(安利 (Ānlì) là tiếng lóng trên mạng, nghĩa là chia sẻ hoặc giới thiệu, tiếp thị, làm quảng cáo cho ai đó, cuối truyện Giang tổng đi quảng cáo em bé nhà mình với người lạ luôn.)
Cuối năm mới, Diệp Chu nhận được điện thoại của người phụ trách bộ ngành liên quan, đối phương bày tỏ muốn rút ngắn thời gian xét duyệt, kiến nghị Diệp Chu tiến hành cắt giảm một số nội dung cốt truyện ban đầu.
Đương nhiên Diệp Chu không đồng ý và từ chối không chút do dự.
Đôi khi phim dù hay đến đâu, chất lượng có cao đến mấy thì sau khi trải qua một hồi biên tập cắt nối lung ta lung tung sẽ ngay lập tức trở nên thiếu mạch lạc, bug đầy trời, vớ va vớ vẩn.
Diệp Chu hiểu ý của người phụ trách, thậm chí có thể đoán được họ muốn cắt đi phần nào của phim, nhưng Diệp Chu sẽ không đồng ý.
Bởi vì những cảnh đối phương muốn xóa bỏ mới là tinh túy thực sự của bộ phim, thay vì cắt bỏ và khiến bộ phim trở nên tầm thường, Diệp Chu thà rằng nó chưa bao giờ được công chiếu.
Sự kiên trì của Diệp Chu khiến công đoạn xét duyệt khó khăn lắm mới hơi buông lỏng lại lần nữa rơi vào bế tắc.
Đã gần nửa năm kể từ khi [Rạp Xiếc Kinh Dị] chính thức hoàn thành, ngay tại thời điểm Diệp Chu không còn ôm quá nhiều hy vọng thì lại truyền đến tin tức tốt.
Sau hơn nửa năm nộp hồ sơ xét duyệt, cuối cùng cũng đã thành công vượt qua thẩm tra.
Trong mấy tháng chờ xét duyệt Diệp Chu cũng không hề nhàn rỗi, ngoại trừ đoạn thời gian buông lỏng lúc ăn tết, những lúc khác cậu đều dành thời gian để chuẩn bị cho kịch bản mới.
Theo thói quen hình thành ở kiếp trước, Diệp Chu vốn là người không thể ngồi yên, cậu đã nhàn rỗi hơn nửa năm kể từ khi [Rạp Xiếc Kinh Dị] đóng máy.
Khi bận rộn thì rất muốn nghỉ phép nghỉ ngơi thật tốt, nhưng sau một thời gian dài nghỉ ngơi, lại muốn tiếp tục làm việc. Đây chính là chân dung chân thật của Diệp Chu.
Đúng lúc Diệp Chu đang rảnh rỗi, một cuốn sách chất lượng khá tốt xuất hiện trước mặt cậu.
Tỉ mỉ mà nói, cuốn sách này còn là do vai chính công Giang Du tự tay nhường lại.
Ở buổi đấu giá mà Giang tổng đưa Diệp Chu đến khi cậu vừa mới xuyên qua, liếc mắt một cái đã chọn trúng một tác phẩm tên là [Hồi Tưởng], nhưng vì vai chính công thụ ác ý ra giá, cuối cùng giá cả đã được nâng lên hai triệu, Diệp Chu hãm hại vai chính công thu, quyết đoán từ bỏ đấu giá.
Vốn tưởng rằng tác phẩm này không có duyên với mình, nhưng không ngờ chỉ mấy tháng trước, vai chính công Giang Du đã nghèo đến mức phải bán lại tác phẩm đã mua trước đó để bù đắp kinh phí do chi tiêu vượt quá ngân sách của [Chiến Thành 2].
Khi đó mọi người trong ngành đều bận chế giễu, nhưng Diệp Chu không những không xem chuyện cười, còn nhờ Giang tổng phái người đến công ty Giang Du chọn mấy tác phẩm khá có triển vọng.
Việc này chắc chắn không thể dùng danh nghĩa Giang tổng và Giang thị, Giang tổng đã giao chuyện này cho một công ty chi nhánh nhỏ dưới quyền xử lý.
[Hồi Tưởng] nằm trong số những tác phẩm này, khi nhìn thấy báo cáo mua hàng chi tiết mà Giang tổng mang đến, Diệp Chu không ngờ sẽ trùng hợp như vậy.
