"Tôi không muốn [Theo đuổi ánh sáng] lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào."
***
Vào đêm giao thừa, sau khi ăn sủi cảo xong, hai người làm ổ trên ghế sô pha xem Xuân Vãn một lát, qua khoảng nửa tiếng, Diệp Chu chợt nhớ ra gì đó liền chạy về phòng của mình, một lúc sau vô cùng thần bí đi ra..
Quần áo của cậu trông có vẻ phồng lên, liếc mắt một cái có thể nhìn ra bên trong có giấu đồ, đi tới trước mặt Giang tổng thì dừng lại, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn không giấu được, cố ý hạ thấp giọng nói: "Đoán xem bên trong có gì."
Giang Đình Viễn nhướng mày, đoán vài loại đồ ăn, hiển nhiên khoảng thời gian này Diệp Chu dằn vặt nhà bếp đã để lại không ít nhiều bóng đen tâm lý cho Giang tổng.
Thấy hắn mấy lần đều đoán không đúng, Diệp Chu hơi kéo khóa áo xuống, để lộ ra một khe hở nhỏ cho Giang tổng xem.
Lúc đầu, Giang Đình Viễn còn tưởng rằng là thứ gì đó để ăn, nhưng khi nhìn thấy thì sắc mặt liền thay đổi, kéo lấy cánh tay của Diệp Chu, hiếm thấy cứng rắn đem quần áo của cậu toàn bộ kéo ra.
Diệp Chu bị bất ngờ không kịp tránh né, một túi pháo hoa lặng lẽ giấu trong quần áo bất ngờ bị kéo ra rơi ầm ầm xuống đất.
"Này!" Diệp Chu vội vàng muốn nhặt lên, lại không kịp, các loại pháo hoa vương vãi khắp nơi.
Kinh hỉ biến kinh hãi, cậu có chút bực bội, định mở miệng nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Giang tổng lập tức kinh sợ, quyết đoán ngậm miệng lại, vô cùng uất ức cúi người nhặt pháo hoa rơi vãi dưới đất.
Kim chủ của cậu mặc dù có chút cố chấp, nhưng ngoại trừ cưng chiều, cậu còn có thể làm cái gì.
Giang Đình Viễn nhìn thấy bộ dạng oan ức của Diệp Chu, trong lòng cảm thấy hơi hối hận, có chút chần chờ ngồi xổm xuống, giúp Diệp Chu nhặt nó lên.
"Lần sau không được nhét thứ này vào trong ngực, rất nguy hiểm." Sau khi nhặt cây pháo hoa cuối cùng cho vào túi của Diệp Chu, Giang Đình Viễn chậm rãi nói.
Lúc đầu còn tưởng rằng Giang tổng không thích pháo hoa nên mới tức giận, sau khi nghe Giang tổng nhắc tới mới biết sở dĩ Giang tổng vừa rồi có động tác lớn như vậy là bởi vì lo lắng vấn đề an toàn.
Tính khí Diệp Chu đến rồi đi rất nhanh, lúc này hiểu được ý của Giang tổng, ngọn lửa nhỏ bé đang hừng hực trong lòng lập tức bị một cơn gió dập tắt.
"Có muốn cùng nhau ra sân đốt pháo hoa không?" Diệp Chu bởi vì hiểu lầm Giang tổng mà cảm thấy có chút áy náy, trong giọng nói không tự chủ mà mang theo mấy phần lấy lòng.
Giang tổng nhìn chiếc túi căng phồng trong tay cậu, đối diên với ánh mắt đầy mong đợi của Diệp Chu, lời từ chối đã đến miệng biến thành ngầm đồng ý: "Đi thôi."
Diệp Chu nhân được sự đồng ý chỉ lo Giang tổng lại đổi ý, ôm chặt chiếc túi đầy pháo hoa trong tay, như một làn khói chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của cậu, Giang Đình Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trước khi ra ngoài hắn vẫn không quên giúp Diệp Chu cầm một chiếc áo khoác dày.
