Vốn tưởng rằng nước ép rau củ đã là thứ phản nhân loại nhất trên thế giới, lại không nghĩ rằng Giang tổng mỗi lần đều có thể mang đến cho cậu một kinh hỉ mới.
Nếu nói nước ép rau củ đơn thuần chỉ là khó uống thì mùi vị của thuốc đông y, đặc biệt là thuốc đông y đã trải qua đun nấu, lực sát thương quả thực kinh người.
Lúc Diệp Chu nâng bát lên thậm chí đã nghĩ có lẽ cậu đã hiểu lầm Giang tổng thật rồi.
Loại người không dính một hạt bụi, băng thanh ngọc khiết, cao lĩnh chi hoa* như Giang tổng, thất tình lục dục sao? Không tồn tại.
(*Cao lĩnh chi hoa: hoa trên núi cao)
Lúc trước ở bệnh viện nhất định là do cậu hiểu lầm, Giang tổng làm sao có khả năng đối với cậu nảy sinh dục vọng, nói đùa! Giữa hai người chỉ có tình cha con thuần khiết, cậu làm sao lại muốn ngủ với kim chủ baba của mình chứ?!
Yên lặng phỉ nhổ chính mình trong lòng, làm sao có thể có ý nghĩ như vậy, thật xấu xa, quá xấu hổ, quá tang tâm bệnh cuồng!
Diệp Chu chưa từ bỏ ý định còn muốn giãy giụa thêm một chút, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Giang tổng. Ở chung lâu như vậy, cậu làm sao có thế không biết đây là ý không cho thương lượng chứ.
Quyết đoán ngậm miệng, thử nhiệt độ thuốc một chút, thấy vừa vặn liền bưng bát ngừng thở một hơi rót hết toàn bộ vào miệng.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng lúc mùi vị cay đắng nồng nặc lan tràn trong cổ họng, Diệp Chu vẫn là bị khổ đến nhe răng trợn mắt, thậm chỉ có chút buồn nôn.
Trước khi cậu khom lưng, có một bàn tay trước một bước nhét vào trong miệng Diệp Chu thứ gì đó.
Diệp Chu theo bản năng muốn nhả ra, có điều rất nhanh liền cảm nhận được vị chua chua ngọt ngào nhanh chóng đè xuống đắng chát trong miệng, cậu cắn cắn, vậy mà lại là một viên ô mai.
"Giang ca, anh mua lúc nào vậy?" Cậu nhớ trong nhà không có mua loại đồ ăn vặt như ô mai này.
Giang Đình Viễn vỗ vỗ đầu cậu, "Lúc lấy thuốc."
Diệp Chu bị nghẹn, mắt liếc đồng hồ treo trên tường, họ nhẹ một tiếng nói: "Cái kia, Giang ca hôm nay tôi có hẹn với tổng biên kịch sửa chữa kịch bản, sắp đến giờ hẹn, tôi đi trước nha."
Giang Đình Viễn nhìn ra cậu muốn chạy, cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Bảo tài xế đưa em đi."
"Ôi chao, cảm ơn Giang ca!" Diệp Chu mặt mày hớn hở.
Lúc Diệp Chu đến gần nhà Tống Khải Phàm vẫn còn sớm 15 phút so với giờ hẹn, cậu tới lui giữa những tòa chung cư kiểu cũ chẳng khác nào mê cung nửa ngày cũng không tìm được tòa nhà mà Tống Khải Phàm nói.
Bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện thoại cho hắn, không bao lâu liền thấy thân ảnh Tống Khải Phàm từ xa đến gần, nhanh chóng chạy tới chỗ cậu.
Có thể là chạy quá nhanh, cho nên Tống Khải Phàm không nói chuyện được, mở miệng thở hổn hển, gương mặt thanh tú đều vì vận động dữ dội mà có chút đỏ lên.
"Thật ngại quá thật ngại quá, chúng tôi bên này tương đối loạn, đáng ra tôi phải xuống dưới đón ngài." Tống Khải Phàm mặt đầy áy náy cùng thấp thỏm, liên tục xin lỗi Diệp Chu.
Diệp Chu lắc đầu: "Không có gì, là cảm giác về phương hướng của tôi không quá tốt."
