Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 114: Xiếc Thú




Khi Phùng Thiên Minh vừa mới bắt đầu nghe giới thiệu còn rất nghiêm túc, với tư cách là một đạo diễn dám mạo hiểm lớn như vậy lựa chọn quay phim kinh dị trong hoàn cảnh không xác định, không chỉ là một dũng sĩ thực sự mà còn là một báu vật trong ngành, hiểu thêm một ít cũng không có gì không tốt.

Nhưng mà Phùng Thiên Minh càng nghe càng thấy có gì đó không ổn, nhưng nếu hỏi hắn cụ thể là không ổn chỗ nào thì hắn cũng không nói rõ được, nhưng hắn thực sự cảm thấy có gì đó không đúng.

Vẻ mặt của Phùng Thiên Minh cũng thay đổi từ tràn đầy hứng thú sang đầu đầy dấu chấm hỏi, đợi đến khi Giang Đình Viễn nói xong câu cuối cùng, dấu chấm hỏi khổng lồ trên trán hắn đã xé toạc chân trời.

Phùng Thiên Minh: “???”

Không phải là đạo diễn sao, sao anh vừa nói vậy lại cảm thấy kỳ lạ nhỉ, giống như đang giới thiệu bạn trai mình vậy, lại còn cái gì mà chỉ thưởng thức tác phẩm là được rồi, không cần có những ý nghĩ khác.

Đại ca, đó là bạn trai của anh đúng không, lời này của anh có hơi khó hiểu đấy!

Giang Đình Viễn hiển nhiên không get được sự bối rối của Phùng Thiên Minh, sau khi nói xong câu kia liền khẽ gật đầu với hắn, kéo Diệp Chu quay lại xếp hàng.

Phùng Thiên Minh trong lòng đầy thắc mắc, lại một câu cũng không hỏi ra được. Ngay khi hắn lấy hết dũng khí muốn hỏi thêm gì đó thì trên loa phát thanh thông báo [Rạp Xiếc Kinh Dị] ra sân.

Vừa lúc xếp hàng đã tới lượt, Phùng Thiên Minh tức giận nín lại một bụng đầy nghi vấn, lấy vé từ máy bán vé ra, chuẩn bị xếp hàng vào trong.

Mặc kệ hôm nay có phim gì, dù sao hắn cũng đặc biệt đến đây để xem [Rạp Xiếc Kinh Dị], về bên ngoài đang có nhiều người đến xem bộ phim nào thì liên quan gì đến hắn.

Ông Tiểu Minh sống đến 108 tuổi cũng chính vì ông không lo chuyện bao đồng đấy.

Nghĩ như vậy, Phùng Thiên Minh thu hồi lòng hiếu kỳ của mình, đi tới quầy mua bắp rang và đồ uống. Khi hắn chuẩn bị sẵn sàng ôm bắp rang xét vé vào chỗ, đi theo vị trí trên vé để tìm phòng chiếu và chỗ ngồi của mình, Phùng Thiên Minh vừa đặt bỏng ngô xuống, chỉ thấy hai bóng người quen thuộc cách đó không xa đang đi về hướng này.

Phùng Thiên Minh nhìn kỹ hơn, hè, đây không phải là trùng hợp sao. Hai người này chẳng phải chính là hai anh chàng mà hắn gặp khi xếp hàng lấy vé ở cửa rạp chiếu phim sao, một người trong đó còn là fan cuồng của đạo diễn!

Giang - fan cuồng của đạo diễn Diệp - Đình Viễn hiển nhiên cũng chú ý đến Phùng Thiên Minh, liếc nhìn vị trí của thanh niên, sau đó liếc nhìn tấm vé xem phim trong tay mình, nhướng mày với vẻ mặt đầy ẩn ý.

Diệp Chu đang mải mê ăn bắp rang, bắp rang trong rạp chiếu phim này ăn rất ngon, xốp giòn vừa phải, độ ngọt vừa vặn, đưa vào miệng mùi sữa đột nhiên lan ra đầu lưỡi, hòa quyện với vị ngọt của caramel, ăn ngon quá thể.

