Diệp Chu chưa bao giờ cảm thấy lúng túng như lúc này.
Rõ ràng là cậu không hề làm gì, nhưng dưới ánh mắt của Giang tổng, Diệp Chu cảm thấy bản thân như bị bắt gian ngay tại hiện trường, lắc mình từ nhà đầu tư thành tra nam.
Vấn đề là cậu không ngoại tình với tuấn nam mỹ nữ mà là ngoại tình với cái người nặng 80 kí, đã thế còn cao một mét chín.
Diệp Chu oan ức, Diệp Chu muốn khóc.
Cậu thề là lúc đó cậu muốn giải thích, thậm chí còn có ý định bảo Hà Phi Dương và Liễu Chiêu làm chứng nói rõ đầu đuôi câu chuyện, chứng minh chuyện vừa rồi chỉ là phát sinh bất ngờ, cậu tuyệt đối trong sạch.
Nhưng mà Giang tổng không cho cậu cơ hội này.
Giang Đình Viễn hỏi câu kia xong, nhanh chân đi đến lôi Diệp Chu ra khỏi lồng ngực của Hà Phi Dương, xong rồi rời đi.
Mọi chuyện xảy ra vừa rồi nhanh như nước chảy mây trôi, làm cho Hà Phi Dương và Liễu Chiêu không kịp phản ứng lại, cho đến khi thân ảnh hai người biến mất hoàn toàn, Liễu Chiêu mới có cảm giác có gì đó không đúng.
Anh suy nghĩ chốc lát, nói với thằng bạn vẫn đang đần mặt ra: "Sau này khi nói chuyện với Diệp tiên sinh thì đừng động tay động chân."
Mặt Hà Phi Dương mờ mịt, hoàn toàn không biết trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cộc lốc hỏi: "Sao, tại sao vậy?"
Liễu Chiêu nhìn thằng bạn nối khố ngu ngốc của mình, thở dài dặn dò: "Không tại sao hết, cậu cứ nghe tôi đi là được, đến lúc đó đừng nói muốn mời Chung ảnh đế, chỉ sợ ngay cả phim cũng không quay được."
Tuy vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể thấy ngữ khí nghiêm túc như này của Liễu Chiêu, chuyện này hẳn là vô cùng nghiêm trọng, Hà Phi Dương mở miệng, phẫn nộ đáp lại: "Ừ."
...
Diệp Chu bị nhét vào trong xe lúc này có chút hoảng loạn, cảm giác như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Cứ giằng co mãi như vậy trên đường, mãi tới khi sắp đến biệt thự, Giang tổng mới mở miệng nói với tài xế: "Dừng ở đây."
Tài xế tự nhiên nghe theo lời hắn, đạp thắng xe, xe từ từ dừng lại.
Xe dừng lại, Giang Đình Viễn liếc nhìn Diệp Chu, lúc Diệp Chu đang kinh hồn bạt vía tưởng hắn đang định nói gì, Giang tổng lại không nói gì mà mở cửa xuống xe.
Giang Đình Viễn sau khi xuống xe, trong xe rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.
Diệp Chu cũng không ngốc, cân nhắc giữa thiệt và hơn liền xuống xe đuổi theo Giang tổng, đồng thời sắp xếp câu từ, suy nghĩ lát nên nói gì để chứng minh sự trong sạch của bản thân với Giang tổng.
Nhưng mà, Diệp Chu rất nhanh liền phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy.
Lúc cậu xuống xe, khoảng cách giữa cậu và Giang tổng chỉ cách nhau mười mét, Diệp Chu vì muốn đuổi kịp Giang tổng, tăng nhanh bước chân, hai phút sau, cậu kinh ngạc phát hiện...
Rõ ràng Giang Đình Viễn đi chậm rãi nhẹ như mây, nhưng cậu đuổi theo hai phút rồi, mà khoảng cách giữa cậu và Giang tổng vẫn còn cách nhau mười mét.
