Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 13: Đỉnh lưu tương lai




Thanh âm Giang Đình Viễn rất nhẹ.


Nhẹ như lông chim rơi xuống đất, thế nhưng lại làm trái tim Diệp Chu hẫng đi một nhịp.


Cậu muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện đầu óc hiện tại có chút trống rỗng, như bị đánh mất năng lực nói chuyện.


Diệp Chu khó giải thích được mà nhớ lại buổi tối ngày hôm ấy vào tháng trước, ánh trăng lạnh lùng, nụ hôn chớp mắt liền qua đi.


Nếu hiện tại có người nào ở cạnh Diệp Chu, sẽ nhận ra vành tai ban đầu trắng nõn dần dần hiện lên một tầng ửng đỏ.


"Hảo hảo mà quay phim, chuyện này cứ để tôi sẽ xử lý." Giang Đình Viễn nói bằng ngữ điệu ôn hòa động viên.


Diệp Chu ban đầu còn có hới phiền muộn, được động viên như thế liền tan thành mây khói.


Sau khi cuộc gọi kết thúc, Diệp Chu phát hiện tâm tình mình thần kỳ mà tốt hơn.


Phó đạo diễn nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Chu, muốn nói lại thôi.


Diệp Chu nhìn thấy thần sắc của hắn, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Lão Triệu, anh làm sao vậy, chẳng lẽ lại có diễn viên thôi diễn?"


Phó đạo diễn phản ứng rất nhanh, lập tức lắc đầu, thử dò xét nói: "Không không, tôi chỉ là lo lắng cho cậu, đạo diễn Diệp cậu thật sự không sao chứ, nếu không thì hay là cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, cứ giao nơi này cho tôi xử lý."


"Không cần, tôi rất tốt." Diệp Chu tặng cho hắn một khuôn mặt tươi cười, ra hiệu hắn đừng lo lắng.


Phó đạo diễn nhất thời càng lo lắng hơn, dù sao lúc vào nghề tới nay hắn gặp qua không ít người bị hắc, nhưng chưa từng thấy ai bị hắc mà còn có thể tươi cười như vậy.


Tình cảnh của hắn bên này bi thảm, Diệp Chu cũng đã ổn định lị tâm tình, nhanh chóng tập trung vào công việc.


Cầm lấy cái loa bên cạnh hét to một tiếng chuẩn bị họp, không bao lâu, nhân viên công tác cùng diễn viên liền đến đông đủ.


Ánh mắt Diệp Chu đảo qua mọi người, cất cao giọng nói: "Mọi người chắc ai cũng đã xem weibo, nếu như chưa thì hiện tại lấy điện thoại ra nhìn một chút."


"Sau khi xem xong, nếu có người muốn đi, liền có thể trực tiếp rời khỏi, nhân viên công tác lúc rời khỏi có thể sang bên phòng tài vụ lấy trước tiền lương, nếu diễn viên muốn rời đi thì không cần phải trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng."


Cậu nói xong, đoàn phim liền lâm vào trạng thái yên tĩnh.


Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, một nam nhân cao gầy đội mũ lưỡi trai đứng lên, nói vài câu áy náy với Diệp Chu liền quay người rời đi.


Có hắn đi đầu, lục tục liền có năm, sau người ly khai, chủ yếu là diễn viên đã ký kết trước đó.


Diệp Chu có chút bất ngờ, con số này so với cậu nghĩ có hơi ít.


Lo lắng có người không nghe rõ, vì thế cậu nhắc lại một lần: "Nếu rời đi vào ngày hôm nay thì không cần trả phí vi phạm hợp đồng, nhưng nếu sau này muốn rời đi thì phải trả tiền."


Xì.


Đang trầm mặc bỗng truyền đến một tiếng cười.


Diệp Chu theo âm thanh nhìn lại, phát hiện người đang cười kia đứng ở phía sau lão diễn viên.


Lưu Thụy Hoa trong tay nâng cốc thủy tinh, trên ly còn có một làn khói màu hồng hồng của loại thuốc Đông y không biết tên.


Ông thổi thổi, chậm rãi uống một ngụm mới nói: "Đạo diễn Diệp, tôi làm vai phụ nhiều năm như vậy, vất vả mới đóng được vai chính, ngài cũng không nên đem tôi mà đuổi đi a."


Diệp Chu sửng sốt một chút, mới phản ứng được, lập tức lắc lắc đầu, phủ nhận nói: "Không phải, ngài nguyện ý lưu lại tôi vui vẻ còn không kịp, làm sao sẽ đuổi ngài đi đây."


Cậu chỉ là... Được rồi, cậu chỉ là bị lão diễn viên này trấn trụ thôi.


Đều nói nam nhân bốn mươi mốt như cành hoa, Lưu Thụy Hoa năm nay bất quá mới ngoài bốn mươi, làm việc trong vòng giải trí mà nói cũng là một người lớn tuổi, thế mà vị này đã bắt đầu uống trà dưỡng sinh rồi.


Thật sự là, chuyện gì cũng xảy ra được.


Lúc này liền có một thanh âm ôn nhuận vang lên


."Đạo diễn Diệp, tôi cũng muốn ở lại, tôi ăn rất ít, sẽ không tăng thêm gánh nặng cho đoàn phim."


