Diệp Chu ngẩn người, hoài nghi thính giác của mình có phải có vấn đề gì không.
“Cái gì?!”
Từ Vi nhìn thấy tài nghệ của Trì Ngộ cũng kinh ngạc không kém Diệp Chu, cô chớp chớp mắt, lại nhìn cột tài nghệ kia, phát hiện nội dung vẫn không có gì thay đổi.
Sau khi hoàn hồn, Từ Vi hoảng hốt nói với Diệp Chu: “Có lẽ là hệ thống xảy ra vấn đề, hay tôi gọi đứa trẻ đó đến hỏi một chút?”
Nghĩ đến đứa bé tiên phong đạo cốt cả người toát lên dáng dấp tiên khí kia, Diệp Chu gian nan gật đầu, đồng ý với đề nghị của Từ Vi.
Từ Vi đứng dậy và đi về phía Trì Ngộ, khi đến bên cạnh thiếu niên, cô cúi xuống thì thầm gì đó vào tai y, theo lời cô, thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Chu.
Diệp Chu vốn là bị kích thích còn không cách nào bình tĩnh lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của thiếu niên kia, lại như có kỳ tích bình tĩnh lại.
Thậm chí còn nảy ra những suy nghĩ kỳ lạ như 'không phải chỉ là ngực đập đá lớn sao', một cái tài nghệ thôi mà, có cái gì mà phải kinh ngạc.
Những suy nghĩ như vậy tiếp tục kéo dài cho đến khi thiếu niên dời tầm mắt, lúc này Diệp Chu mới phản ứng được chính cậu vừa có những suy nghĩ ngổn ngang gì.
Vậy mà là lấy ngực đập đá a, tài nghệ không phải chỉ là ca hát, khiêu vũ, các loại nhạc cụ sao, chương trình tuyển tú nhà ai lại có tài nghệ của thí sinh là dùng ngực đập đá hả?!
Ngay khi Diệp Chu đang hoài nghi nhân sinh, Từ Vi đã mang theo thiếu niên đến trước mặt cậu.
Diệp Chu vừa ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng lại bắt gặp ánh mắt của Trì Ngộ, tâm thái đang trên bờ vực sụp đổ lại thần kỳ bình tĩnh trở lại, trong lòng chỉ còn một mảnh bình yên, không có phiền nhiễu của thế tục.
Cuối cùng vẫn là thanh âm của Từ Vi đã phá vỡ phần yên bình này, kéo Diệp Chu trở lại hiện thực.
“Tiểu Ngộ, chị muốn hỏi em một chút có phải cột tài nghệ trong tờ báo danh bị điền sai rồi hay không, hay là bị ai đó ác ý sửa lại? Đừng sợ, có chị và Diệp tiên sinh ở đây, nếu em bị bắt nạt thì nhất định phải nói ra, chúng tôi sẽ làm chủ cho em.”
Diệp Chu hoàn hồn, gật đầu một cái, nghĩ đến hai lần cảm giác thần kỳ vừa nãy, cậu dùng tay hơi che che mắt của mình, không dám có bất kỳ tiếp xúc bằng ánh mắt nào với thiếu niên nữa.
Cậu sợ nếu đối mặt với thiếu niên này lần nữa, nói không chừng lúc đó lại nghĩ thông suốt cái gì đó, coi nhẹ thế tục hiểu ra nhân sinh, thu dọn đồ đạc cạo đầu xuất gia luôn.
Để ngăn bi kịch như vậy xảy ra, Diệp Chu kiên quyết từ bỏ ý định đối diện với thiếu niên.
Nghe Từ Vi hỏi, trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên lộ ra nghi hoặc, ngập ngừng nói: “Không có ai bắt nạt tôi.”
Lời giải thích hợp lý nhất mà Từ Vi có thể nghĩ ra lại bị bác bỏ, cô nhìn khuôn mặt rõ ràng thanh lãnh nhưng lại mang theo vài phần ngốc manh của thiếu niên, trong lòng mềm như nước, nhẹ giọng hỏi: “Được rồi, nếu em không muốn nói thì chị cũng sẽ không hỏi.”
“Thi đấu đêm nay sắp bắt đầu, em có thể nói lại một lần nữa cho chị biết, tài nghệ của em là gì không? Chị giúp em đổi tài nghệ trở về.”
Thần sắc Trì Ngộ có chút mê man, không hiểu tại sao y đã điền rõ ràng như vậy mà Từ Vi còn muốn hỏi lại.
Nhưng vì lễ phép, y vẫn trả lời: “Dùng ngực đập đá.”