Khi Diệp Chu hỏi Giang tổng đã bỏ ra bao nhiêu tiền, Giang tổng chỉ cười không nói. Sau này Diệp Chu mới biết, tác phẩm mà Giang Du bỏ ra giá cao mua về này, giá giao dịch cuối cùng chỉ có 20 vạn.
Không sai, là 20 vạn, chỉ cao hơn giá khởi điểm đấu giá ban đầu của kịch bản 5 vạn.
Tại sao? Còn có thể vì sao nữa, chỉ có thể nói với sự phát triển của xã hội, ngày càng ít những kẻ ngu ngốc như Giang Du, chỉ vì nhất thời kích động mà ra cao hơn gấp mười lần giá trị của tác phẩm.
Giang Du muốn bán nó với giá gốc, nhưng vấn đề là có người chịu tiếp quản sao?
Vì kích động nên hắn đập 2 triệu vào [Hồi tưởng], nhưng không ai chịu dùng 2 triệu để mua lại, không ai sẽ thay Giang Du trả tiền cho sự kích động của hắn.
Hai triệu này đủ để mua những tác phẩm tốt hơn trong ngành, so với các tác giả mới, ngành này vẫn tin tưởng những tác giả lâu năm đã có tiếng tăm hơn.
Nghe đâu ban đầu Giang Du định giá [Hồi tưởng] là một triệu, các tác phẩm khác gần như đã được bán đi, nhưng [Hồi tưởng] thậm chí còn không có ai hỏi tới.
Không còn cách nào khác chỉ có thể hạ giá hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi hắn giảm xuống còn 50 vạn, người phụ trách thu mua do Giang Đình Viễn phái đi cười haha, bày tỏ, tôi đã mua nhiều đồ của anh như vậy, [Hồi tưởng] coi như tặng thêm, hữu nghị trường tồn mà!
Giang Du đương nhiên không vui, trong lòng đang rỉ máu. Nhưng người phụ trách lại thẳng thắn nói nếu Giang Du có thái độ như vậy thì những tác phẩm hắn đã chọn trước đó cần phải xem xét lại.
Giang Du nghe xong đầu cũng lớn hơn một vòng, hiện tại [Chiến Thành 2] đã khởi quay được hơn một năm, tài chính dự trù trước đó gần như đã tiêu hết, nếu như không có thêm tiền vốn rót vào, có khả năng sẽ bởi vì tài chính không đủ mà phải ngừng hạng mục này lại.
Đối với một đoàn phim nhỏ bình thường mà nói thời gian ngừng quay đã tiêu tốn mấy vạn tệ một ngày rồi, loại đoàn phim đại chế tác như [Chiến Thành 2], đình công một ngày có thể tiêu tốn mấy trăm vạn.
Người người phụ trách Giang Đình Viễn phái đi chọn lọc tổng cộng sáu tác phẩm, tổng giá trị cộng lại hơn 20 triệu, nếu vì [Hồi Tưởng] mà bị hủy bỏ, tìm người mua mới không phải là không thể, nhưng sẽ mất thời gian.
Mà Giang Du bây giờ không thể chậm trễ một phút nào cả, khoản đầu tư bổ sung 50 triệu mà Đỉnh Phong hứa hẹn ban đầu vẫn chậm chạp chưa thấy đâu, nếu muốn đoàn phim duy trì hoạt động bình thường, Giang Du chỉ có thể cắn răng tìm biện pháp.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, cuối cùng Giang Du cũng đồng ý, bán tháo tác phẩm mà hắn bỏ ra hai triệu để mua với giá hai mươi vạn.
Hai triệu, mua sự cô đơn, Giang Du căn bản không thể nghĩ tới, mỗi khi nghĩ tới lòng lại đau.
Lại nói tới [Rạp Xiếc Kinh Dị], ngay khi có tin phim đã vượt qua khâu kiểm duyệt, rất nhiều người trong ngành đã tự động đổ dồn sự chú ý vào Diệp Chu và bộ phim của cậu, muốn nhìn xem đã qua nhiều năm như vậy, làm người đầu tiên khiêu chiến thể loại phim kinh dị cấp R, cuối cùng Diệp Chu sẽ kiếm lời đầy bồn đầy bát hay là sẽ táng gia bại sản.
