Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 118: Dưa Dưa




Vừa trải qua đả kích vào giữa trưa, Dưa Bay Lượn vốn đã rất đau đầu, lúc này nghe thấy người gọi đến không phải là phóng viên truyền thông như hắn dự đoán mà là Diệp Chu làm hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, đầu càng đau như búa bổ.

Tay hắn dùng sức ấn nhân trung tránh cho quá kích động mà tức đến ngấn đi.

Dù đang rất lo lắng nhưng Dưa Dưa không cho phép mình tỏ ra hèn yếu trước mặt kẻ thù, hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hô hấp, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên thờ ơ hơn, nói: “Cậu có việc?”

Hắn tự cho là mình đã che giấu rất tốt, nhưng hơi thở nặng nề đã bộc lộ tâm tình của hắn, Diệp Chu ở đầu bên kia điện thoại có thể nghe được rõ ràng.

Diệp Chu nhịn cười, ho nhẹ hai tiếng, trêu chọc Dưa Dưa hai câu, khi đối phương sắp tức giận cúp điện thoại, mới vào chủ đề nói: “Là như này Dưa Dưa, chẳng phải weibo diss tôi mấy hôm trước của anh sáng nay đã lên hotsearch sao?”

Có một số việc lúc mình làm thì không có cảm giác gì, nhưng một khi có ai đó đem chuyện này nói ra, nhất là khi người nói thẳng chuyện này ra lại là người trong cuộc, thật ngại quá, dù da mặt dày như Dưa Bay Lượn cùng có hơi không đỡ được.

“À, ừm, có chuyện gì sao?” Hắn ngại đến đỏ mặt, cố hàm hồ cho qua.

Diệp Chu nén cười nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là muốn cảm ơn anh vì chúng tôi mà đánh đợt quảng cáo này, vì bài đăng trên weibo của anh mà trên mạng đã nhấc lên rất nhiều thảo luận dậy sóng, mọi người đều muốn biết rốt cuộc [Rạp Xiếc Kinh Dị] có xem được hay không, nhờ phúc của anh, giúp chúng tôi nhấc lên một đợt marketing lội ngược dòng, hiện tại đã có hai cái hotsearch liên quan đến bộ phim rồi.”

“Theo thống kê từ nhân viên của chúng tôi, chỉ riêng phòng vé tính đến trưa nay đã bằng phòng vé của ba ngày đầu chiếu phim cộng lại, rất nhiều rạp chiếu phim đã bày tỏ sẵn sàng đặc cách tăng cường thêm suất chiếu cho chúng tôi.”

Dưa Bay Lượn nghe được lời này suýt chút nữa không thở được mà ngất đi, nếu giá trị tức giận có thể thực thể hóa, nhất định sẽ thấy giá trị tức giận trên trán hắn tăng vọt đến mức đáng sợ.

Hắn rít qua kẽ răng vài lời, “Đừng, khách, khí.”

Đang muốn cúp điện thoại, nhưng Diệp Chu tựa hồ biết hắn nghĩ gì, đi trước hắn một bước nói: “Đừng cúp máy, hãy nghe tôi nói hết.”

Dưa Bay Lượn trợn mắt nghĩ thầm, tôi có thể nghe cậu thì tôi còn là Dưa à! Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng tay lại chậm chạm không nhấn nút cúp máy.

Hắn bực bội vòng tới vòng lui trong gian phòng riêng nhỏ trong nhà vệ sinh, lớn tiếng hỏi: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, lát nữa tôi còn phải vào làm!”

Diệp Chu trầm mặc mấy giây, vỗ trán một cái, thấp giọng nói: “Ồ ồ ồ, thực xin lỗi, tôi quên mất anh không còn làm truyền thông tự do nữa.”

Cậu không chuyện thì không sao, nhưng bây giờ đột nhiên nói một câu này, quả thực là bóc rách sẹo của Dưa Dưa a!!

