Vừa nói ra những lời này, Diệp Chu liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trong sự im lặng kỳ lạ, cuối cùng anh cũng xóa hết đoạn phim trong đầu, bất tri bất giác liếc nhìn Giang tổng.
Trên gương mặt tuấn tú của Giang tổng lúc này viết đầy bất đắc dĩ, ngoắc ngoắc tay với Diệp Chu, ngay lúc cậu vừa lại gần liền co ngón tay gõ nhẹ hai cái lên đầu cậu, rất tự nhiên nhận lấy điện thoại trong tay cậu.
Hắn không dùng nhiều sức, nhưng Diệp Chu lại dùng kỹ năng diễn xuất vô cùng cường điệu che đầu ngã xuống ghế sofa, sau khi ngã xuống còn không quên sờ soạng xung quanh hai lần, bắt lấy gối che mặt lại, bắt đầu dùng chiến thuật giả chết.
Giang Đình Viễn bị cậu chọc cười, sợ cậu khó thở nên đưa tay muốn lấy đi chiếc gối che trên mặt cậu, nhưng...chỉ thấy Diệp Chu mời vừa rồi còn đang nằm im như gà trên ghế sô pha lúc này lại nhanh chóng dùng hai tay ôm gối, dù Giang tổng có kéo thế nào cũng không buông ra.
Hết cách rồi, chiếc gối này tượng trưng cho tôn nghiêm cuối cùng của cậu, tuyệt đối không thể chắp tay dâng cho người ta!
Giang Đình Viễn kéo mà không được, tựa hồ cảm nhận được sự kiên trì của cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, nhưng hắn vừa thu tay lại, liền nhìn thấy Diệp Chu trên ghế sofa hình như cách hắn xa một chút.
Giang Đình Viễn:?
Diệp Chu: x_x
Để xác nhận suy đoán của mình, Giang Đình Viễn giả vờ cúi đầu nhìn thứ khác, sau đó lập tức quay lại nhìn về phía Diệp Chu, lập tức bắt gặp Diệp nào đó đang cố gắng di chuyển về phía trước.
Diệp Chu: tvt
Trong lúc hai người đang đùa giỡn, trong điện thoại vang lên giọng của mẹ Giang Du, bà ta không biết người trong điện thoại đã thay đổi, giọng điệu có chút lúng túng, kìm nén cơn tức giận nói: "Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi truyền đạt một chút, chỉ cần nói tôi có chuyện rất quan trọng cần thương lượng với nó, nếu vì cậu mà làm lỡ việc, tôi nhất định sẽ khiến cậu đẹp mặt!"
"Bà muốn làm em ấy đẹp mặt như nào?" Giọng nói của Giang Đình Viễn lạnh nhạt xa cách, như thể người đang nói chuyện với hắn chỉ là một người xa lạ chưa từng gặp qua.
Chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy nhưng lại tựa như bị bao bọc trong băng giá nghìn năm, lạnh lẽo đến nỗi máu trong người mẹ Giang Du ở đầu kia điện thoại như đông cứng lại, nửa ngày không nói thêm được chữ nào.
Dù đã đoán trước bọn họ ở cùng nhau, nhưng bà ta không ngờ rằng người trả lời điện thoại lại trực tiếp biến thành Giang Đình Viễn! Nếu bà ta nhớ không lầm, Giang Đình Viễn rất yêu chiều người tình này, vừa rồi bà ta nhất thời sốt ruột đến váng đầu, nói chuyện rất thô lỗ với Diệp Chu, bây giờ nghe giọng điệu của Giang Đình Viễn, bà ta không khỏi cảm thấy chột dạ.
Nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ kế của Giang Đình Viễn, ở trong mắt bà ta Giang Đình Viễn là tiểu bối, lẽ ra nên tôn trọng trưởng bối là bà ta, mặc dù bà ta trong lúc nóng ruột nói sai, Giang Đình Viễn cũng không nên vì một món đồ chơi mà làm ầm ĩ với bà ta mới phải.
Nghĩ đến đây, mẹ của Giang Du lúng túng ho khan, nói: "Ai da, là tiểu Viễn sao, ba con có việc gấp muốn tìm, con đợi một chút, ta để ba con nói chuyện với con."
Vừa dứt lời, lập tức nhét điện thoại vào tay cha Giang bên cạnh, như thể đó không phải là điện thoại mà là một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Cha Giang cầm điện thoại lên, xoa xoa tay, theo bản năng nói: "Chuyện tiền bạc, con chuẩn bị thế nào rồi?"
"Tiền, tôi không thiếu." Khóe môi Giang Đình Viễn hơi nhếch lên trong chốc lát, còn không chờ cha Giang vui mừng, giây tiếp theo ảo tưởng phi thực tế của ông ta đã hoàn toàn vỡ vụn, "Chuyện của Giang Du tôi đã biết rồi."
"Nếu muốn cứu nó, tôi sẽ chỉ cho ông một con đường sáng."
Thanh âm Giang Đình Viễn hiếm thấy hòa hoãn, những lại không nghe ra chút thiện ý nào, "Cái đề nghị lúc trước giờ vẫn còn hiệu lực."
"Là những cổ phần đó quan trọng hay Giang Du - đứa con trai ông yêu thích nhất quan trọng, quyền quyết định nằm trong tay ông."
Lời hắn vừa nói ra, vẻ mặt mừng rỡ của cha Giang lập tức cứng đờ, lời cảm ơn dành cho con trai lớn ra đến miệng đột nhiên xoay chuyển, ông ta giận không nhịn nổi quát: "Sao tao lại sinh ra cái thứ như mày, năm đó lúc mày sinh ra nên bóp chết mày mới phải!"
Đôi chân thon dài của Giang Đình Viễn bắt chéo, vẻ mặt vẫn như thường sau khi nghe những lời nói thô tục của cha Giang.
Đợi sau khi nói xong hết những lời bẩn thỉu, Giang Đình Viễn liếc nhìn đồng hồ, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Mười phút, ông biết thời gian của tôi luôn quý giá từ trước đến giờ mà, tiền hoa hồng được chia cuối năm của ông sẽ bị khấu trừ."
Lúc mẹ của Giang Du đưa điện thoại cho cha Giang đã mở chế ngoài, mặc dù bà ta cho rằng Giang Đình Viễn thật điên rồ khi nghe hắn muốn cha Giang lấy cổ phiếu để đổi, quả thực không thể nói lý.
Nhưng nghĩ hiện tại con ruột của mình có thể đang gặp nguy hiểm gì đó, tiền? Đúng là bà ta yêu tiền, nhưng tiền có thể quan trọng hơn con trai sao?!
Nghe cha Giang mắng Giang Đình Viễn, mẹ Giang Du đã cố gắng can ngăn mấy lần nhưng đều không thành công.
Lúc này cha Giang vẫn chưa biết Giang Đình Viễn đã phá vỡ liên minh giữa ông ta và mẹ Giang Du chỉ bằng hai ba câu nói, thậm chí còn xúi giục đối phương.
Điện thoại bị mẹ Giang Du đoạt lấy, bà ta cứng ngắc nói: "Xin lỗi tiểu Viễn, ta sẽ cố gắng thuyết phục ba con, con hãy chuẩn bị tiền trước nhé, đến lúc đó..."
Bà ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị cha Giang cắt ngang, ông ta tức giận nói: "Đó là thứ mà ông nội mày để lại cho bố mày, đừng hòng mơ đến cổ phần, con trai của tao nhiều như vậy, không thiếu một Giang Du!"
Cha Giang vốn bị Giang Đình Viễn làm cho tức tới mức nói không lựa lời, nhưng nghe vào tai mẹ Giang Du, lại làm bà ta đột nhiên đổi sắc mặt.
Tuy rằng Diệp Chu vẫn luôn giả chết, nhưng lỗ tai vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên ngoài, khi nghe thấy giọng nói của nam nữ chính trong phim lại vang lên, cậu cẩn thận dời chiếc gối trên mặt ra một chút, lặng lẽ nhìn ra ngoài.