Tống Khải Phàm ngại ngùng nở nụ cười, mang theo Diệp Chu đi qua những tòa nhà đan xen, đi khoảng chừng mười phút liền dừng lại trước một tòa chung cư trong số đó.
Thần sắc hắn có chút ngượng ngùng, nói với Diệp Chu: "Hoàn cảnh nơi này không quá tốt, nếu không ngài ở dưới lầu chờ tôi một chút, chúng ta ra tiệm cà phê nói chuyện."
Diệp Chu sao có thể không hiểu ý của hắn, nhất thời liền nở nụ cười: "Học trưởng anh cũng quá khách khí rồi, không cần xoắn xuýt vậy, chỗ tôi ở trước đây so với nơi này còn kém nhiều hơn, không sao đâu."
Lời này của cậu cũng không phải nói bậy, đời trước Diệp Chu mới vừa làm việc được hai năm, nghèo đặc biệt bằng phẳng, sau khi rời khỏi ký túc xá của trường học, vì tiết kiệm tiền mà ở trong phòng tầng hầm thời gian dài.
(Tui cũng không hiểu kiểu nghèo bằng phẳng này của tác giả là nghèo kiểu gì luôn á)
Chính là cái loại phòng mà đến cả cửa sổ cũng không có, là một phong đơn nhỏ chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, vừa bẩn vừa loạn, râm mát ẩm ướt, phơi quần áo đều rất khó khô.
Ngay cả loại chung cư kiểu cũ như này cũng phải sau một thời gian đi làm Diệp Chu mới dám dọn vào ở, cho nên đối với cậu mà nói, nơi này của Tống Khải Phàm thực sự không có gì là không thể tiếp thu.
Nghe cậu nói vậy, thần kinh căng thẳng của Tống Khải Phàm rốt cuộc thoáng thả lỏng một chút, hắn đưa Diệp Chu lên tầng 4.
Khu chung cư kiểu cũ này là kiểu một tầng ba nhà, phòng Tống Khải Phàm thuê là phòng ở giữa, lúc hắn lấy chìa khóa mở cửa, trên lầu truyền tới một loạt tiếng bước chân, có người mang theo một túi rác từ trên lầu đi xuống.
Diệp Chu nghe tiếng ngẩng đầu, lúc thấy rõ mặt của người kia thì nhất thời sửng sốt.
Tống Khải Phàm mở cửa được một nửa, cũng nghe được động tĩnh phía sau liền quay đầu nhìn người đi xuống, nhất thời nở nụ cười, cùng người kia chào hỏi: "Tiểu Tiêu sớm a, sao hôm nay dậy sớm vậy?"
Mí mắt người kia nửa khép, trên mặt rõ ràng còn mang theo buồn ngủ, áo ngủ trên người nhăn nhúm, tóc tai có chút ngổn ngang, nhìn qua chính là dáng dấp vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu.
Nghe được giọng nói của Tống Khải Phàm, lúc này mới nhấc mí mắt lên, đáp: "Tống ca sớm, ngày hôm nay có chút việc..."
Nói được nửa câu, lúc nhìn thấy Diệp Chu đang đứng cạnh Tống Khải Phàm thanh âm liền im bặt đi.
Trầm mặc, trầm mặc một lúc lâu giống như không khí xung quanh phảng phất đều đọng lại.
Tống Khải Phàm nhạy cảm nhận thấy bầu không khí không đúng, vừa muốn mở miệng nói gì đó hòa hoãn bầu không khí, giới thiệu hai người với nhau, Kỳ Tiêu đã nhanh chân rời đi.
Lúc đi ngang qua người Diệp Chu, cũng không biết là không cẩn thận hay là cố ý, đột nhiên va vào người cậu một phát.
Diệp Chu bị đụng vào dạ dày, cả người đều không ổn, cảm giác thuốc đông y thật vất vả uống vào hồi sáng đều bị đụng đến sắp ói ra.
Tống Khải Phàm lập tức dìu cậu, trong giọng nói tràn đầy kinh hoảng: "Đạo diễn Diệp cậu không sao chứ?"
Diệp Chu khoát khoát tay, đứng tại chỗ chốc lát mới rốt cuộc đè xuống cỗ buồn nôn kia, nói với Tống Khải Phàm: "Vào trong rồi nói."
Quên đi khúc nhạc dạo ngắn lúc vào cửa, hai người trò chuyện vô cùng hăng say.
