong các bài đăng, nhấn vào chỉ thấy màn hình tràn ngập toàn là ha ha ha.
Thỏ Ăn Chanh: Hahaha tôi cười đến tê liệt luôn rồi, nhưng mà nói thật, tuy rằng rất kỳ quái nhưng tiểu ca đánh phách tre vẫn rất đẹp trai, đặc biệt bộ dáng cậu ta đang hoàng trịnh trọng đánh phách tre, một bộ ngốc manh, yêu rồi yêu rồi.
Mẹ tôi gọi tôi Toàn Hoa Bối: Tiểu ca ván tre thì đẹp trai, nhưng cặp sinh đôi con lai người kể chuyện mới thật là tuyệt sắc, nhan sắc kia không phải tôi thổi, quá tuyệt!
Haha Tinh: Khi tôi mới bắt đầu xem chương trình này thực sự thấy rất ngu ngốc, từ tên đến thí sinh không khỏi cũng quá cũ rồi, tuyển thủ tuyển tú lại còn đỏ mặt, năm 2028 rồi (bản gốc chỗ này là 8202年了,tôi cũng chẳng hiểu là ý gì nữa nên tui chém luôn), đây là lần đầu tiên tôi thấy một thí sinh đi tuyển tú mà đỏ mặt, lúc đó tôi liền sợ ngây người, chỉ nhìn thôi đã thấy thơm quq.
Tôi muốn ăn lẩu: emm, chỉ có tôi là cảm thấy chương trình tuyển tú này rất zz sao, kiểu biểu diễn sở trường này là có ý gì vậy, lung ta lung tung, hẳn là muốn lấy lòng mọi người đi...
Cha người là quả dưa hấu lớn: Đúng, chỉ có một mình bạn. Tôi nghĩ nó rất thú vị, các chương trình tuyển tú hiện tại giống như sản phẩm của một dây chuyền sản xuất làm ra, nghìn bài một điệu vô vị đến cực điểm, cái này ít nhất thắng ở sáng tạo và can đảm. Hơn nữa, sao lại thành người ta lấy lòng mọi người, biểu diễn sở trường là như nào, sở trường không phải chính là thứ mà mình am hiểu sao, thôi thấy người ta tuy rằng ngây ngô, nhưng vẫn thể hiện rất tốt, được chứ.
Dứa Dứa c (chữ c này khum phại thừa ra, tên nó là như thế): Giống lầu trên, vừa mới bắt đầu tôi cũng tưởng là đang lấy lòng mọi người, mãi đến khi nhìn thấy tiểu ca vượt rào cản kia. Bản thân tôi là sinh viên thể thao năng khiếu, cái khác tôi không biết, nhưng vượt rào cản thì tôi vẫn có quyền lên tiếng, tư thế và động tác của tiểu ca kia khi vượt rào rất tiêu chuẩn, nếu không trải qua thời gian dài huấn luyện chuyên nghiệp thì rất khó đạt đến trình độ như này.
Bất cô bất cô: Thật không dám giấu giếm, cậu bé chơi đàn nhị kia cũng thực sự có bản lĩnh, bố tôi là một giáo viên dạy đàn nhị, khi tôi đang xem, bố tôi nghe thấy động tĩnh liền đi đến, nghe thấy cậu bé kia kéo ba phút, chỉ tiếc mài sắt không nên kim mắng tôi một hồi, nói tại sao tôi không thể theo người ta học học qaq.
Con lật đật của Da Vinci: Sinh viên mỹ thuật ở đây, tôi đơn phương tuyên bố, anh chàng đẹp trai vẽ tại chỗ chính là nam thần mới của tôi! Người lớn lên đẹp trai thì cũng thôi đi, vẽ còn tốt như vậy, khóc.
Không ăn rau mùi: Vậy mà không ai nhắc đến thí sinh số 25 a, thật mẹ nó quá sốc lun! Một phiến đá xanh dày như vậy, cạch cạch cạch, bùm bùm, một chồng gạch đỏ cao như vậy, loảng xoảng – răng rắc, răng rắc.
Chủ nghĩa lý tưởng Tiểu Thiên: Hahaha lầu trên sao cậu còn có thể phát ngữ âm! Tôi chờ cái này lâu lắm rồi, cmn lúc đó tôi sợ ngây người, suýt nữa là báo cảnh sát, gọi xe cứu thương rồi, kết quả là người không những không có chuyện gì, trước khi đi còn dùng một tay chặt gạch!
Đề tài từ hai tầng này bắt đầu mở màn, phía dưới có hơn hai nghìn bình luận nói về màn trình diễn cuối cùng phá vỡ tảng đá trên ngực của Trì Ngộ, các loại quan điểm tầng tầng lớp lớp.
Chủ yếu là thán phục và cảm khái, suy đoán Trì Ngộ có thể không phải là bug, thao tác kia của y quả thực quá thần kỳ! Một bộ phận khác bị loại ảo thuật dân gian cổ xưa này hấp dẫn, vừa tán gẫu vừa chạy đi tra tư liệu.
