Đến, mọi người đều đã tới đủ!
***
Cảnh Bác Xuyên đã hạ quyết tâm, dù quản lý có đau lòng đến đâu cũng không thuyết phục được anh ta, bóp mũi lại đẩy bộ phim mới của đạo diễn Lục Thành đi.
Tất cả các cảnh trong phần diễn của Tịch Dương đều được quay lại, đây là một việc tốn nhiều thời gian và công sức, nhưng may mắn thay, Cảnh Bác Xuyên và Đoàn Kính Nguyên trải qua hợp tác lâu như vậy sớm đã rất ăn ý, không cần phải tập lại, điều này làm cho thời gian quay bù dự kiến ban đầu trong một tháng rưỡi được rút ngắn khoảng một tuần.
Sau khi bộ phim đóng máy, Diệp Chu nhốt mình trong studio và chỉnh sửa bộ phim trong hơn một tháng, sau khi cắt ghép xong liền làm một chưởng quỹ rảnh rỗi. Lần này cậu không định làm bất kỳ hoạt động tuyên truyền nào, trực tiếp ủy thác toàn bộ cho Kinh Chập chịu trách nhiệm về các vấn đề phát hành và tuyên truyền tiếp theo.
Sau khi [Theo đuổi ánh sáng] kết thúc, Diệp Chu theo thói quen tự cho mình một kỳ nghỉ dài ngày, mỗi ngày trừ ăn cơm chính là ngủ, thời gian còn lại hoặc là xem phim hoặc là chơi game.
Không sai, sau khi xem mấy người Hứa Trừng luyện tập thi đấu, Diệp Chu liền nảy sinh hứng thú với [Thôn phệ], cứ việc bản thân chỉ là đồ ăn, mỗi lần bắt đầu chơi không bao lâu liền cảm thấy nhàm chán, nhưng vẫn không biết mệt tiếp phấn đấu trong game.
Diệp Chu không chỉ chơi một mình mà còn rủ Giang tổng chơi cùng.
Lúc đầu, Diệp Chu muốn khoe khoang trước mặt Giang tổng, thể hiện kỹ năng của mình với người mới trong trò chơi, để Giang tổng nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Diệp Chu đã làm được, nhưng lần giả vờ này rất ngắn ngủi, sau khi Giang tổng đủ cấp liền bị hệ thống cưỡng chế tách ra, Diệp Chu tự nhiên không thể tiếp tục nữa.
Cậu ho nhẹ một tiếng, đăng nhập vào tài khoản vừa thăng cấp năm của mình, giả vờ cao thâm nói: "Giang ca, trò chơi này có mười cấp, nhưng anh có biết không, 60% người chơi đều bị kẹt cấp 3 không lên nổi."
Ngụ ý là mặc dù tôi chỉ có cấp bốn, nhưng tôi đã rất trâu bò rồi!
Diệp Chu nói lời này mà không hề cảm thấy chột dạ chút nào, bởi vì cậu thực sự đã rất nhọc nhằn khổ sở mới có được cấp bậc này, vì thế mà thức suốt mấy đêm, quầng thâm dưới mắt anh ấy thậm chí còn xuất hiện đó được không!
Hơn nữa những gì cậu nói là thật, thứ hạng cao thấp của trò [Thôn Phệ] này phụ thuộc vào may mắn, khi thứ hạng tăng lên, yêu cầu về thao tác và phối hợp với đồng đội cũng không ngừng tăng cao.
Khi gặp phải vua hố đồng đội thì cho dù trình độ có cao đến đâu cũng không thể chịu nổi đồng đội điên cùng đưa phân, mà cấp bốn chính là bước ngoặt quan trọng để phân biệt tân binh với cao thủ, rất nhiều người bị mắc kẹt ở cấp ba, qua mấy mùa giải cũng khó mà đột phá, Diệp Chu trong nửa tháng ngắn ngủi đã đột phá đến cấp năm đã là rất lợi hại rồi.
Tất nhiên, ''lợi hại'' ở đây không có nghĩa là kỹ thuật của cậu thật lợi hại, mà là cái đánh rắm càu vồng của Diệp Chu thổi đến thật lợi hại.