Có lẽ thanh âm của Trì Ngộ quá bình thường, khi y nói ra tài nghệ này, trong giọng nói không có lấy một tia ý cười, nghe không giống như đang nói đùa chút nào, ngược lại vô cùng nghiêm túc. Nếu không phải tài nghệ này thật sự quá thần kỳ, nói ra khỏi miệng y cũng sẽ không có chút cảm giác không khỏe nào.
Biểu cảm trên mặt Từ Vi cứng đờ, tiểu meo meo liếc nhìn biểu cảm của Diệp Chu đang ngồi bên cạnh, thấy biểu cảm một lời khó nói hết trên mặt cậu, một lần nữa hỏi lại Trì Ngộ để xác nhận: “Dùng ngực đập đá mà em nói, có phải là một...vở kịch sân khấu cổ điển không?”
Trì Ngộ nghe cô nói như vậy, hơi hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc vì Từ Vi thậm chí ngay cả xiếc ảo thuật phổ thông như vậy cũng chưa từng thấy.
“Không phải.” Trì Ngộ trực tiếp phá tan ảo tưởng của Từ Vi, rất bình tĩnh phổ cập khoa học cho cô nàng: “Đó là một loại xiếc ảo thuật, chính là người nằm ở phía dưới, trên người đặt một phiến đá, đồng bạn sẽ cầm một cây búa dùng sức đập vỡ phiến đá.”
Từ Vi: “...”
Diệp Chu: “...”
Có lẽ là bởi vì hai người biểu tình quá mức không thể diễn tả, Trì Ngộ suy nghĩ một chút, ngữ điệu lãnh đạm bổ sung một câu: “Nếu như chưa từng nghe qua cái này, thế một tay chẻ gạch thì sao?”
Diệp Chu tổng kết lại ngôn ngữ của mình, chậm rãi hỏi: “Có tài nghệ nào mà hệ số nguy hiểm tương đối thấp không?”
“Mấy cái này đâu có nguy hiểm.” Trì Ngộ nói, trên mặt càng thêm mê mang.
Diệp Chu bị y làm cho nghẹn họng không nói nên lời, chậm rãi nói: “Chúng ta đây là tuyển tú, không phải thi đấu võ thuật, tôi nghe chị Từ của cậu nói tài nghệ lúc trước cậu điền là đàn ghi-ta, nếu không cứ đổi trở về đã?”
Trì Ngộ nhìn về phía Từ Vi, thấy nàng cũng một mặt tán thành, trầm mặc hồi lâu mới lắc lắc đầu.
“Không được.” Trì Ngộ nói, hai tay giấu ở sau lưng nhanh chóng hành động, không đợi hai người hỏi thêm câu nào, y giơ tay lên trước mặt bọn họ, bình tĩnh nói: “Tay của tôi trật khớp, đàn không được.”
Thấy cổ tay rõ ràng không bình thường của y, Từ Vi sợ hết hồn, giọng nói cũng có chút lo lắng: “Làm sao vậy, bị thương lúc nào, tên nhóc này sao em không nói gì, chị đi gọi bác sĩ ngay!”
Diệp Chu cũng bị hai tay mềm nhũn của y hù dọa, lấy điện thoại di động ra đang định gọi cấp cứu, nhưng vừa bấm số, đã có người nắm lấy cổ tay cậu.
“Tôi không sao, thường xuyên như vậy.” Trì Ngộ ngăn cản Diệp Chu, buông tay cậu ra, chuyển qua cổ tay bị trật khớp của mình, trước mặt hai người kèn kẹt hai lần đem cổ tay trở về vị trí ban đầu.
Hai người đều sững sờ trước thao tác của y, Từ Vi như đột nhiên nghĩ tới điều gì, gấp giọng hỏi: “Có phải khi còn bé cổ tay từng bị trật khớp, không thể dùng lực, hơi dùng sức sẽ theo thói quen bị trật khớp, vì nguyên nhân này em mới đổi tài nghệ sao?”
Cứ việc Trì Ngộ không nói gì, nhưng cái người chế tác Từ Vi này trước giờ tư duy vẫn luôn sinh động, đã tự não bổ ra nguyên nhân chua xót khiến y phải thay đổi tài nghệ.
Vốn Trì Ngộ còn chưa nghĩ ra cái cớ nào, lúc này nghe Từ Vi nói như vậy, đôi mắt như mặc ngọc sáng lên, “Đúng vậy.”
Nhìn vào mắt y, Từ Vi đau lòng vỗ vỗ bờ vai gầy của y, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Em đã rất cố gắng rồi, nhưng không thể chỉ vì tham gia thi đấu mà bỏ qua thân thể của mình, biết không?”
“Đừng cậy mạnh, em còn trẻ, chị có thể giúp em tạm thời rút lui khỏi thi đấu, bảo lưu tư cách thí sinh, chờ cổ tay của em dưỡng tốt, lần sau lại tới tham gia được không?”