Có lẽ là bởi vì khi còn nhỏ không có, lớn lên muốn bù đắp, kiếp trước Diệp Chu cũng thích chơi mấy cái đồ chơi nhỉ, Diệp Chu mỗi năm lúc sau tết đều sẽ mua mấy trăm pháo hoa, tự mình một người đốt chơi.
Tuy nhiên, thế giới cậu sống sau đó đã ban hành các chính sách liên quan không cho phép đốt pháo hoa trong thành phố, Diệp Chu bận rộn với công việc và ở lại thành phố quanh năm, cậu hiếm khi có cơ hội về nông thôn và thị trấn, lâu dần không thể không từ bỏ chấp niệm này.
Hiện tại thế giới trong sách này ngược lại không có quy tắc này, vì vậy Diệp Chu từ sớm đã thừa dịp các cửa hàng vẫn mở tích trữ một túi giấu ở trong phòng, theo ý nghĩ của Diệp Chu cậu muốn tích trữ thêm một ít để năm nay đốt cho đã nghiền, nhưng cân nhắc đến vấn đề an toàn vẫn là bỏ qua, chỉ chọn mua một số loại an toàn thuận tiện vận chuyển.
Không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên, lúc hai người đi ra ngoài, trời đổ tuyết, bông tuyết không lớn, không kịp nhìn thấy liền tan đi, chỉ để lại một cỗ mát lạnh chứng minh rằng nó thực sự tồn tại.
Thấy Giang tổng đi ra, Diệp Chu vẫy tay với hắn: "Giang ca, mau tới!"
Đợi đến khi Giang tổng đến chỗ cậu, lấy vài quả pháo hoa hình tháp từ chiếc túi bên cạnh, tạo thành một vòng tròn nhỏ không xa vây quanh Giang tổng.
"Giang ca, anh đừng nhúc nhích." Diệp Chu một bên vây còn không quên nhắc nhở Giang tổng không nên lộn xộn.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Diệp Chu lấy từ trong túi ra chiếc bật lửa mà đã chuẩn bị trước đó, lần lượt đốt từng cái pháo hoa nhỏ vây xung quanh Giang tổng.
Những chùm pháo hoa màu vàng cam tuyệt đẹp trong nháy mắt bật ra từ đầu quả pháo đang cháy, những sợi pháo hoa giống như hàng ngàn sợi chỉ mỏng màu cam, trông rất đẹp mắt.
Khi tất cả pháo hoa được đốt cháy, pháo hoa tuyệt đẹp ngay lập tức bao quanh Giang tổng, đôi mắt của Giang Đình Viễn lộ ra sự dịu dàng cực kỳ hiếm có dưới sự phản chiếu của pháo hoa.
Hắn đứng giữa màn pháo hoa, xung quanh là vô số pháo hoa, nhưng tầm mắt vẫn luôn dõi theo người thanh niên khóe mắt đuôi mày đều là ý cười cách vòng tròn pháo hoa không xa.
Lúc đầu, sự chú ý của Diệp Chu chủ yếu tập trung vào pháo hoa, nhưng không hiểu sao cậu lại vô thức ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Giang Đình Viễn.
Có lẽ là pháo hoa làm nổi bật, toàn thân Giang tổng được bao phủ bởi một tầng ánh lửa ấm áp, thoạt nhìn không có chút nào xa cách lãnh đạm như thường ngày, thu lại góc cạnh, nhiều hơn mấy phần yên bình và mềm mại.
Đây là lần đầu tiên Diệp Chu nhìn thấy Giang tổng như vậy, chói mắt đến mức khiến người ta không thể rời mắt, trong một phút chốc, cậu thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực của mình.
Thình thịch.
Thình thịch.
Cậu mơ hồ biết cảm giác này không tốt, nhưng lại không muốn dừng lại chút nào, chỉ tự an ủi mình, cái đẹp ai mà chẳng thích.
Lục lọi trong túi một lúc, gan chó lớn lên lấy điện thoại di động ra quơ quơ với Giang tổng, thừa dịp lúc Giang tổng cúi đầu, bỗng nhiên gọi một tiếng: "Giang ca!"
