Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 73: Trao giải




“Diệp đạo, cảm ơn ngài.”

***

Người hâm mộ của Cảnh Bác Xuyên gần đây rất vui vẻ, ngoài việc điểm danh ra, họ thường mua vé n xoát [Theo đuổi ánh sáng] mỗi ngày, không có việc gì thì ở trên mạng khắp nơi bán an lợi.

Tìm hiểu một chút về [Theo đuổi ánh sáng], đây là một bộ phim hay với tỷ lệ khen ngợi 90%, tỷ lệ xem lặp lại 30%, xem chính là được lời!

Cái gì, bạn nói rằng bạn không muốn xem bi kịch? Không không bạn hiểu lầm rồi, bầu không khí tổng thể của bộ phim này là tích cực và ấm áp, kể về câu chuyện của một cặp anh em vượt qua nhiều trở ngại và bước ra khỏi vực thẳm để nghênh đón một cuộc sống mới, tuy rằng kết cục cuối cùng có chút ngược, nhưng xem phim sao có thể chỉ xem đoạn kết chứ, ít nhất hạnh phúc đọng lại cho chúng ta trong suốt quá trình là thật! (x

[Theo đuổi ánh sáng] hiện đang được chào đón nồng nhiệt trên Internet, cộng với phân tích của [Tuần san phim mới], với tỷ lệ đánh giá tích cực siêu cao và tỷ lệ mua vé lặp lại, rất nhanh khơi dậy sự tò mò của công chúng.

Bộ phim này thực sự rất hay? Nhưng là bi kịch mà, bất quá nghe nói quá trình vẫn là rất có cảm hứng, kỳ thực kết cục cũng không quan trọng như vậy, hiện nay rất nhiều đạo diễn đều thích kết thúc mở, điều này cũng không phải không thể chấp nhận được.

Nếu không...mua vé đi xem xem?

Phần lớn khán giả mua vé vào rạp với tâm lý này, sau đó mất cảnh giác không kịp chuẩn bị một người lại một người vạn tiễn xuyên tâm, sau khi xem xong ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ mắng đạo diễn, tay lại như tự ngược không chút do dự mua lại vé xem phim lần thứ hai.

Một ngày nọ khi Diệp Chu ngủ một giấc tỉnh dậy, liền bị quản lý Miêu nói rằng tên của cậu đã lên hotsearch, còn tưởng rằng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, vội vàng cầm điện thoại lên thì thấy tiêu đề #Gửi dao cho đạo diễn Diệp# nằm giữa hotsearch của một đám minh tinh bộc lộ tài năng.

Bấm vào, Diệp Chu liền chết lặng, dưới một tấm ảnh phơi cuống vé của một blogger weibo, hơn 8.000 bình luận ngay ngắn chỉnh tề đều phụ họa nói rằng muốn gửi dao cho cậu.

Cư dân mạng năm nay quá độc ác, P (photoshop) rất nhiều meme thần kỳ, chẳng hạn như Diệp Chu tay trái giơ [Theo đuổi ánh sáng], tay phải cầm dao cười đến là ngọt ngào. jpg, khuôn mặt của Diệp Chu còn là được lấy từ bách khoa toàn thư ra.

Ngoài ra còn có từ video giới thiệu của Cảnh Bác Xuyên và Đoàn Kính Nguyên cắt ra, phía dưới là một dòng chữ màu đen, anh em tốt xã hội chủ nghĩa, năng lượng truyền cảm hứng tích cực.jpg, cùng với cái gì mà chỉ cần bạn xem [Theo đuổi ánh sáng] thì chúng ta chính là bạn tốt.jpg, các gói biểu tượng cảm xúc như là trăm hoa đua nở tầng tầng lớp lớp.

Diệp Chu một bên như ông lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm, một bên trở tay lưu nó lại, gửi nó vào trong nhóm tổ công tác của đoàn làm phim [Theo đuổi ánh sáng], mỗi ngày ở trong đó đấu đến không biết trời đất.

Trong số đó, Cảnh Bác Xuyên là người tích cực nhất, sử dụng thành thạo các loại biểu tượng cảm xúc, có lần đăng Weibo còn không cẩn thận lẫn vào một cái meme.

Người hâm mộ thậm chí còn phấn khích hơn khi họ sử dụng biểu tượng cảm xúc do mình tạo ra! Dục vọng sáng tạo dâng trào, ngành công nghiệp gói biểu tượng cảm xúc nghênh đón một làn sóng đột biến.