Bản thân Diệp Chu mặc dù là đồ ăn, nhưng bằng một ngụm rắm cầu vồng, quả thực đem đồng đội thổi lên trời, nguyên bản 80% thực lực dưới sự thổi phồng của cậu có thể tăng vọt đến 150%.
Quan trọng nhất là, cậu chơi một nhân vật nữ. Dựa trên kinh nghiệm chơi game ít ỏi của Diệp Chu, bất kể là trò chơi nào, chỉ cần tỷ lệ người chơi nam vượt quá 60%, chơi tài khoản nữ chắc chắn sẽ có kinh hỉ.
Diệp Chu tay thối không sai, chính cậu cũng nhận thức được thao tác hỏng của mình, theo nguyên tắc trò chơi có thể thua nhưng ngoại hình thì phải mua, mỗi khi ra trang phục mới cậu đều mua mua mua, bất kể bề ngoài hoa hòe lòe loẹt ra sao đều mua.
Kết quả là nhân vật của Diệp Chu cả người đều toát ra khí chất của một thổ hào, lại hào, có thể thổi rắm cầu vồng, vận dụng lượng lớn biểu cảm khuôn mặt như thường, còn là một nhân vật nữ dễ thương và đáng yêu, phải không, ở trong game còn không phải như cá gặp nước à.
Đồ ăn là điểm thôn phệ, nhưng đồng đội sẵn sàng chia cho cậu nha!
Giang Đình Viễn nhìn Diệp Chu trên màn hình với thân hình gợi cảm khuôn mặt xinh đẹp, cả người lóe lên hiệu ứng đặc biệt, trầm mặc vài giây mới nói: "Em chơi nhân vật nữ?"
Diệp Chu không cảm thấy có gì phải xấu hổ cả, còn nóng lòng tích cực bán an lợi cho Giang tổng: "Tài khoản nữ thì sao, nữ hào chơi game ưu điểm quả thực không cần quá nhiều, hỗn phân rất dễ dàng, vừa rồi tôi cũng không có nghĩ tới, nếu không Giang ca anh cũng đổi thành nhân vật nữ đi, như vậy tôi cũng dễ dàng mang anh lên cấp!"
Giang tổng thấy cậu vẻ mặt nghiêm túc, không giống đùa giỡn, liền kiên quyết từ chối: "Không được, quá phiền phức, cái này rất tốt."
Diệp Chu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, bởi vì mới bắt đầu khó khăn, giáo trình tân thủ của [Thôn Phệ] so với trên thị trường trò chơi võng du phiền phức hơn nhiều, làm một tài khoản mất nửa giờ, thật sự là phiền toái, nên cũng không khuyên nữa.
Đưa cho Giang tổng mấy bộ thời trang từ trung tâm thương mại hướng dẫn hắn mặc vào, lúc đưa còn khồn quên phàn nàn với hắn: "Cái trò này chỗ nào cũng tốt, nhưng trang phục đắt quá, động một chút là 388, 648 còn chưa tính, tồi tệ nhất là trang phục không còn xuất bản, cần phải từ chỗ rút thưởng lấy ra, 20 tệ một lần rút, mấy nghìn tệ đổ vào mà đến tiếng vang cũng không nghe được."
Giang tổng nghe cậu phàn nàn không nói lời nào, không dám nói cho Diệp Chu, giải thưởng rút thăm trang phục không còn xuất bản chính là trải qua đồng ý của hắn mới làm ra.
Sau khi tổ đội với Giang tổng, đồng thời bắt đầu ghép đội, vào sân thành công chỉ sau chục giây.
Ba đồng đội đều là tài khoản nam có định dạng tên giống nhau, nghĩ chắc đều là bạn, sau khi vào phần chat chọn một vài biểu tượng cảm xúc bán manh rồi lễ phép chào hỏi đồng đội của mình.
Có lẽ là bởi vì sự có mặt của Giang tổng nên hôm nay Diệp Chu giống như mở công tắc chơi rất tốt, tuy không đến nỗi có thể quyết định được thắng thua nhưng ít nhất cũng không gây cản trở, thậm chí có lúc còn có thể đi theo sau đồng đội của mình để nhặt được hai mạng.