Tống Khải Phàm trước đây quanh năm làm trợ thủ cho người, sớm đã không phải là người mới gì, đối với những việc như sửa chữa kịch bản, hiệu quả mà đạo diễn cần, làm thế nào để nội dung vở kịch đặt ra được tốt nhất, làm sao thiết trí hồi hộp, làm sao chế tạo cao trào, tế hóa nhân vật hắn đều vô cùng rõ ràng.
Căn bản không cần Diệp Chu phải phí sức câu thông, mỗi lần Diệp Chu mới vừa đem ý nghĩ của mình nói xong, Tống Khải Phàm luôn có thể nhanh chóng bắt kịp suy nghĩa của cậu, có lúc hiệu quả viết ra thậm chí càng xuất sắc hơn so với mong muốn của Diệp Chu.
Diệp Chu nói xong cầm lấy cốc trên bàn uống một hớp, đơn giản thu dọn một chút đồ vật liền chuẩn bị cáo từ.
Tống Khải Phàm gật gật đầu, đem sổ tay lít nha lít nhít lời chú giải thu dọn cẩn thận, nhìn về phía Diệp Chu thần sắc có chút muốn nói lại thôi.
Diệp Chu thấy thần sắc hắn trước sau lo sợ, dường như có lời muốn nói lại không dám nói, tưởng là vấn đề liên quan đến kịch bản liền hỏi: "Tống học trưởng, anh lại có ý kiến gì sao?"
Tống Khải Phàm nghe vậy sửng sốt một chút, biết Diệp Chu hiểu sai, liên tục xua tay: "Không, không phải, không liên quan đến kịch bản."
Diệp Chu nghe hắn nói thì càng mơ hồ hơn, nghĩ một hồi lại hỏi: "Ừm...Vậy là liên quan đến chuyện chọn diễn viên sao, trước mắt vẫn chưa xác định người, nếu anh có ứng cử viên phù hợp thì có thể đề cử cho tôi."
"Không, tôi tin tưởng ánh mắt của ngài, ngài chọn là tốt rồi." Tống Khải Phàm bị hiểu lầm, nín đỏ mặt, một bên lắc đầu một bên giải thích.
Hắn do dự chốc lát, mới nói: "Diệp đạo, cậu chàng sáng nay cũng là sinh viên trường chúng ta, hắn tên Kỳ Tiêu, bình thường tính tình rất tốt, gần đây khả năng áp lực khá lớn, tinh thần không được tập trung, không cẩn thận đụng vào ngài, tôi thay cậu ấy xin lỗi ngài."
Tống Khải Phàm không đề cập tới liền tốt, hắn nhắc đến, Diệp Chu nhất thời liền nghĩ đến thanh niên đầy mặt buồn ngủ lúc sáng, mặt của hắn cùng với thanh niên đầy mặt kiệt ngạo trong phòng rửa tay của buổi đấu giá trước đây rất lâu dần dần trùng khớp.
Vậy hắn mẹ nó không phải người nào khác, chính là nhân vật chỉ được nhắc qua một hai lần trong sách, đến tên cũng không xứng có – bạn trai cũ của nguyên thân.
Đúng, cả quyển tiểu thuyết từ trên xuống dưới, người này đều là dùng từ bạn trai cũ của nguyên thân để xưng hô, mãi cho đến khi toàn văn kết thúc cũng không có tên của hắn.
Đại khái là bởi vì ý nghĩa tồn tại của nguyên thân chính là thúc đẩy nội dung tiểu thuyết, ký ức của hắn (hắn ở đây chỉ nguyên chủ Diệp Chu) phần lớn là tương quan với nội dung tiểu thuyết, mà những ký ức không có quan hệ với nội dung tiểu thuyết giống như đều bị tận lực làm nhạt, cho nên ngày cả trong trí nhớ của nguyên thân đều hiếm khi tồn tại nhân vật bạn trai cũ này.
Nếu không có Tống Khải Phàm nhắc tới sợ là Diệp Chu cho đến bây giờ cũng không biết thanh niên kia tên gọi là gì.
Diệp Chu thu hồi tâm tư, nở nụ cười với Tống Khải Phàm nói: "Chuyện nhỏ thôi, tôi sẽ không để bụng đâu."
Tống Khải Phàm thấy thần sắc cậu xác thực không hề tức giận, nội tâm đang nhấc lên cũng buông xuống một nửa, thần sắc cũng thả lỏng không ít.