Ngoài ra, điều mà Diệp Chu không ngờ tới là lại nổi lên một đám fans CP của hai anh em nhà họ Trình, các loại văn đồng nhân, ảnh đồng nhân, video theo thời thế ra đời.

Một ngày nọ, một cao thủ ở C trạm sở hữu trăm vạn fans vốn đã lui vòng rất lâu đột nhiên xác chết vùng dậy, cập nhật một video.

Yokiii: Tài liệu có hạn, trước tiên tùy tiện cut một cái, chờ sau khi tư liệu sống nhiều hơn lại cắt ghép một bản hoàn chỉnh, Trình Dã x Trình Lăng kswl! [video]

Vị đại lão cắt nối biên tập này dùng một ít tư liệu ít òi từ trailer và các mẩu tin chính thức thả ra ngoài mạnh mẽ cắt ghép ra một video dài đến mười phút, vừa ngọt vừa ngược, trong đường giấu đao trong tương tác hàng ngày của anh em nhà họ Trình.

Video đồng nhân này đã đứng đầu danh sách hot nhất của C trạm trong hai ngày liên tiếp, sau khi được đăng lên Weibo, chỉ riêng chia sẽ đã có hơn 40.000 lượt, nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ trong ngành.

Nhiều người đã mua vé xem [Theo đuổi ánh sáng] vì video này, tràn đầy phấn khởi muốn khiêu chiến thử thách liếm mật trên mũi dao, sau khi xem xong phim ai cũng không ngoại lệ đỏ mắt gia nhập hội những người muốn gửi dao cho Diệp Chu.

Hai mươi ngày sau khi phát hành, đến nay phòng vé của [Theo đuổi ánh sáng] đã thu về 680 triệu nhân dân tệ trong mùa hè, đứng thứ ba trong xếp hạng phòng vé của các phim chiếu cùng kỳ.

Sự thật đã chứng minh rằng [Theo đuổi ánh sáng] là một bộ phim thần kỳ như thế, cho dù đề tài của nó khiến doanh thu phòng vé không quá khoa trương, nhưng nó có thể được coi là tốt nhất trong các đề tài tiểu chúng.

Đám hắc tử không phải là không muốn hắc, mà là dưới dữ liệu trực quan lại vững vàng, nhận xét của đám anti-fan đó hoàn toàn không thể gây ra chuyện gì.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là [Theo đuổi ánh sáng] là hoàn hảo không có khuyết điểm, nhưng so với khuyết điểm, ưu điểm của nó càng rõ ràng, đủ để đáp ứng kỳ vọng của khán giả đối với nó, khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm.

Dưa Bay Lượn mấy ngày nay gấp đến miệng đều muốn nổi bọng nước, không ít nhà phê bình điện ảnh cũng có cảnh ngộ giống hắn.

Nhìn thời gian trôi qua từng ngày, danh tiếng của [Theo đuổi ánh sáng] đã hoàn toàn lên men, lâu như vậy bọn họ vẫn chưa tổ chức được hắc liêu tử tế, mà số tiền Trình Nhiên đưa ra càng ngày càng phỏng tay.

Một số nhà phê bình phim có kinh nghiệm hơn nhìn ra đại thế đã định, lại hắc tiếp cũng không thể nổi lên được gợn sóng nào, liền đơn giản trực tiếp trả tiền về.

Nhà phê bình phim Lưu Tiểu Xuyên lần trước đã vấp ngã ở [Một hồi trò khôi hài], nhưng lần này vừa thấy tình hình không ổn, sau khi do dự mãi cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Trình Nhiên.

“Thực ngại quá Trình tiên sinh, tôi đã trả lại tiền cho ngài, chuyện này tôi không giúp được ngài, ngài tìm người khác đi.” Lúc nói lời này trái tim Lưu Tiểu Xuyên đều đang chảy máu.

[Theo đuổi ánh sáng] tuy là đề tài tiểu chúng, nhưng ai cũng biết vòng càng nhỏ thì tính gắn kết và sức chiến đấu càng mạnh, fans thuộc những lãnh vòng này thường phật hệ thì phật hệ, nhưng khi gặp chuyện thì nửa điểm kinh sợ cũng không có.

Ngoài ra, trong số những fans hâm mộ này hơn nửa đều là fans của Cảnh Bác Xuyên, Cảnh Bác Xuyên là ai?