Diệp Chu tưởng bản thân ảo giác nên tăng nhanh bước chân hơn.
Năm phút trôi qua, Diệp Chu đã có chút mệt mà bắt đầu thở dốc, thế nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn không giảm bớt, ngược lại còn xa hơn, lúc đầu là mười mét, thế mà hiện tại lại cách nhau mười lăm mét, đã thế càng lúc càng xa hơn.
Nhìn bóng lưng Giang tổng bình tĩnh thong dong trước sau như một, Diệp Chu không tin lần này không làm được, máu nóng xông lên trực tiếp chạy chậm về hướng Giang tổng, thề nhất định phải đuổi kịp Giang tổng cho bằng được.
Thế nhưng năm phút trôi qua.
Rõ ràng giờ là cuối mùa thu, Diệp Chu vì chạy chậm mà mồ hôi bắt đầu tuôn ra, lại nhìn cái dáng người thẳng tắp phía trước, Giang tổng ngay cả một cọng tóc cũng không loạn, Diệp Chu quả thực là cảm thấy uất ức.
Không sai, trải qua sự nỗ lực không ngừng của bạn học Tiểu Chu, cuối cùng cũng đem khoảng cách rút ngắn lại thành mười mét, cậu lại trở về điểm xuất phát ban đầu.
Cảm giác thất bại bị đả kích liên tục làm cho Diệp Chu muốn khóc, cậu cắn răng, liếc Giang tổng, trong mắt hiện lên vài phần giảo hoạt, cậu dừng chân hô về phía bóng lưng Giang tổng: "Giang ca!"
Không có gì bất ngờ xảy ra, bước chân Giang Đình Viễn cũng dừng, vừa định quay đầu kiểm tra tình huống, nhưng không ngờ...
Diệp Chu chính là chờ thời khắc này, ngay lúc Giang Đình Viễn dừng lại, liền dùng tư thế chạy 100 mét trong hội thao trường tại nhiều năm trước, xẹt một cái chạy đến trước mặt Giang tổng.
Sợ hắn chạy, Diệp Chu cũng không biết mình đầu mình bị gì, cứ thế dùng cả tay và chân ôm cả người Giang Đình Viễn không khác gì con koala, cả người cứ thế mà bám chắc trên người hắn.
Dù cho trước khi nhảy lấy đà Diệp Chu đã cố gắng hoãn lại tốc độ, thế nhưng một kích này của cậu vẫn làm cho Giang Đình Viễn lảo đảo một chút.
Cũng may rất nhanh Giang Đình Viễn đã ổn định lại được, trước khi bị Diệp Chu làm cho ngã xấp mặt liền ôm lấy cậu, lúc này mới ngăn được bi kịch ngã sấp mặt của cả hai.
Duy trì tư thế vô cùng thân mật này gần một phút, giữa hai người bỗng lâm vào bầu không khí yên tính quái dị.
Chạng vạng khu biệt thự, ánh chiều tà đem hai người bao phủ lại, nếu như Diệp Chu quay đầu lại lúc này, thì sẽ thấy, ánh chiều tà chiếu lên mặt Giang Đình Viễn, làm cho khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng lại dần nhu hòa xuống.
So sánh thì, khuôn mặt lúc này ít đi vài phần lạnh lùng, nhiều hơn vài phần dịu dàng hiếm thấy.
Chỉ tiếc do mưu kế đã thực hiện được, Diệp Chu lúc này đang đắm chìm trong vui sướng vì cuối cùng cũng đã đuổi kịp Giang tổng, căn bản không thấy được sự biến hóa này, thậm chí còn cảm thấy vô cùng đắc ý.
Tới lúc Diệp Chu phát hiện tư thế ám muội hiện tại của hai người liền lúng túng, lập tức buông tay ra, hận không thể ngay lập tức nhảy xuống từ trên người Giang tổng, chứng minh bản thân thật sự không có ý mạo phạm.
Thế nhưng... Giang tổng không phải là người muốn ôm thì có thể ôm, không muốn ôm nữa thì buông tay.
Cảm nhận được lực độ bàn tay Giang tổng vòng qua bên hông, Diệp Chu liền hiểu, lần này thật sự xong đời rồi. Trừ phi Giang tổng muốn, không thì bản thân không đời nào thoát được.
Nghĩ rõ điểm ấy, Diệp Chu nhanh chóng chân chó mà đầu hàng, nỗ lực dùng giọng điệu lấy lòng mà thương lượng với Giang tổng: "Khụ, thật sự xin lỗi Giang ca, tôi đây không phải là... Tại anh đi nhanh quá, nên có chút sốt ruột sợ không đuổi kịp anh, tôi thật sự không phải là cố ý đâu!"
Giang Đình Viễn không nói gì, đối với lời xin tha của Diệp Chu không phát biểu ý kiến.
"Híc, với lại hồi nãy lúc còn ở ấp vườn Kinh Chập, tôi với đạo diễn Hà, thật sự thì đó chỉ là.... Cái ôm của bạn bè với nhau mà thôi, cái ôm đặc biệt đặc biệt trong sáng ấy, tôi nói vậy ngài có hiểu không?"
Diệp Chu vắt hết óc, nỗ lực giải thích.
"Không hiểu."
Lần này Giang tổng rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng lại chỉ trả lời cậu với 2 chữ đầy bá đạo mà đơn giản này.
Diệp Chu bị Giang tổng làm cho không nói được gì, suy tư một lúc lâu mới mở miệng: "Thật sự thì mọi chuyện không phải là như vậy đâu, lúc đó là tại có chút việc nên tôi mới đến nhìn đạo diễn Hà và biên kịch Liễu Chiêu, cuối cùng..."
Cậu nỗ lực nói lại tình cảnh lúc đó, còn kém không thề với ông trời mà thôi, cậu thật sự là thuần khiết mà, cậu mà nói dối là độc thân cả đời luôn!
"... Sau đó đạo diễn Hà vì kích động quá nên mới như vậy, tôi đang định phản kháng lại, thì anh liền xuất hiện ngay sau đó!"
"Lúc đó Liễu Chiêu cũng ở bên cạnh, khoảng cách giữa chúng tôi chưa tới 1 mét, không tin ngài có thể đi hỏi, chúng tôi thật sự thuần khiết mà!"
Kỳ thực mà nói, cũng không thể trách Diệp Chu sốt sắng như vậy.
Do lúc trước có nguyên thân làm đầu tàu, nên Diệp Chu có chút hoảng loạn, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, Diệp Chu chỉ sợ sẽ bị đại boss hiểu lầm, ngay sau đó liền bị người ta trùm bao tải vứt xuống sông Trường Giang giết người diệt khẩu.
Diệp Chu là người rất có nguyên tắc chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, trong lòng cậu đều rõ, nguyên tắc của cậu cũng có điểm mấu chốt.
Mà những nguyên tắc này khi so với lúc đường ranh sinh mạng gần kề, vậy đương nhiên là...
Mạng chó quan trọng, trước tiên phải bảo đảm mạng chó!
Cậu nói xong, liền có một tiếng cười khẽ truyền đến bên tai, Diệp Chu sợ đến kinh hồn bạt, tóc tai cũng đều dựng hết cả lên, lo sợ câu nói tiếp theo của Giang tổng là bảo đám vệ sĩ giết cậu.
Cũng may, tâm tình của Giang tổng lúc này có vẻ khá tốt, cũng không có ý định muốn mạng chó của cậu.
"Diệp Chu." Giang Đình Viễn gọi tên cậu, âm thanh trầm thấp không chập chùng, làm cho người nghe không biết được tâm trạng như nào.
Diệp Chu được gọi tên lập tức trả lời: "Vâng vâng, ở đây ở đây, tôi đang ở đây Giang tổng!"
Chắc do giọng điệu của cậu buồn cười, cho nên Giang Đình Viễn càng thấy buồn cười, những lời tính nói lúc trước liền sửa lại.