Liên tiếp thắng ba ván, được mvp, Diệp Chu giống như một con gà trống nhỏ đắc thắng, cái đuôi đều sắp ngẩng lên trời, vô cùng ngạo mạn hỏi Giang tổng: "Như thế nào như thế nào, tôi lợi hại không!"
Nhìn dáng vẻ kích động của cậu, Giang Đình Viễn liền biết đứa nhỏ này thường ngày hiển nhiên ăn không ít ngược, vô cùng nể tình khen: "Rất tuyệt."
Tuy rằng chỉ có hai chữ đơn giản, nhưng những lời này từ trong miệng Giang tổng nói ra, Diệp Chu lập tức đắc ý thỏa mãn, vô cùng tự cao tự đại, lập tức lại kéo Giang tổng vào trận.
Chơi game không phải lúc nào cũng có thể gặp được đồng đội tốt, ngược lại xác suất gặp phải đồng đội ngu xuẩn cao hơn rất nhiều so với đồng đội tốt, có thể là mấy vòng trước Diệp Chu quá may, gặp được đồng đội đều rất tốt, nhưng theo thời gian cả hai càng dài, ngày càng gặp phải nhiều đồng đội ngu ngốc hơn, giống như bây giờ.
[Đội] Chít chít lại chít chít: Khống chế m* nó chơi thành như này, *** đồ ngu*!
Diệp Chu chơi nhân vật nữ, thêm vào một thân vẻ ngoài nhìn qua rất có tiền cũng không dễ chọc, vì vậy có người đã đưa ánh mắt nhắm ngay Giang tổng.
Tài khoản của Giang tổng tuy có ngoại hình ưa nhìn nhưng dù chiến thuật hay cấp độ nhìn qua đều rất dễ bắt nạt nên vừa mới gặp sóng gió liền bị đồng đội thối coi như chỗ phát tiết mắng túng tóe.
Diệp Chu bị mắng khi đang chơi game thì không sao, nhưng thấy Giang tổng bị mắng thì tuyệt đối không thể chấp nhận được, vì vậy một chuỗi lớn tin nhắn nhanh chóng hiện ra trong khung trò chuyện, một cái tiếp một cái khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy choáng ngợp.
Giang Đình Viễn ở ngay bên cạnh Diệp Chu, trơ mắt nhìn tay cậu gõ trên bàn phím nhanh đến mức gần như gõ ra tàn ảnh.
Ba tên đồng đội trong game trợn mắt ngoác mồm nhìn khung chat tràn ngập tin nhắn nối tiếp nhau, câu câu chữ chữ ngôn từ sắc bén nhưng không có nửa chữ thô tục, hàm ý châm chọc gần như tràn ra màn hình chạm đến tận đáy lòng.
Không ai ngờ rằng cô gái mềm mại và dễ thương vẫn không thể tách rời biểu tượng cảm xúc tat, qvq một giây sau liền họa phong đột biến (thay đổi phong cách), biến thân thành một chị gái bạo lực mắng người, đủ loại phương pháp chế giễu xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Tên đồng đội miệng thối kia ban đầu còn muốn đối đầu với Diệp Chu, nhưng Diệp Chu là ai, đó là nhân vật đối đầu với thủy quân cũng không hề kinh sợ, hắn công phu nhắn xong một câu Diệp Chu có thể xoát xoát xoát gửi liên tiếp bốn năm câu, khiến người ta tức đến nghẹn họng, nuốt không trôi mà nhổ không ra.
Kết thúc một tràng đấu, đồng đội miệng thối bị mắng đến hoài nghi nhân sinh, chửi bới vài câu rồi tức giận rời đội.
Chơi game vốn là để vui vẻ nhưng lại bị sự xuất hiện của đám đồng đội ngớ ngẩn phá hỏng hoàn toàn, Diệp Chu hận không thể bay thẳng đến trước mặt hắn dùng bàn phím đập nát đầu con chó của hắn, sau đó ở thời điểm kết thúc nhét bàn phím vào miệng hắn.