Oán vương nổi danh trong giới, phóng mắt toàn bộ giới giải trí sức chiến đấu của fans của hắn là số một số hai, trường kỳ chiến đấu ở tuyến vòng tuyến đầu tiên.

Có fans như vậy tạo thành, không ngoa khi nói rằng tuy [Theo đuổi ánh sáng] nổi tiếng, doanh thu phòng vé và lượng người xem của [Theo đuổi ánh sáng] kém hơn [Một hồi trò khôi hài] rất nhiều, nhưng bàn đến thực chiến phản hắc thì không đơn giản là không thể so sánh giữa bên được.

Ngươi có thể hắc phim, nhưng người phải hợp lý và có chứng cứ rõ ràng, nếu bạn muốn tùy tiện hắc thì thật xin lỗi, những fans này cũng không phải người ăn chay, có thể mắng ngươi đến mức hoài nghi nhân sinh.

Lục Tiểu Xuyên gần đây đã bị mắng đến mức hỏng mất, hắn đăng một blog fans liền mắng một cái, tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với khi hắn mắng [Một hồi trò khôi hài].

Điều quan trọng nhất là fans hoàn toàn không mắng người, mà là giảng đạo lý với ngươi, logic rất hoàn hảo, ngoài việc tát bôm bốp vào mặt hắn, khó có thể tìm ra sơ hở nào. Đến nỗi Lưu Tiểu Xuyên kinh doanh truyền thông nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị mắng đến mức phải đóng bình luận và tin nhắn riêng tư.

Trong hai ngày qua, hắn đã mất hơn 10.000 fans, không thể gánh được lâu, nhìn thấy [Theo đuổi ánh sáng] cơ bản đã định kết cục, Lưu Tiểu Xuyên chỉ có thể nhịn đau trả lại tiền, đồng thời xóa tất cả Weibo.

Không ít nhà phê bình điện ảnh có cùng ý tưởng với hắn, duy nhất còn đang sứt mẻ cùng [Theo đuổi ánh sáng] sứt mẻ cũng chỉ còn Dưa Bay Lượn và một vài tài khoản tiếp thị.

Người thật của Dưa Bay Lượng tên là Trịnh Tường, mới ngoài 30, ngoài việc vận hàng Weibo như một phương tiện truyền thông mới, Trịnh Tường còn là cây bút chuyên nghiệp cho một số tạp chí phê bình phim.

Kể từ [Một hồi trò khôi hài], Trịnh Tường mặc dù thất bại nhưng lại từ đó thu hút được rất nhiều sự chú ý, để duy trì sự nhiệt độ và và đề tài, Trịnh Tường từ khi [Theo đuổi ánh sáng] còn chưa công chiếu đã bắt đầu trù bị làm sao hắc, khoảng thời gian này lại càng nhảy nhót tưng bừng đến không biết trời biết đất.

Vốn dĩ muốn dùng lại cách trước đó, lần thứ hai dựa vào hắc Diệp Chu để thu hút và củng cố fans, đồng thời thiết lập tính cách mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh, trong khoảng thời gian này, Trịnh Tường chưa bao giờ ngủ quá năm tiếng một ngày, toàn lực phấn đấu ở tuyến đầu ngăn chặn lại bộ phim chất lượng kém [Theo đuổi ánh sáng] và đạo diễn thấp kém.

Khi hắn đăng đống tài liệu đen mà mình đã dày công chỉnh lý gần đây lên, đã hơn bốn giờ sáng, Trịnh Tường xoa xoa vai đau, nhìn những bình luận tăng vọt trên Weibo, lông mày đã nhíu chặt mấy ngày của Trịnh Tường rốt cục thả lỏng mấy phần.



Lấy điện thoại di động ra, hắn muốn gọi điện cho Trình Nhiên để báo tin vui, nhưng khi nhìn thấy thời gian, Trịnh Tường đã từ bỏ việc gọi điện, thay vào đó gửi một tin nhắn.

Trịnh Tường: Trình tiên sinh, tôi đã đăng bài rồi, ngày mai ngài chú ý xem hot search, nhất định có thể nhìn thấy kinh hỉ.