Trì Ngộ thực sự rất muốn đồng ý, nhưng y bây giờ không một xu dính túi, nếu thực sự rút khỏi cuộc thi, rất có thể sẽ phải lưu lạc đầu đường, bán nghệ trên đường phố.
Thân thể này thật sự quá nghèo, ngoài căn phòng toàn quần áo sặc sỡ lòe loẹt ra, số dư trong thẻ chỉ có hai chữ số còn chưa nói, lại còn nợ rất nhiều tiền.
Tóm lại, rút lui khỏi cuộc thi là hoàn toàn không thể.
Nghĩ đến đây, Trì Ngộ phát ra một tiếng thở dài khó nhận ra, đôi mắt trong veo như nước nhìn về phía Từ Vi và Diệp Chu, kiên định nói: “Tôi muốn tham gia thi đấu.”
Từ Vi còn muốn khuyên, bởi vì cường độ thi đấu rất lớn, lịch trình dày đặc, các phân đoạn được liên kết chặt chẽ, chẳng lẽ thật sự cho đứa nhỏ này lên sân khấu biểu diễn đập đá bằng ngực, một tay chẻ gạch sao?
Có còn cần thân thể này không, tay này còn muốn hay không?!
Nhưng Diệp Chu đã trước một bước ngắt lời Từ Vi, nhìn khuôn mặt tiên khí bức người của thanh niên, do dự một chút rồi nói: “Cậu thật sự có thể dùng ngực đập đá mà không bị thương sao?”
Trì Ngộ vốn tưởng rằng sẽ bị thuyết phục rút lui, nhưng nghe được lời của Diệp Chu liền thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng, tôi đảm bảo sẽ không bị thương.”
Chỉ là dùng ngực đập đá, sao có thể làm y bị thương, tu luyện tới cảnh giới nhất định, cho dù thân thể này vốn không có tu vi, nhưng hồn lực cường đại mà y mang đến cũng đủ để khiến thân thể này đao thương bất nhập.
Đừng nói đến dùng ngực đập đá, có hung tàn hơn cũng chẳng vấn đề gì.
Diệp Chu nghĩ nghĩ, cậu ở thế giới cũ cũng không phải là chưa từng thấy qua loại xiếc ảo thuật này, chỉ cần có bản lĩnh thực sự, bình thường sẽ không bị thương, tuy rằng nhìn thiếu niên này thân thể suy nhược không hề giống như đã luyện qua nghệ này, nhưng......
Diệp Chu lại có chút bị thuyết phục bởi khí chất cao thâm khó dò, tiên phong đạo cốt trên người y.
Có lẽ thật sự là hậu bối của môn phái lánh đời nào đó xuống núi trải nghiệm, trong tiểu thuyết không phải đều viết như thế sao.
Hơn nữa, thế giới trong sách này vốn cũng không thể dùng khoa học để giải thích, nếu không thì làm sao cậu có thể xuyên vào, ở thế giới này sinh hoạt lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Chu cuối cùng cũng gật đầu, chỉ là sau khi đồng ý liền gọi điện cho Giang tổng, nhờ hắn sắp xếp nhân viên cấp cứu chờ ở dưới đài trong buổi phát sóng trực tiếp buổi tối, nếu không thành công, cũng có thể kịp thời cứu người.
Lúc đầu Diệp Chu chỉ định tới xem một chút, cũng không định ở chỗ này lâu, nhưng bởi vì ở đây gặp được Trì Ngộ, cậu tạm thời đổi ý, ngẩn người ở Quýt tử cả buổi chiều.
Đúng 8h tối, chỉ còn 1 tiếng nữa là bắt đầu phát sóng, trong phòng nghỉ đã có các chuyên viên trang điểm tiến hành bổ trang cho các thí sinh, các thí sinh đã trang điểm xong tự phát tiến hành lần cuối diễn tập.
8 giờ 50 phút, phòng nghỉ ban đầu náo nhiệt đã yên tĩnh lại, trong phòng khách rộng lớn, một màn hình lớn chiếm hai phần ba một bức tường, trên màn ảnh là phim truyền hình do đài Quýt trình chiếu.
Diệp Chu đã từ chối lời mời của Từ Vi, không cùng đến trường quay của đạo diễn để tham gia cuộc vui, mà là ở lại trong phòng nghỉ, định dùng góc độ của một khán giả bình thường quan sát tập đầu tiên của [Tinh Quang Thiếu Niên].
Như vậy góc nhìn đánh giá càng khách quan hơn, chỉ cần xem xong buổi biểu diễn tối nay, về cơ bản Diệp Chu có thể đoán được chất lượng của chương trình tuyển tú này như nào.