Giang Đình Viễn nghe thấy âm thanh hơi quay đầu lại, nhìn về phía vị trí của cậu, Diệp Chu không hề chớp mắt theo dõi hắn, lòng bàn tay căng thẳng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, ngón tay chạm nhẹ, hình ảnh đã bị cố định tại thời điểm Giang tổng ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt.
Sau khi chụp xong Diệp Chu thậm chí còn không thèm nhìn đến, trực tiếp đặt điện thoại trở lại túi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Giang tổng: "Cẩn thận một chút, chú ý an toàn, chờ pháo hoa cháy xong mới ra ngoài."
Giang Đình Viễn hơi nhướng mày, đột nhiên vẫy tay với cậu.
Diệp Chu không rõ vì sao, tâm lý vô cùng chột dạ, còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể của cậu đã đi về phía Giang tổng.
Khi cậu đi đến bên cạnh, Giang Đình Viễn đưa tay ra, dù không nói gì nhưng ý tứ rất rõ ràng.
"Hả? Sao, làm sao vậy." Diệp Chu giả vờ ngây ngốc nỗ lực lừa dối qua ải.
Nhưng mà Giang tổng hiển nhiên không có ý định buông tha cho cậu, chỉ chỉ vào trong túi cậu: "Lấy ra."
Lừa dối qua ải thất bại Diệp Chu cúi đầu tiu nghỉu, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng cũng không dám công khai khiêu chiến uy nghiêm của Giang tổng, đành phải giao điện thoại ra.
Vốn tưởng rằng Giang tổng sẽ xóa ảnh mình vừa chụp, Diệp Chu còn có chút không nỡ, nhưng thấy Giang tổng cầm lấy điện thoại cũng không có ý định thả cậu ra, ngược lại hơi dùng sức kéo mình về phía hắn, khi Diệp Chu nhìn hắn với vẻ mặt đầy kinh ngạc, điện thoại đã quay ngang, áp sát vào mặt nhanh chóng bấm chụp.
Cái giá phải trả cho bức ảnh này là... ống quần jean của Diệp Chu bị pháo hoa đốt ra một cái lỗ nhỏ, cùng với biểu cảm kinh ngạc của cậu bị lưu trữ vĩnh viễn.
Bất kể ra sao, mùa xuân năm nay đối với Diệp Chu mà nói, trải qua rất viên mãn.
Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, [Theo đuổi ánh sáng] tiếp tục quay, vì vai diễn Trình Lăng ban đầu lâm thời thay người, hai tháng quay phim của Tịch Dương năm trước đều không thể sử dụng được.
Năm ngoái vì Tết Nguyên Đán sắp đến, không có đủ thời gian nên Diệp Chu đã nhờ Đoàn Kính Nguyên tập trung quay những cảnh sau, bây giờ nghỉ lễ đã qua, hiển nhiên việc quay bù cần phải được đưa vào lịch trình.
Giữa lúc quay phim bị thay đổi vai chính, chuyện này tuy hiếm gặp trong ngành nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Nếu có quá nhiều cảnh quay hoặc không đủ kinh phí hay thời gian, hầu hết các đoàn phim đều sẽ chọn trực tiếp thay thế khuôn mặt của nhân vật chính bằng các hiệu ứng đặc biệt.
Bởi vì đổi vai chính tổn thất tài chính là chuyện nhỏ, phiền toái thực sự là gần như toàn bộ kế hoạch quay phim ban đầu đều bị phá vỡ, nếu có nhiều đoạn đối diễn thì phải phối hợp lại lịch quay với các diễn viên khác để quay bù.
Mặc dù Diệp Chu quay [Theo đuổi ánh sáng] không nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cũng không vội phát hành, nhưng điểm nhấn lớn nhất của bộ phim này chính đối diễn giữa hai nam chính, hiện tại một trong hai nam chính đã thay đổi, chắc chắn cần phải quay bù rất nhiều cảnh, cần phải hỏi ý kiến của Cảnh Bác Xuyên.
"Hiện tại có hai phương án, thứ nhất chính là trực tiếp thay đổi khuôn mặt trong những cảnh quay mà Tịch Dương đã quay xong, cái này tương đối đơn giản, cũng có thể tiết kiệm đến cực điểm thời gian cùng chi phí."