"Em là của tôi."
Thanh âm từ trước đến giờ luôn bình tĩnh, thế mà khi nói những lời này lại mang theo vài phần bướng bỉnh.
Diệp Chu sửng sốt một chút, nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ ở trong đầu.
Giang Đình Viễn bao nuôi nguyên thân, sau đó nguyên thân liền đi đời nhà ma, mình thì xuyên thành nguyên thân, đồng thời còn cầm tiền Giang tổng, vậy có nghĩa là... Giang Đình Viễn bao nuôi cậu.
Cho nên nghiêm túc mà nói, tuy câu này của Giang tổng có gì đó kì lạ, nhưng cũng không phải không đúng.
Trước khi quan hệ bao dưỡng của hai người kết thúc, Giang Đình Viễn nói mình là người của hắn, thì cũng không phải là chuyện lớn gì.
"Ừ!" Nghĩ rõ ràng những mấu chốt trong đó, Diệp Chu sảng khoái đáp lại.
Làm một tiểu tình nhân, nhất định phải thời thời khắc khắc làm cho kim chủ có cảm giác thành tựu, Diệp Chu cầm nhiều tiền của Giang tổng, tự nhận mình là một người rất chuyện nghiệp với vai trò là tiểu tình nhân.
Đáp ứng thẳng thắn dứt khoát, nửa điểm không dây dưa dài dòng, dù sao chuyện này liên quan đến rất nhiều về vấn đề tiền bạc, đương nhiên không thể do dự.
Nhưng lời này khi vào tai Giang Đình Viễn lại thành một nghĩa khác, hắn cảm giác như mình được đáp trả lại tình cảm.
Nhạt nhẽo như Giang tổng, nửa đời trước sự nghiệp thành công, trên thương trường đánh đâu thắng đó, thế mà đời sống tình cảm lại vô cùng trong sạch, vốn cho là bản thân trời sinh tính cách lạnh lùng.
Giang Đình Viễn vốn đã làm tốt chuẩn bị bản thân sẽ trải qua một đời cô độc, nhưng chợt phát hiện ra, hắn lại có một ngày thay đổi bản thân chỉ vì tình nhân mình đang bao nuôi.
Nói là nhất kiến chung tình, nhưng Giang Đình Viễn thấy lâu ngày sinh tình mới đúng.
Có thể là từ cái ngày Diệp Chu đang hôn mê thì bị nước lạnh giội cho tỉnh ở trong kho hàng ấy.
Mới đầu Giang Đình Viễn chỉ muốn xem cái người này sẽ làm chuyện thiêu thân gì, nhưng ai có ngờ, càng nhìn càng không dời tầm mắt được.
Nhìn cậu hố Giang Du ở buổi đấu giá, nhìn cậu cáo mượn oai hùm mà rời khỏi đoàn phim, nhìn cậu tràn đầy tự tin mà chuẩn bị cho mình một đoàn phim mới, nhìn cậu đối mặt với ác ý của đồng nghiệp và diễn viên, nhưng cậu vẫn bình tĩnh nói với hắn, không có chuyện gì cả.
Hắn nhớ rõ những khoảnh khắc về cậu, bộ dạng khi sinh bệnh, bô dạng nghiêm túc, vẻ mặt hớn hở hoặc sợ hãi, thậm chí là bộ dạng giảo hoạt của cậu khi trêu đùa người khác...
Giang Đình Viễn vốn cho là mình sẽ không để tâm, nhưng khi hắn nhắm mắt lại, tất cả đều là hình ảnh của Diệp Chu, trong một thoáng đó, hắn phát hiện bản thân mình sai rồi.
Trong lúc vô tình, hắn lại để mắt đến người này.
Đó là một loại cảm giác kì lạ chưa bao giờ có, nhưng hắn cũng không chán ghét, giống như mỗi chuyện cậu làm đều tác động đến trái tim hắn.
Thì ra, rung động là như thế này