Bài hát kết thúc vang lên, quảng cáo cũng theo sau mà đến, ước chừng năm phút sau, khi đoạn quảng cáo cuối cùng được phát, màn hình thay đổi, xuất hiện một mẩu tin ngắn, sau đó màn hình vốn đang sáng dần dần tối lại.
Trong bóng tối, tám chữ lớn [Kế hoạch bồi dưỡng Tinh Quang Thiếu Niên] dần dần sáng lên trên màn hình như những vì sao, một đường mảnh nối từng chữ thành một chuỗi, cuối cùng hiện ra hiệu ứng giống như một chòm sao nhỏ, vô cùng đẹp mắt.
Phần đầu kết thúc, màn hình dần dần sáng lên, đó là một căn phòng được bao quanh bởi bốn bức tường màu trắng, một chiếc ghế màu trắng được đặt ở giữa phòng.
Theo tiếng bước chân xa gần truyền đến, căn phòng toàn một màu trắng đột nhiên nhiều hơn một vệt màu sắc, trong hình xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo pholo màu xanh lam.
Đầu tiên là nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ tò mò và khẩn trương, đi tới bên ghế, quay đầu hướng một chỗ nào đó không hề có một tiếng động hỏi: “Bây giờ sẽ bắt đầu sao?”
Như nhận được câu trả lời khẳng định, trong mắt cậu bé hiện lên vẻ hoảng sợ, cơ thể vốn đang tương đối thoải mái lập tức căng thẳng, cậu cúi đầu trước ống kính một cái, vẻ ngây ngô trên mặt như muốn tràn ra màn hình.
Sau khi cúi chào, cậu bé lùi lại vài bước và ngồi thẳng trên ghế, câu nệ nói với máy quay: “Xin chào mọi người, tôi là thí sinh số 1 Quý Văn Hiên.”
Cậu ta vừa dứt lời, trên màn hình hiện lên một phông chữ q-version với hiệu ứng đặc biệt: Ba phút, hãy khiến khán giả nhớ kỹ bạn đi ~
Phông chữ này biến mất, đồng hồ đếm ngược xuất hiện ở góc trên bên trái của màn hình, chính xác đến từng giây, bắt đầu tính giờ.
Với sự xuất hiện của đồng hồ bấm giờ, chương trình như được bấm nút tua nhanh, trực tiếp bỏ qua phân đoạn thông thường, mang đến cảm giác khẩn trương khó hiểu cho khán giả.
Dù đã diễn tập nhiều lần và quá quen thuộc với quy trình, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên được nhiều máy quay nhắm đến, còn xuất hiện trên TV, Quý Văn Hiên vô cùng căng thẳng.
Trạng thái này chỉ có thể xuất hiện trong các chương trình tuyển tú đời đầu, khi các chương trình tuyển tú ngày càng trở nên khuôn mẫu và thông lệ, các thí sinh muốn nổi bật giữa đám đông sớm đã không biết trải qua bao nhiêu lần huấn luyện, từng người từng người đối mặt với ống kính bình thản ung dung, đảm bảo mỗi một biểu tình xuất hiện trên ống kính đều hoàn mỹ không tỳ vết, sẽ không phạm phải những sai lầm cấp thấp như vậy.
Sự căng thẳng khi đối mặt với ống kính có thể thông qua huấn luyện tiêu trừ, miễn là Từ Vi muốn, hoàn toàn có thể tránh được những sai lầm như vậy, nhưng cô ấy đã không làm như vậy, bởi vì đây là hiệu quả mà cô ấy muốn.
Cứ việc căng thẳng, thắng ở đầy đủ chân thực, vẻ ngoài ngây ngô của các thí sinh có thể rút ngắn khoảng cách giữa họ và khán giả trong nháy mắt, họ trông rất tuấn tú, nhưng dáng vẻ căng thẳng trúc trắc này có thể khiến khán giả cảm thấy rất sống động, giống như là những người đang sống xung quanh họ vậy.
Lâm Miên là sinh viên năm thứ ba đại học, tối hôm đó vừa kết thúc một bài kiểm tra, lúc làm bài thi có nhiều câu không nắm chắc được khiến tâm tình cô ấy rất nôn nóng, mấy lần cố gắng bình tĩnh lại ôn tập để ứng phó bài kiểm tra quan trọng tiếp theo, nhưng cứ nhìn qua một lần là quên, hoàn toàn học không vào.
Cô tức giận ném lại cuốn sách xuống bàn, mà lúc này bụng cô vẫn luôn ục ục réo không ngừng. Bực mình, Lâm Miên cầm ấm nước lên và pha cho mình một bát mì ăn liền, định ăn tạm cho xong.