Đương nhiên, màn biểu diễn sở trường có vẻ khó tin này cũng đưa tới không ít chất vấn, có người nói phiến đá xanh và gạch đỏ của Trì Ngộ đều là đạo cụ, đã được chế tác từ trước, nhìn thì nặng nhưng thực chất không có trọng lượng.
Có người còn cho rằng, không chỉ phiến đá xanh là giả mà ngay cả diễn viên nhấc phiến đá xanh lên cũng là diễn viên trong ê-kíp chương trình, cố tình làm ra vẻ vất vả.
Tuy nhiên, giả thuyết này rất nhanh liền bị vả mặt, mặc dù các diễn viên có thể phối hợp, nhưng thông qua các vết nứt trên phiến đá xanh bị vỡ trong chương trình, bất cứ ai có chút kinh nghiệm đều biết rằng thứ này chắc chắn không phải là giả, kích thước và diện tích được đặt ở đó, ít nhất trọng lượng và chất liệu nhất định không thể làm giả được.
Bất kể những bình luận trên Internet là tốt hay xấu, điều đó đã chứng minh rằng tập đầu tiên của [Kế hoạch bồi dưỡng Tinh Quang Thiếu Niên] đã thành công rực rỡ, độ thảo luận cực đại và nhiệt độ đủ để khiến những người vốn không thích nó, chỉ là bị vướng mặt mũi của Giang Đình Viễn nên không thể không thổi phồng một chút khiến cao tầng của đài Quýt lần đâu tiên coi trong chương trình tuyển tú này.
Trong văn phòng, người phụ trách đài Quýt đang ngồi ở trước bàn, trong tay cầm tỉ lệ người xem [Tinh Quang Thiếu Niên] hôm qua mà thư ký vừa trình lên.
Trong mười phút đầu tiên của chương trình, tỉ lệ người xem chương trình không tăng mà giảm xuống, nhưng sau đó, chỉ mười phút sau, đường cong biểu thị tỉ lệ người xem tăng mạnh và gia tăng không ngừng, vẫn luôn kéo dài cho đến khi chương trình này kết thúc tập đầu tiên.
Đặc biệt trong 8 phút cuối, rating như một bước lên trời, đạt tới thành tích khiến ngừi thán phục.
Thành tích như vậy cho dù là trong toàn bộ đài truyền hình của họ, cùng đã rất lâu chưa xuất hiện.
Hắn đọc đi đọc lại báo cáo rất nhiều lần, mới chậm rãi nói với thư ký đứng bên cạnh: “Chương trình tống nghệ có tỉ lệ người xem cao như vậy lần trước là chương trình nào?”
Thư ký sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu ý của hắn, nhanh chóng gõ ngón tay lên máy tính bảng, hai phút sau rốt cục tìm được đáp án mình muốn từ cơ sở dữ liệu nội bộ, khi nhìn thấy thời gian phát sóng và tên của chương trình tống nghệ đó, thư ký kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Là...là [Tinh Tú] năm 2024.” Thư ký không thể giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt.
[Tinh Tú] cũng là một chương trình tuyển tú, nói chính xác thì nó là điệu cuồng hoan cuối cùng của loại hình chương trình tuyển tú, nó tượng trưng cho sự kết thúc của một thời đại.
Bởi vì sau khi chương trình này kết thúc, trong thời gian dài bốn năm sau đó, không còn xuất hiện thêm một chương trình tuyển tú ra hồn nào, mặc dù hai năm qua tư bản vẫn chưa từ bỏ ý định, đã nhiều lần cố gắng muốn làm ra một chương trình ưu tú khác, nhưng bất kể họ làm gì, kết quả cuối cùng đều là mất máu.
Chuẩn bị một chương trình tuyển tú là chuyện vô cùng tốn kém, nói đốt tiền cũng không ngoa, nếu tổ chức tốt tạo được tiếng vang thì khoản thu nhập đem đến cũng rất khả quan, nhưng nếu không gây được tiếng vang lớn thì sẽ bị các nhà đầu tư mắng đến cha mẹ cũng không nhận ra, thậm chí không nhận ra nó, quả thực đẫm máu.
Công ty lớn hơn một chút còn có thể chịu đựng được, nhưng một số công ty nhỏ vì thua lỗ mà trực tiếp tuyên bố phá sản, hai năm gần đây chuyện mấy ông chủ nghỉ không thông nhảy lầu cũng không hiếm thấy.
Người phụ trách đài Quýt nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cảm thán một câu: “Mùa xuân sắp đến rồi.”
“Quả nhiên bàn về tầm nhìn, vẫn là Giang tiên sinh hơn một bậc, lần này là tôi mù, muốn nhân cơ hội này báo đáp nợ ân tình năm đó, nhưng là... “
Nói đến đây, hắn chậm rãi thở dài, lắc lắc đầu, thấp giọng tự nói: “Nhưng không ngờ, không những không trả được ân tình, ngược lại càng nợ càng nhiều.”