Sau khi gửi tin nhắn, cơn buồn ngủ ập đến, Trịnh Tường ném điện thoại sang một bên, tảng đá đè trên ngực cuối cùng cũng rơi xuống đất, đêm đó hắn ngủ rất say, trong giấc mơ, hắn mơ thấy hình ảnh Diệp Chu và [Theo đuổi ánh sáng] bị cư dân mạng mắng đến máu chó đầy đầu, vô cùng thê thảm, thiếu chút nữa đem mình cười tỉnh.

Ngày hôm sau, Trịnh Tường bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn thấy số người gọi đến, hắn lập tức thanh tỉnh, cầm điện thoại lên, cười hỏi: “Thế nào, Trình tiên sinh, ngài có hài lòng không?”

Trình Nhiên vốn dĩ tâm tình không tốt, lúc này nghe được Trịnh Tường tự mãn mà cầu khen, hai mắt tức giận đỏ bừng, suýt nữa hộc máu.

“Hài lòng? Con m* nó anh tự mình lên mạng xem đi, anh sắp bị mắng đến thành cái sàng rồi! Số tiền còn lại tôi sẽ không thanh toán, hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc, xin anh quản miệng mình cho tốt, động não trước khi nói, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Thẳng đến khi điện thoại bị cúp, Trịnh Tường mới hoàn hồn, hắn ngồi ở trên giường ngẩn ra một hồi, muộn màng mở ra Weibo, khi thấy hotsearch trên Weibo toàn thân đều ngây ngốc.

#Danh sách đề cử Liên hoan phim Kim Ninh#

#Theo đuổi ánh sáng Kim Ninh đề cử #

Trịnh Tường dụi dụi mắt, tự hỏi có phải mình nhìn nhầm hay không, không tin tưởng làm mới mấy lần, nhưng dù cố gắng làm mới thế nào, hai đề tài kia vẫn xa xa treo ở hàng đầu của danh sách hot search, tay hắn run run nhấn vào, chỉ thấy...

Liên hoan phim Kim Ninh V: Ban giám khảo công bố danh sách đề cử cho Giải Kim Ninh lần thứ 76 [Ảnh]

Giải Kim Ninh là một trong ba giải thưởng điện ảnh có giá trị nhất trong nước, các giải thưởng được bình chọn hàng năm bao gồm Bộ phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Quay phim, Thu âm, Kỹ xảo, Âm thanh và Biên tập xuất sắc nhất.

Khi nhìn thấy danh sách đề cử này, fans hâm mộ mừng như ăn tết, bởi giải Kim Ninh năm nay [Theo đuổi ánh sáng] không chỉ có đề cử mà còn lấy được 3 cái đề cử là Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Bộ phim xuất sắc nhất và Kỹ xảo xuất sắc nhất.

Khác với sự vui mừng của fans, sau khi xác nhận danh sách là chính xác, Trịnh Tường ngay cả cảm giác muốn chết cũng có, vả mặt đến quá nhanh, vừa nhanh vừa vang khiến hắn không có năng lực phản kháng.

Nghĩ đến giọng điệu tức giận vừa rồi của Trình Nhiên, Trịnh Tường nuốt nước bọt, thoát khỏi hotsearch, nhấn vào Weibo của chính mình.

Trớ trêu thay, hắn phát hiện ra rằng đoạn tài liệu màu đen mà hắn đăng ngày hôm qua vì có thể khiế người ta chú ý, hắn trực tiếp ghim lên đầu, vô cùng bắt mắt.

Bên dưới đã có hơn 20.000 bình luận, Trịnh Tường ôm tâm lý may mắn click vào, muốn xem có ai lên tiếng vì mình không, không ngờ bên trong ngập tràn những bình luận không phải chế nhạo thì cũng là hình ảnh.

Các bức ảnh đều là danh sách được đề cử cho giải Kim Ninh, trong ba ảnh bảng đề cử còn khoanh tròn tên [Theo đuổi ánh sáng] bằng màu đỏ rất bắt mắt.

Trịnh Tường chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn hận không thể lập tức trở về tối hôm qua, đem này Weibo nuốt trở về.

Nhưng rõ ràng, với tư cách là thủ lĩnh anti-fan của [Theo đuổi ánh sáng], Trịnh Tường dù hiện tại có muốn xóa cũng vô dụng, chỉ có thể rơi vào con đường không làm người, thay vì kinh sợ còn không bằng kiên trì một đường hắc.

Trịnh Tường nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định làm như vậy.