Một tay cậu cầm bỏng, tay kia bị Giang tổng nắm, khó khăn đưa đồ ăn vào miệng mình trong khuỷu tay Giang tổng, hoàn toàn tập trung vào xô bỏng, cả người mặc cho Giang tổng kéo đi.

Sau khi Giang Đình Viễn tìm được vị trí của hai người thì dừng lại, liền nghe thấy một giọng nam vui cười hớn hở đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

“Hey, thật trùng hợp, chúng ta vậy mà vào cùng một phòng chiếu, còn ngồi cạnh nhau nữa!”

Mặc dù cuộc trò chuyện vừa nãy ở bên ngoài có chút khó hiểu, nhưng một người đam mê phim kinh dị như Phùng Thiên Minh vẫn rất thân thiện với những người có cùng sở thích với mình, vui cười hớn hở chào hỏi hai người.

Sau khi Diệp Chu ngẩng đầu nhìn thấy là hắn, liền nghẹn một ngụm bỏng ở cổ, nhổ ra không được nuốt vào không xong, không biết là do ngạt thở hay là do nhớ lại những lời Giang tổng đã nói với thanh niên này, khuôn mặt vốn trắng nõn đỏ bừng lên.

Giang Đình Viễn chú ý đến phản ứng của Diệp Chu, vội vàng mở một chai nước đưa cho cậu, lúc Diệp Chu uống nước nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giúp cậu thuận khí.

Thật vất vả khôi phục lại, sắc hồng trên mặt Diệp Chu không những không đỡ hơn khi đã nuốt bỏng xuống mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Phùng Thiên Minh nhìn thấy sắc mặt của Diệp Chu, lập tức hỏi: “Cậu không sao chứ, có cần ra ngoài hít thở không khí không?”

“Không sao, không sao đâu.” Diệp Chu vừa nói vừa nháy mắt điên cuồng với Giang tổng ở bên cạnh, đưa tay ra sau nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn.



Sau khi nhận được tín hiệu cầu cứu, đôi mắt hẹp dài của Giang Đình Viễn nhanh chóng lóe lên ý cười bỡn cợt, vô cùng tự nhiên tiếp lấy lời nói của Diệp Chu, nhìn Phùng Thiên Minh giải thích bằng giọng bình tĩnh: “Máy điều hòa trong rạp chiếu phim không bật, nóng.”

Như muốn đối nghịch với hắn, Giang Đình Viễn vừa dứt lời, một cô bé mặc đồng phục rạp chiếu phim từ bên ngoài chạy vào, đứng ở đầu cầu thang lớn tiếng dò hỏi: “Nhiệt độ điều hòa có ổn không? Trong lúc xem phim nếu mọi người cảm thấy không thoải mái có thể ra cửa tìm tôi.”

Phùng Thiên Minh liếc nhìn Giang Đình Viễn, ánh mắt có hơi mờ mịt: “A, chuyện này...”

Giang Đình mặt không đổi sắc quay đầu nhìn nhân viên rạp chiếu phim ở cửa: “Hiệu quả làm mát của điều hòa không tốt lắm.”

Nhân viên hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, cười xin lỗi với hắn: “Vâng tiên sinh, tôi sẽ ra ngoài báo cáo với nhân viên công tác giúp ngài.”

Không lâu sau khi cô rời đi, ánh đèn trong rạp dần tối lại khi đoạn quảng cáo đầu phim xuất hiện.

Trái tim nhấc đến cổ họng của Diệp Chu cuối cùng cũng rơi xuống theo bóng tối, không đợi cậu kịp thở phào nhẹ nhõm thì bàn tay đặt trên tay vịn đã bị một bàn tay to lớn hơi lạnh bao phủ.

Nhưng lần này không có người ngoài chú ý, Diệp Chu cũng không khó chịu như vậy, chỉ cào vào lòng bàn tay Giang Đình Viễn như trả đũa, đạp lại cậu chính là tiếng cười nghe như đang kìm nén của Giang Đình Viễn.