Thấy Diệp Chu tức giận không còn hứng thú chơi game nữa, Giang tổng xoa đầu cậu an ủi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đừng vì trò chơi mà tức giận, còn muốn chơi không, nếu không chơi nữa thì ra ngoài ăn cơm."
Diệp Chu lắc lắc đầu, cúi đầu xuống không dám nhìn Giang tổng, buồn bực nói: "Thật xin lỗi Giang ca, hại anh bị mắng."
Người như Giang tổng có lẽ từ nhỏ tới lớn chưa từng bị mắng như vậy, sao có thể chịu ủy khuất như thế, Diệp Chu càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng hối hận đến cực điểm, lẽ ra cậu nên nghĩ đến từ sớm, trong game hạng người gì cũng có, đang yên đang lạnh không có chuyện gì làm lại kéo Giang tổng chơi game, đầu óc mình bị lừa đá sao?!
Giang Đình Viễn thoát khỏi trò chơi, vươn tay kéo người đến bên cạnh mình, nói: "Không phải em đã giúp tôi mắng lại sao, sao lại nói xin lỗi, tôi rất vui."
"A?" Diệp Chu ngơ ngác, có chút không hiểu tư duy của Giang tổng, đều bị mắng thành như vậy mà còn......vui vẻ?
Giang Đình Viễn cong ngón tay gõ gõ cái đầu đang nghĩ bậy nghĩ bạ của cậu, trong giọng nói mang theo vào phần bất đắc dĩ: "Ý của tôi là, thấy em bảo vệ tôi như vậy, tôi rất vui."
"Ò không, không sao, đây là chuyện tôi nên làm!" Diệp Chu đột nhiên ý thức được, cái miệng thường ngày nhanh nhẹn của cậu đột nhiên như bị buộc lại, nói đều không lưu loát, chậm một hồi lâu mới vỗ ngực đảm bảo, "Giang ca, anh yên tâm, bất luận như thế nào tôi cũng vĩnh viễn đứng về phía anh!"
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Chu hay không, mới vừa đảm bảo xong, cậu vậy mà nhìn thấy ý cười trong mắt Giang tổng, nhưng ý cười đó thoáng qua rồi biến mất trong nháy mắt, Diệp Chu chỉ nghĩ là mình nhầm rồi.
Sau chuyện ngày hôm đó, Diệp Chu liền triệt để bỏ đi ý nghĩ rủ Giang tổng chơi game, thậm chí cậu cũng thật lâu không chơi game, mỗi ngày đăng nhập cũng chỉ để báo cáo tên đồng đội miệng xấu kia, báo cáo xong liền out, tuyệt không lưu luyến.
Dù sao so với tinh tướng, mạng chó vẫn quan trọng hơn.
Cứ như vậy liên tiếp báo cáo gần nửa tháng, một ngày nọ, khi Diệp Chu lại login để chuẩn bị cho nhiệm vụ báo cáo thường lệ của ngày hôm nay, khi tìm danh thiếp của đối phương thì kinh ngạc phát hiện ra thông báo không tồn tại, cậu lên diễn đàn trò chơi tìm kiếm, mới biết đối phương đã bị khóa tài khoản.
Diệp Chu vui vẻ nửa ngày, để cảm ơn công ty trò chơi đã tích cực xử lý phản hồi của người chơi, cạch cạch cạch nạp mấy vạn vào đó, đồ vật trong cửa hàng gần như sắp bị vét sạch mà vẫn còn mấy vạn tiền trò chơi chưa dùng, toàn bộ đều được dùng để quay thưởng, không quay thì không tức, tiêu xuống mấy vạn nhưng thậm chí cả bóng dáng trang phục cũng không nhìn thấy, nhất thời toàn bộ cảm kích của Diệp Chu đối với công ty trò chơi toàn bộ hóa thành mây khói.
Chỉ còn chưa đầy năm mươi lượt rút, Diệp Chu rút thưởng đến tay đều tê, nhìn Giang tổng bên cạnh, đưa điện thoại tới: "Giang ca, giúp tôi rút một chút, tôi đi vệ sinh."
Giang Đình Viễn nhận điện thoại, nhìn sơ qua các quy tắc nhận thưởng liền bắt đầu giúp Diệp Chu quay thưởng.