Dưa Bay Lượn V: Chỉ là đề cử thôi, mỗi năm có mấy ngàn bộ phim được đề cử, ai biết làm sao mà được đề cử, fans háo hức như thế ai không biết còn tưởng là thật sự đoạt giải, đợi đến khi thật sự đoạt giải rồi hẵng đến nhảy nhót với tôi [ha ha].

Loại ngôn luận như vậy một khi nói ra, hậu quả có thể tưởng tượng được, Trịnh Tường suýt chút nữa bị fans phun chết rồi, mấy ngày nay vông cùng khó khăn, hắn chưa từng mong đợi Liên hoan phim Kim Ninh công bố kết quả sớm như bây giờ.

Chỉ cần [Theo đuổi ánh sáng] không đoạt giải, có nghĩa là tư liệu đen của Trịnh Tường vẫn có đạo lý nhất định, ít nhất sẽ không lại nơm nớp lo sợ như bây giờ.

Trịnh Tương nói tuy rằng khó nghe, nhưng cũng là sự thật, mỗi năm đều có rất nhiều phim được đề cử, nhưng phần lớn đều là chạy quan hệ, xác xuất đoạt giải thật sự rất thấp.

Có điều chỉ cần được đề cử thôi đã khiến các fan vô cùng hạnh phúc, các fans cũng không đặt nhiều kỳ vọng vào việc giành được giải thưởng.

Nhưng...cuộc sống đầy rẫy những điều bất ngờ, trước khi công bố giải thưởng, không thể nói gì chắc chắn.

- --

Diệp Chu trong gương không thoải mái thắt cà vạt, hôm nay là ngày trao giải Liên hoan phim Kim Ninh, hiếm khi cậu mặc âu phục chỉnh tề, nhìn mình trong gương, cảm thấy chỗ nào cũng không ổn.

Sau mười phút đấu tranh với chiếc cà vạt, Giang tổng vốn đang ngồi trên ghế sô pha giải quyết công việc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, hắn đặt máy tính trên tay lên bàn, sải bước về phía Diệp Chu.

Vươn tay rút chiếc cà vạt trong tay cậu ra, những ngón tay trắng nõn thon dài dễ dàng tạo thành một nút thắt xinh đẹp, không tốn nhiều công sức đã giải quyết được vấn đề lớn mà Diệp Chu nửa ngày cũng không thể giải quyết.

Diệp Chu có chút xấu hổ, cố gắng cứu vãn hình tượng ngốc tử của mình trong lòng Giang tổng: “Cái kia, lâu rồi tôi không có thắt, có chút mới lạ, trước đây thắt cà vạt rất tốt, thiệt đó.”

Giang tổng cười như không cười, cũng không nói tin hay không tin, bàn tay to rất tự nhiên xoa xoa đỉnh đầu cậu, nhìn thời gian trên đồng hồ rồi nhắc nhở: “Gần bảy giờ rồi, trên đường có thể kẹt xe, qua đó sớm chút đi.”

Diệp Chu ngoan ngoãn gật đầu, liếc nhìn mình trong gương, thanh âm có chút không xác định: “Giang ca, bộ dạng này có phải nhìn có chút ngốc không?”

“Rất tốt.” Giang Đình Viễn nghiêm túc nói: “Bài phát biểu nhận giải em đã nhớ kỹ chưa?”

Sau khi được Giang tổng khẳng định, Diệp Chu mới yên tâm một chút, nghe hắn nhắc đến bài phát biểu nhận giải, lập tức bật cười: “Bài phát biểu nhận giải nào, tôi chỉ là đi dạo một vòng, làm gì có bài phát biểu cảm nghĩ nào.”


Giang Đình Viễn nhướng mày, “Nếu thực sự đoạt giải...”

“Nếu thật sự đoạt giải, tôi sẽ ở hiện trường tự do phát huy.” Diệp Chu không thèm để ý, nói đến đây thì ho nhẹ một tiếng, diễn tinh nhập thể, giơ tay giả vờ cầm micro, “Tôi thật sự rất bất ngờ khi có thể nhận được giải thưởng này, tại đây tôi xin cảm ơn những người bạn đã ủng hộ tôi trong suốt chặng đường, đặc biệt là cảm ơn Giang ca của tôi, nếu không có sự ủng hộ thầm lặng của anh ấy, tôi sẽ không có được như bây giờ, cảm ơn Giang ca, cảm ơn mọi người!”

