Cái giá của việc tự tìm đường chết thường rất đau đớn thê thảm.
Lúc nói lời này, từ "ngủ" trong lời của Diệp Chu vốn là danh từ, nhưng ai biết từ này nghe vào tai Giang Đình Viễn lại trở thành động từ.
Ờm...
Diệp Chu nhìn thấy hai mắt Giang Đình Viễn tối sầm, trong nháy mắt dường như trong mắt xẹt qua rất nhiều cảm xúc, Diệp Chu muốn cẩn thận phân tích những cảm xúc này, nhưng tất cả chỉ thoáng qua, biến mất trước khi cậu kịp tìm tòi.
Chỉ thấy Giang Đình Viễn vươn tay ra, ngón tay thon dài đè lại tấm thẻ ngân hàng Diệp Chu vừa đập lên bàn, đầu ngón tay chầm chậm vuốt ve mép thẻ.
Rõ ràng động tác của hắn rất bình thường, nhưng không hiểu sao Diệp Chu lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cậu nhéo tay giấu sau lưng, thẹn quá hóa giận nói: "Em chỉ tùy tiện nói, anh, anh không cần cho là..."
"Vô cùng tình nguyện."
Diệp Chu còn chưa nói xong đã bị Giang Đình Viễn cắt ngang, hắn nhìn Diệp Chu, đôi mắt trừ tước đến giờ luôn tràn ngập lãnh đạm lúc này như biển sâu cuồn cuộn, đang nổi lên một trận giông bão không tên.
Mặt Diệp Chu bị hắn nhìn có hơi nóng lên, cậu ho nhẹ một tiếng, khô khốc nói: "A, vậy, vậy thì...quyết định vậy đi."
"Được."
Giang Đình Viễn không chút do dự cầm lấy thẻ ngân hàng trên bàn, hỏi ý kiến Diệp Chu: "Vậy thẻ này anh cầm trước nhé?"
"Cầm, cầm đi!" Bình thường miệng lưỡi rất sắc bén, hôm nay lại kinh sợ trước mặt Giang Đình Viễn, nói cũng không lưu loát, lắp bắp hồi lâu mới trả lời.
Bây giờ Diệp Chu nào còn khí thế khi điều khiển toàn bộ đoàn phim thường ngày của đạo diễn, cậu giống như một con gà con, chỉ hận không thể vùi đầu vào lông.
May mắn thay, bầu không khí ám muội này tạm thời bị gián đoạn bởi tiếng điện thoại rung lên.
Điện thoại Giang Đình Viễn đặt trên bàn rung lên, lúc cầm điện thoại lên và nhìn thấy dãy số trên đó, tuấn mi khẽ nhếch, sau khi ra hiệu cho Diệp Chu thì trả lời điện thoại.
Diệp Chu đương nhiên không để ý, thậm chí cậu còn có cảm giác sống sót sau tai họa, căng thẳng trong lòng cũng thanh tĩnh lại, thừa dịp Giang tổng nghe điện thoại ở trong lòng hung hẳng phỉ nhổ bản thân.
Cái miệng này sao lại tiện như vậy! Không có gì làm liền đi gây sự, chỉ hận không thể lấy băng dính dán miệng mình lại!
Nhưng giờ lời đã nói ra, Giang tổng không những đồng ý mà còn nhận thẻ, hiển nhiên chuyện này đã không còn chỗ để cứu vãn, có nói gì cũng đã muộn.
Đang lúc Diệp Chu kiểm điểm bản thân, đột nhiên nghe thấy Giang Đình Viễn cười nhẹ. Diệp Chu bị âm thanh này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn Giang tổng đang nói chuyện điện thoại.
Mà Giang Đình Viễn dường như cũng có cảm giác, quay đầu lại, hai người bốn mắt chạm nhau, bầu không khí ám muội vất vả lắm mới tan đi vì ánh mắt này lại lần nữa bốc lên trong phòng.
Giang Đình Viễn nhìn vào mắt cậu, mắt sáng như sao tràn đầy ý cười, nói với thư ký ở đầu bên kia điện thoại: "Có thể sẽ có một đoạn thời gian tôi không đến công ty."