"Còn một phương án khác phiền phức hơn, bỏ đi hai tháng cảnh quay của Tịch Dương, quay lại toàn bộ." Diệp Chu nói, nhấp một ngụm trà nóng, nhìn Cảnh Bác Xuyên và quản lý của anh ta, "Các người có ý kiến gì không?"
"Đạo diễn Diệp, nếu như chọn phương án thứ hai thì phải quay bù mất bao lâu?"
Quản lý của Cảnh Bác Xuyên im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn Diệp Chu, hỏi với giọng lo lắng.
Không quá chút nào khi nói rằng đối với Cảnh Bác Xuyên, thời gian chính là vàng ròng bạc trắng, nếu lãng phí một ngày sẽ mất rất nhiều tiền, nhưng quan trọng hơn tiền bạc là nếu trong khoảng thời gian quay bù bị lỡ mất cơ hội tốt khác, vậy coi như là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Diệp Chu cũng nói thẳng với hắn: "Ít nhất cũng phải một tháng, nếu không thuận lợi, có thể sẽ lâu hơn."
Người quản lý nghe vậy cũng cảm thấy có chút khó khăn, nhưng cũng không trực tiếp từ chối mà lấy máy tính bảng ra, kiểm tra lịch trình của Cảnh Bác Xuyên.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi [Theo đuổi ánh sáng] quay xong, sẽ có lịch trình làm khách mời đặc biệt trong một chương trình tạp kỹ, chương trình tạp kỹ này ở trong nước quay ba, bốn năm, mặc dù nhiệt độ không cao như những năm trước, nhưng lại có một danh tiếng tốt và lượng khán giả cố định, tỷ lệ người xem vẫn luôn tốt.
Cho dù có thể miễn cưỡng đẩy chương trình tạp kỹ đi, nhưng vẫn có vai nam thứ ba trong một bộ phim điện ảnh, khiến người đại diện dù thế nào cũng không có cách nào đồng ý với Diệp Chu.
Đừng tưởng chỉ là nam thứ ba, bộ phim này nhưng là vô số diễn viên trong nghề cướp đến bể đầu chảy máy muốn nhận, không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì đạo diễn bộ phim này quá lớn, đừng nói nam ba, ngay cả một nhân vật phụ trong phim đều có một dám người tranh cướp giành giật.
Lúc đầu, hắn và Cảnh Bác Xuyên đã phải khổ sở rất nhiều mới có được vai diễn này, vị đạo diễn kia không có sở thích nào khác, thứ duy nhất ông ta yêu thích là thứ trong chén kia. (là rượu đó = =)
Vì làm vui lòng, hắn và Cảnh Bác Xuyên gần như luân phiên ra trận, liên tiếp bồi ông ta uống vài tràng, thêm vào biểu hiện của Cảnh Bác Xuyên coi như không tệ, bọn họ yêu cầu cũng không phải nhân vật gì trọng yếu, đạo diễn lúc này mới nhả ra.
Người quản lý từ tin tức ngầm biết được, bộ phim này là đạo diễn dùng để lấy thưởng, mà Cảnh Bác Xuyên vừa vặn thiếu một giải thưởng như vậy, nếu quả thật có thể lấy được cái giải thưởng, coi như không có tính thực chất gì thì ít nhất vẫn có thể tăng cao chút danh tiếng, mạ vàng cho Cảnh Bác Xuyên.
Trái lại, bộ phim [Theo đuổi ánh sáng] này hắn vẫn luôn luôn theo dõi quá trình quay chụp, tuy rằng trên phương diện dẫn dắt diễn viên Diệp Chu làm rất tốt, Cảnh Bác Xuyên ở nơi này kỹ năng diễn xuất cũng tăng lên rất nhiều, nhưng thẳng thắn mà nói, đề tài của bộ phim này thật sự rất không thoải mái.
Nếu hướng về phía phòng bán vé, [Theo đuổi ánh sáng] là thể loại bi kịch thị trường không hoan nghênh nhất.