Giang Đình Viễn bị cậu chọc không nhịn được cười, gõ đầu cậu một cái, “Được, đi thôi, tài xế đang đợi ở cửa.”

Diệp Chu nhún nhún vai, trước khi đi còn không quên dặn dò Giang tổng: “Đừng xem phát sóng trực tiếp, rất nhàm chán, Giang ca, anh cần làm gì thì làm đi, chờ tôi về sẽ tự mình kể với anh.”

Nhìn theo bóng lưng cậu đi xa, Giang tổng không khỏi bật cười, thật lâu không thể thu tầm mắt lại.

Buổi tối chín giờ lễ trao giải chính thức bắt đầu, Diệp Chu đến hiện trường lúc tám giờ, ban đầu nhân viên sắp xếp cho cậu đợi chút nữ đi thảm đỏ cùng Cảnh Bác Xuyên, nhưng Diệp Chu từ chối.

Kéo Đoàn Kính Nguyên từ phía sau đám người ra, đẩy hắn tới trước mặt nhân viên công tác, nói: “Tôi là đạo diễn sẽ không tham gia náo nhiệt này, đợi lát nữa sẽ trực tiếp đi vào cùng đoàn phim, để cho Tiểu Đoàn lên đi.”

Giai đoạn đi thảm đỏ ở các liên hoan phim lớn thường là tiêu điểm của khán giả và giới truyền thông, là cơ hội tốt để lộ mặt, thật vật vả đến liên hoan phim một chuyến, cơ hội quảng bá hiếm có như vậy, đạo diễn Diệp đương nhiên muốn quảng cáo cho các diễn viên của chính mình.

Đoàn Kính Nguyên ngoài ý muốn bị đẩy ra, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, cảm kích nhìn Diệp Chu, cậu cũng không phải người không biết thiện ác, đương nhiên hiểu được Diệp Chu làm vậy chính là muốn tranh thủ cơ hội lộ mặt cho mình.



Nhân viên công tác của Kim Ninh hỏi ý kiến ​​của Cảnh Bác Xuyên và Diệp Chu, rồi mới miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi nhân viên công tác rời đi, Đoàn Kính Nguyên cảm ơn Diệp Chu: “Cám ơn Diệp đạo diễn, miệng tôi dốt nát, ngài đừng để ý, sau này nếu ngài cần đến tôi, tôi nhất định sẽ đến.”

Diệp Chu bị cậu chọc cười, nói đùa: “Nói mấy lời này, không sợ tôi bắt cậu làm không công sao?”

Vốn là nói giỡn, không nghĩ tới Đoàn Kính Nguyên tưởng thật, rất nghiêm túc mà kiên định gật đầu: “Không sợ, không công tôi cũng làm!”

Sau khi nói lời này, hiện trường tràn ngập tiếng cười, cuối cùng Cảnh Bác Xuyên không nhìn nổi nữa, nômắm lấy vai cậu ta nói: “Tiểu tử ngốc sao lại thành thật như thế, đạo diễn Diệp nói đùa với cậu thôi, ai không có tiền chứ anh ấy thì không, ự sẽ không bắt cậu làm việc không công.”

Đoàn Kính Nguyên bây giờ mới phản ứng lại, tuy rằng kinh phí đầu tư của [Theo đuổi ánh sáng] không lớn, nhưng đãi ngộ của đoàn phim từ diễn viên đến nhân viên đều rất tốt.

Trước đây chạy khắp các đoàn phim đóng vai quần chúng, trong đó không ít đoàn phim kinh phí lớn, nhưng dù đoàn phim lớn có đã ngộ tốt thì cũng chỉ dành cho diễn viên chính, đãi ngộ của nhân viên bình thường so với đoàn phim nhỏ cũng không khác lắm, không thể so sánh với đãi ngộ của đoàn làm phim [Theo đuổi ánh sáng].

Nghĩ đến đây, Đoàn Kính Nguyên càng ngượng ngùng, ngại đến đỏ bừng cổ, nhưng vẫn nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi nói thật, chỉ cần ngài cần dùng tôi...”

Diệp Chu vỗ vỗ vai cậu, trấn an nói: “Yên tâm, nếu cần tôi sẽ không khách khí với cậu.”

Được Diệp Chu khẳng định, Đoàn Kính Nguyên thả lỏng một chút, ngượng ngùng cười cười, không nói nữa.