Lâm Miên có thói quen vừa ăn vừa lướt điện thoại, vì tâm trạng không tốt nên cô mở ứng dụng thường dùng ra, định tiếp tục xem chương trình tạp kỹ hài hước mà mình chưa xem hết, nhưng ánh mắt của cô lại bị hấp dẫn bởi quảng cáo trong ứng dụng ngày hôm nay.
“[Kế hoạch bồi dưỡng Tinh Quang Thiếu Niên]? Cái gì vậy, hiệu ứng đặc biệt đẹp như vậy, nhưng tên lại thô tục như vậy, đầy rẫy khuyết điểm, thật sự là đơn giản.”
Lâm Miên sửng sốt trước cái tên có phong cách độc đáo như vậy, miệng không khỏi phun tào, nhưng tay cũng rất thành thật click vào, định xem một chương trình tạp kỹ có cái tên cổ quái như vậy có thể quay ra thứ quỷ quái gì.
Vừa click vào, liền thấy một thiếu niên ngượng ngùng đang ngồi ở giữa màn hình giới thiệu bản thân, thiếu niên ở trong một mảnh trắng tinh, là màu sắc duy nhất bên trong, rất dễ thu hút ánh mắt của mọi người.
Lâm Miên quả thực đã bị hấp dẫn một ít lực chú ý, nhìn thiếu niên trong ảnh ngượng ngùng nói xong phần tự giới thiệu của mình, chính mình không kịp thở đã bị nghẹn, mặt đỏ bừng tận mang tai.
“Đây mà là chương trình tuyển tú sao? Thí sinh này tố chất tâm lý không được a, đã là năm 2028 rồi, còn có thí sinh đứng trước ống kính ngây ngô thành như vậy sao? Quá quê mùa.”
Lâm Miên luôn là một người rất kén chọn, nếu là trước đây, xét theo tính cách kén chọn của cô ấy, có lẽ cô ấy đã trực tiếp chuyển sang chương trình khác, một ánh mắt cũng lười cho loại chương trình vừa nhìn đã thấy là kém chất lượng này.
Huống chi, đây còn là chương trình tuyển tú.
Nhưng lần này, nhìn thiếu niên trên màn hình xấu hổ đến mức toàn thân đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, Lâm Miên ngoài miệng phun tào lợi hại, trong lòng không mảy may có ý định đổi chương trình.
Sau phần giới thiệu bản thân, khi thời gian đếm ngược 3 phút bắt đầu, thiếu niên luống cuống tay chân bắt đầu màn trình diễn có thể gây ấn tượng với khán giả của mình.
Lâm Miên từ lâu đã quen thuộc với loại lề lối này, cái gọi là biểu diễn chẳng qua là ca hát nhảy múa, hơi hơi mới mẻ một chút thì sẽ thêm một ít loại hình vận động, cũng không có gì lạ mắt hơn.
Vì vậy, khi xem đến đoạn này, nội tâm Lâm Miên không hề gợn sóng, nếu không phải là có sắc đẹp chống đỡ, có khả năng cô đã thay đổi chương trình ngay tại chỗ.
Tuy nhiên phần bình tĩnh này đã bị phá vỡ khi Lâm Miên nhìn thấy màn trình diễn của thiếu niên.
Thiếu niên đứng lên, lúc này, trên màn ảnh đột nhiên có một cái gì đó được bọc trong vải đen từ bên ngoài tiến đến, thiếu niên nhận lấy rồi mở ra, lộ ra đồ vật bên trong cho mọi người xem, đó là ——
Một cây đàn nhị.
Có lẽ vì đã quen với ống kính nên thiếu niên cầm đàn nhị cúi đầu trước ống kính một lần nữa, cất cao giọng nói: “Thời gian có hạn, vì vậy tôi sẽ đem đến cho mọi người một đoạn trích trong [Nhị tuyền ánh nguyệt].
Đây thực sự là tuyển tú sao?? Thí sinh tuyển tú nhà ai lại lên sân khấu kéo đàn nhị hả?!
Lâm Miên thật vất vả cuối cùng cũng ngừng ho, sau khi dọn dẹp xong đống hỗn độn mới lại nhìn vào điện thoại, lúc này, thiếu niên vừa nãy đã biến mất trên màn hình, thay vào đó là một chàng trai trẻ khỏe mạnh với làn da ngăm đen và hàm răng trắng.
Sau khi hoàn thành phần tự giới thiệu theo quy trình, bước tiếp theo là biểu diễn tài nghệ, đồng hồ đếm ngược ba phút vừa xuất hiện, trên màn hình xuất hiện bốn người đàn ông che mặt, bọn họ khiêng một thứ gì đó, nhanh chóng bỏ vào phòng rồi chạy mất.