Thư ký đã theo Giang Đình Viễn nhiều năm như vậy, biết rõ ông chủ mặc dù không tới nỗi cuồng công việc nhưng cũng gần như vậy, ngoại trừ sinh hoạt hàng ngày, về cơ bản công việc chiếm cứ toàn bộ thời gian của hắn,.
Những năm này gió mặc gió, mưa mặc mưa, hiếm khi xin nghỉ, trong hoàn cảnh như vậy, đột nhiên nghe sếp nói sẽ không đến công ty, thư ký sốc đến mức suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại trên tay.
"A? Có chuyện gì xảy ra sao Giang tổng?" Thư ký nín thở, sợ hãi hỏi.
Cô không hỏi còn tốt, vừa hỏi, nụ cười trên môi Giang Đình Viễn dường như đậm hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn bình tĩnh: "Cũng không có gì."
"Ăn nhiều cơm cứng rồi, muốn nếm thử cơm mềm."
Thư ký: "???"
Cô thực sự nghi ngờ tai mình có vấn đề, nếu không sao có thể nghe được ông chủ hung tàn của mình nói muốn ăn cơm mềm??
Nhưng Giang Đình Viễn không cho cô cơ hội hỏi lại, sau khi nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Sự thật chứng minh, nói lung tung thì phải trả giá đắt.
Một tuần sau đó, Diệp Chu đáng thương đã phải trả giá cực kỳ đắt cho sự kiêu ngạo nhất thời và cái miệng tiện của mình.
Ngủ cùng một đêm?
Sao có thể chỉ ngủ một đêm, Giang Đình Viễn vô cùng hiểu chuyện bày tỏ với Diệp Chu, 700 triệu nhiều lắm, có thể ưu đãi cho Diệp Chu, mua một tặng sáu, tổng cộng bảy ngày.
Đối mặt với Giang tổng hiểu chuyện như vậy, Diệp Chu cố gắng từ chối nhưng tất cả đều phí công vô ích, dù cậu có kêu đến khản cổ cũng vô dụng.
Buổi sáng một tuần sau, Diệp Chu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, khoảnh khắc khập khễnh đỡ eo đẩy cửa phòng ra, Diệp Chu đã cảm động suýt khóc, cái giá này quá mức đau đơn thê thảm, cậu thề sau này sẽ cẩn thận từ lời nói đến việc làm, không bao giờ đắc ý nói lung tung nữa!
Thấy cậu đã tỉnh, Giang Đình Viễn đặt tờ báo buổi sáng trong tay xuống, vẫy vẫy tay với cậu: "Lại đây."
Diệp Chu nghe được thanh âm của hắn theo bản năng lùi về phía sau hai bước, vô cùng kiên cường hừ một tiếng: "Em không đói, hôm nay không ăn sáng."
"Hả?" Giang Đình Viễn nghe vậy liếc nhìn cậu, cũng không gấp, chậm rãi bình tĩnh nói: "Bữa sáng là cháo sữa yến mạch mà em thích, vừa mới nấu lúc sáng, nhiệt độ vừa phải."
Diệp Chu muốn từ chối, nhưng dạ dày lại không nghe lời, chân tay cũng không phục tùng.
Vừa nghe có cháo sữa yến mạch, Diệp Chu lập tức giơ tay đầu hàng, đỡ eo chậm rì rì đi về phía phòng ăn.
Càng đến gần phòng ăn, mùi thơm ngọt của cháo sữa yến mạch lại càng nồng, Diệp Chu nuốt nước miếng, vô cùng cảnh giác kéo chiếc ghế cách Giang tổng xa nhất, từ từ ngồi xuống.
Dù đã cố tình thả chậm động tác nhưng lúc ngồi xuống Diệp Chu vẫn không nhịn được nhe răng nhếch miệng.
Nghĩ đến thủ phạm của tất cả những chuyện này, Diệp Chu đột nhiên cảm thấy cháo sữa yến mạch đang bốc hơi trước mặt đột nhiên không còn thơm nữa!
Giang Đình Viễn nhìn cậu ngồi xa như vậy cũng không nói gì, mỉm cười với cậu, thấp giọng nói: "Bánh mì nhỏ cũng vừa nướng xong, vỏ ngoài xốp giòn, ăn rất ngon."
Bánh này nè =))
Diệp Chu im lặng hờn dỗi, nhưng lại không thể nổi giận với Giang Đình Viễn, trách ai được, cuộc sống đang trải qua rất tốt đẹp, là chính cậu tự tìm khó chịu cho mình, ngủ cũng là chính miệng cậu nhắc đến.
Làm bậy mà!
Người trong cuộc Diệp Chu: Bây giờ rất hối hận TAT
Diệp Chu không muốn nổi giận với Giang Đình Viễn, liền biến bi phẫn thành sức ăn, cầm lấy bánh mì nhỏ trước mặt, một hơi nhanh chóng nhét mấy cái bánh mì trên đĩa vào bụng.
Sau khi ăn uống no đủ, cảm giác cơ thể hình như cũng không còn khó chịu như trước nữa.
"Thật sự không cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa?" Thấy cậu đã ăn no, Giang Đình Viễn cũng buông thìa trong tay xuống, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Chu, đáy mắt mang theo mấy phần lo lắng.
Diệp Chu đang lên kế hoạch cho lịch trình hôm nay của mình, đột nhiên nghe được câu hỏi của Giang Đình Viễn thì hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại mặt nhất thời đỏ lên, tức giận lườm hắn.
"Bên [Rạp Xiếc Kinh Dị] đã kết thúc, đoàn làm phim bên kia cũng đã dựng lên, em là đạo diễn ngày hôm trước vốn nên đến xem xem, nhưng bởi vì..."
Nó tới đây, Diệp Chu không nói được nữa, nắm tay cậu đặt trên môi che giấu lúng túng, nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu: "Đáng lẽ phải xong từ lâu rồi nhưng lại kéo dài lâu như vậy, hôm nay nhất định phải đến xem."
Giang Đình Viễn thấy cậu kiên trì cũng có hơi bất đắc dĩ, chung quy là vẫn không đành lòng phản bác ý của cậu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh đi cùng em."
Hắn vừa mới dứt lời Diệp Chu đã lắc đầu: "Cũng đã lâu không đi làm rồi, nhất định có rất nhiều việc phải xử lý, em tự đi được."
Giang Đình Viễn không cưỡng được cậu, cẩn thận đưa Diệp Chu đến thẳng cửa phim trường mới rồi mới rời đi.
"Khi nào xong việc thì gọi cho anh, anh tới đón em về nhà."
Nhìn hắn cẩn thận từng li từng tí như đang đối xử với đồ dễ vỡ, Diệp Chu vừa bực mình vừa buồn cười, cứ nhấn mạnh mãi là mình không sao cũng không thể làm hắn hoàn toàn yên tâm.
Thực tế cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, tuy là trải nghiệm lần đầu tiên, nhưng toàn bộ quá trình Giang Đình Viễn vẫn luôn chú ý đến cảm thụ của cậu, động tác vô cùng ôn nhu, ngoại trừ eo có hơi mỏi trướng, chân hơi mềm, thương tổn cần thời gian để bình phục thực sự không tồn tại.
Chỉ chút vấn đề nhỏ này mà cậu đã không được, cậu không cần mặt mũi nữa à.
Chuyện nhỏ.
Diệp Chu đổ cho vấn đề này là chuyện nhỏ xoa xoa cái eo đau nhức, cố tỏ ra bình thường rồi bước vào trường quay.
Một lúc lâu sau khi Giang Đình Viễn rời đi, Diệp Chu rốt cục cũng bình tĩnh lại, gặp mặt nhân viên đoàn làm phim, sau khi giới thiệu thân phận lẫn nhau thì bàn bạc sắp xếp công việc tiếp theo.
Sau khi quay xong [Rạp Xiếc Kinh Dị], ba bộ phim liên tiếp đều đạt được phòng vé tốt, trong lúc nhất thời Diệp Chu đã trở thành miếng bánh ngon trong ngành, điện thoại công việc của cậu gần như bị gọi cháy máy, mỗi ngày có thể nhận được hai, ba mươi cuộc điện thoại, không có ngoại lệ, đều hỏi về sắp xếp tiếp theo của cậu.
Phần lớn những người này là các nhà đầu tư, phòng vé một bộ phim phá trăm triệu không đáng sợ, đáng sợ là dù đạo diễn này quay phim đề tài gì thì cuối cùng doanh thu phòng vé đều có thể đạt đến mấy trăm triệu, thậm chí mấy tỷ, khả năng hút tiền cực kỳ ấn tượng như thế làm sao có thể không khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Một bộ phận khác là hướng về bản lĩnh của cậu mà tới, nếu như thời kỳ [Một Hồi Trò Khôi Hài] Diệp Chu vẫn còn hơi non nớt, thì sau khi trải qua [Theo đuổi ánh sáng], cậu đã dùng [Rạp Xiếc Kinh Dị] để đưa cho những người còn nghi ngờ về cậu một phiếu trả lời đẹp đẽ.
Cậu quay phim và vận dụng ống kính rất có linh tính, loại linh tính này thường chỉ thỉnh thoảng xuất hiện ở một số đạo diễn mới, có thể là sản phẩm của sự va chạm giữa các ý tưởng tại một thời điểm nào đó, đối với người khác mà nói chỉ chớp mắt là qua cực kỳ quý giá, nhưng đối với Diệp Chu mà nói loại linh tính gần như trải rộng xuyên suốt toàn bộ tác phẩm của cậu, có thể được nhìn thấy ở mọi nơi, vô cùng xa xỉ.
Không có biên kịch nào mà không hy vọng tác phẩm của mình sẽ gặp được người hiểu nó, trong mắt những biên kịch và tác giả này, không thể nghi ngờ Diệp Chu cũng là một miếng bánh ngon.
Rất nhiều người muốn hợp tác với cậu, lại không biết Diệp Chu đã sớm quyết định kịch bản bộ phim tiếp theo trong khi [Rạp Xiếc Kinh Dị] đang xét duyệt.
Đó là cuốn sách [Hồi Tưởng] mà cách đây không lâu Giang Đình Viễn đã cử người mua về từ chỗ của Giang Du với giá cực kỳ thấp.
Câu chuyện này cũng không khác mấy bộ trước lắm, đều là một bộ phim kinh phí thấp, kinh phí của bộ phim này tiếp tục duy trì phong cách nhất quán của Diệp Chu, kiểm soát kinh phí trong vòng 50 triệu.
Khác với những bộ trước, nói đúng ra, [Hồi Tưởng] được tính là một bộ phim chữa lành ấm áp, giống như một bông hoa nhỏ nở ra từ vùng đất đầy gai, ấm áp và dũng cảm.
Trong quá trình quay bộ phim [Hồi Tưởng], một tin tức nặng nề mà Diệp Chu đã sớm có dự liệu nhưng vẫn cứ hơi kinh ngạc đã được truyền ra cùng với những chuyện lông gà vỏ tỏi từ đoàn phim [Chiến Thành 2].
Đã hơn một năm kể từ khi [Chiến Thành 2] bắt đầu quay, trong quá trình quay nó giống như một cái động không đáy, tiền cứ ném vào như điên nhưng ngay cả một tiếng vang cũng không nghe được, có điều dù không nghe được thì vẫn phải cắn răng tiếp tục ném vào trong.
Thông thường, chu kỳ cố vấn cho một bộ phim dao động từ vài tháng đến vài năm, đối với một bộ phim quy mô lớn như [Chiến Thành 2], theo lý mà nói dù có mất hai đến ba năm, thậm chí bốn, năm năm cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng điều kỳ lạ là, hiện tại mới cách thời gian nó khởi quay hơn một năm, nghe đâu đã ở tại giai đoạn kết thúc.
Tin tức này khiến fans và những người mê phim vốn rất kỳ vọng vào bộ phim này bỗng có hơi hồi hộp.
Đương nhiên, tin tức này đối với Diệp Chu mà nói cũng không phải là tin tức bùng nổ gì, chân chính làm Diệp Chu kinh ngạc chính là...
Trình Nhiên chạy rồi.