8:30 tối, các ngôi sao được mời tham gia liên hoan phim bắt đầu từ thảm đỏ tiến vào địa điểm tổ chức, bên ngoài hội trường vang lên những làn sóng reo hò, la hét.

Diệp Chu cùng những nhân viên đoàn phim khác đang đợi trong phòng nghỉ chờ đến lượt, mọi người nhìn màn hình phát sóng trên tường, thỉnh thoảng trò chuyện hai câu.

Phó đạo diễn Mạnh nhìn một hồi, đột nhiên nói với Diệp Chu: “ Đạo diễn Diệp, cậu có căng thẳng không?”

“Có gì phải căng thẳng, không căng thẳng.” Diệp Chu lắc đầu, vừa nhắn tin cho Giang tổng vừa an ủi phó đạo diễn Mạnh: “Anh cũng đừng căng thẳng, tuy rằng chúng ta đến đây, nhưng cũng đừng quá lo lắng chuyện được mất, quan trọng là đã tham gia mà.”

Phó đạo diễn Mạnh bị cậu nghẹn hồi lâu, không biết nói gì cho phải, quan trọng nhất là tham gia, nghe đi, nghe đi, đây là lời mà một đạo diễn nên nói sao! Ai không biết còn tưởng là đang tham gia đại hội thể thao của học sinh tiểu học đấy!

Nhịn qua nhịn lại, phó đạo diễn Mạnh vẫn là không nhịn được, bĩu môi nói: “Được đề cử tức là chúng ta nhất định có năng lực cạnh tranh, một phần năm cơ hội đấy!”

Diệp Chu rời mắt khỏi điện thoại, chỉ vào màn hình phát sóng, nhàn nhạt nói: “Anh xem, ai đây.”

Phó đạo diễn Mạnh nhìn theo hướng ngón tay của cậu, sau khi nhìn rõ người trên màn hình, theo bản năng trả lời: “Đạo diễn Khổng Duy.”

“Đúng rồi, Khổng đạo diễn đều đã tới, anh thật sự cho rằng chúng ta có thể đoạt giải sao? Tỉnh lại đi.” Diệp Chu lười biếng đâm thủng tưởng tượng phi thực tế của phó đạo diễn Mạnh.

Khổng Duy là một đạo diễn nổi tiếng trong nước, mặc dù các tác phẩm của ông ấy có thể không đắt khách, nhưng lại được các giải thưởng điện ảnh lớn yêu thích nhất, không hề khoa trương khi nói rằng vị này thực sự là nhận thưởng nhận đến mỏi tay.

“Cũng đúng...” Phó đạo diễn Mạnh vốn là muốn động viên cậu, không nghĩ tới lại bị Diệp Chu thuyết phục, cảm thấy cậu nói có lý, không có cách nào phản bác.

Sau khi toàn bộ minh tinh đã đi vào, cũng là lúc Diệp Chu và nhân viên hậu trường của cậu vào hội trường, sau khi tiêu sái ký tên lên tường, cuối cùng cũng thành công bước vào hôi trường.

Đúng 9 giờ tối, người dẫn chương trình đứng giữa sân khấu, sau lưng là màn trao giải của những năm trước, sau khi đọc diễn văn khai mạc như thường lệ, Lễ trao giải Kim Ninh lần thứ 73 chính thức bắt đầu.

Lễ trao giải được phát sóng trực tiếp trên các nền tảng lớn, Weibo, diễn đàn và các nền tảng xã hội lớn khác gần như đang thảo luận về Lễ trao giải Kim Ninh, buổi phát sóng trực tiếp đã đột phá hơn 100 triệu lượt xem.

Các fans đang phất cờ cổ vũ cho thần tượng của họ, một số trang web trực tiếp mở bình chọn để cư dân mạng bỏ phiếu cho giải thưởng năm nay.

Trong số các kết quả bình chọn, [Sương tuyết chi nhận] của đạo diễn Khổng Vỹ, do một ảnh đế phái thực lực tham diễn dùng ưu thế áp đảo chiếm vị trí đầu tiên, các vị trí phía sau cũng đều là những bộ phim đứng đầu năm nay, [Theo đuổi ánh sáng] trong bỏ phiếu nằm ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, hiển nhiên tất cả mọi người cho rằng khả năng đoạt giải của nó rất thấp.