Trong lòng Dưa Dưa cảm thấy cay đắng, cơn giận vất vả lắm mới nguôi ngoai lại bùng lên, suýt chút nữa bóp nát điện thoại trên tay.

Tại sao tôi không làm truyền thông tự do nữa, rõ ràng truyền thông tự do kiếm tiền nhanh, thoải mái dàng, thời gian lại tự do, đầu óc tôi có bệnh à mà nhất quyết phải tới đây làm công cho công ty nhỏ này.

Còn không phải là vì cậu! Nếu không phải là bởi vì cậu, danh tiếng của tôi trong giới cũng sẽ không tủ dốc không phanh, khiến cho không có ai đến tìm tôi làm bình luận phim không nói, thậm chí ngay cả quảng cáo cũng không tìm đến nữa, dẫn đến làm truyền thông tự do đã không thể nuôi sống bản thân nữa, lúc này tôi mới chuyển việc đó!

Mỗi khi Diệp Chu nói một câu, liền có một con dao đâm vào tim Dưa Dưa, chờ cậu cuối cùng cũng nói hết lời, Dưa Dưa cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng có dao đâm, thương tích khắp người.

Hắn ôm ngực, khó nhọc nói: “Tôi đi làm đây, tạm biệt.”

“Bây giờ trên mạng vì weibo của anh mà thảo luận sôi nổi, mọi người rất quan tâm đến cái nhìn ​​của anh, rất muốn biết anh có đánh giá gì về bộ phim này.” Diệp Chu ngừng nói đùa, giọng nói trở nên nghiêm túc.

“Ha.” Dưa Bay Lượn cười khẩy, không chút khách khí, “Cái nhìn ​​của tôi? Đương nhiên là cực kỳ khó chịu, phim do chính cậu quay trong lòng cậu còn không rõ sao, lại còn tới hỏi tôi? Tự rước lấy nhục!”

Diệp Chu nhướng mày, giọng nói bình tĩnh, không nghe ra nửa điểm lo lắng: “Chính vì đây là phim do tôi quay nên tôi hiểu rõ chất lượng của nó.”

“Xì.” Dưa Bay Lượn khinh thường cười lạnh, trong đầu hắn nhanh chóng sắp xếp lời lẽ trào phúng Diệp Chu, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị câu hỏi đột ngột của Diệp Chu làm cho sửng sốt.

Diệp Chu nhẹ giọng hỏi: “Anh đã xem bộ phim này chưa?”

Dưa Bay Lượn vô thức muốn nói mình đã xem rồi, nhưng lời đến môi lại không thể nói ra được. Đúng là hắn có thể cắn răng nói với cậu mình đã xem phim của cậu, nhưng ai biết giây tiếp theo trong miệng Diệp Chu sẽ xuất hiện câu hỏi kỳ quái gì.

Nếu hỏi về chi tiết nhỏ của bộ phim hoặc vấn đề nào đó hắn không trả lời được thì đó mới là mất mặt thực sự.

Nhưng nếu bây giờ trực tiếp trả lời là hắn chưa từng xem, vậy những phát biểu diss Diệp Chu và bộ phim này của hắn trên weibo chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?



Không thèm xem qua mà còn viết nhiều bài phê bình phim như vậy, nếu nói ra ngoài, danh tiếng vốn đã không quá tốt của hắn trong ngành chắc chắn sẽ bị hủy hoại, tài khoản khổ tâm kinh doanh nhiều năm phỏng chừng cũng không thể dùng được nữa, hắn còn muốn tiếp tục sống trong cái vòng này không.

Dưa Bay Lượn ấp úng không giải thích được nguyên nhân, mấy lần cố gắng muốn đổi chủ đề, nhưng Diệp Chu lại không cho hắn cơ hội này.

Từ lời nói và phản ứng của hắn, trong lòng Diệp Chu đã có đáp án, cậu giả vờ buồn bã thở dài, “Ài, tôi vẫn luôn cho rằng anh là một nhà phê bình phim có đạo đức nghề nghiệp.”

“Thành thật mà nói, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những nhà phê bình phim các anh. Tôi nghĩ tuy rằng anh không thích tác phẩm của tôi, nhưng vì để giá trị nghệ thuật và sự phát triển ngày càng tốt hơn của ngành điện ảnh, vì sứ mệnh cao thượng của các nhà phê bình phim, ít nhất cũng phải xem xong phim trước khi viết bài phê bình phim.”

Chiếc mũ chóp cao của cậu đập lên đầu Dưa Bay Lượn khiến hắn mặt đỏ tới mang tai, cái miệng lanh lợi thường ngày lúc này vò đầu bứt tai cũng không biết làm thế nào để phản bác lại.

“Tôi, đương nhiên tôi đã xem phi...” Dưa Bay Lượn vừa định cắn răng nói hắn đã xem qua, nhưng mới nói được một nửa đã bị cắt ngang.

Diệp Chu thở dài, giọng nói tràn đầy tang thương, “Anh không cần nói, tôi hiểu mà. Nếu không thì thế này, tôi nhớ là anh sống ở thành phố A, tám rưỡi rối nay tôi mời anh xem phim tại rạp chiếu phim Tinh Hà nhé.”

“Mặc kệ xem rồi hay chưa xem, coi như là cho tôi mặt mũi, đến xem phim của tôi chút đi.”

Lời này của cậu nghe rất ân cần, đã cấp cho Dưa Bay Lượn một cái bậc thang, xem rồi thì coi như là kéo phiếu, chưa xem thì xem một lần, tốt xấu gì cũng có cái để nói Diệp Chu.

Dưa Bay Lượn đương nhiên muốn từ chối, hai người kết thù lớn như vậy, ai muốn đi xem phim cùng cậu chứ! Có trời mới biết cậu muốn làm gì, có khi đã sai người đợi ở cửa rạp chiếu phim để trùm bao tải hắn cũng nên!

“Rốt cuộc là đã xem rồi, hay là vẫn chưa xem?” Diệp Chu thấp giọng nói, “Anh cũng không cần miễn cưỡng nói không có thời gian, hôm nay có phóng viên bên Tân Huy hẹn tôi phỏng vấn, anh ta nói đã liên lạc với anh rồi, anh có thời gian.”

Diệp Chu vừa dứt lời, điện thoại của Dưa Dưa rung lên, phát hiện có mấy tin nhắn WeChat từ sếp của mình.

Tên khốn kiếp: Có một phóng viên muốn phỏng vấn cậu, tôi đã đồng ý thay cậu rồi.

Tên khốn kiếp: Cho cậu nghỉ một buổi chiều để xử lý tốt chuyện này, lúc phỏng vấn nhớ quảng cáo cho công ty, cụ thể nói thế nào tôi đã để thư ký viết bản thảo, bây giờ gửi cho cậu, xem qua đi, đến lúc đó có thể nói trôi chảy hơn.

Tên khốn kiếp: 'Đối phương đã gửi cho bạn một tài liệu' Bản thảo tuyên truyền công ty.txt

Tên khốn kiếp: Nhận được thì phản hồi.

Dưa Bay Lượn muốn khóc không ra nước mắt, hận không thể đập vỡ điện thoại thành từng mảnh và nhai ngay tại chỗ.

Trong điện thoại bật chế độ rảnh tay Diệp Chu vẫn còn nói tiếp: “Nói là hẹn lúc bốn giờ chiều, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý, buổi chiều còn có việc bận, nhưng nếu anh muốn đi thì cũng không phải là không được, vậy thì bây giờ tôi sẽ nói chuyện với bên kia về...”

“Tám rưỡi đúng không, không gặp không về!”

Dưa Bay Lượn tức đến ngứa răng nhưng không thể không đồng ý, vừa nói vừa gõ nhanh vào khung trò chuyện với sếp: Đã nhận, cảm ơn Lý tổng.

Bốn giờ phỏng vấn, bây giờ đã hơn hai giờ, gần ba giờ, dù hắn muốn xem bổ sung ngay bây giờ cũng không kịp.

Nếu thật sự làm như Diệp Chu nói, nhận phỏng vấn của phóng viên, lúc phỏng vấn đối phương nhất định sẽ hỏi hắn tại sao lại diss [Rạp Xiếc Kinh Dị] là phim rác, nếu hắn không giải thích được nguyên do, vậy thì sau này thực sự không thể lăn lộn trong vòng này nữa.

Hàm răng đánh nát, chỉ có thể nuốt vào trong bụng mình.

Sau khi hẹn thời gian gặp Diệp Chu, chiều nay ông chủ đã cho hắn nghỉ làm một ngày, Dưa Bay Lượn đi thu thập những đánh giá kém về [Rạp Xiếc Kinh Dị] ở khắp nơi trên mạng, hai tờ giấy ghi lít nha lít nhít toàn chữ là chữ.

Hơn tám giờ tối, trước cửa rạp chiếu phim Tinh Hà.

Diệp Chu vui vẻ ra mặt chào hỏi người đang đi về phía mình cách đó không xa: “Dưa Dưa, bên này bên này!”

Sắc mặt vốn đã không dễ nhìn của Dưa Bay Lượn nhất thời càng thối hơn, hận không thể quay người rời đi, nhưng ai bảo Diệp Chu đang nắm trong tay nhược điểm của hắn đây, cho dù rất không tình nguyện nhưng hắn vẫn đi về phía Diệp Chu.

Ngoại trừ hỏi thăm lúc gặp mặt, hai người cũng không trao đổi quá nhiều. Chỉ có vài câu giao lưu đều là Diệp Chu khởi xướng, nhưng sau khi thấy hắn không muốn giao tiếp, Diệp Chu cũng không lại tự chuốc nhục nhã nữa.

Tám giờ hai mươi lăm, tổ hai người kỳ quái này trầm mặc theo đám đông xét vé vào trong.



Sau khi họ vào chỗ, bất ngờ là phòng chiếu phim to lớn đã gần kín chỗ, chỉ cần nghĩ tới lượng lớn khán giả đến đây có hơn một nửa công lao của mình, Dưa Bay Lượn liền tức đến đau răng.

Nghĩ đến kẻ nhát gan như mình lập tức sẽ bị buộc phải xem một bộ phim kinh dị, răng của Dưa Bay Lượn lại càng đau hơn!

Lúc phim mới bắt đầu, Diệp Chu thấy hắn có vẻ căng thẳng nên thật lòng an ủi: “Đừng căng thẳng, phim này không đáng sợ lắm đâu.”

Trên mạng làm gì cũng được, nhưng mặt đối mặt trong thực tế, đối mặt với nhắc nhở có ý tốt của Diệp Chu, dù Dưa Bay Lượn rất không tình nguyện cũng sẽ không nói lời cay nghiệt.

“Ừm!” Cứng ngắc đáp lời, ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình đang phát video.

Dưa Bay Lượn từ nhỏ đã gan bé, khi những đứa trẻ khác tụ tập xem phim ma, hắn luôn lẩn đi rất xa, từ nhỏ đến lớn phim kinh dị mà hắn xem có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hắn biết rõ lá gan của mình nên hiếm khi khiêu chiến phim kinh dị. Lần này bất đắc dĩ bị kéo vào rạp xem phim, vì tránh để bản thân thất thố, cả buổi chiều nay ngoài việc thu thập những đánh giá kém, hắn cũng tổng kết những điểm cao trào của bộ phim này.

Mặc dù không thể nói là toàn bộ, nhưng hắn rất tự tin với sự chuẩn bị tinh thần và 'công cụ gian lận' từ trước, cho dù nội dung phim có kinh khủng đến đâu thì hắn cũng sẽ không bị dọa.

Lúc này nghe được Diệp Chu nhắc nhở, nội tâm Dưa Dưa cảm thấy khinh thường, khịt mũi coi thường.

Hôm nay hắn nhất định phải xem hết bộ phim với vẻ mặt vô cảm, để Diệp Chu nhìn cho rõ cái gọi là phim kinh dị mà cậu quay rốt cuộc dở tệ đến mức nào!

Chuyện này liên quan đến thể diện và tôn nghiêm của một người đàn ông, đồng thời còn xen lẫn danh tiếng trong sự nghiệp của hắn, Dưa Bay Lượn bày tỏ mình nhất định không được sợ hãi, ai sợ người đó là chó!

Sau khi phim chiếu xong đoạn giới thiệu, thần sắc Dưa Bay Lượn vững như lão cẩu, ngồi nghiêm chỉnh.

Phim chiếu đến đoạn khi nhân vật nam chính do Từ Phi thủ vai thất khiếu chảy máu, đôi mắt vô hồn trợn to như thể đang xuyên qua màn ảnh nhìn thẳng vào hắn, tay Dưa Bay Lượn run rẩy.

Phim chiếu đến đoạn da thịt người phụ nữ tiếp xúc với vòng lửa phát ra âm thanh 'xèo xèo' kèm tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng với tiếng động lớn khi vật nặng rơi xuống đất, Dưa Bay Lượn cả người run rẩy.

Bộ phim sắp kết thúc, người đang ông ốm yếu chết rồi, còn sót lại hai người trốn trong lều, khi cái bóng to lớn bên ngoài lều bao phủ bọn họ, sắc mặt Dưa Bay Lượn đã tái nhợt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Khi bộ phim kết thúc, đèn sáng lên, Diệp Chu vừa quay đầu định hỏi ý kiến ​​của hắn đối với bộ phim đã thấy Dưa Dưa hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu không thể rời mắt, trong miệng còn đang nhỏ giọng niệm gì đó.

Diệp Chu lại gần, liền nghe hắn lẩm bẩm.

“Lấy yêu Tổ quốc làm vinh, lấy nguy hại Tổ quốc làm thẹn; lấy phục vụ nhân dân...”

Mãi mới đợi được hắn bình tĩnh lại, Diệp Chu vừa muốn quan tâm hỏi han hắn có sao không, nhưng Dưa Bay Lượn lại trước một bước nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn thẳng Diệp Chu, nói: “Chẳng phải nói không đáng sợ sao?”

Diệp Chu: “A? Rất đáng sợ sao, không, không có mà?”

Dưa Bay Lượn bình tĩnh nhìn cậu mấy giây rồi thốt lên: “Không đáng sợ.”

“Ha ha, tẻ nhạt, đến cực điểm.”

Nói xong, hắn đột nhiên đứng dậy, cũng không thèm nói gì với Diệp Chu, bước nhanh về phía cửa rạp chiếu phim.

Diệp Chu nhìn bóng lưng hắn, mấy giây sau đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hô: “Ấy, Dưa Dưa này...”

Dưa Bay Lượn duy trì tư thế bước đi quay đầu lại.

Âm thanh Diệp Chu có hơi do dự: “Ờm, anh vừa mới đi ngược tay* kìa.”

Dưa Bay Lượn: “...!”

Chú thích:

Đi ngược tay: từ gốc tiếng Trung là 顺拐 (thuận quải). Khi bước đi chúng ta sẽ kết hợp với đánh tay. Chân trái bước thì tay phải đánh và ngược lại, trong đây Dưa Bay Lượn bước chân và đánh tay cùng một bên do đang căng thẳng cho nên mới nói là đi ngược tay.