Nếu nói để lấy thưởng, mặc dù Diệp Chu là đạo diễn có thành tích phòng vé trong tay, nhưng danh tiếng trong ngành so với Cảnh Bác Xuyên cũng không khác là mấy, khen chê nửa nọ nửa kia, hơn nữa [Theo đuổi ánh sáng] tuy rằng ngược tâm, nhưng không phải loại đề tài hiện thực mà các giải thưởng lớn kia yêu thích, đoạt giải gần như là chuyện không thể.
Cho nên cứ việc người quản lý rất cảm kích Diệp Chu, cũng khẳng định cậu đã giúp nghệ sĩ của mình rất nhiều, thế nhưng...hắn xác thực không coi trọng bộ phim này, càng không muốn vì thế mà Cảnh Bác Xuyên từ bỏ một bộ phim có thể lấy giải thưởng, đem thời gian lãng phí ở trên bộ phim [Theo đuổi ánh sáng] không có tiền đồ này.
Như vậy rất ích kỷ, người quản lý do dự một chút, đến cũng vẫn mở miệng nói: "Xin lỗi đạo diễn Diệp..."
"Tôi có thời gian."
Không chờ quản lý nói hết câu, Cảnh Bác Xuyên đã trực tiếp đánh gãy lời từ chối của hắn.
Diệp Chu nhìn Cảnh Bác Xuyên một chút, lại nhìn người quản lý của anh ta, trầm mặc một lúc rồi nói: "Như vậy đi, trước hết cậu đừng vội đồng ý, hai người thương lượng một chút, trước khi kết thúc thì cho tôi một câu trả lời là được."
Thấy Diệp Chu không lập tức đáp xuống, người quản lý thoáng thở phào nhẹ nhõm, mạnh mẽ trừng mắt với nghệ sĩ của mình, ra anh ta hắn thành thật đừng gây thêm chuyện, xác định anh thật sự an phận lúc này mới lại treo lên ý cười trên mặt nói với Diệp Chu: "Vậy được, cảm ơn Diệp đạo, chúng tôi nhất định thương lượng thật tốt, trước khi kết thúc nhất định sẽ cho ngài câu trả lời."
Sau cuộc trò chuyện này, đoàn phim vẫn bận rộn như trước, Diệp Chu gần đây dành nhiều thời gian hơn cho Đoàn Kính Nguyên, cậu ta tuy rằng xuất thân chính quy, cũng chịu được khổ, nhưng vẫn luôn diễn vai quần chúng, chưa bao giờ diễn vai chính, điều này làm lúc cậu ta đang diễn vẫn luôn có chút không ra.
Ngược lại đối với Cảnh Bác Xuyên ít chú ý hơn, bởi vì trong khoảng thời gian này Cảnh Bác Xuyên dường như đã khai khiếu rồi, triệt để nhập diễn. Thường chỉ cần giảng diễn một chút liền hiểu được, không cần Diệp Chu lãng phí miệng lưỡi, biểu hiện trong quá trình quay phim thực tế cũng rất khả quan.
Hình tượng của anh ấy với nhân vật như hòa làm một, trước đây thiếu chính là kỹ năng diễn xuất, hiện tại kỹ năng diễn xuất đã tốt hơn, có thể tự mình tìm tòi nhập diễn, Diệp Chu đương nhiên không cần phải nói nhiều.
Bốn tháng trôi qua, phần lớn cảnh quay đã hoàn thành, chỉ còn lại mấy cảnh cuối cùng và một số cảnh cần quay bù, chậm nhất không quá một tuần sẽ kết thúc.
Diệp Chu ngồi phía sau màn hình giám sát, đem nhất cử nhất động của hai người trên màn hình thu hết vào đáy mắt.
Trình Lăng do Đoàn Kính Nguyên* thủ vai nhận được thông báo của cấp trên, có gián điệp báo cáo, hai thế lực lớn nhất ở Thành phố D tối nay sẽ có một hồi ác chiến, đến lúc đó đối tượng bọn họ đuổi bắt đã lấu cũng sẽ xuất hiện, nhiệm vụ của họ là ngăn cản trận ác chiến này, đưa các thủ lĩnh băng đảng của cả hai bên về quy án.