Diệp Chu cũng không hy vọng gì ở Giang tổng, chỉ là thấy phiền mà cũng không muốn lãng phí nên đã nhờ Giang tổng giúp đỡ, cũng không mong đợi có thể ra thứ gì, dù sao hôm giao thừa ăn sủi cảo còn không ăn ra nhiều đồng xu như cậu, thay vì đặt hy vọng vào Giang tổng còn không bằng chính mình chấp nhận hiện thực.
Nhưng khi cậu từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy ánh sáng vàng chói lọi trên màn hình điện thoại, nhìn kỹ lại mới phát hiện đó thực sự là bộ trang phục không phát hành nữa mà cậu hằng mong ước, trong nháy mắt sợ ngây người.
"Là muốn rút cái này sao?" Giang Đình Viễn quơ quơ điện thoại.
Diệp Chu gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng đúng chính là cái này, nghe nói toàn bộ máy chủ giới hạn mười bộ, tôi bỏ rất nhiều tiền mà vẫn không rút được, Giang ca vận khí của anh chính là thần!"
Cầm điện thoại di động nhìn lượt rút còn lại, trong lòng Diệp Chu ngũ vị tạp trần, không vì lý do nào khác, mà là vì Giang tổng chỉ sử dụng hai lượt rút liền rút được trang phục mà cậu rút ít nhất mấy trăm lần cũng không lấy được.
Trong lòng vừa gặm chanh vừa không khỏi cảm thán, xem ra ăn sủi cảo ra tiền xu gì đó quả nhiên chỉ là cầu phúc mà thôi, ăn được nhiều tiền xu hơn nữa thì thế nào, âu vẫn là Giang ca lợi hại!
Đầu tháng 7, [Theo đuổi ánh sáng] bắt đầu công chiếu, Diệp Chu mấy tháng làm hất tay chưởng quỹ rốt cuộc mấy ngày nay đã bị ép làm việc trở lại, mỗi ngày phải đi lại giữa các rạp chiếu phim trên toàn quốc cùng đoàn phim mỗi ngày.
Mặc dù Diệp Chu sớm nhấn mạnh với bộ phận tuyên truyền của Kinh Chập rằng không cần phải quảng bá quy mô lớn, điệu thấp một chút là tốt rồi, không phải Diệp Chu không coi trọng bộ phim này, mà là chủ đề của bộ phim này đã định là khán giả đại chúng không thể tiếp nhận, không được đại chúng tiếp nhận đồng nghĩa với việc doanh thu phòng vé sẽ không cao, thay vì quảng bá không cần thiết, tốt hơn hết là tiết kiệm số tiền kia dùng đi tuyên truyền phim khác.
Người phụ trách đoàn đội tuyên truyền [Theo đuổi ánh sáng] của Kinh Chập là một cô gái trông rất trẻ cũng rất dễ nói chuyện, tất cả yêu cầu của Diệp Chu cô ấy đều mỉm cười gật đầu tiếp nhận, còn có chấp hành hay không thì không biết.
Tuy nhiên, nếu ban đầu Diệp Chu đã quyết định buông tay để Kinh Chập tiếp nhận, đương nhiên sẽ không quơ tay múa chân đưa ra các loại quyết định với Kinh Chập, dưới tình huống không làm trái với nguyên tắc, những việc có thể phối hợp Diệp Chu phần lớn đều sẽ đồng ý.
Vào buổi tối phim ra rạp, Diệp Chu đã tổ chức cho nhân viên đoàn phim đến rạp chiếu phim, theo kinh nghiệm của cậu, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị vào ngày đầu chiếu phim, có nhiều người thì tốt, vạn nhất người không đủ thì lại thành tay chân luống cuống, cho nên Diệp Chu nhìn xâ trông rộng mang người đến giúp đỡ.
Nhưng điều cậu không ngờ tới chính là, chờ đến khi bọn họ tới, lại kinh ngạc phát hiện bối cảnh đã được bố trí xong, các rạp chiếu được phân loại thỏa đáng, khán giả bình thường, các nhà phê bình điện ảnh và giới truyền thông đều có phòng chiếu phim chuyên môn, khu đồ uống và đồ ăn vặt, sách tuyên truyền và phụ kiện cũng đều chuẩn bị sẵn sàng.