Mặc dù hắn không nói trắng ra điều gì, nhưng thư ký có thể theo hắn mười mấy năm, nắm rõ nhất cử nhất động của hắn đương nhiên cũng hiểu ý của ông chủ mình.
Khi ông chủ nói chuyện với Giang tổng, thư ký đã nghe toàn bộ quá trình, đương nhiên biết rõ ngày hôm đó hai người đã nói những gì.
Ý tứ vừa rồi của ông chủ, nếu như hắn đoán không lầm, hẳn là đang cảm thán, tuyển tú trải qua bốn năm trời đông giá rét, cuối cùng cũng muốn thức tỉnh.
Nhưng hiểu thì hiểu, điều mà thư ký không thể lý giải chính là, mặc dù tỷ lệ người xem của [Tinh Quang Thiếu Niên] tối hôm qua rất cao, nhưng nếu chỉ dựa vào mánh lới là sở trường, liệu chương trình này có thể thực sự mở ra một mùa xuân mới cho chương trình tuyển tú hay không??
Một chương trình khác lạ hot lên dựa vào phương thức mới mẻ như vậy, nhưng đến cùng có thể hot bao lâu, một tập, hai tập hay ba tập, đợi đến khi các loại sở trường đều được giới thiệu xong, chương trình này sẽ tự xử lý như thế nào.
Đối với vấn đề này, thư ký trước sau vẫn giữ nguyên ý kiến.
Một ngày sau khi tỷ lệ người xem của [Tinh Quang Thiếu Niên] được công bố, Diệp Chu nhận được một cuộc gọi từ Từ Vi.
Giọng nói của cô ấy tràn đầy sự phấn khích và vui mừng không thể che giấu, khi cô ấy báo tin vui cho Diệp Chu, âm điệu vì kích động mà có chút run rẩy.
Hai năm, áp lực cô phải chịu trong hai năm này quá lớn, sự tin tưởng tuyệt đối của Diệp Chu khiến Từ Vi ngay từ đầu đã tự nhủ với bản thân rằng con đường này chỉ có thể tiến về phía trước, không thể lùi về sau một bước.
Cô từng làm việc ở các đài truyền hình lớn trong một thời gian dài, không ngừng học tập khắp nơi vì giấc mộng trong lòng, làm sao Từ Vi có thể không biết sự tin tưởng tuyệt đối của Diệp Chu quý giá như thế nào trong giai đoạn khó khăn của chương trình tuyển tú.
Bởi vì trân trọng, cho nên càng liều mạng. Chương trình này không giống những chương trình tạp kỹ nổi tiếng khác, nó thực ra rất ngáo, có đủ loại thiếu sót và chủ nghĩa lý tưởng, suy cho cùng ban đầu chương trình này chẳng qua là một giấc mộng mà cô đã nghĩ đến từ lâu.
Khi cô kiên quyết từ chức vì giấc mộng này, khi cô cầm phần kế hoạch này đi khắp nơi tìm kiếm đầu tư, khi cô hết lần này đến lần khác bị những lời lẽ vô tình trào phúng.
Không phải chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn không muốn từ bỏ, nghĩ kiên trì một chút nữa đi, chỉ một chút.
Vào lúc cô đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào, là Diệp Chu xuất hiện thay đổi cuộc đời cô, nếu không có Diệp Chu, Từ Vi không dám tưởng tượng bây giờ cô sẽ ra sao.
Có thể sẽ lại khắp nơi tìm kiếm nhà đầu tư, cũng có thể đã không thể kham nổi gánh nặng sinh hoạt, cúi đầu trước hiện thực, xé nát giấc mộng nửa đầu cuộc đời, ném chúng sang một bên, tìm một công việc mới 9 giờ đi 5 giờ về, khôi phục lại sinh hoạt yên lặng như nước không một chút gợn sóng.
Từ Vi nghĩ tới các loại khả năng, chỉ không nghĩ đến khả năng hiện tại.
“Diệp tiên sinh, tôi không phải là người biết cách nói chuyện, nhưng tôi có câu nói vẫn luôn để trong lòng kể từ ngày gặp được ngài, ngày hôm nay muốn nhân cơ hội này nói cho ngài nghe.”
“Trước đây rất lâu tôi từng nghe qua một câu nói, rằng mỗi người đều có quyền theo đuổi ước mơ.”
“Nhưng tôi lại cảm thấy câu nói này không đúng.”
“Ước mơ đối với người lớn mà nói, là một thứ rất xa xỉ. Mà tuổi tác càng lớn, tôi càng hiểu rõ, hai chữ* theo đuổi ước mơ này nói thì dễ, nhưng sự thực là, không phải ai cũng có quyền theo đuổi ước mơ.”
“Cảm ơn ngài vì đã cho tôi quyền theo đuổi ước mơ của mình một lần nữa.”
(*Raw là 追梦 nghĩa là truy mộng, nên Từ Vì mới nói là hai từ đó.)
Chương này ngắn cũn nè, chẳng bù cho mấy chương kia:))