(*Gốc là Cảnh Bác Xuyên cơ mà anh này vai Trình Dã nên mình nghĩ chắc tác giả nhầm đó:)))
Trình Lăng kể từ khi nhận nhiệm vụ này, mí mắt phải vẫn luôn giật giật, trong lòng cảm thấy hoang mang không thể giải thích được, trước khi đi, khi Trình Lăng đang mặc áo chống đạn, BỊ đồng nghiệp hỏi rằng có phải là vừa rửa mặt không, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào trên mặt phủ đầy một lớp mồ hôi lạnh.
Một loại khủng hoảng chưa bao giờ có làm tràn trong lòng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không biết hoảng sợ đến cùng là từ đâu tới.
11:30, chỉ còn 30 phút nữa là đến giờ giao tranh do gián điệp cung cấp, Trình Lăng cùng các đồng nghiệp trốn trong bóng tối, từ xa nhìn thấy đã có người lục tục bắt đầu chạy tới tập kết.
11:40, hai nhóm người phân chia rõ ràng, khoảng cách giữa họ khoảng 50 mét, việc tập hợp nhân sự ban đầu đã hoàn tất.
11:50, nhóm tay chân lưu manh đã có mặt toàn bộ, hai tên quản lý của hai băng nhóm có địa vị cao hơn cũng gần như có mặt.
Chỉ còn hai phút nữa là tới mười hai giờ, phía sau hai trận doanh phân biệt rõ ràng dừng lại mấy chiếc xe, con cá lớn mà bọn họ định bắt tối nay cuối cùng cũng đến hiện trường trước mười hai giờ.
Cửa xe được mở ra, qua ống nhòm Trình Lăng nhìn thấy người đầu tiên xuống xe là một người đàn ông vóc người cao gầy, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai sờn rách.
Khoảng cách quá xa lại thêm đêm tối, người đàn ông lại đeo phụ kiện che gần hết khuôn mặt nên Trình Lăng không cách nào nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc mơ hồ khiến anh không thể rời mắt.
Không đợi Trình Lăng ngẫm nghĩ, hai bên dường như đã bắt đầu đàm phán, hơn nữa dường như họ vẫn chưa đạt được thỏa thuận nào, các thành viên của hai băng nhóm vốn đã thủ thế chờ đợi nghe thấy lão đại nhà mình ra lệnh một tiếng, lập tức gầm rú xông về phía đối phương, lao vào đánh nhau.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chỉ trong vòng năm phút, tốc độ hoàn toàn vượt quá dự liệu của cảnh sát, chờ khi họ phản ứng lại muốn đi ngăn cản, xô xát đã nổ ra, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để can thiệp, hiện tại cục diện đã thoát khỏi tầm kiểm soát, đã quá muộn.
Ánh mắt của Trình Lăng vẫn luôn không tự chủ đuổi theo bóng người kia, hắn nhìn qua không hề khỏe mạnh, không giống người có thể đánh nhau, nhưng khi bắt đầu đánh nhau lại rất hung ác, ở trong đám người giết ra giết vào, thế không thể cản.
Trình Lăng càng nhìn cảm giác quen thuộc càng trở nên mạnh mẽ, trong đầu dường như có đáp án, chỉ cách một lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh, lại sống chết không nhớ nổi sự quen thuộc này từ đâu mà có.
Mắt thấy song phương chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, hai bên cũng đã bắt đầu xuất hiện thương vong, cảnh sát cũng không thể tiếp tục án binh bất động, thi triển kế hoạch B, xông ra vây khốn đám người kia.
Mặc dù số lượng cảnh sát ít hơn nhiều so với hai băng nhóm, nhưng vì có súng trong tay nên cũng có tác dụng răn đe khi họ bước vào địa điểm, cuộc chiến cuối cùng đã tạm thời dừng lại.
Nhưng sự cân bằng này chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, trận chiến lại nổ ra, lần này ngay cả cảnh sát cũng bị cuốn vào, cảnh sát mặc dù có súng, nhưng họ đến cùng cũng có kiêng dè, nếu không phải vạn bất đắt dĩ thì sẽ không nổ súng, mà đám tay chân lưu manh đánh nhau đến mù quáng thì sẽ không kiêng kị gì cả.