So với lần này, buổi chiếu phim đầu tiên của [Một hồi trò khôi hài] quả thực chính là gánh hát rong, thô sơ lại đơn giản, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Mọi thứ đều hoàn hảo, nếu không phải Diệp Chu biết rõ [Theo đuổi ánh sáng] là một bộ phim điện ảnh nhỏ với tổng vốn đầu tư không đến 20 triệu, nhìn thế trận này, cậu khẳng định sẽ hoài nghi đây là buổi chiếu phim của một bộ đại chế tác hoặc điện ảnh hệ liệt vốn đầu tư mấy trăm triệu!
Diệp Chu lôi kéo người phụ trách, thần sắc trên mặt một lời khó nói hết: "Miêu quản lý thế trận này của chúng ta có phải là có chút quá khoa trương?"
Lúc Diệp Chu đang nói chuyện, xa xa liền nhìn thấy hai nhà phê bình điện ảnh vô cùng quen mặt một trước một sau tiến vào rạp chiếu phim, hai người này một người là nhà phê bình điện ảnh mới có chút danh tiếng trong giới, người còn lại là bạn cũ của Diệp Chu, lúc trước khi [Một hồi trò khôi hài] công chiếu đã công khai nói giúp Diệp Chu, là nhà phê bình điện ảnh nổi danh Quân Nhất.
Hai người này bất kể là lượng fans hay mức độ nổi tiếng đều xem như là đứng ở vị trí đỉnh của kim tự tháp trong vòng, có thể mời họ đến đây hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng, hoặc là bộ phim đủ mánh lới quảng cáo, hoặc là bên phía tổ chức sẵn sàng đập một số tiền lớn.
[Theo đuổi ánh sáng] rõ ràng không phải loại thứ nhất, điều duy nhất có thể giải thích tình hình hiện tại là loại thứ hai, Diệp Chu thực sự không thể hiểu được, Kinh Chập hàng năm đầu tư xuất phẩm điện ảnh không có mấy trăm thì cũng có mấy chục, có rất nhiều bộ phim để lựa chọn, trong đó không thiếu tác phẩm xuất sắc, lẽ nào Kinh Chập đây là có tiền mà không biết tiêu ở đâu, nhất định phải đem tiền ném vào người cậu.
Hẳn là...Giang tổng đã chào hỏi qua người trong công ty, để cậu được chăm sóc đặc biệt như vậy?
Miêu Thanh tựa hồ nhìn ra Diệp Chu bối rối, lắc đầu cười nói: "Không phải chúng tôi có tiền không có chỗ tiêu, mà là bởi vì sau khi thảo luận, chúng tôi nhất trí cho rằng [Theo đuổi ánh sáng] rất đáng giá."
Diệp Chu: "..."
"Miêu quản lý, cô đã xem qua bộ phim này chưa?" Diệp Chu do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra nghi vấn của mình.
Không phải cậu không tự tin, mà là đề tài này có hạn chế quá lớn, căn bản không có tư cách chiếm được phòng bán vé trên thị trường, ngay cả người ngoài nghề đều hiểu rõ vấn đề, người quản lý của Kinh Chập không lý nào lại không hiểu, nếu như cô ấy đã xem qua bộ phim này thì sẽ không nói ra lời như vậy.
"Đương nhiên." Ý cười trên mặt Miêu Thanh càng sâu, bị nghi ngờ cũng không giận: "Thực không dám giấu Diệp tiên sinh, ban đầu tôi cũng không định lãng phí tinh lực ở bộ phim đề tại không vui vẻ này, dù sao ngài cũng biết, hàng năm Kinh Chập có rất nhiều phim, bộ phận tuyên truyền của chúng tôi có rất nhiều phim để lựa chọn."
"Bộ phần tuyên truyền có mười hai tổ nhỏ, mỗi tổ có mười hai người lập thành một đoàn đội, hàng năm mỗi doand đội chỉ có hai lần sử dụng tài nguyên của công ty để tuyên truyền, cơ hội này chắc chắn là rất quý giá, Kinh Chập khác với các công ty khác, một khi doanh thu phòng vé cuối cùng của bộ phim đã được xác định, tổ phụ trách tuyên truyền có tư cách nhận một phần doanh thu phòng vé trực tiếp từ công ty."