Diệp Chu nhìn sang, phát hiện ảnh đế tương lai Tạ Cách Phi nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương trông mong nhìn cậu, trong mắt còn mang theo vài phần lo lắng.


"Đúng đúng, đạo diễn Diệp cho tôi ở lại đi, lượng ăn của tôi cũng rất nhỏ!"


"Lượng ăn lớn không thể ở lại sao? Vậy được, sau này tôi sẽ tận lực ăn ít cơm lại."


"Lượng ăn của tôi cũng rất ít, tôi đề nghị đạo diễn Diệp phối hợp đồ ăn tốt, như vậy mới có thể khỏe mạnh đủ dinh dưỡng!"


"Đạo diễn Diệp cũng hãy cho tôi ở lại, tôi sẽ tự mình mang cơm đến đoàn phim!"


"Mấy người ai cũng đừng hòng cướp với tôi, tôi đây chính là uống nước sương mà lớn, không cần ăn cơm, đạo diễn Diệp ngài tuyển tôi tuyển tôi, tôi thật sự rất tốt a!"


Không chờ Diệp Chu nói, đoàn phim bỗng náo nhiệt lên, anh một câu tôi một câu, Diệp Chu sững sờ không tìm được cơ hội nói chen vào.


Đặc biệt là khi nghe vấn đề mọi người thảo luận, Diệp Chu nhất thời có chút dở khóc dở cười, trong lòng có chút ấm áp lại phiền muộn.


Rốt cuộc là phải để cậu nói như thế nào giờ, lượng ăn lớn hay nhỏ không là vấn đề a!


Hắn rốt cuộc muốn giải thích thế nào lượng cơm ăn to nhỏ không là vấn đề, chuyện này đây a!


Trong lúc mọi người còn đang tranh chấp kịch liệt, thậm chí vì ý kiến không thống nhất mà suýt đánh nhau, Diệp Chu hắng giọng một cái, cầm cái loa bên cạnh nói: "Mọi người im lặng một chút, mọi người im lặng một chút!"


Tất cả mọi người đồng thời dừng lại động tác, nhìn về phía Diệp Chu.


Diệp Chu nhếch môi lộ ra một cái răng trắng tinh, tiêu sái nói: "Mọi ngươi cứ ăn hết mình, ăn nghèo coi như tôi thua!"


Thiếu niên vô tri Diệp Chu còn chưa biết, vì câu nói này mà tương lai câu sẽ trả giá cao.


Sau đó rất nhiều năm, mỗi lần có người nói về đạo diễn Diệp Chu, đều không phải nhớ tới tác phẩm của cậu, mà là vì thức ăn đoàn phim của cậu siêu cấp ngon, mùi vị càng là siêu siêu ngon!


Nhiều diễn viên và nhân viên công tác thiên tân vạn khổ* mà muốn chen vào đoàn phim của Diệp Chu, không phải vì Diệp Chu tài năng cỡ nào, mà là vì...


Đồ ăn đoàn phim của cậu thật sự rất ngon a!


Trong tiếng hoan hô của mọi người, bên ngoài đoàn phim bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, Diệp Chu theo âm thanh nhìn lại, phát hiện không biết từ lúc nào, phía sau bọn họ có một thanh niên mặt con nít đứng.


Hai người bốn mắt nhìn nhau, thanh niên mặt con nít nhe răng cười, híp mắt hỏi: "Tôi cũng có thể ăn chung sao?"


Diệp Chu:...


Thiếu niên, cậu là ai a?


Diệp Chu nhà quê không biết, nhưng nhân viên công tác bên cạnh cậu lại biết.


Cô gái vừa rồi tuyên bố mình ăn sương sớm mà lớn khi nhìn thấy rõ người đến, liền trực tiếp nhảy dựng lên, rít gào: "Chúc Ninh!!"


Nhìn bộ dáng kích động của cô, hiển nhiên là fan trung thành của Chúc Ninh.


Trong nháy mắt khi Diệp Chu nghe đến danh tự này, rốt cục đem mặt của cậu ta so với nguyên tác.


Chúc Ninh, tương lai sau này là một người tùy tiện đăng một bài lên blog đều lên hot search, năm lần bảy lượt giữ được vị trí server đỉnh cấp lưu lượng.


Đương nhiên bây giờ vẫn chưa quá mức như vậy, theo lộ tuyến trong sách, hiện tại Chúc Ninh xuất đạo chưa tới một năm, thế nhưng hiện tại đã bắt đầu phát triển theo hướng đỉnh lưu.


Chỉ cần có một bộ tác phẩm đại bạo, liền có thể trực tiếp làm thanh niên trước mặt bay lên.


Trong khi Diệp Chu suy nghĩ bậy bạ, bỗng xuất hiện một bàn tay da dẻ trắng nõn trước mặt cậu.


Diệp Chu ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với nụ cười xán lạn của thanh niên.


"Xin chào, tôi tên Chúc Ninh, Giang ca để tôi tới đây hỗ trợ, lần đầu gặp gỡ, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."


Tác giả có lời muốn nói:


Diệp Chu: Muốn quỳ trước đại boss ghê! ○ ̄_