Theo thông lệ những năm trước, giải thưởng càng lớn sẽ càng được xếp ở phía sau, sau khi trao hết các giải thưởng nhỏ, âm nhạc ở hiện trường và ánh sáng lập tức thay đổi, mọi người đều biết sự kiện chính cuối cùng cũng đã bắt đầu.

“Giải thưởng được trao tiếp theo là một trong những giải thưởng được mọi người chú ý nhất hàng năm, tốt nhất, người trao giải lần này chúng tôi mời đến là đạo diễn của [Dư nghiệt], đọa diễn Phương Tư Vũ, chúng ta hãy dành một tràng vỗ tay chào đón đạo diễn Phương!”

Khách quý trao giải đã lên sân khấu, màn hình vốn bất động phía sau bắt đầu phát những đoạn ngắn nổi bật của các tác phẩm lọt vào danh sách đề cử.

“Nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là—” Theo giọng nói của người trao giải, hình ảnh từ từ dừng lại ở bức ảnh của Trình Dã do Cảnh Bác Xuyên thủ vai.

“Cảnh Bác Xuyên vai Trình Dã trong [Theo đuổi ánh sáng]! Xin chúc mừng! “

Khi ánh đèn sân khấu chiếu vào người Cảnh Bác Xuyên, anh ta đang nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Chu, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị ánh đèn chiếu vào, trên mặt còn có chút ngốc, chỉ thiếu nước viết hai chữ kinh ngạc lên trên mặt.

Diệp Chu so với anh tốt hơn một chút, liền đẩy anh một cái: “Nhanh lên, nhanh lên, đi lên nhận thưởng!”

Dưới sự nhắc nhở của Diệp Chu, Cảnh Bác Xuyên sững sờ đứng dậy, chậm rãi đi lên sân khấu, hoảng hốt nhận lấy chiếc cúp khảm những quả chanh vàng nhỏ (Kim Ninh có nghĩa là quả chanh vàng ạ).

Thấy anh hồi lâu không nói chuyện, người dẫn chương trình mỉm cười khống tràng: “Xem ra Bác Xuyên của chúng ta rất kinh ngạc, chúng ta hãy để anh ấy bình tĩnh lại một chút.”

Hiện trường nhất thời vang lên một tràng pháo tay và tiếng cười vui vẻ.

Cảnh Bác Xuyên cuối cùng cũng hồi thần từ trong tiếng vỗ tay, lặng lẽ véo vào lòng bàn tay để chắc chắn rằng mình không nằm mơ, đứng trước micro mở miệng, muốn nói gì đó nhưng nói không ra, vành mắt lại đỏ lên trước tiên.

Anh ấy xuất đạo nhiều năm như vậy, trải qua đủ loại nghi vấn gần như chưa bao giờ dừng lại, mặc dù có lúc có những lời quá phận thì anh đều sẽ mắng trở lại, nhưng không có tác phẩm đàng hoàng nào có thể chứng minh bản thân, hết thảy giải thích đều nhạt nhẽo như vậy.

Một diễn viên không thể tạo ra tác phẩm hay, bị mắng hết lần này đến lần khác về kỹ năng diễn xuất kém cỏi, đối mặt với đủ loại nghi ngờ và áp lực, dù bên ngoài cứng rắn, nhưng chỉ anh ta mới biết được nỗi chua xót và oan ức trong đó.

Cảnh Bác Xuyên hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, cầm micro nhìn những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ trên khán đài, cuối cùng dừng lại ở chỗ của đoàn làm phim [Theo đuổi ánh sáng], trên mặt của đạo diễn Diệp Chu.

Anh cười nói: “Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi đoạt giải, quá bất ngờ nên chưa chuẩn bị bài phát biểu nhận giải nên chỉ nói vài lời, xin mọi người thứ lỗi“.

“Đứng tại đây, tôi rất muốn cảm ơn một người, anh ấy đã chỉ bảo và dạy dỗ tôi rất nhiều điều mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến, cũng chính anh ấy không ngại phiền phức dạy cho tôi hiểu nhân vật, cảm nhận nhân vật, tiến vào nhân vật, cuối cùng trở thành nhân vật.”

Cảnh Bác Xuyên vừa nói, vừa lắc lắc chiếc cúp trong tay, đột nhiên lui về phía sau hai bước, hướng về một nơi nào đó dưới sân khấu cúi đầu thật sâu.

“Đạo diễn Diệp, cám ơn anh.”