Một tiếng "bang" vang lên, những người chìm trong điên cuồng hoàn toàn từ bỏ một tia lý trí cuối cùng, trận chiến ngày càng leo thang, từ giờ phút này trở đi, không ai có thể đứng ngoài cuộc.
Các đồng nghiệp bên người liên tục ngã xuống, trong hỗn loạn, Trình Lăng là cảnh sát trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị mấy tên lưu manh vây quanh, một số vết thương trên người anh đang rỉ máu, một tên lưu mạnh trong đó đỏ mắt mang thep đao lao về phía anh ta, anh muốn trốn, nhưng hai chân như đeo chì, hoàn toàn không nghe sai khiến.
Nhìn thấy lưỡi dao sắp xuyên qua ngực mình, Trình Lăng bình tĩnh nhắm mắt lại chờ đợi cái chết cận kề, người ta nói rằng con người trước khi chết sẽ nhìn thấy tất cả những gì đời này họ trải qua, Trình Lăng đời này rất khổ, là anh trai đem anh kéo khỏi vũng lầy, nhưng anh trai...đã sớm không cần anh nữa.
Khi Trình Lăng nhắm mắt lại, trái tim anh bình lặng đến không ngờ, không hề có chút oán hận hay không cam lòng nào, nếu phải nói ra điều tiếc nuối duy nhất, có lẽ chính là không thể gặp lại Trình Dã.
Có lẽ đang ở bên bờ vực của cái chết, khuôn mặt của Trình Dã theo thời gian trôi qua ngày càng trở nên mơ hồ, vào lúc này dần dần trở nên rõ ràng, thiếu niên Trình Dã, thanh niên Trình Dã, vui thì cười giận thì mắng, sống động lạ thường.
Trong lúc sửng sốt một luồng lực đạo rất lớn xô tới, Trình Lăng bị lực đạo này đánh văng ra xa, khi mở mắt ra thì phát hiện người đẩy mình chính là người đàn ông gầy gò mà trước đó không lâu khiến anh có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Người đàn ông bay lên đá văng tên lưu manh đang cầm dao trước mặt, dùng chân mạnh mẽ đạp lên tay đối phương, tiếng kêu thảm thiết cùng đau đớn của đối phương bị nhấm chìm tròn tiếng đánh nhau ầm ĩ, mãi tên tận khi tay của tên lưu mạnh bị giẫm đến máu me đầm đìa, cả đời này không thể cầm dao nữa, người đàn ông mới dời chân.
Trình Lăng nhìn người đàn ông nhặt con dao trên mặt đất lên, bước từng bước về phía cậu, khi người đàn ông đưa tay về phía anh, một khắc đưa lên con dao kia, khung cảnh ồn ào hỗn loạn dường như trở thành âm thanh nền, anh giơ tay lên, không nói được là muốn bắt lấy con dao, hay chỉ đơn giản là muốn kéo tay người đàn ông trước mặt.
Nhưng vào lúc này, một viên đạn xuyên qua ngực người đàn ông, máu từ vết thương lan ra, nhiễm đỏ áo trên ngực anh ta, cũng nhiễm đỏ đôi mắt của Trình Lăng.
Người đàn ông tựa hồ sững sờ trong giây lát, con dao trong tay Trình Lăng còn chưa kịp nhận lấy đã rơi khỏi tay, rơi xuống đất phát ra một tiếng giòn vang.
"Có thể." Sau khi Diệp Chu hô ngừng, Đoàn Kính Nguyên và Cảnh Bác Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi không nhúc nhích, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu tràn ra từ khóe mắt Đoàn Kính Nguyên, rõ ràng là đang khóc nhưng vẻ mặt lại vô cùng tê liệt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, giống như một con rối bị lấy đi linh hồn, chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng.
Thấy tình trạng của cậu không ổn, phó đạo diễn Mạnh vỗ cánh tay của Diệp Chu một cái, nhỏ giọng nói: "Đứa nhỏ này nhập diễn quá sâu, lại không có kinh nghiệm, tôi lo không biết nó có thể thoát vai được không."