Là tâm điểm của sự chú ý, tâm lý của Diệp Chu trong khoảng thời gian này ngược lại khá ổn định, không hề lo lắng hay căng thẳng như bên ngoài tưởng tượng, giờ đây cậu đã không cần phải tự mình đi tìm rạp chiếu phim để đàm phán nữa mà phía người phụ trách rạp chiếu phim chủ động liên hệ với đoàn đội của cậu.
Lần này, Diệp Chu không áp dụng hình thức sàng lọc trước cho [Rạp Xiếc Kinh Dị], toàn bộ quảng cáo đều được giao cho bộ phận quan hệ công chúng của Kinh Chập, hoàn toàn vào vai một chưởng quỹ rảnh tay.
Không phải cậu không coi trọng doanh thu phòng vé của bộ phim này mà là toàn bộ sự tập trung của cậu hiện tại đều dồn vào bộ phim mới [Hồi Tưởng].
Về cơ bản đoàn đội của [Hồi Tưởng] đã được thành lập xong, diễn viên cũng đã được tuyển chọn xong, [Rạp Xiếc Kinh Dị] được nhiều người chú ý cuối cùng đã chiếu tại các rạp chiếu phim lớn vào ngày Quốc tế Lao động.
- --
Phùng Thiên Minh là một người yêu thích phim kinh dị, hắn có yêu cầu tương đối cao đối với phim ảnh, trước khi phim kinh dị bị hạn chế, Phùng Thiên Minh rất kén chọn và xoi mói đối với phim kinh dị vào thời điểm đó, lúc thì cái này chưa đủ khủng bố, lúc thì cái kia không đủ máu me, lúc thì bầu không khí của cốt truyện căng thẳng, không có cảm giác nhập tâm...
Tóm lại, hiếm có bộ phim kinh dị nào có thể lọt vào mắt hắn. Chi có một vài bộ thì đều là những bộ phim cũ từ lâu đã được tôn sùng là kinh điển.
Mặc dù luôn xoi mói bình phẩm và không hài lòng với các bộ phim như vậy, nhưng về bản chất Phùng Thiên Minh vẫn thật lòng yêu thích phim kinh dị.
Nhưng ai có thể ngờ rằng vào một ngày cách đây vài năm, một cậu bé đã bắt chước nội dung của một bộ phim kinh dị và sát hại dã man em gái mới ba tuổi của mình, lụ án này đã nhấc lên một trận gió tanh mưa máu trên mạng, gây ra rất nhiều sự phẫn nộ, thậm chí những người ngoài vòng ít chú ý đến phim ảnh cũng đều biết một, hai.
Vô số nhà tường đã tự phát thành lập các đội ngũ xuống đường biểu tình, yêu cầu hãng phim bồi thường một khoản tiền cao ngất trời, đông thời mạnh mẽ yêu cầu loại bỏ những bộ phim kinh dị chính thống có máu me, ma quái.
Chưa đầy ba tháng sau vụ việc này, các bộ phim có chủ đề kinh dị đã bị gỡ bỏ ồ ạt khỏi kệ.
90% phim kinh dị mà Phùng Thiên Minh vô cùng yêu thích đều bất ngờ bị gỡ bỏ, thậm chí ngay cả mất bộ phim kinh dị kinh điển cũ cũng bị loại bỏ vì quá đẫm máu và không phù hợp với giá trị quan xã hội chủ nghĩa.
Phim kinh dị đã bước vào một mùa đông giá rét chưa từng có. Những bộ phim thành công vượt qua khâu kiểm duyệt chắc chắn không hề đẹp mắt, những bộ phim nắm bắt được cốt lõi của sự kinh dị thường thất bại trước khâu kiểm duyệt.
Phùng Thiên Minh khóc không ra nước mắt, những người yêu thích phim kinh dị như hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Tuy rằng nếu thực sự muốn xem thì cũng không phải là không thể xem phim nước ngoài, nhưng phim nước ngoài chung quy vẫn khác phim trong nước, thỉnh thoảng xem cũng không sao, nhưng xem lâu rồi vẫn sẽ hoài niệm những bộ phim trong nước.
Trông sao trông trăng, cuối cùng cũng chờ được việc ban hành hệ thống xếp hạng phim, nhưng kể từ khi triển khai đến nay, có thể là do tổn thất mấy năm trước quá nặng nề cho nên những đại lão trong ngành đều rất thận trọng, không dám dễ dàng thử nghiệm, kẻo lại giẫm lên vết xe đổ, thất bại trong khâu xét duyệt.