Lâm Miên vừa ăn một ngụm mì, cô nghe thấy một âm thanh rất nhịp nhàng, khi cô nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên khỏe mạnh nhếch một miệng răng trắng, mỗi tay cầm một cái phách tre, đánh ping linh pang lang rất có nhịp điệu.
Một bên đánh bảng một bên hát phách tre tấu nói, giọng của thiếu niên hòa vào thanh âm của ván tre, chân trái của Lâm Miên không ngừng bắt đầu rung lên theo nhịp điệu của thiếu niên.
Sau khi ba phút gian nan trôi qua, đôi chân rung lên trong ba phút của Lâm Miên cuối cùng đã dừng lại, liên tiếp hai màn trình diễn khiến cô xem đến cả người đều choáng váng.
Trong lòng không khỏi hoài nghi lần thứ hai, đây là chương trình tuyển tú thật à? Còn rất...đa dạng nha!
Người thứ ba lên sân khấu là một nam sinh cao lớn, khoảng chừng cao khoảng hai mét, mặc một bộ đồ thể thao, đôi chân dài miên man quả thực thu hút đủ ánh mắt.
Sau khi tự giới thiệu xong, bốn đại hán vừa mới xuất hiện lại tiến lên, bốn góc phòng thả xuống bốn rào cản, chàng trai chân dài mỉm cười trước ống kính, bắt đầu khởi động làm nóng người.
Trước khi Lâm Miên kịp nhận ra cậu ta định làm gì, đã thấy cậu bé chân dài vốn đang đứng yên, mấy giây sau như tên rời cung ở trong phòng chạy, lúc đến gần qua lan can phi thân lên nhảy qua, như thể đã làm động tác này hàng trăm hàng nghìn lần, đẹp đẽ đến cực điểm.
Căn phòng hơi nhỏ, rõ ràng là đã hạn chế cậu phát huy, nhưng thiếu niên cũng không ngại, cứ chạy rồi chạy. vượt lại vượt vòng quanh căn phòng rộng 100 mét vuông trong ba phút.
Lâm Miên:???
Chương trình này đang làm cái gì vậy, tại sao tổ chức hội thao rồi??
Sau khi tiễn chàng trai chân dài đi, lần này có hai thí sinh đồng loạt bước vào phòng, đó là một cặp song sinh rất đẹp trai, chắc là con lai, dưới hàng lông mày rậm là một đôi con ngươi màu lam nhạt sáng ngời lại thâm thúy.
Lâm Miên hít một hơi, cuối cùng thì cặp song sinh cũng coi như có bộ dáng của thí sinh bình thường, cô lại cầm nĩa lên và xoắn mì cho vào miệng.
Phần tự giới thiệu của hai người đúng như Lâm Miên mong đợi, rất điềm tĩnh và lịch thiệp, phối hợp với hai khuôn mặt đẹp trai giống hệt nhau, Lâm Miên không khỏi cảm thấy trái tim mình rung động.
Cô húp vài ngụm mì cho vào miệng, có phần mong đợi xem cặp anh em này sẽ mang đến màn biểu diễn tài năng như thế nào, trong lòng thầm hạ quyết tâm, dù ca hát hay nhảy múa, chỉ cần ca hát không lạc điệu là được, điệu nhảy có thể xem được, chỉ bằng khuôn mặt này cô liền thành fans!
Nhưng mà, cô yên tâm thật sự quá sớm.
Đồng hồ đếm ngược bắt đầu, chỉ thấy hai đại hán che mặt chuyển một cái bàn đến trước mặt hai anh em, hai người tiến lên hai bước, thiếu niên bên trái cầm lấy đường mộc (cái mà mấy ông thuyết thư hoặc là quan phủ cầm đập lên mặt bàn á quí zị:))), một tiếng ba vang lên trực tiếp xuyên thấu qua màn hình đánh thẳng sâu vào trong linh hồn, rất chấn động.
“Nghe nói vào những năm cuối triều đại nhà Càn, có một thư sinh...”
Sau đó, Lâm Miên liền trơ mắt nhìn cặp anh em song sinh con lai đẹp trai làm thuyết thư, nói đâu ra đó, lúc nói mang theo vào phần âm khẩu nước ngoài.
Giời ạ cuối cùng thì đây là cái quái gì?? Rắc rối!
Lâm Miên lại bị nghẹn mì, sau khi ho đến tan nát cõi lòng, cô ném mì ăn liền vào thùng rác, cũng thề sẽ không ăn bất cứ thứ gì khi xem chương trình tuyển tú này nữa, không bao giờ.
