Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 47: Thần tài Diệp Chu




Hứa Trừng bị Diệp Chu hào phóng làm cho sợ ngây người, cậu nhìn cái thẻ trước mặt, cảm giác bản thân như đang nằm mơ.

Diệp ca rốt cuộc là nhà đầu tư thần tiên gì vậy!

Dù cho Hứa Trừng có tự tin như nào đi nữa thì cũng không thể không thừa nhận, lúc trước khi cậu bỏ hạng mục kia vào Kinh Chập quả là một việc làm vô nghĩa.

Lúc trước khi biết có người nguyện ý đầu tư hạng mục làm cho Hứa Trừng kinh ngạc không thôi, hiện tại vừa nghe cậu nói cậu thiếu tiền, ngay cả lí do cũng không hỏi mà trực tiếp đưa thẻ luôn!

Thấy Hứa Trừng không nhận, Diệp Chu trực tiếp nhét thẻ vào trong tay cậu, sảng khoái mà nói: "Cậu cứ việc tìm người, chúng ta không thiếu tiền, biết không."

Hứa Trừng: "... A?"

Diệp Chu vỗ vỗ bờ vai cậu, hiển nhiên đối với tình huống bây giờ vô cùng hài lòng.

Đời trước từng nghe nói làm mảng điện tử vô cùng đốt tiền, bây giờ chân chính làm, phát hiện quả nhiên là danh bất hư truyền, quả thực là đốt tiền trong một nốt nhạc.

Quan sát một vòng bên trong, Diệp Chu suy nghĩ một hồi lại bổ sung: "Tôi nghe nói mỗi chiến đội đều có cho mình một trụ sở huấn luyện, bên này nhìn có chút đơn sơ, nếu không thì các cậu cũng đi thuê một cái căn cứ đi."

"Tôi nghe nói hình như còn cần phải có huấn luyện viên, giám đốc, bảo mẫu gì đó, nói tóm lại là cần rất nhiều, vậy nên, trước tiên mọi người cứ đi tìm người, sau khi thỏa thuận giá cả xong rồi, thì tôi đưa tiền cho mọi người."

Diệp Chu thần tiên lên tiếng làm cho Hứa Trừng đang đắm chìm vào thẻ đen lâm vào bối rối lần nữa.

Giọng hắn khàn đi, liều mạng xua tay: "Kia, mấy cái kia, không cần đâu Diệp ca, không cần..."

Một lúc sau, mấy người còn lại nghe thấy động tĩnh đến nhìn cũng bị sự thổ hào này của Diệp Chu làm cho sợ hãi, khi ánh mắt của Diệp Chu nhìn sang phía bọn họ, bọn họ lập tức cùng nhau lắc đầu.

Chỉ có đội phó đang sắp xếp lại mấy cái video thi đấu ngừng động tác lại, xoay đầu, bình tĩnh nói cảm ơn với Diệp Chu: "Cảm ơn Giang tiên sinh."

Diệp Chu nghe được cậu ta đáp lại, nhất thời cao hứng hơn.

"Vậy cứ quyết định như vậy đi, căn cứ mấy cậu tự chọn, chờ sau khi chọn xong thì nói giá với tôi là được, sau đó tôi sẽ đưa lại cho các cậu."

Sau khi cậu rời đi, trong phòng nhất thời yên lặng như tờ.

Sau khi đội phó sửa sang lại đống video xong, lúc khép máy tính liền quay người lại, chỉ thấy ba người bên Hứa Trừng đều nhìn chằm chằm vào cậu ta.

"Làm sao?" Đội phó hỏi.

Ba người trăm miệng một lời nói với cậu ta: "Cậu còn có mặt mũi hỏi chúng tôi bị làm sao!"

Ngụy Tầm đứng lên, đi tới trước mặt cậu ta, nhanh nhẹn sờ lên mặt cậu ta một cái, tấm tắc làm lạ: "Nhìn mặt mũi đội phó chúng ta này, quả thật là dày mà!"

"Cũng không mấy dày." Đội phó tát cái tay cái tay cậu ta.

Tên béo bị hai người bọn họ làm cho ôm bụng cười haha, sau khi cười xong còn không quên đồng ý với lời của Hứa Trừng: "Lão Ngụy thường ngày luôn là miệng nhanh hơn não, lúc quan trọng vẫn còn nhanh nhạy như lắm, đúng là "nhất châm kiến huyết"*!"

*Nhất châm kiến huyết: một câu ngắn mà chỉ được điểm trọng yếu

Vừa nói xong thì nhận được ánh mắt sắc như dao của đội phó, ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.

Cả đội ngoài Hứa Trừng không một ai đáng tin cả.

Hứa Trừng không nhìn nổi, đánh gãy bọn họ đang vui cười, lấy tấm thẻ Diệp Chu mới đưa đem ra trước mặt đội phó, hỏi: "Tiền của Diệp ca, cậu cầm không thấy phỏng tay ư?"

Lời này tuy ngắn nhưng lại sắc bén, đủ để thấy tâm trạng hiện tại của Hứa Trừng đang vô cùng kém.

Đội phó liếc mắt nhìn cậu mới nói: "Không."

Sắc mặt Hứa Trừng vốn không dễ nhìn, vì lời này mà càng khó coi hơn, quay đầu chuẩn bị rời đi.

Chỉ là còn chưa đi được hai bước liền bị kéo lại, Hứa Trừng nghe thấy âm thanh của đội phó vang lên ở phía sau mình.

"Tôi cho là chúng ta có đủ năng lực, giúp cậu ta đem lại số tiền này về."

Thanh âm cậu ta có chút trầm thấp, lúc nói chuyện cũng không mấy lớn, nhưng trong giọng nói kia lại tràn đầy sự kiên định, đủ cho những người khác thấy được sự quyết tâm của cậu ta.

Đúng vậy.

Nếu Diệp Chu nguyện ý tin tưởng bọn hắn, vậy thì từ khi tiếp nhận số tiền đấy, bọn họ cũng đã có được cho mình một lý do tại sao lại nhất định phải có được vị trí quán quân.

Chỉ có khi đoạt giải quán quân, cứ thế lại một lần nữa đoạt giải quán quân, mới có thể xứng đáng nhận được sự tin tưởng không điều kiện này.

...

Sau khi Diệp Chu rời khỏi tổ điện tử, liền đi một chuyến bên cạnh tổ ( kế hoạch bồi dưỡng ánh sao thiếu niên), mà có chút không khéo là người phụ trách Từ Vi hôm nay không ở đây.

Nghe trợ lý nói là tự cô tự mình đi tới các tỉnh tuyển thí sinh để tuyên truyền, khoảng thời gian gần đây vô cùng bận rộn, gần như không được nghỉ ngơi.

Không sai, vì có tài chính sung túc từ Diệp Chu nên hạng mục tiến triển vô cùng thuận lợi, bây giờ đã bắt đầu giai đoạn tuyên truyền, nếu không ngoài ý muốn thì tháng mười một có thể bắt đầu quay.

Nếu Từ Vi không ở đây, Diệp Chu cũng không ở bên này lâu, dù sao cậu cũng là người đầu tư, không biết có phải Từ Vi đã nói gì với mấy nhân viên hay không mà bọn họ nói chuyện hay làm việc đều cẩn thận.

Sợ bọn họ không dễ chịu, Diệp Chu thức đi mà đi.

Không nói gì mà đi tới trước đoàn phim ( song sắt cửa sổ), vừa tới cửa liền nghe được tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.

Diệp Chu nhíu mày gõ cửa.

Một lát sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong, người mở cửa mặc một bộ đồ màu đen nhăn nhím, tóc tai có chút ngổn ngang, dưới mắt là vành thâm đen, nhìn qua vô cùng uể oải và tiều tụy.

Từ sau khi hạng mục thông qua, Diệp Chu cũng không mấy khi gặp người phụ trách ( song sắt nước mắt), lần này gặp lại cậu có chút không nhận ra.

Cũng may tuy cậu không biết đối phương, nhưng đối phương thì biết cậu.

"Diệp tiên sinh!"

Hà Phi Dương ban đầu còn có chút uể oải, nhưng khi gặp Diệp Chu thì những uể oải đó liền biến mất không còn, trong nháy mắt hắn liền lên lại tinh thần.

Phải biết, người trước mặt họ bây giờ chính là đại kim chủ a! Trước mặt kim chủ, nhất định không được ỉu xìu, nhất định phải lên tinh thần để đối diện với kim chủ.

Lỡ như chọc tới kim chủ, cậu không vui một cái liền rút lui không đầu tư nữa, thì dù cho Hà Phi Dương muốn khóc cũng không biết đi tới chỗ nào để mà khóc nữa.

Diệp Chu bị Hà Phi Dương nhiệt tình mời vào văn phòng, vốn là hồi nãy đã uống nhiều nước trà ở bên tổ điện tử, giờ nhìn thấy ly trà trước mặt nữa, sắc mặt liền đau khổ.

Nhưng cậu cũng không tiện từ chối ý tốt của họ, bất đắc dĩ chỉ có thể từng ly từng đem ly trà đẩy ra xa hơn một chút.

"Diệp tiên sinh, cái bộ phim mà ngài quay mấy tháng trước rất hay, tôi và lão Liễu cùng nhau đi xem, cả hai khi xem đều khóc!"

Diệp Chu chần chờ nói: "Bộ phim kia chỉ là phim hài kịch mà thôi."

Hà Phi Dương không hề lúng túng khi bị vạch trần, trái lại còn đáp lại: "Đúng là như vậy, có thể đem một bộ hài kịch quay được như vậy thì ngài vô cùng lợi hại!"

"?" Trong lúc nhất thời, Diệp Chu càng nghe càng không hiểu hắn hiện tại là đang khen mình hay là khịa mình nữa.

Liễu Chiêu ngồi bên cạnh Hà Phi Dương nghe hắn trả lời, nhất thời có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể thay hắn giải thích: "Mong Diệp tiên sinh không trách, cậu ta là đang nói tới nhân vật Số Ba, cậu ta vô cùng yêu thích nhân vật này, còn thảo luận với tôi mấy ngày nữa."

"Ồ?" Diệp Chu nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó ngữ điệu khẽ nhếch.

"Mấy quả trứng phục sinh mà ngài bỏ trong bộ phim, tôi đã tìm được ba mươi sáu cái, sau khi đem những quả trứng này móc xích lại với nhau, liền cho ra được cuộc đời cua tên sát thủ này, thật sự là quá tuyệt vời."

Bản thân Hà Phi Dương cũng là một đạo diễn, hắn đối với điện ảnh vô cùng si mê mà yêu quý, không ai có thể tưởng tượng được sự kiên trì này của hắn. Một khi xem được một bộ phim hay, hắn có thể xem liên tục bộ phim đó mười mấy lần.

Không nghi ngờ chút nào, bộ phim Diệp Chu quay không mấy nổi tiếng, nhưng hắn lại thích.

Cứ việc ban đầu đến xem, hoàn toàn là bởi vì Liễu Chiêu không kéo hắn đi, mắt quả thật không quá tinh khiết, có thể điện ảnh truyền phát tin không bao lâu, Hà Phi Dương cũng đã bắt đầu luân hãm.

Tổng cộng có bảy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, Hà Phi Dương cơ hồ mỗi ngày đều tới rạp chiếu phim xem, khi không bận rộn thì xem hai lần trong ngày luôn, mục đích chính là vì muốn móc nối những manh mối trong phim và những quả trứng phục sinh mà Diệp Chu để lại.

Hà Phi Dương chép miệng một cái, nhìn Diệp Chu với ánh mắt cuồng nhiệt: "Diệp tiên sinh, mạo muội muốn hỏi ngài một vấn đề."

"Anh nói đi." Diệp Chu đáp lại.

"Tên sát thủ kia, cuối cùng là không chết?"