"Nói cách khác, doanh thu phòng vé của mỗi bộ phim cao hay thấp có thể quyết định mức tiền thưởng mà chúng tôi có thể nhận được ở giai đoạn này, cho nên...chúng tôi sẽ không lãng phí tinh lực và tài nguyên vào những bộ phim mà chúng tôi không nắm chắc, đặc biệt là tài nguyên quý giá như vậy, tôi nói như vậy ngài hiểu chứ?"
Sau khi Miêu Thanh nói xong nhìn về phía Diệp Chu, ý cười trong mắt dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và trịnh trọng trước nay chưa từng có: "Xin hãy tin tưởng vào sự chuyên nghiệp và ánh mắt được rèn luyện hàng ngày của tôi và đoàn đội của tôi, khoảng thời gian này chúng tôi đã xem đi xem lại [Theo đuổi ánh sáng] không dưới ba mươi lần, các cuộc họp ngắn mở không dưới 15 lần, cuối cùng vẫn cho rằng, chất lượng và giá trị của [Theo đuổi ánh sáng] đáng để chúng tôi vì nó mà mạo hiểm."
Thần sắc Diệp Chu có chút phức tạp, với tư cách là đạo diễn, cậu tự mình từng bước sáng tạo bộ phim này từ không đến có, mất hơn nửa năm bới lông tìm vết, tinh tế trau chuốt bộ phim này, không ai hiểu rõ bộ phim này hơn cậu, đạo diễn là cậu đối với doanh thu phòng vé cũng không ôm kỳ vọng gì, hiện tại lại có người rất nghiêm túc nói với cậu, bọn họ vô cùng xem trọng bộ phim này, không tiếc đập vào rất nhiều tài nguyên xuất sắc.
Sau một lúc lâu, Diệp Chu thở dài, chân thành nói với Miêu Thanh: "Cám ơn quản lý Miêu, hi vọng cô có thể được toại nguyện, cũng hi vọng [Theo đuổi ánh sáng] có thể không phụ tín nhiệm của mọi người, không để cho mọi người thất vọng."
Việc đã đến nước này, nói cái gì cũng vô dụng, Diệp Chu thậm chí trong lòng đã bắt đầu cân nhắc, nếu thật sự không chờ được doanh thu phòng vé tăng vọt, cậu sẽ tự móc tiền túi lấy ra một khoản tiền thưởng cho họ.
Còn nửa tiếng nữa mới chiếu phim, Diệp Chu đứng trong phòng vệ sinh chậm rãi châm một điếu thuốc, nhìn mình trong gương, rõ ràng đã nhìn khuôn mặt này vô số lần, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ, cùng với một loại cảm giác bừng tỉnh như đã lâu không gặp.
Khi Diệp Chu đang ngẩn người trước gương, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó một người chen vào, người đó nhìn vào bên trong, như thể đang tìm ai đó, khi anh ta nhìn thấy bóng lưng Diệp Chu, không chắc chắn nhỏ giọng kêu, "Đạo diễn Diệp?"
Diệp Chu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy người tới thì kinh ngạc: "Sao cậu lại tới đây, gần đây lịch trình không phải rất bận sao?"
Chúc Ninh thấy không có nhậm nhầm người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đem cửa phòng vệ sinh đóng kỹ, nhìn Diệp Chu từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa cảm khái: "Diệp đạo diễn, anh gần đây nhất định ăn uống rất tốt, so với lần trước nhìn thấy anh hình như mập hơn một chút!"
Diệp Chu bị cậu ta chọc cười, bắt chước dáng vẻ của cậu, đi vòng quanh Chúc Ninh một vòng, hài lòng gật đầu, cảm khái nói: "Cậu cũng không kém mà, tinh thần và khí sắc so với trước kia khá hơn nhiều, gần đây thế nào, người đại diện không có làm khó cậu đi?"