Điều này cũng dẫn đến tình trạng hệ thống phân loại được ban hành đã lâu, quy mô nhỏ thì có, nhưng thực tế một bộ nghiêm túc cũng không có.
Khi [Rạp Xiếc Kinh Dị] chuẩn bị bấm máy, đã có một làn sóng thảo luận trên diễn đàn yêu thích phim kinh dị, những tác phẩm trước đây của biên kịch Nhậm Tử An từng được những người yêu thích phim kinh dị vô cùng yêu thích, giờ đây cuối cùng y cũng quay lại nghề cũ, còn đạo diễn phim này là Diệp Chu đã có hai tác phẩm doanh thu cao, liên tiếp nửa tháng trên diễn đàn cứ như đang ăn tết, vội vàng nói với nhau, vô cùng cao hứng.
Tuy nhiên, kỳ vọng thì kỳ vọng, nhưng không ai lạc quan lắm về triển vọng phát triển của bộ phim này, các bài phân tích nối tiếp nhau xuất hiện, trong đó có ba quan điểm chủ yếu nhất.
Quan điểm đầu tiên là bộ phim này sẽ không vượt qua được khâu xét duyệt, tiền đầu tư ban trôi theo nước, đoàn làm phim và nhà đầu tư mất hết vốn liếng.
Quan điểm thứ hai lạc quan hơn so với cái đầu tiên, bộ phim này có thể thuận lợi ra mắt nhưng nội dung chắc chắn sẽ bị cắt giảm rất nhiều, thậm chí có khả năng xảy ra tình trạng cốt truyện không liên kết do bị cắt quá nhiều.
Cái thứ ba thì lạc quan hơn, phim có thể chiếu thành công mà hoàn toàn không bị cắt giảm, nhưng không được phép chiếu trên diện rộng mà chỉ cho phép chiếu phim ở quy mô nhỏ, hoặc là bố trí lẻ tẻ một vài suất chiếu để đối phó.
Nhưng dù là tình huống nào trong ba cái thì mọi người cũng quyết định sẽ mua vé để ủng hộ, dù phim này quay rất tệ thì mọi người cũng nguyện ý thổi phồng một chút, không vì gì cả, chỉ vì tình cảm hoài niệm.
Phùng Thiên Minh cũng là một trong số những người này, sau một thời gian dài không phim để xem, hắn đã không còn độc miệng xoi mói như lúc đầu nữa, hắn đã chuẩn bị tốt để xem một bộ phim dở tệ.
Tuy mùng 1 tháng 5 có năm ngày nghỉ dài hạn, nhưng thị trường phim ảnh đã bước vào giai đoạn ảm đạm do sự bùng nổ của dịp Tết Nguyên Đán, những đại chết tác có sức cạnh tranh cao sẽ chọn Tuần lễ vàng Quốc khánh hoặc tết năm sau, vì vậy, nhìn chung gần đây không có đại IP nào đáng nói, sức cạnh tranh khá nhỏ.
Phùng Thiên Minh đến rạp chiếu phim từ sớm vì bộ phim kinh dị cấp R, vốn tưởng vì chiếu lần đầu tiên vào lúc 0 giờ thì hôm nay trong rạp sẽ không có nhiều người, nhưng ai biết được...
“Ô! Sao nhiều người vậy, chẳng lẽ lại có một bộ đại IP khác? Sao chưa từng nghe nói vậy.” Phùng Thiên Minh đẩy kính trên sống mũi, thấp giọng lẩm bẩm.
Đi theo đám đông, cuối cùng cũng đến được chỗ máy bán vé, không ngờ phía trước đã có một hàng dài người xếp hàng.
Phùng Thiên Minh vẻ mặt kinh ngạc, âm thầm suy đoán tối nay rốt cuộc là đại chế tác thần tiên của nhà nào chiếu phim. Hắn không kìm được sự tò mò, vỗ vô nam sinh đứng trước hắn, lễ phép hỏi: “Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi hôm nay có bộ phim kinh phí lớn nào chiếu vậy?”
Thanh niên khoảng chừng đôi mươi, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che mặt, đeo kính râm to che nửa khuôn mặt, đứng cạnh cậu là một người đàn ông ăn mặc giống cậu nhưng cao hơn một cái đầu cũng quay đầu nhìn lại cùng cậu.