"Tiểu Tiêu cũng là một biên kịch rất có tài hoa, cậu ấy..." Nói tới chỗ này, thanh âm hắn hơi dừng lại, sắp xếp lại ngôn từ mới mở miệng lần nữa: "Kỳ thực cậu ấy cũng không dễ dàng."
Lúc nói những lời này trong lòng Tống Khải Phàm thập phần thấp thỏm, chỉ lo cậu không thích nghe những chuyện này lại chọc cho cậu không vui.
Mà nói lại, tuy Tống Khải Phàm và Kỳ Tiêu tốt nghiệp cùng trường nhưng lại quen biết ở bên ngoài trường.
Thời điểm quen biết Kỳ Tiêu, hắn mới vừa mới bị người khác đoạt tác phẩm ký tên, đối phương là biên kịch có chút danh tiếng trong nghề, tính tình hắn mềm yếu, cũng không có người chống lưng, không chỉ bị người đoạt tác phẩm, đối phương thậm chí ngay cả tiền lương đã thương lượng xong cũng chỉ thanh toán một phần ba, còn đem hắn đuổi.
Thời gian bị sa thải đó là giai đoạn tăm tối nhất trong đời Tống Khải Phàm, ban ngày phải ra ngoài tìm công việc mới, khuya về nhà lại ép chính mình viết kịch bản.
Nhà dột còn gặp mưa, tên biên kịch kia còn không chịu buông tha hắn, ở trong vòng của mình chào hỏi, cho dù Tống Khải Phàm đã rất nỗ lực tìm việc làm, mặc dù hắn rất có tài hoa, nhưng không ai dám dùng hắn.
Mắt thấy không có thu nhập liền ngay cả tiền thuê nhà đều sắp không trả nổi, một người bạn của hắn kéo hắn vào một hội nhóm, gọi là nhóm trợ thủ, dựa vào việc giúp người ta viết kịch bản, bán đi tác quyền tác phẩm (quyền sử dụng và chỉnh sửa) của chính mình đổi lấy thu nhập gầy còm.
Bất kỳ nghề nghiệp nào thì ở tầng chót cũng là khó khăn nhất, tác phẩm của mình không chỉ bị người khác xoi mói bình phẩm, còn muốn dựa theo suy nghĩ của người khác một lần lại một lần sửa đổi, mãi đến khi đạt đến trình độ mà đối phương thỏa mãn, đối phương mới chịu trả tiền.
Tiền này kiếm quá cực khổ, chỉ là cực khổ còn chưa tính, điều Tống Khải Phàm cảm thấy thống khổ nhất là ngày qua ngày viết những gì đối phương yêu cầu đến khi kịch bản không sai biệt lắm, cùng với gia công linh kiện trong xưởng gia công không khác gì nhau.
Hắn có thể cảm giác được rõ rệt linh khí trên người mình đang không ngừng biến mất.
Lúc hắn chịu không được muốn từ bỏ, hắn quen biết Kỳ Tiêu, mới bắt đầu hai người chỉ vì thân phận đồng học mà hàn huyên hai câu, thêm bạn trên wechat, sau đó càng ngày càng hợp ý, quan hệ cũng càng ngày càng tốt.
Càng biết rõ về Kỳ Tiêu thì Tống Khải Phàm càng mặc cảm không bằng.
Kỳ Tiêu tuy rằng ngoài mặt lạnh nhạt không dễ ở chung, nhưng trên thực tế tính cách vô cùng tốt, sau khi hai người quen biết, Kỳ Tiêu giúp hắn rất nhiều, bất kể là công việc hay là tâm tình.
Ngay cả việc trực tiếp gửi kịch bản cho đạo diễn cũng là dưới sự cổ vũ không ngừng của Kỳ Tiêu mới quyết định làm.
Tống Khải Phàm tính tình nhát gan, người quen biết cũng không nhiều, người duy nhất hắn có thể tạo quan hệ cũng chỉ có đạo diễn Diệp Chu này, nếu như có thể, hắn thật sự muốn đề cử Kỳ Tiêu cho Diệp Chu.
Nếu như Kỳ Tiêu có thể được Diệp đạo ưu ái, tương lai có cơ hội hợp tác, cuộc sống của hắn nhất định sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.