"Không có, anh cứ yên tâm đi Diệp đạo." Chúc Ninh nói xong, hướng Diệp Chu tiến lên hai bước, ghé vào bên tai cậu nói: "Chờ tôi xử lý xong phiền toái ở bên này, liền đi tìm anh chơi."
Diệp Chu giật mình, rất nhanh liền hiểu ý tứ trong lời nói của cậu ta, quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cũng không nói thêm gì nữa, vươn tay vỗ vỗ bả vai gầy của Chúc Ninh: "Gặp phải phiền phức liền nói, đừngtự mình gắng gượng chống đỡ, tôi chờ cậu."
Chúc Ninh vốn là tâm tình ổn định, nhưng nghe Diệp Chu nói như vậy, vẫn là không nhịn được, vành mắt lập tức đỏ lên, mím môi hít sâu vài cái mới coi như bình phục lại tia kích động trong lòng, cố gắng làm cho giọng nói của anh ấy nghe vui vẻ hơn, nói: "Hôm nay tôi đến đây với anh Tiểu Phi, anh ấy đang ở bên ngoài, chúng ta nhanh đi ra ngoài đi."
Tiểu Phi ca trong miệng Chúc Ninh không ai khác chính là Tạ Cách Phi, diễn viên đóng vai nam ba trong [Một hồi trò khôi hài].
Lúc hai người từ phòng vệ sinh đi ra, liền nhìn thấy Tạ Cách Phi đang đợi ở cửa cách đó không xa, trong tay ôm một xô bỏng ngô, xa xa vẫy vẫy tay với bọn họ.
Ba người họ từ khi quay xong [Một hồi trò khôi hài] đã lâu không tụ họp, khi gặp lại tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, cả hai trò chuyện với Diệp Chu một hồi lâu mới tiến vào rạp chiếu phim.
Chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu chiếu phim, Diệp Chu lại nhìn thấy thêm hai người quen, lần này là đạo diễn Hà Phi Dương và biên kịch Liễu Chiêu đang quay [Song sắt nước mắt].
Nhìn thấy hai người bọn họ Diệp Chu cũng có chút kinh ngạc, nếu như cậu nhớ không lầm [Song sắt nước mắt] hẳn là đang trong thời gian quay chụp căng thẳng, đặc biệt là có vị đại thần Chung ảnh đế này ở đó, từng phút từng giây đều quý giá, vậy mà lại bỏ ra thời gian tới tham gia buổi chiếu phim đầu tiên của cậu, nói không cảm động đương nhiên là giả.
Đưa hai người vào không bao lâu, Hứa Vi thở hồng hộc chạy tới, theo sau là mấy thanh niên tướng mạo xuất chúng, lúc đi tới đặc biệt có phong phạm.
"Diệp tiên sinh, đây là quán quân cuộc thi tuyển chọn của mỗi tỉnh trong chương trình kỳ này của chúng ta, hôm nay nhân cơ hội chiếu phim ngày đầu của ngài mang đến cho ngài nhìn, hiện tại vòng tuyển chọn chỉ còn lại một số tỉnh, chờ sau khi kết thúc tôi sẽ chính thức đưa họ qua để gặp ngài!" Từ Vi nói, sau khi để những thanh niên phía sau chào hỏi Diệp Chu, mang theo bọn họ cùng nhau đi vào.
Sau khi tiễn Hứa Vi đi, cũng đã gần đến giờ, Diệp Chu nói với Miêu Thanh một tiếng rồi quay người chuẩn bị đi vào, mới đi được hai bước lại nghe thấy một loạt tiếng kêu gào từ phía sau truyền đến.
"Diệp ca!"
"Diệp tiên sinh!"
Diệp Chu quay đầu lại, sợ ngây người, không thể tin dụi dụi mắt hỏi: "Các cậu hôm nay không phải nên ở thành phố D thi đấu sao? Tại sao lại ở đây?"
Mọi người vì chạy gấp đều có chút chật vật, mấy người Hứa Trừng liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Thi đấu vừa kết thúc chúng ta lập tức chạy tới!"
Khi họ đang nói chuyện, Diệp Chu nhìn thấy Giang tổng bước từ trong thang máy.
Đến, lần này toàn bộ người đều đủ rồi!