Vì làm hất tay chưởng quỹ quá lâu, cuối cùng Diệp Chu đã làm nhiều người tức giận, dưới cơn nóng giận đoàn đội đá đá cậu đến phụ trách đánh giá lượng khán giả đến xem phim lần đầu, trải nghiệm xem phim, độ khen ngợi, ý kiến vân vân.
Đúng lúc [Hồi tưởng] gần như đã chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Chu muốn nhân cơ hội này hẹn hò với Giang tổng ở một cái rạp chiếu phim ngọt ngào để xúc tiến tình cảm.
Để đến gần hơn với khán giả, Diệp Chu đơn giản coi mình là khán giả giống với những khán giả bình thường, mua vé xếp hàng để xem phim.
Khi nghe được câu hỏi của người thanh niên phía sau, Diệp Chu sửng sốt, sau khi định thần lại còn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, không chắc chắn nói: “Chắc là không có đâu?”
Phùng Thiên Minh không nhận được tin tức hữu ích nào từ miệng thanh niên, vì thế tiếp tục hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi anh đến xem phim gì không?”
“Cái này... “ Diệp Chu có hơi do dự, không phải là không thể nói, chỉ là tự mình đến xem phim mình quay, ít nhiều gì cũng có hơi xấu hổ, không biết phải nói với người ta như nào.
Sau khi Giang tổng ở bên cạnh cười thưởng thức dáng vẻ khốn quẫn của Diệp Chu, cuối cùng cũng lên tiếng giúp cậu giải vây, trả lời câu hỏi của thanh niên, “[Rạp xiếc kinh dị].”
Nghe được tên phim, Phùng Thiên Minh sửng sốt, sau khi phản ứng lại, mặt đỏ lên vì kích động, tay hắn chà xát lên quần, đưa tay về phía Diệp Chu, hưng phấn nói: “Hai người cũng là người yêu thích phim kinh dị hả, tốt quá, vậy là lại gặp được người cùng sở thích!”
“È..coi như thế đi?” Diệp Chu cũng không biết mình có tính là người yêu thích hay không, chắc là có hơi nhỉ? Nếu không thì đã không mạo hiểm lớn như vậy để quay phim.
Ngay lúc Diệp Chu đang định bắt tay hắn thì đã có người nắm lấy tay Phùng Thiên Minh trước cậu một bước.
“Tôi không thích phim kinh dị.” Giọng Giang Đình Viễn trầm thấp, ngữ điệu không nhanh không chậm.
Phùng Thiên Minh sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Vậy vì sao hai người lại tới xem bộ phim này chiếu ra mắt?”
Giang Đình Viễn quay đầu nhìn Diệp Chu bên cạnh, thanh âm nghiêm túc mang theo mấy phần trêu chọc: “Tôi thích đạo diễn của bộ phim này.”
Phùng Thiên Minh: “A... vậy, vậy à.”
Diệp Chu: “...”
Giang tổng, anh nói thích em một cách nghiêm túc như vậy, thật sự khiến em rất mắc cỡ ó!
Vẻ mặt của Diệp Chu bị khẩu trang che khuất, nhưng vành tai lộ ra bên ngoài đã dần dần ửng đỏ, theo thời gian càng ngày càng hồng.
Thêm nữa Giang Đình Viễn cũng không phải cố ý hay vô tình, từ trước đến nay hắn luôn trầm mặc ít nói mà hôm nay lại đột nhiên nói rất nhiều khi đối mặt với một người lạ.
“Anh có biết đạo diễn này không, đã từng xem tác phẩm của em ấy chưa?”
“[Một Hồi Trò Khôi Hài] và [Theo đuổi ánh sáng] của em ấy đều đẹp.”
“Là một đạo diễn có phong cách độc đáo, nếu có hứng thú có thể xem thử.”
“Đạo diễn này rất ưu tú, chất lượng quay phim rất cao.”
“Không chỉ phim xuất sắc mà đạo diễn cũng rất ưu tú“.
“Rất đẹp trai, tính cách cũng rất tốt.”
“Nhưng em ấy đã có bạn trai rồi, chỉ thưởng thức tác phẩm thôi là được, không nên có suy nghĩ khác.”
Tai Diệp Chu đỏ bừng, thấy hắn càng nói càng thái quá, cuối cùng không nhịn được kéo tay áo Giang Đình Viễn, ngập ngừng nói: “Đừng, đừng nói...”
Giang Đình Viễn ngầm hiểu nắm lấy tay cậu, bổ sung câu tổng kết cuối cùng.
“Tôi rất thích em ấy.”