Diệp Chu không biết chuyện của Giang Du rốt cuộc được xử lý như thế nào, chỉ biết cuối cùng hắn bình yên trở về, không cụt tay cũng không thiếu chân, ngoại trừ gầy đi một chút, tinh thần vô cùng uể oải, những thứ khác đều rất bình thường.
Có điều nghe đâu sau khi hắn trở lại không lâu, liên tiếp có những công ty cho vay lục tụcvđến trước cửa công ty Giang Du chặn người đòi tiền, thậm chí chuyện này còn lên hotsearch, gây ảnh hưởng lớn đến cả Giang Du và công ty của hắn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mặc kệ Giang Du chật vật ra sao, hắn vẫn phải trả tiền lại.
[Chiến Thành 2] đã ngừng quay hơn một tháng cuối cùng cũng được khởi động lại, lẽ ra đây là một bộ phim rất được mong đợi, nhưng giờ đây do nhiều vụ bê bối lần lượt bị vạch trần mà từ từ bị hủy hoại cảm tình đã được tích lũy từ trước của công chúng.
Ngoài những xung đột bên ngoài, xung đột bên trong [Chiến Thành 2] còn gay gắt hơn.
Mặc dù cuối cùng Giang Du trả lại 50 triệu kia, nhưng liên minh giữa Giang Du và Đỉnh Phong vì chuyện này mà đã hoàn toàn sụp đổ, Đỉnh Phong đã không còn tín nhiệm Giang Du nữa, có chăng chỉ là các loại phòng bị.
Mà sau khi Giang Du trải qua hơn nửa tháng dằn vặt kia, hắn cũng không có cảm tình gì với Đỉnh Phong, khoảng thời gian ngắn ngủi đó quả thực là một sự sỉ nhục trong cuộc đời hắn.
Hai bên đều có mưu đồ riêng của mình, hai nhà đầu tư lớn của [Chiến Thành 2] huyên náo khó nhìn như vậy, đến mức đoàn làm phim, từ đạo diễn, nhà sản xuất đến diễn viên và nhân viên công tác, đột nhiên bị chia làm hai trận doanh không hợp nhau.
Trong tình huống như vậy, không khí của đoàn làm phim như thế nào đương nhiên không cần nói nhiều, càng buồn nôn hơn nữa là ông chủ của cả hai bên, dù là Giang Du hay cao tầng Đỉnh Phong, đều không sẵn lòng tiếp tục đầu tư vào bộ phim, cho nên, bộ phim vốn dự kiến phải quay trong 5 tháng, bị cưỡng ép rút thành hai tháng.
Nhưng suy cho cùng thì vẫn có chút nền tảng, ngày [Chiến Thành 2] đóng máy vô cùng náo nhiệt, những bộ phim thông thường khi ra mắt cũng chưa chắc có thể gây ra được tiếng vang gì, nhưng bộ phim này chỉ là đóng máy thôi cũng đã bao thầu hai cái hotsearch cùng ngày.
Mặc dù quá trình quay phim có rất nhiều khúc mắc nhưng suy cho cùng thì vẫn có lượng khán giả nền tảng, sự kỳ vọng của khán giả dành cho nó vẫn khá cao.
Sau khi [Chiến Thành 2] đóng máy, nhanh chóng bước vào giai đoạn cắt nối biên tập, nghe nói biên tập viên nổi tiếng nhất trong nước đã được mời về phụ trách cắt nối biên tập, ngay khi tin tức này được đưa ra lập tức đã thu hút được sự cổ vũ của rất nhiều người hâm mộ.
So với sự náo nhiệt của [Chiến Thành 2], [Hồi Tưởng] quá quạnh quẽ.
Trước khi xuyên qua, Diệp Chu luôn cảm thấy việc chờ đợi vài năm không khởi quay để chọn được diễn viên phù hợp là chuyện quá khoa trương, phải đến khi buổi thử vai của [Hồi Tưởng] liên tiếp gặp khó, lúc này Diệp Chu mới nhận ra rằng chuyện này không khoa trương chút nào.
Đã có mấy lần Diệp Chu nghĩ nếu thật sự không được thì chọn ngẫu nhiên một cái đi, nhưng khi thực sự nhìn thấy diễn xuất của diễn viên trong buổi thử vai thứ hai, cậu vẫn không thể gật được đầu, càng không nói ra được chữ "tốt" kia.
Sau khi thảo luận với phó đạo diễn, biên kịch và tác giả nguyên tác, Diệp Chu cuối cũng vẫn quyết định tạm thời gác lại bộ phim cho đến khi tìm được diễn viên phù hợp.
Sau khi [Hồi Tưởng] gác lại, Diệp Chu lại một lần nữa được rảnh rỗi.
Người ta một khi rãnh rỗi liền không nhịn được mà muốn làm gì đó, Diệp Chu chính là đứa không an phận nhất trong đại quân gây rối, sau một tuần ở nhà xem phim cùng Giang tổng, Diệp Chu cuối cùng cũng không ở nổi nữa.
Thật tình cờ, giáo viên gọi Diệp Chu đi châu Phi quay phim tài liệu lại gọi điện thoại tới, nói đội của ông ấy sắp đến Nam Cực để quay chim cánh cụt, hỏi Diệp Chu có hứng thú tham gia không.
Diệp Chu gần như lập tức trở nên hưng phấn, nếu không phải cân nhắc đến việc chưa bàn bạc với Giang tổng, có lẽ lúc đó cậu đã trực tiếp đồng ý.
Vùi ở nhà cả buổi chiều xem xét tư liệu về các loài động vật ở Nam Cực, càng điều tra càng phấn khích, sau khi tắt máy tính cố ý đi siêu thị mua đồ ăn, chuẩn bị đồ ăn Giang tổng thích từ rất sớm.
Chín giờ tối, khi Giang Đình Viễn trở về, chỉ thấy trong nhà tối om, ngoại trừ vài ngọn nến ấm áp chập chờn trên bàn ăn, dưới ánh nến làm nổi bật, những món ăn vốn đã phong phú trên bàn lại tăng thêm mấy phần mỹ vị.
Giang Đình Viễn nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu trên ghế sofa. Hắn cởi áo khoác âu phục trên người, đi tới trước ghế sofa, hơi cau mày khi nhìn thấy tư thế ngủ của cậu.
Vừa chuẩn bị đưa tay ôm lấy, người trên sô pha dường như cảm nhận được điều gì đó, lông mi run run, mơ mơ màng màng mở mắt.
"Giang ca, anh về rồi à?" Diệp Chu mơ hồ hỏi.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Giang Đình Viễn, không thấy rõ mặt mũi hắn.
Giang Đình Viễn xoa xoa mái tóc hơi rối của cậu, ôn nhu nói: "Ăn chút gì đó rồi lên giường ngủ."
Nghe hắn nhắc tới ăn, Diệp Chu rốt cuộc nhớ tới việc mình định làm lúc trước, gần như lập tức nhảy xuống khỏi ghế sofa, kéo tay Giang Đình Viễn đi tới bàn ăn.
Khi thấy nến trên bàn còn chưa tắt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Giang Đình Viễn tới chỗ ngồi, ấn vai giục hắn ngồi xuống.
Thấy Giang tổng đã an vị, Diệp Chu hí ha hí hửng kéo ghế đối diện ngồi xuống, trên mặt còn lưu lại dấu vết sau khi ngủ quên trên ghế sô pha, dưới ánh nến nhìn có vẻ buồn cười, làm Giang Đình Viễn có hơi muốn cười.
Diệp Chu không hay biết gì xoa xoa tay, trong mắt mang theo khẩn trương, hình như muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy mặt của Giang tổng thì lại do dự.
Đến Nam Cực quay phim tài liệu ít nhất cũng phải mấy tháng, nếu không suôn sẻ thì có thể còn lâu hơn nữa, nếu cậu đi thật, Giang tổng phải làm sao đây, chẳng phải sẽ thành người già neo đơn sao.
Không có ai đưa cơm cho Giang tổng, sau một ngày làm việc bận rộn ở công ty, về đến nhà vẫn phải đối mặt với sự cô đơn, một mình ăn cơm, làm việc, xem phim.
Tưởng tượng đến hoàn cảnh sinh hoạt mà Giang tổng có thể sẽ đối mặt sau khi mình rời đi, cõi lòng vốn tràn đầy niềm vui và sự phấn khích của Diệp Chu đã phai nhạt đi rất nhiều.
Giống như một quả bóng bay bị xì hơi, Diệp Chu cúi đầu nuốt xuống lời sắp nói, mời Giang tổng ăn cơm, dùng đũa chung gắp một miếng cá đặt vào đĩa của Giang tổng, lương tâm cắn rứt nói: "Giang ca, nếm thử cái này xem."
Giang Đình Viễn là ai, quanh năm lăn lộn trên thương trường, sự khác thường của Diệp Chu đương nhiên không gạt được con mắt của hắn, chỉ ân cần không trực tiếp hỏi ra.
Trình độ nấu nướng của Diệp Chu kỳ thực cũng chỉ ở mức trung bình, cậu giỏi nhất chính là nấu cháo và mì ăn liền, mặc dù không giỏi các món khác, nhưng hương vị cũng được.
Đời trước mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất, thậm chí thời gian ngủ cũng không có, làm gì có thời gian và tâm trạng để học nấu ăn, sau khi xuyên đến thế giới này kỹ năng nấu nướng mới bắt đầu được cải thiện.
Bữa tối hôm nay rất chu đáo, không thể nói nó ngon như thế nào, nhưng trình bày rất đẹp mắt.
Khi Diệp Chu hỏi ăn có ngon không, Giang tổng vô cũng nể mặt mà gật đầu khen ngợi nói: "Mùi vị rất ngon, em vất vả rồi."
Diệp Chu khà khà khà cười ngây ngô, trong lòng thầm nghĩ, Giang tổng nhất định là người dễ thỏa mãn nhất trên đời.
Bữa tối dưới ánh nến kéo dài hơn một giờ, để tăng thêm không khí, Diệp Chu đặc biệt chuẩn bị một chai rượu vang đỏ, cậu biết tửu lượng của mình không quá tốt nên cố ý chọn loại rượu vang đỏ có nồng độ cồn thấp.
Nà nghĩ tới chính, cơ thể này tửu lượng kém không chỉ một chút, hai ly rượu vang đỏ vào bụng, vậy mà bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Giang Đình Viễn hai tay chống cằm, nhìn Diệp Chu đang rót rượu cho mình, đột nhiên hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vui sao?"
Hai người vốn đang trò chuyện, Giang Đình Viễn hỏi câu này vô cùng tự nhiên, cho nên Diệp Chu gần như không nghĩ ngợi, theo bản năng trả lời: "Có một người bạn rủ em đi Nam Cực..."
Nói được nửa chừng, Diệp Chu liền nhận ra chuyện không ổn rồi.
Nhưng mà tuy cậu còn chưa nói xong, Giang Đình Viễn cũng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu.
Bầu không khí nhất thời trở nên nghiêm túc, hai người nhìn nhau, Diệp Chu lại nhìn đi chỗ khác như kẻ trộm.
Diệp Chu cảm thấy không thể tiếp tục giằng co như vậy, vì vậy ho nhẹ một tiếng nói: "Thực ra, cũng không phải em rất..."
"Muốn đi thì đi thôi." Âm thanh Giang Đình Viễn đồng thời vang lên.
Hai người trăm miệng một lời, nhưng những gì nói ra lại khác nhau một trời một vực.
Lại trầm mặc một hồi, Giang Đình Viễn cười nhẹ, buông đũa trong tay xuống, đi tới trước mặt Diệp Chu, dùng lòng bàn tay mát lạnh chạm vào đỉnh đầu Diệp Chu như vô số lần trước đó, nhẹ nhàng xoa xoa hai lần.
"Anh thích em, tình yêu có rất nhiều cách biểu đạt, nhưng tình yêu không phải là trói buộc."
"Nếu em thích, thì đi làm đi."
"Hãy làm những gì em muốn mà không cần do dự."
Diệp Chu nghe xong suýt nữa khóc luôn, cậu đẩy tay Giang Đình Viễn ra, hiếm khi gạt bỏ mặt mũi mà đưa tay về phía Giang tổng, nũng nịu nói: "Ôm một chút!"
Giang Đình Viễn trong mắt tươi cười, mở hai tay ôm lấy đại bảo bối của mình vào ngực.
Nếu sự ra đi lần trước của Diệp Chu dạy cho hắn điều gì, thì đó là ngoài việc tôn trọng sinh mệnh, còn có tôn trọng và chấp nhận mỗi một quyết định của cậu.
Cứ việc không muốn chia xa, cuộc sống không có Diệp Chu e rằng sẽ rất khó khăn, nhưng chỉ cần Diệp Chu muốn thì Giang Đình Viễn sẽ không từ chối.
Đó là người mà hắn đặt trên đầu quả tim, Giang Đình Viễn sao có thể nhẫn tâm ích kỷ giữ cậu ở bên người, khiến cậu phải từ bỏ việc theo đuổi thứ mình thích, làm cho cậu thất vọng.
Thất vọng một lần là đủ.
Được Giang tổng cổ vũ, đêm đó Diệp Chu ngủ rất say và ngọt ngào, không chỉ vì Giang tổng đồng ý để cậu đi Nam Cực, mà vì cảm giác được nâng niu và thấu hiểu thực sự rất tuyệt vời.
Tuy nhiên, cuối cùng Diệp Chu cũng không đến được Nam Cực, không phải Giang tổng lâm thời thay đổi ý định mà là bản thân Diệp Chu đối mặt với những xoắn xuýt và thử thách rất lớn.
Chuyện này phải trở lại hai ngày trước, lúc đó Diệp Chu đang hào hứng cùng Giang tổng nghiên cứu trang bị cần mang theo khi đi Nam Cực, khi đang bàn bạc nên chọn màu gì cho đồ chống lạnh, Diệp Chu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi này là Cảnh Bách Xuyên gọi tới, một năm trước, bằng vào [Theo đuổi ánh sáng] anh đã giành được cúp ảnh đế Kim Nịnh, đồng thời cũng nhận được sự ưu ái của nhiều đạo diễn, con đường diễn xuất cũng trở nên suôn sẻ hơn.
Đưa tới trước mặt Cảnh Bách Xuyên không còn là những bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường, thay vào đó, những nhân vật có câu chuyện, có chiều sâu đòi hỏi kỹ năng diễn xuất nhất định bắt đầu xuất hiện.
Lần gần nhất nhận được cuộc gọi từ Cảnh Bách Xuyên là để báo tin vui khi anh ấy thông qua buổi thử vai cho vai phụ trong bộ phim mới của đạo diễn nổi tiếng trong nước Tang Hoài Ninh, từ đó, Cảnh Bách Xuyên bắt đầu quay phim ở chế độ khép kín, chạy quanh núi lớn thôn nhỏ, ngay cả các tay săn ảnh cũng hiếm khi nhìn thấy tung tích của anh.
Diệp Chu nhận được điện thoại khá bất ngờ, hỏi: "Này, Tiểu Cảnh, cuối cùng cậu cũng hơ khô thẻ tre rồi à?"
Đã nửa năm không gặp nhưng giọng nói Cảnh Bá Xuyên vẫn không thay đổi, vẫn thẳng thắn như trước, "Vâng, Diệp ca, em vừa mới ra khỏi núi, còn đang trên đường, hai ngày này anh có rảnh không, em muốn qua thăm anh, thuận tiện có chút chuyện muốn nói với anh."
"Được á, cậu có thời gian thì trực tiếp qua đây, nói đến đây, tôi cũng có chuyện muốn nhờ cậu giúp một tay, gần đây tôi có một bộ phim tên là [Hồi Tưởng], tuyển diễn viên đã lâu rồi nhưng vẫn chưa hài lòng, cậu có rảnh đến chỗ tôi thử vai không, nhỡ đâu lại phù hợp."
Hai người ăn nhịp với nhau, sau khi Cảnh Bách Xuyên từ trên núi trở về, ngày hôm sau đã đến nhà thăm hỏi.
Đợi đến khi Diệp Chu nghe rõ mục đích của anh, lập tức bối rối.
"Ý cậu là đại diễn Tang muốn hợp tác với tôi?"