Diệp Chu bị phản ứng của hắn làm cho gần như muốn nổ tung, này Giang tổng, rõ ràng trước đây lạnh lùng đến mức ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không chịu cho cậu,một năm bốn mùa đều chỉ có một vẻ mặt, tại sao sau khi hai người xác định quan hệ...đột nhiên như biến thành một người khác vậy!

Trời ơi, Giang tổng anh làm sao vậy, nói chuyện yêu đương thì nói chuyện yêu đương thôi, sao yêu vào tính cánh thiết lập sụp đến trời long đất lở thế.

Thực sự không nhìn ra, hóa ra anh là Giang tổng như vậy!!

Lúc Diệp Chu đối mặt với một Giang tổng như vậy, đừng nói vứt bỏ mũ giáp, ngay cả sức chống cự cũng không có, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

Ngay lúc Diệp Chu sắp thẹn quá hóa giận thì phụ đề đầu phim đã phát xong, trong rạp chiếu phim yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm.

Ngay sau đó, bóng của một con cự thú xuất hiện ở giữa màn hình, bên cạnh cái bóng có một hàng chữ màu đỏ được viết xiêu xiêu vẹo vẹo: Rạp xiếc kinh dị.

Diệp Chu chưa bao giờ che giấu sự kinh dị và máu me của bộ phim này, thậm chí còn nhiều lần nhấn mạnh điểm này khi tuyên truyền, sau khi triển khai hệ thống xếp hạng, ngoài việc xác minh thông tin danh tính trước khi mua vé, khán giả cũng sẽ nhận được lời nhắc nhở và cảnh báo từ phía các nhân viên và những điều cần lưu ý khi xem phim.

Nhắc nhở được chia thành hai lần, một lần lúc mua vé, lần thứ hai là khi vào cửa.

Trải qua sự sàng lọc nghiêm ngặt, về cơ bản có thể đảm bảo 90% người vào rạp chiếu phim có thể chấp nhận mức độ kinh dị của phim, 10% còn lại vào rạp ngẫu nhiên, không lắng nghe, ôm tâm lý tò mò mà đến...

Cũng chỉ có thể tự cầu phúc.

Phùng Thiên Minh vốn không đặt nhiều hy vọng vào bộ phim này, nhưng không ngờ, ngay khi đoạn giới thiệu mở đầu của bộ phim được chiếu, ánh mắt của hắn ngay lập tức bị hấp dẫn.

Nỗi sợ hãi và kinh hoàng chân chính không phải là điều đã biết mà là điều chưa biết. Chỉ riêng tựa phim tưởng chừng đơn giản này có thể thấy đạo diễn đã biết rất rõ điểm này và rất thành thạo trong việc sử dụng yếu tố kinh dị.

“Xem ra thật sự có chút tài năng.” Phùng Thiên Minh không tiếng động lầu bầu, nhét một nắm bỏng vào miệng: “Nếu có thể duy trì được trình độ như đoạn đầu này, vậy chất lượng bộ phim này sẽ rất tốt.”

“Chắc chắn sẽ có một số đoạn bị cắt, có mà xem là tốt lắm rồi, chỉ cần không ảnh hưởng đến sự liên kết của cốt truyện, cắt thì cứ cắt đi.”

Phùng Thiên Minh nói xong lại nhét thêm một nắm bỏng vào miệng. Chỉ là lần này hắn chưa kịp nuốt bỏng xuống đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Tiếng thở dốc kịch liệt cùng với tiếng bước chân chạy trốn đan chồng lên nhau, từ xa đến gần tựa như vang lên ngay bên tai.



Trên màn hình mờ ảo có mấyngười đang liều mạng chạy như điên, như thể có thứ gì đó đang đuổi theo họ, khi người cuối cùng chạy ra ngoài, thay vì tiếp tục dõi theo đoàn người, ống kính lại từ từ di chuyển về hướng ngược lại.

Khán giả trước màn hình không khỏi nín thở khi bị máy quay bị dẫn vào bóng tối.

Họ muốn biết bên trong có thứ gì, hoặc...thứ đang đuổi theo đám người vừa nãy rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến họ kinh sợ đến mức không còn dũng khí phản kháng, chỉ một mực chạy trốn.

Tuy nhiên, khiến họ phải thất vọng rồi, phía sau chỉ có bóng tối vô tận, trong bóng tối không ngừng truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống, nhưng âm thanh nặng nề kia càng lúc càng gần, ngay khi tim khán giả cũng nhảy lên tới cuống họng, hình ảnh lại quay về với bóng tối.

Sau vài giây, ống kính lay động, khung cảnh trong ảnh trông hơi giống một chiếc lều xiếc, mà chiếc lồng sắt lớn trước lều lớn lẽ ra phải động vật lúc này lại chỉ có một người phụ nữ bên trong.

Xung quanh lồng sắt khắp nơi đều là máu đỏ tươi, một số chỗ đã khô lại chuyển thành màu đen, một số thì lại như mới phun ra cách đây không lâu, dường như vẫn còn giữ được độ ấm của chủ nhân.

Cánh cửa lồng sắt cũng không hề khóa mà được mở rộng, như sợ người bên trong không nhìn thấy.

Người phụ nữ trong lồng run rẩy mở mắt ra, khi nhìn rõ tình cảnh của mình, vô thức muốn hét lên, nhưng sau khi hét lên vài tiếng, âm thanh của cô ta đột nhiên biến mất như thể bị bóp cổ, toàn thân run lên dữ dội như vừa nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp.

Bàn tay cầm xô bỏng của Phùng Thiên Minh cứng đờ, không còn quan tâm đến việc ăn uống nữa, tập trung toàn bộ sự chú ý vào bộ phim, hắn bức thiết muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Trên căn lều cách người phụ nữ không xa, có hai chữ viết xiêu vẹo máu: Chạy mau.

Chạy? Tại sao phải chạy, phải chạy đi đâu, xung quanh đã xảy ra chuyện gì, máu trên đất là của ai, là của động vật hay là...của con người?

Người phụ nữ ngồi thẫn thờ trong lồng, đôi chân run rẩy đến mức không thể đứng dậy được.

Đúng lúc này, lại có một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó liền thấy cách đó không xa có vài bóng người đang lao về phía chiếc lồng nơi người phụ nữ đang ở, cô ta thấy rất rõ, đó là người.

“Mấy người đi đâu vậy! Cứu tôi! Cứu tôi với!”

Người phụ nữ điên cuồng cầu cứu, nhưng những gì nhận được chỉ là hai chữ cô ta đã nhìn thấy trên tường với giọng khàn khàn, “Chạy mau!”

Cuối cùng thì vẫn không kịp rồi.

Người phụ nữ nhìn bóng dáng những người đó càng ngày càng xa, đột nhiên bên tai lại vang lên động tĩnh, cô vừa quay đầu lại, khi nhìn thấy rõ ràng thứ gì ở phía sau, khi quay đầu lại, vẻ mặt vì sợ hãi mà cực kỳ vặn vẹo, vô cùng khủng bố.

Khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, người phụ nữ phát hiện mình đang đứng trên một bục cao khoảng mười mấy mét, cách đó không xa có vài vòng lửa đang tỏa ra sức nóng thiêu đốt.

Khi tiếng reo hò của khán giả truyền đến từ dưới đài, người phụ nữ bất ngờ bị quất một roi từ ​​phía sau, theo bản năng vồ tới vòng lửa gần nhất.

Khi da thịt tiếp xúc với ngọn lửa phát ra âm thanh “xèo xèo” khiến người ta sởn cả tóc gáy. Không thể giữ vững cơ thể vì quá đau đớn, cô ngã xuống từ độ cao mười mấy mét.

Đầu chạm đất trước tiên, cái cổ nhìn nghiêng trong tư thế cực kỳ vặn vẹo, đôi mắt trợn to.

Cùng với cái chết của người phụ nữ, trên khán đài truyền đến từng trận reo hò và tiếng vỗ tay.

Phùng Thiên Minh chạm mắt với người phụ nữ trên màn hình, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu, sợ đến mức coca trong tay bị bóp quá mạnh mà tràn ra, rớt lên quần.

“Này, như này... như này vậy mà có thể qua thẩm tra sao?”