Diệp Chu bị câu hỏi này của hắn làm cho choáng váng, sau một lúc lâu bỗng nhiên nở nụ cười, tâm tình thập phần vui vẻ gật đầu: "Đúng."

Hà Phi Dương cũng cười, vì chính mình thành công đoán được kết quả mà mừng rỡ, cũng vì mình có thể hiểu được phần nào bộ phim của Diệp Chu.

Hai người liền hàn huyên một chút về ( một hồi trò khôi hài) mãi đến khi Liễu Chiêu kéo kéo tay áo hắn, lúc này mới dừng lại mà bắt đầu vào chuyện chính.

"Là như này Diệp tiên sinh, trước mắt chúng tôi đã tìm được phim trường phù hợp, kịch bản cũng soạn xong, đoàn phim không sai biệt lắm cũng đã dựng lên, nhưng mà..."

Lúc nói lời này, Liễu Chiêu có chút do dự, không biết nên mở miệng thế nào với Diệp Chu.

Diệp Chu nhìn ra hắn không mấy tự nhiên, nói: "Chớ lo lắng, tôi cũng là đạo diễn, nghiêm túc mà nói thì chúng ta đều là đồng sự với nhau, đều là người một nhà, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng, không cần phải giấu giấu diếm diếm."

Lời của làm cho Liễu Chiêu cảm thấy ấm áp, sau nhiều lần do dự, vẫn là mở miệng nói: "Là chuyện liên quan tới việc chọn vai diễn. Mấy vai khác gần như đã chọn được hết rồi, chỉ còn mỗi vai chính, dù cho nhiều người diễn cũng không làm cho lão Hà thấy vừa lòng."

Sau khi thấy Diệp Chu gật đầu, Liễu Chiêu mới tiếp tục: "Nhân vật này đòi hỏi kỹ năng diễn xuất rất cao, chúng tôi cũng đã hẹn nhiều người tới thử vai, nhưng mà lão Hà vẫn cảm thấy không được."

"Ngài biết đấy, chúng tôi..." Lúc nói tới đây, Liễu Chiêu hiển nhiên cảm thấy không mấy dễ chịu, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Chúng tôi vừa mới đi ra từ ngục giam, rời khỏi cái giới này cũng khá lâu, nên phạm vi năng lực trong giới có giới hạn, gần như đã đem hết mấy diễn viên quen biết lúc trước mời thử vai một chút, có người đồng ý đến, người thì không."

"Trong những người tới thử vai này, không ai làm cho lão Hà thấy vừa lòng, hắn luôn nói những người đó làm cho hắn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó." Lời này vô cùng vô lý, làm cho Liễu Chiêu có chút nan kham, vì để hoàn thành ước mơ của lão bằng hữu, Liễu Chiêu vẫn nói tiếp, "Ngài chắc quen biết nhiều người hơn chúng tôi, liệu có thể đề cử cho chúng tôi một ít diễn viên hay không."

Thật ra thì từ khi Liễu Chiêu nói được một nửa, Diệp Chu cũng đoán được phần nào ý của anh rồi.

Đạo diễn đề cử diễn viên với nhau chỉ là chuyện bình thường, Diệp Chu căn bản không chút do dự tính gật đầu đồng ý.

Nhưng ai biết Hà Phi Dương lại nhanh hơn cậu một bước, vô cùng ngay thẳng mà nói với Diệp Chu: "Diệp tiên sinh, kỳ thật thì tôi đã vừa ý với một diễn viên rồi."

Hắn nói tiếp quá nhanh, cho nên Liễu Chiêu không kịp cản lại, sắc mặt có chút cứng ngắc, biết mình không thể ngăn thằng bạn được, chỉ có thể chậm rãi lấy tay che mặt của mình.

Chỉ hy vọng sau khi Diệp tiên sinh nghe xong thì không phản ứng kịch liệt.

Nghiệp chướng a!

"Là ai?" Diệp Chu không hề phòng bị mở miệng hỏi.

"Chung Bách."

Nghe thấy cái tên này, Diệp Chu bị sặc một cái mà kịch liệt ho khan.