Trong khoảng một giờ tiếp theo, Lâm Miên đã chứng kiến đủ loại kiểu dáng biểu diễn sở trường, có nấu ăn tại chỗ, chơi bóng rổ, đá bóng, hát song ca, nhảy quảng trường, biểu diễn ảo thuật, vẽ tranh đơn giản, v.v., đủ loại sở trường thiên kỳ bách quái (vô cùng kì quặc).
Dùng lương tâm mà nói, cô đã xem nhiều chương trình tuyển tú như vậy nhưng chưa bao giờ thấy sở trường chân thực như thế, nói là sở trường thì thực sự là sở trường, giỏi cái gì thì làm cái đó, không hề hàm hồ.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là chương trình này không có tiết mục bình thường, phần lớn vẫn có hát nhảy tương đối chính thống, nhưng có thể là đã xem quá nhiều sở trường kỳ quái, một khi chấp nhận thiết lập này, liền thấy những loại biểu diễn hát nhảy bình thường có chút nhàm chán.
Lâm Miên vốn chỉ định xem lúc ăn cơm, không ngờ vừa xem một cái là từ 9 giờ tối đến 10 giờ rưỡi, trường học đã ngắt mạng, cô vì xem [Tinh Quang thiếu niên] trực tiếp dùng dữ liệu di động.
Chương trình tuyển tú này quá ảo ma rồi, muốn nói là nó thuộc riêng một ngọn cờ cũng có thể luôn, bởi vì chương trình này thật sự không đi đường thường, nói sở trường thì chính là sở trường vô cùng ngay thẳng.
Nhưng nếu muốn lấy lòng mọi người, từ biểu hiện của mỗi thí sinh trên sân khấu có thể thấy được đây thực sự là sở trường của họ, biểu hiện của mỗi người đều đáng tán dương, đó cũng không phải là một trò hề hay lừa gạt nhằm mục đích đạt được hiệu quả chương trình.
Lúc đầu, Lâm Miên ôm tâm thái thưởng thức mấy chuyện lỳ lạ xem, nhưng xem một lúc, lại không tự chủ được bị thu hút bởi các thí sinh trên màn ảnh và những màn biểu diễn hấp dẫn của họ.
Sau khi một đoạn quảng cáo kết thúc, có thể thấy rằng chương trình sắp kết thúc, đã có 24 thí sinh đã ra sân.
Người tinh tường đều vừa nhìn liền biết, chương trình này có ý định chia đôi các thí sinh, với 25 thí sinh trong vòng đầu tiên.
Nhìn thấy bóng lưng của thí sinh số 24 rời đi, Lâm Miên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bất tri bất giác đã gần mười một giờ, nghĩ đến việc chỉ còn lại thí sinh cuối cùng, trong lòng cô vậy mà sinh ra mấy phần thất lạc cùng không muốn.
Sau khi thí sinh số 24 biến mất khỏi màn hình, cuối cùng cũng đến lúc tuyển thủ số 25 Trì Ngộ được ra sân.
Lâm Miên thấy một thiếu niên mặc áo phông trắng, khí chất xuất trần bước từng bước vào màn hình. Lâm Miên tự nhận mình là nhan cẩu, mà lúc này ánh mắt đầu tiên nhìn tới, điều cô chú ý lại không phải là khuôn mặt của y, mà là khí chất tươi mới như không cốc u lan* của y.
(*Không cốc u lan: hoa lan trong sơn cốc. Xinh đẹp; nổi bật giữa sơn cốc, chỉ phẩm chất thanh cao; cao thượng)
Gần như là liếc mắt một cái liền bị hấp dẫn, Lâm Miên nhìn chằm chằm vào bóng dáng của y một lúc lâu cũng không thể hồi thần.
Đợi đến khi cô nàng lấy lại tinh thần, vì mất tập trung mà đã hoàn toàn bỏ lỡ phần giới thiệu bản thân ngắn gọn của thiếu niên.
Đồng hồ bấm giờ phía trên màn hình bắt đầu đếm ngược, Lâm Miên cố nén sự ảo não và kích động trong lòng, nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ như vừa nãy.
Trước khi màn biểu diễn của Trì Ngộ bắt đầu, đám đại hán che mặt lại xuất hiện, xuất hiện cùng với những đại hán đó còn có thí sinh số 24 vừa mới đi xuống, trên tay cậu ta đang cầm một cây búa sắt nặng trịch.
Hai người đàn ông che mặt đi đến trung tâm của ống kính, đặt xuống một chiếc giường gỗ cứng rắn.
Lâm Miên sững người một lúc khi nhìn thấy chiếc giường gỗ, ngạc nhiên nghĩ, không lẽ định biểu diễn đi ngủ trong ba phút hả, nếu như đúng là vậy...