Diệp Chu đương nhiên hiểu ý của ông, trầm mặc một lát mới chậm rãi lắc đầu: "Ta cũng không biết, lát nữa cùng cậu ấy nói chuyện, quan sát mấy ngày, nếu như còn không thể thoát vai thì phải gọi bác sĩ tâm lý."
Nhập diễn là trạng thái mà vô số diễn viên mơ ước đạt được, sau khi nhập diễn, diễn viên sẽ không còn là diễn viên nữa mà là bản thân nhân vật, hoàn toàn dung hợp với nhân vật, trạng thái này chỉ có thể gặp không thể cầu, có thể khai phá đến cực hạn tiềm năng trên người một diễn viên, thường mang đến những bất ngờ khó có thể diễn tả được.
Nhưng nhập diễn cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, một khi nhập diễn quá sâu cách nào thoát ly khỏi nhân vật, hậu quả quả thực khó có thể tưởng tượng, trước kia trong vòng thường xuyên có những đạo diễn điên cuồng vì để làm nên tác phẩm hay, dùng các loại phương pháp không chừa thủ đoạn nào dẫn dắt diễn viên nhập diễn, cuối cùng dẫn đến diễn viên nhập diễn quá sâu, tinh thần suy sụp, thậm chí tìm tới cái chết.
Trạng thái hiện tại của Đoàn Kính Nguyên chính là nhập diễn, nếu như có thể thoát vai thì không sao, nhưng nếu không thể thoát vai lại không có bác sĩ tâm lý tiến hành khai thông, từng bước dẫn dắt cậu thoát ly nhân vật, đối với Đoàn Kính Nguyên tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Nhưng may mắn thay, sự lo lắng của Diệp Chu và phó đạo diễn Mạnh là dư thừa, mặc dù Đoàn Kính Nguyên đã tiêu trầm mấy ngày sau khi quay cảnh đó, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong, cũng không xuất hiện hậu quả nghiêm trọng nào.
Nhưng dù như vậy, Diệp Chu cũng đặc biệt đi một chuyến nói chuyện tâm sự với cậu, sau khi xác định thật sự không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tác phẩm khó có được đi nữa, lại nghĩ đã tốt lại muốn tốt hơn, cũng tuyệt đối không được đánh mất lương tâm, theo quan điểm của Diệp Chu, lấy mạng người đoạt lấy cái gọi là vinh quang là điều vô cùng hoang đường và đáng buồn.
Một tuần sau, vào chiều chủ nhật, tất cả các cảnh đều đã quay xong, Cảnh Bác Xuyên gõ cửa phòng nghỉ của Diệp Chu.
"Đạo diễn Diệp, tôi có thời gian, có lịch trình, nguyện ý quay lại, muốn quay." Âm thanh Cánh Bác Xuyên kiên định mạnh mẽ.
"Cậu đã thương lượng với người đại diện của mình chưa, khoảng thời gian trước anh ta đã đến tìm tôi, nói rằng tháng sau cậu sẽ tham gia một bộ phim mới do Lục Thành làm đạo diễn, đây là một cơ hội rất tốt, cậu thực sự muốn từ chối đạo diễn Lục, ở chỗ này của tôi lãng phí thời gian sao?"
Diệp Chu nhìn người thanh niên trước mặt, trong đầu nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn, chớp mắt đã nửa năm trôi qua, trong lòng bỗng nhiên sinh ra mấy phần cảm khái, thời gian trôi qua thật là nhanh.
"Nghĩ xong rồi." Cảnh Bác Xuyên đột nhiên đứng dậy, rất trịnh trọng khom người với Diệp Chu, "Cảm ơn đạo diễn Diệp đã dạy dỗ và chăm sóc tôi trong thời gian này, đây là lần đầu tiên trong ngần ấy năm hoạt động tôi nghiêm túc đặt toàn bộ tinh lực và tình cảm vào một bộ phim.""
"Tôi không muốn [Theo đuổi ánh sáng] lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào."