Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 116




Đã lâu không sử dụng tài khoản weibo này, vốn tưởng rằng đã không còn ai để ý, sau khi Phùng Thiên Minh đăng bài xong thì tắt máy tính đi ngủ luôn.

Nhưng ai ngờ khi Phùng Thiên Minh ngủ dậy, mơ mơ màng màng đăng nhập vào tài khoản của mình thì phát hiện tin tức về mình đã bạo, bài bình luận phim dài ngoằng mà hắn viết cũng Đã! Lên! Hotsearch! Rồi!

Khác với Phùng Thiên Minh kích động đến mức cả đêm không ngủ, đêm đó Diệp Chu ngủ rất say.

Cảm xúc của cậu với bộ phim này khá phức tạp, ban đầu quyết định quay bộ phim này chỉ vì cảm thấy hứng thú với kịch bản, nói hơi khó nghe thì là để giải trí.

Nhưng sau đó khi cậu và Giang Đình Viễn xảy ra mâu thuẫn, muốn trả lại tiền, bộ phim này đã trở thành cọng rơm cứu mạng để trả nợ, lúc đó Kinh Chập muốn đầu tư nhưng bị Diệp Chu từ chối, cậu đem tất cả tiền có trong tay toàn bộ đều đổ vào.

Nếu doanh thu phòng vé thất bại, Diệp Chu sẽ phá sản, nếu phòng vé có lãi, Diệp Chu có thể trả hết số tiền nợ Giang tổng.

Mặc dù sau đó hai người đã làm hòa, Giang Đình Viễn đã nhiều lần hỏi có cần thêm tiền đầu tư không, câu trả lời của Diệp Chu luôn là không.

Giang Đình Viễn chưa bao giờ đòi cậu số tiền kia, nhưng Diệp Chu nhất quyết muốn trả lại. Nếu đã quyết định ở bên nhau, đương nhiên phải lấp cái hố đã đào trước đó.

Dù là tiền hay tình cảm, không nên chỉ có một người đơn phương trả giá, một mối quan hệ muốn lâu dài ổn định thì cái gì cũng cần phải cùng nhau.

Cho nên sau mâu thuẫn với Giang tổng, khi Diệp Chu lần nữa đối mặt với bộ phim này, cậu gần như dồn hết tâm tư vào nó, không chỉ muốn đảm bảo chất lượng mà còn hy vọng nó sẽ có doanh thu tốt.

Tất nhiên, trong lòng Diệp Chu biết rõ không phải mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp, trong ngành việc một đoàn đội chế tác dồn hết tâm huyết vào một tác phẩm nhưng lại thất bại thảm hại là điều bình thường.

Chỉ là một khi đầu tư tinh lực vào đó, rất nhiều thứ đều không còn quan trọng như lúc ban đầu nữa, cho đến khi bộ phim quay xong, Diệp Chu lại có một loại tâm trạng khác.

Có thể tạo nên thành tích ở phòng vé đương nhiên tốt, nhưng nếu thực sự không thể vượt qua thẩm tra, hoặc là may mắn vượt qua thẩm tra nhưng kết quả phòng vé không tốt, có thể cậu sẽ cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng sẽ không quá hối hận.

Điểm mấu chốt của cậu là bộ phim không thể bị cắt bất cứ chỗ nào, cậu tình nguyện không chiếu bản bị cắt.

Thời gian xét duyệt quá lâu, vốn tưởng rằng chắc chắn không thể qua thẩm tra, thậm chí cậu đã chuẩn bị xong để quay một bộ phim mới, ai ngờ lại thực sự nhận được tin đã qua thẩm tra.

Khi Diệp Chu nghe được tin tức, cậu vốn tưởng rằng mình sẽ rất kích động, nhưng bất ngờ là cậu không có. Thậm chí ngay cả trong đêm công chiếu phim, Diệp Chu là đạo diễn lẽ ra phải rất quan tâm đến doanh thu phòng vé lại bình tĩnh đến lạ thường.

Sau khi bộ phim chiếu xong thì cùng Giang tổng về nhà, Diệp Chu đi tắm rồi nằm trên giường không bao lâu thì đã chìm vào giấc ngủ, sự trầm ổn này cứ như bộ phim kia không phải là phim của cậu, càng không phải là do cậu đầu tư.

Nhớ khi trước lúc [Một Hồi Trò Khôi Hài] công chiếu cũng là như thế này, rõ ràng là lúc nên căng thẳng thì cậu lại ngủ ngon hơn bất kỳ ai.

Đạo diễn Diệp Chu đang ngủ say, nhưng tim của những thành viên khác trong đoàn làm phim thì không to được như cậu, đêm nay có rất nhiều người cả đêm không chợp mắt, mở to mắt nhìn số liệu thống kê, chỉ sợ bỏ lỡ thông tin gì quan trọng.

Ngày đầu chiếu phim, hầu hết khán giả vẫn giữ thái độ quan sát đối với bộ phim này, dù sao loại đề tài này đã lâu không xuất hiện, nhỡ đâu bị cắt xém nghiêm trọng hoặc vốn là phim rác lừa tiền, khán giả mua vé không phải là bỏ tiền ra chỉ để mua tịch mịch à.

Ngày nay, tiền của khán giả đã không còn dễ kiếm nữa, ngoài những người hâm mộ chân chính, những người mua vé trong đêm công chiếu cũng chỉ có các nhà phê bình phim, giới truyền thông và các blogger điện ảnh trong ngành.

Thái độ của công chúng thường là chờ xem đã, xem danh tiếng và đánh giá trên các trang web phim rồi mới quyết định có nên bỏ tiền mua vé hay không.

[Rạp Xiếc Kinh Dị] cũng không ngoại lệ, tuy dùng mánh lới phim kinh dị trở lại, về bản chất khán giả xem phim kinh dị nhiều hơn phim bi kịch nhưng vẫn còn hạn chế, hơn nữa ngoại giới không coit trọng nó, nên doanh thu phòng vé buổi ra mắt cũng không cao lắm.

830 vạn (8,3 triệu), đây là đáp án được [Rạp Xiếc Kinh Dị] giao ra sau buổi công chiếu 12h đêm hôm đó.

Doanh thu phòng vé không phá ngàn vạn, con số này không tính là cao đối với một bộ phim sản xuất tầm trung chứ đừng nói đến một bộ phim kinh phí lớn do một đạo diễn lớn sản xuất, doanh thu phòng vé đêm đầu tiên của người ta đều hơn mấy chục đến trăm triệu.

Ngay kh icó kết quả doanh thu phòng vé ngày đầu, bắt đầu có không ít nhân sĩ trong ngành tỏ vẻ bi quan, trong đó phải kể tới người quen cũ của Diệp Chu, nhà phê bình phim nổi tiếng Dưa Bay Lượn nhảy nhót cao nhất.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, phòng bán vé như này ngay cả chỉ tính trong số những phim Diệp Chu quay cũng bị xếp cuối, bị Diệp Chu làm mất mặt nhiều lần như vậy, Dưa tiên sinh bị mất vô số fans không những không nhớ đau, ngược lại càng ngã càng dũng cảm, hoàn toàn đối đầu với Diệp Chu, trở thành hắc Chu* nổi tiếng trong ngành. (nghĩa là người bôi đen Diệp Chu)

Điều đáng buồn là bởi vì hai lần trước biểu hiện của hắn thực sự không đạt yêu cầu, hơn nữa Trình Nhiên hợp tác với hắn lúc đó đã được Diệp Chu khai sáng qua điện thoại, bây giờ toàn bộ tâm tư đều đặt lên việc chạy trốn, không có tâm tư xen vào chuyện của Giang Du, cho nên lần này không có ai tìm Dưa Bay Lượn để bàn chuyện hợp tác.

Trong lúc [Rạp Xiếc Kinh Dị] chiếu phim, việc chuẩn bị cho [Chiến Thành 2] của Giang Du đang bước vào giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc, tuy Giang Du rất muốn gây rắc rối cho Diệp Chu và Giang Đình Viễn, nhưng lại hữu tâm vô lực.



Không có Trình Nhiên tận tình trợ giúp, Giang Du ngày nào cũng bận như chó, chỉ thiếu mỗi nước phân thân, đừng nói gây rắc rối, thời gian ngủ còn không đủ nữa là.

Bạch nguyệt quang Dư Thu Trạch đồng ý giúp đỡ, dù sao y cũng bị Giang Du dụ dỗ đầu tư tiền vào dự án [Chiến Thành 2], tuy ý định ban đầu khi đầu tư tiền của y chỉ là để chọc tức Giang Đình Viễn, nhưng nói thế nào số tiền này cuối cùng cũng đã ném vào, đương nhiên Dư Thu Trạch hy vọng bộ phim này có thể kiếm được tiền.

Nhưng Dư Thu Trạch giúp cái búa á, y thậm chí còn không biết nhiều bằng Trình Nhiên, dù gì Trình Nhiên cũng đã đi theo Giang Du phấn đấu lâu như vậy, đối với công ty và quy trình chế tác phim rõ như lòng bàn tay.

Dư Thu Trạch á?

Xuất thân y rất tốt là sự thật, Dư gia thời kỳ cường thịnh thậm chí còn có thể áp đảo Giang gia một phần, từ nhỏ Dư Thu Trạch tiếp thu giáo dục vô cùng tốt không sai, nhưng lúc Dư gia phá sản y còn đang ở tuổi vị thành niên, hoàn toàn không được tiếp xúc với công việc của công ty, hơn nữa mấy năm cuối cùng kia thân thể Dư lão gia tử cũng không tốt, cho dù có lòng muốn dạy y thì tình trạng thân thể cũng không cho phép.

Sau đó Dư gia phá sản, Dư Thu Trạch bị đưa ra nước ngoài, tuy là theo học tại một trường danh tiếng nhưng chuyên ngành lại là...âm nhạc.

Bạn nói y có thể giúp được gì, chỉ cần không gây rắc rối đã rất tốt rồi, cũng không thể để y chơi một bản nhạc rock cổ vũ Giang Du khi hắn bận rộn nhỉ.

Vì vậy, trước đây dù lời thề non hẹn biển có dễ nghe đến đâu, tình cảm muốn gắn bó cũng phải có thời gian, như Giang Du bây giờ, bận đến mức ngay cả ngủ cũng là một điều xa xỉ chứ đừng nói đến chuyện yêu đương.

Trước đây, việc liên lạc với những blogger thủy quân này đều là việc của Trình Nhiên, nhưng bây giờ Trình Nhiên bỏ gánh không quản, Giang Du đem việc này giao cho thư ký, nhưng thư ký bất mãn với hắn từ lâu đã nghĩ đến chuyện đổi việc, tuy đã cầm tiền của Giang Du nhưng cũng chỉ tùy tiện tìm một vài blogger nhỏ cho có lệ, hắn tất nhiên không thể tận tâm như Trình Nhiên.

Điều này dẫn đến việc lần này Dưa Bay Lượn bôi đen Diệp Chu không có thù lao, tất cả đều dựa vào...hận ý của hắn đối với Diệp Chu để phát điện?

Khi Diệp Chu lấy được số liệu thống kê phòng vé ngày đầu tiên, đồng thời cũng nhận được một số bài bình luận phim, trong đó có bài đánh giá bôi đen của Dưa Dưa.

“Vận may? Thực lực? Điên cuồng thu hàng tỷ doanh thu phòng vé, phim mới [Rạp xiếc kinh dị] cuối cùng cũng hiện nguyên hình?” Diệp Chu đọc bài bình luận phim trên tay, dầu đầy dấu chấm hỏi ngẩng đầu nhìn trợ lý bên cạnh.

“Đang nói tôi à?”

Trợ lý gật đầu nói: “Đúng vậy Diệp ca, bài bình luận phim này rất nổi trên weibo, công ty muốn hỏi ý của ngài, có cần đè xuống không?”

Diệp Chu nghe vậy nhướng mày, đọc lướt qua bài đánh giá phim này.

Quả thật [Rạp Xiếc Kinh Dị] không phải là không có khuyết điểm, là đạo diễn Diệp Chu biết rõ nhất ưu khuyết điểm trong tác phẩm của mình, nếu bài bình luận phim này thực sự có thể chỉ ra tử huyệt, Diệp Chu cũng không có ý kiến gì, dù sao tác phẩm tung ra là để cho mọi người xem, sau khi xem phim khán giả đưa ra quan điểm cá nhân về chất lượng phim là điều rất bình thường.

Nhưng vấn đề là... đọc hết bài bình luận phim này thì thấy chỉ toàn là lời nói rỗng tuếch, thông tin gì hữu ích ít đến đáng thương.

Nhà phê bình phim này dùng phần lớn độ dài để giới thiệu về việc Diệp Chu làm đạo diễn may mắn như thế nào, phim cậu quay khô khan vô vị ra sao, tệ hại không biên giới, có doanh thu phòng vé cao như vậy hoàn toàn là do Diệp Chu quá may mắn.

Bây giờ nữ thần may mắn không còn ưu ái cậu nữa, bộ phim mới [Rạp Xiếc Kinh Dị] này đã thất bại thảm hại, doanh thu phòng vé tụt dốc không phanh.

Diệp Chu sau khi đọc xong lòng đầy thắc mắc, thậm chí còn bắt đầu tự hỏi phải chăng nhà phê bình phim viết bài bình luận phim này thậm chí còn chưa xem phim của cậu đã viết một bài báo không hề có dinh dưỡng, không hề có giá trị, tràn ngập suy nghĩ chủ quan như này.

Nhưng khi nhìn thấy tên tác giả, Diệp Chu liền bình thường trở lại.

“Đây không phải là Dưa Dưa sao, người quen cũ.” Diệp Chu quay sang trợ lý bên cạnh nói: “Không sao không sao, để hắn mắng đi, để xem bình luận phim của hắn có thể lên hotsearch hay không.”

Trợ lý mới làm việc cho Diệp Chu được một năm, thời gian không lâu cho nên không rõ lắm về ân oán giữa hai người, nghe Diệp Chu nói vậy, hiểu lầm ý của cậu, gật đầu đáp lại: “Vâng Diệp ca. Nếu hắn lên hotsearch, tôi sẽ kịp thời xử lý.”

Diệp Chu: “Xử lý cái gì?”


Trợ lý nhỏ đáp như chuyện đương nhiên: “Xóa hotsearch á!”

“Đừng, đừng, đừng.” Diệp Chu nghe vậy liên tục xua tay, trong mắt hiện lên ý cười, vỗ vỗ vai trợ lý nhỏ, ý vị sâu xa dặn dò: “Hắn muốn lên thì cứ để hắn lên.”

“Nếu hắn không lên nổi, thì em có thể bỏ chút tiền ra mua giúp hắn, đến lúc đó chi ra bao nhiêu cứ báo anh trả là được.”

Lời của cậu khiến trợ lý bối rối, tuy rằng không đoán ra được suy nghĩ của Diệp Chu, nhưng ông chủ đã buông lời, trợ lý cũng không tiện nói thêm gì nữa, kìm nén nghi hoặc trong lòng đồng ý.

Ngoại trừ bài bình luận phim tràn ngập suy nghĩ chủ quan mãnh liệt của Dưa Bay Lượn, mấy bài bình luận phim khác đều khá nghiêm túc, đánh giá mà các nhà phê bình phim đưa ra cũng không hề thấp.

Nếu là người khác nhìn những bài khen ngợi thì có lẽ sẽ có chút lâng lâng, nhưng Diệp Chu thì không.



Cậu biết rõ chất lượng phim của mình, đây là một bộ phim thương mại thuần túy với nhiều yếu tố thương mại chồng lên nhau, khán giả bình thường xem có lẽ sẽ cảm thấy rất tuyệt, nhưng nếu muốn bàn về nội hàm thì bộ phim này lại không có.

Lý do khiến [Rạp Xiếc Kinh Dị] nhận được nhiều lời khen như vậy thực ra chủ yếu là do dính hào quang của chính sách, là một bộ phim thuộc thể loại kinh dị đã bị cấm vài năm, tiêu chuẩn về đề tài, ống kính và cốt truyện bùng nổ từ lâu đã không thấy, đem đến cho các nhà phê bình phim đã lâu không xem thể loại phim này cảm giác kích thích và mới mẻ đã lâu không gặp.

Có loại cảm giác mới mẻ và tình cảm củng cố, ngay cả khi bộ phim vẫn có tỳ vết này kia, cũng ngay lập tức bị suy yếu đi rất nhiều, đó là lý do tại sao bộ phim này có thể đạt được danh tiếng cao như vậy.

Cùng với kết quả doanh thu phòng vé ngày đầu tiên của bộ phim này, còn có điểm đánh giá trên các phần mềm mua vé lớn.

Một số website mua vé nổi tiếng trong nước cho điểm lần lượt là 8,9/9,1/8,7, đây đã là mức điểm tương đối cao so với các phim cùng thời kỳ.

Ngoài ra, trang web điện ảnh uy tín nhất trong nước cũng đánh giá bộ phim này với số điểm cuối cùng là 7,9, số điểm này nhìn thì có vẻ khá thấp nhưng phải biết rằng [Rạp Xiếc Kinh Dị] là một bộ phim thương mại thuần túy, mà thể loại phim này chưa bao giờ nổi tiếng trên trang web này, có thể có được số điểm này đã là vô cùng tốt.

Mặc dù danh tiếng tốt nhưng trong ngành vẫn có rất ít người xem trọng phòng vé của bộ phim này, cho là ngay cả khi có danh tiếng và tình cảm củng cố, bộ phim này có thể sẽ nghênh đón một cao trào nhỏ, nhưng sẽ không bền vững, rất khó khuấy lên bọt nước.

Tuy nhiên, thực tế vượt xa sự mong đợi của họ, doanh thu phòng vé của [Rạp Xiếc Kinh Dị] trong ba ngày đầu tiên rất bình thường, nhưng mọi thứ đột nhiên chuyển biến tốt hơn vào ngày thứ tư.

Hai ngày nay hắc Chu nổi danh Dưa Bay Lượn cứ như hít thuốc lắc, ngày qua ngày trải qua vô cùng vui vẻ, liên tiếp mấy ngày không thể ngừng cười, mỗi ngày chuyện đầu tiên làm sau khi mở mắt chính là kiểm tra phòng bán vé.

Sau khi thấy phòng vé tầm thường của [Rạp Xiếc Kinh Dị], Dưa Bay Lượn thỏa mãn như được rót mật, tinh thần thoải mái suốt cả ngày, một hơi leo lên năm tầng lầu mà lưng không ê chân không đau, cũng không thở hổn hển!

Hôm nay, như thường lệ, hắn vừa mở mắt đã với lấy chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường, ngái ngủ mở trang web ra, từ đống dữ liệu tràn đầy trên màn hình chính xác tìm được tên Diệp Chu.

“Để tôi xem hôm nay rớt mất bao nhiêu...” Dưa Bay Lượn xoa xoa đôi mắt mơ hồ, cố nhìn rõ các con số, “Hai mươi hai triệu không trăm tám mươi, chiếu phim ba ngày doanh thu phòng vé ngay cả 30 triệu cũng không đạt, chỉ có vậy? Chỉ có vậy?”

Dưa Bay Lượn hài lòng chép miệng một cái, mặc quần áo vào xuống giường rửa mặt chuẩn bị đi làm.

Đúng vậy, đi làm. Hắn vốn là một blogger truyền thông tự do, mỗi ngày viết bình luận phim, đăng quảng cáo là có thể kiếm đủ phí sinh hoạt hàng ngày, nhưng kể từ khi bắt đầu hắc Diệp Chu và bị vả mặt hai lần liên tiếp, thanh danh của hắn trong ngành đã tụt dốc không phanh.

Thanh danh kém đồng nghĩa với việc không có kim chủ nguyện ý tìm hắn viết bình luận phim, càng ít nhà máy xí nghiệp tìm đến hắn để quảng bá, lợi nhuận từ truyền thông tự do không còn đủ để duy trì sinh hoạt hàng ngày của Dưa Dưa, bất đắc dĩ, Dưa Dưa chỉ có thể khẩn cấp tìm một công việc thư ký trước.

Trên tàu điện ngầm đi làm, các ngón tay Dưa Dưa linh hoạt gõ trên bàn phím, hắn đang chuẩn bị đăng một bài viết dài trên weibo để hạ thấp Diệp Chu, mỗi lần viết những nội dung này suy nghĩ của hắn lại dâng trào và nói một cách hùng hồn.

Chỉ trong chốc lát đi tàu điện ngầm, Dưa Dưa đã viết được một bài văn ngắn khoảng năm, sáu trăm, trước khi xuống ga dứt khoát ấn nút đăng bài, nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía tòa nhà văn phòng.

Hắn gần như có thể đoán trước được sự sụt giảm doanh thu phòng vé lần này của Diệp Chu sẽ mang lại cho mình bao nhiêu lợi ích, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ có thể từ chức và trở về nhà tiếp tục kinh doanh weibo của mình.

Tâm trạng Dưa Dưa vô cùng tốt, vừa đi vừa ngân nga.

Lúc này Dưa Dưa vẫn chưa biết bài viết mà hắn đăng lên weibo lúc ở trên tàu điện ngầm đã lặng yên không một tiếng động dùng tốc độ như cưỡi tên lửa xẹt xẹt xẹt bay lên hotsearch.

“Diệp ca, thật sự phải giúp hắn mua hotsearch sao, không, không có vấn đề gì chứ?” Trợ lý tỏ vẻ do dự.

Bài đăng này của Dưa Bay Lượn đột nhiên xuất hiện trên hotsearch, nhưng chỉ miên cưỡng cọ lên chút nhiệt độ, nằm ở vị trí lúc nào cũng có thể bị chen rớt.

Nhưng ai biết chỉ mất phút trước, Diệp Chu đột nhiên nhờ trợ lý giúp mình mua thứ hạng hotsearch cho bài viết này, trợ lý nhìn màn hình đầy lời chế giễu, thần sắc do dự, mặt cũng hơi tái nhợt.

Thấy phản ứng của cô, Diệp Chu an ủi nói: “Mua đi, là anh bảo em mua, dù hậu quả thế nào cũng sẽ không trách em, cứ để ông chủ là tôi lo liệu.”

Trợ lý nhỏ thấy cậu kiên định như vậy, chỉ có thể kiên trì liên lạc mua hotsearch bài đăng trên weibo này.

Trong khi chờ thứ hạng hotsearch tăng lên, trợ lý nhịn lại nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, thận trọng hỏi: “Diệp ca, cả bài viết này đều là đang chế nhạo anh, bây giờ phim của anh đang chiếu, không sợ đem đến ảnh hưởng trái chiều cho bộ phim sao?”

Diệp Chu liếc cô một cái, bình chân như vại lắc đầu, “Em không hiểu.”

“Đây chính là không gì không làm được, kẻ ngộ độc sữa số một – Dưa Dưa á!”

“Tin hắn nhất định đúng, em cứ chờ xem.”