Cũng không thể cản trở cô ấy yêu thích!!
Ngủ không tốt sao, mấy giây đã ngủ là một chuyện rất khó đó, mặc dù chỉ có ba phút, nhưng ba phút này cũng đủ để cô thưởng thức được dung nhan hoàn mỹ khi ngủ tân nhậm tiểu nam thần, sóng gió này không lỗ, là kiếm lời!
Trì Ngộ chọn một tư thế thoải mái nằm ở trên giường, yên lặng bắt đầu điều động hồn lực trong cơ thể.
Thí sinh số 24 đang đứng bên giường với chiếc búa tạ nặng nề trong tay, thỉnh thoảng lại cẩn thận nhìn Trì Ngộ một cái, trong mắt tràn đầy lo lắng và sợ sệt.
Lâm Miên xoa xoa tay mong đợi tiểu nam thần ngủ, nhưng chờ chờ, không chờ được Trì Ngộ ngủ thiếp đi, ngược lại chờ đượcsáu người đàn ông che mặt khiêng một phiến đá xanh dày cộp đến.
Mặc dù có sáu người khiêng nó, nhưng nhìn bộ dạng vất vả của họ liền biết phiến đá xanh nhất định là rất nặng.
Lâm Miên hoang mang nhìn họ từng bước đi về phía tiểu nam thần của mình, lại nhìn phiến đá xanh dày nặng kia một chút, còn có thí sinh số 24 đang cầm búa lớn đứng bên cạnh vẻ mặt bất an, lại quay sang nhìn tiểu nam thần đang yên tĩnh nằm trên giường, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Rất nhanh, cái ý tưởng hoang đường của cô nàng đã từng bước được thực hiện.
Sáu người đàn ông lực lưỡng dừng lại bên cạnh Trì Ngộ, sau khi thì thầm vài lời với y, sáu người hợp lực đem tấm đá xanh nặng nề đặt lên người Trì Ngộ.
Toàn bộ cơ thể của Trì Ngộ từ ngực đến đùi đều bị phiến đá xanh che lại, vào lúc này camera đã cho y một cảnh quay đặc tả cảnh khuôn mặt.
Chỉ thấy Trì Ngộ bị phiến đá xanh đè xuống có vẻ mặt rất bình tĩnh, như thể thứ đang đè lên người y không phải là một phiến đá xanh nặng đến mức phải sáu người đàn ông lực lưỡng mới nhấc lên được, mà chỉ là một tờ giấy mỏng manh.
Lâm Miên kinh hồn bạt vía, không không chế được mấy lần xuất hiện ý nghĩ muốn báo cảnh sát.
Đây là loại chương trình chó má gì vậy, vì để được chú ý đã phát điên đến trình độ này rồi sao, đó là người, là mạng người đó!!
Không đợi Lâm Miên kịp quyết định gọi cảnh sát, thí sinh số 24 đã khó khăn nâng chiếc búa lên, dùng sức đập mạnh vào phiến đá xanh.
Chỉ thấy phiến đá xanh dưới đòn đập nặng nề của búa sắt chia năm xẻ bảy, những khán giả vì nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Trì Ngộ mà nghĩ rằng phiến đá xanh là đạo cụ giả sau khi thấy một màn này thì cả người đều choáng váng.
Chỉ cần nhìn vào những vết nứt lộ ra sau khi vỡ nát, có thể thấy rằng phiến đá xanh này là thật trăm phần trăm!!
Trong giây lát, phản ứng của rất nhiều người xem cũng giống như Lâm Miên, mọi người đồng loạt nhấc điện thoại báo cảnh sát, gọi 120.
Nhưng không chờ bọn họ mở điện thoại ra, Trì Ngộ đang nằm ở trên giường vươn tay nhẹ nhàng phủi phủi đá vụn trên người, bình thản đứng lên, đi tới trước camera, hơi khom người hành lễ.
“Ngực đập đá lớn, cảm tạ đã xem.”
Trước khi rời đi, Trì Ngộ tiện tay xếp sáu viên gạch đỏ được mang lên xếp trên phiến đá xanh, một chưởng vỗ xuống, gạch đỏ cũng không có phản ứng gì, ngay khi khán giả đang bối rối, máy quay cho những viên gạch đỏ một cảnh đặc tả, chỉ thấy ở giữa viên gạch ở tầng trên cùng vốn hoàn hảo không chút tổn hại lại chỉnh tề nứt ra một cái khe, cho đến khi bóng dáng của Trì Ngộ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của khán giả, gạch đỏ phát ra vài tiếng răng rắc giòn giã rồi ầm ầm sụp đổ.
“Ta thao đây đây, giả, là giả đi!!”